Là Gió Thổi, Là Rung Động

Chương 22: Mẹ Kỷ




Edit: An Tĩnh | Beta: YintingSau khi bình phục lại một lúc lâu, Kỷ Lâm Phong mới ôm Sở Hòa từ trên người mình xuống, phát hiện cô đã mệt mỏi đến không mở nổi mắt. Anh ôm lấy Sở Hòa và đi vào phòng tắm, đặt cô vào trong bồn, đun nước ấm để cho cô ngâm mình trước. Còn mình thì tắm dưới vòi sen, sau đó nhanh chóng khoác áo ngủ, chạy về phòng ngủ thay chiếc ga trải giường vừa ướt vừa nhăn nhúm thành một chiếc ga giường mới. Cuối cùng mới đi đến phòng tắm lau khô cơ thể giúp Sở Hòa và ôm cô về lại giường. Trong thời gian này, Sở Hòa vẫn luôn mơ mơ màng màng, lúc Kỷ Lâm Phong giúp cô tắm rửa, cũng chỉ rì rầm gì đó mà không mở mắt. Đối mặt với khuôn mặt vừa dịu dàng điềm đạm vừa xinh đẹp của bạn gái, dục vọng của Kỷ Lâm Phong lại bắt đầu rục rịch. Nhưng nhìn dáng vẻ Sở Hòa quả thật không còn chút sức lực nào để tiếp nhận, anh không thể làm gì khác hơn là chịu đựng, lại nghĩ xem ra tố chất thân thể của bạn gái cần phải luyện tập chạy bộ cùng với anh mỗi sáng mới được.
Ngày hôm sau, hai người đều ngủ đến hơn chín giờ sáng. Kỷ Lâm Phong đã tỉnh dậy lúc tám giờ rưỡi, nhìn dáng vẻ ngủ say ngoan ngoãn yên tĩnh của Sở Hòa nằm bên cạnh, trong lòng anh sinh ra một cảm giác kì diệu chưa từng có trước đây. Nếu như nhất quyết muốn anh hình dung, thì có lẽ chính là bầu bạn cùng người đẹp, năm tháng tĩnh lặng tốt đẹp như vậy, cảm giác thật thỏa mãn.
Kỷ Lâm Phong vòng tay ôm eo người trong lòng mình, suy nghĩ không thể sống chung với cô thế thì cứ ngủ với cô thêm một lát, sau đó lại thức dậy làm bữa sáng.
Ngủ thêm khoảng nửa tiếng, Kỷ Lâm Phong mơ hồ nghe thấy tiếng chuông cửa, anh nhẹ nhàng đỡ người Sở Hòa dậy, chậm rãi rút cánh tay có hơi tê do bị đè cả một đêm, cứ mặc theo áo ngủ không được gọn gàng đi xuống lầu mở cửa.
“Mẹ?” Mẹ rất ít khi đến nơi này, Kỷ Lâm Phong có hơi bất ngờ, vừa mở tủ giày lấy dép cho bà, vừa hỏi: “Sao