Là Khi Em Biết Em Đã Yêu Anh

Chương 43: Chương 43 : Come Back




Sáng sớm, sau một ngày dài mệt mỏi, tôi uể oải tỉnh dậy, và bắt gặp thằng Vũ nó đnag nhìn mình với một cặp mắt rất... nói chung là không bình thường ( có phải nó vừa bị chó dại cắn không mà trông... hiền lành dễ sợ).
Nhìn nó mà da gà da vịt tôi cứ gọi là nổi lên hàng đàn. Ớn ghê cơ!
" Mẹ gọi tao, mày về! Bố.... sắp đến ngày ấy rồi! Công ty lại gặp vấn đề nữa!" Nó nói xong, thì lập tức đóng sập cửa lại, ngầm ra lệnh là tôi hãy vệ sinh cá nhân nhanh lên, cuốn gói chuồn chuồn cho sớm.
Bố tôi.... đã đến ngày ấy rồi sao?
*******************
Sân bay thành phố quê huơng thân yêu....
Một buổi sáng âm u. Đúng! Hàon toàn có thể khẳng định như vậy.
Đến một vệt nắng cũng không có, đến một chút gió cũng chẳng có. Nào là mưa, rồi giông, rồi bão,... Thật làm tôi chán nản. Tôi có linh cảm không tốt, vì vốn tôi rất ghét mưa.
Người ta yêu mưa, có lẽ chính bởi sự mát mẻ của nó. Nhưng với tôi, mưa là lạnh lẽo, là xui xẻo.
Chiếc Limo dừng lại trước cửa, tôi và Vũ bước vào. Hôm nay căn nhà im lìm đến đáng sợ.
Mẹ đã có mặt ở nhà trước cả chúng tôi- thay vì về nhà sau khi chúng tôi đã về giống như mọi lần. Tôi nghe thấy rõ tiếng Vũ thở hắt. Có lẽ, ngày đó, đúng là đã đến rồi!

" Nhã An!" giọng nói vang lên đầy quen thuộc. Nhật Duy bứoc vào, cúi chào mẹ tôi " con chào bác!"
Mẹ tôi nhìn Duy một cái, khẽ thở dài, rồi như không quan tâm, bà quay sang tôi " con và Vũ vào chào tạm biệt ông ấy lần cuối đi!"
Đúng vậy! Ngày ấy đã đến thật rồi!
Ba tôi, bị ung thư giai đoạn cuối. Bác sĩ bảo ông chỉ có thể sống thêm 6 tháng nữa. VÀ bây giờ, tính ra đã 7 tháng. Cứ mong rằng ngày này sẽ không bao giờ đến, vậy mà... Ngày đó đúng là đã đến thật rồi!
******************
Căn phòng giản dị mang đậm phong cách tây phuơng của ba....
" Ba à! Con và Vũ đã về rồi ba này! Ba chỉ bị bệnh nhẹ thôi phải không? Ba phải ráng khỏe lên nhé! Lâu lắm rồi ba con mình không đi chơi... công viên!" Tôi nhìn người đàn ông nhợt nhạt trước mặt - người ốm yếu, đã gày đi rất nhiều, thậm chí còn phải dùng cả bình oxy để thở - nói như thể mình là một đứa trẻ.
Ba mệt mỏi mở mắt nhìn chúng tôi, nhoẻn miệng cười, rồi lại nhắm mắt lại.
Bên cạnh, Vũ không nói gì, nhưng nó khẽ nắm lấy bàn tay tôi, nắm mạnh đến nỗi tôi tưởng như nó đang làm cho xuơng của mình vỡ vụn ra vậy.
Nó.... một thằng con trai.... đang cố giữ cho bản thân mình không bật khóc.
Dù rằng đã biết trứoc ngày này sẽ đến, nhưng ôgn vẫn cố gắng làm việc, vẫn cố gắng vì công ty, vì ông sợ sau này hai đứa con của ông sẽ gặp khó khăn khi tiếp quản LAD. Dù rằng đã biết trước ngày này sẽ đến, nhưng hai đứa con của ông vẫn đi chơi lung tung, mặc cho ông bị căn bệnh khốn khiếp giày vò. Dù rằng biết ngày này sẽ đến.... nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy sợ hãi đến vậy. Tôi sợ. Thật sự rất sợ. Sợ mất ba. Sợ mất đi người đàn ông trụ cột của gia đình. Sợ mất đi người đàn ông trìu mến luôn âu yếm dịu dàng với tôi. Sợ...
" Xin lỗi cô cậu, nhưng hãy để cho ông chủ tận hưởng chút yên tĩnh cuối cùng!" Cô y tá nhìn chúng tôi đầy ái ngại.
Tôi gật đầu, và kéo Vũ ra ngoài. Phải. Tôi kéo nó, chứ không phải nó kéo tôi. Nó, có lẽ còn đang đau đớn hơn tôi cả vạn lần. Lần cưối cùng nó nói chuyện với ba là khi nào nhỉ? Ba năm trước. Cho tới tận giờ phút này vẫn không chịu mở miệng.
" Anh hãy nói gì với ba đi!" tôi nhìn nó, cười nhẹ.
Vũ nhìn tôi, lắc đầu buồn bã.
" chị ấy ra đi không phải vì ba đâu, anh à! Chị ấy... chỉ là muốn ra đi thôi! vẢ lại... dù không có chị ấy, anh vẫn hạnh phúc đấy thôi!" tôi cười nhạt, khuyên răn nó mà sao lòng mình cũng lạnh băng. Tôi, không yêu người con gái đó, tất nhiên, vì tôi là con gái, nhưng Vũ, nó đã chịu quá nhiều nỗi đau khi người con gái đó ra đi.
Là lỗi của ba, nhưng ba đã rất ân hận mà! Ba không đáng phải chịu sự im lặng từ đứa con trai của mình, cho tới tận giây phút cuối cùng!
" Làm ơn đi! Có lẽ ông ấy.... ngày hôm nay là ngày cuối cùng rồi!" TÔi gần như bật khóc khi nhìn thấy Vũ đang mếu máo ở ngay trước mặt mình.

" Ừ!" Vũ gật nhẹ, không chắc chắn, rồi mở cửa bước vào. TÔi tin, nó sẽ nói, nói thật sự, và thậm chí là nói rất nhiều.
Ba năm rồi, ba nhỉ!
*****************
Quay lưng bước ra phòng khách, tôi bắt gặp mẹ đang nhìn Nhật Duy bằng ánh mắt thiếu thiện cảm kinh khủng. chuyện gì đã làm cho bà nhìn người mà bà chuẩn bị chấm làm con rể tuơng lai như vậy nhỉ?
" Nhã An, ổn chứ?" Duy nhìn tôi, ánh mắt thoáng buồn.
" Ừ!" Tôi gật nhẹ, chẳng có vẻ gì là nói thật cả. đúng là tâm trạng tôi giờ rất không ổn.
" Nhật Duy!" mẹ tôi ngắt lời " con chỉ muốn hỏi thế thôi phải không? Đựoc rồi, bây giờ con có thể về rồi! Đừng ở đây thêm bất kì giây nào nữa, trước khi bác mất hết bình tĩnh"
Duy nhìn tôi, ánh mắt ái ngại, rồi cũng gật đầu chào mẹ, lặng lẽ quay đi " COn chào bác!"
Chuyện này.... lại nghiêm trọng đến thế sao?
" Mẹ, có chuyện gì vậy?" Tôi nhìn bà, không cười, nhưng cũng không mếu.
" Mất hết rồi!" Mẹ nhìn tôi ,ánh mắt lạnh băng. Bà gần như gắt lên thêm một lần nữa để khẳng định " Mất hết rồi! LAD đã vào tay KING rồi! bọn ******** đó lợi dụng lúc ba con lâm bệnh mà giở trò. Mất hết rồi, mất hết rồi!"
Tôi nhìn bà, thở dài. Đó là lí do vì sao mà Nhật Duy không nên có mặt ở đây.

Tiền, đôi khi nó có sức mạnh thật lớn. Nhưng sức mạnh của nó, một tốt, một xấu. TỐt là người có nó sẽ đầy đủ. Xấu là đôi khi nó làm cho quan hệ trong xã hội méo mó.
Nếu như hai nhà thù nhau thì đã đành, đằng này quan hệ đang rất tốt, ba của Nhật Duy lại làm vậy. Xem chừng, mối quan hệ này nên kết thúc từ đây thôi!
Tôi thở dài....
Mất hết rồi ,mất hết rồi!
Tôi không cần nhiều tiền, tất nhiên! Nhưng những gì mà ba tôi đã gây dựng lên cho thật hùng mạnh vào những giây phút cuối cùng của đời mình lại bị cướp mất trắng trợn như vậy, thật khôgn đang tâm.
Mất hết rồi. mất hết rồi.
" Ba mất rồi!" Vũ nói, đầy lạnh lùng.
Mất hết . đến ba tôi cũng đánh mất rồi!
Mẹ, gần như đổ gục xuống. Xung quanh, vài ba người hầu đang thút thít khóc. Và bên ngoài, mưa vẫn rơi rả rích như khóc than cho số phận của một con người nào đó.
END CHAP


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.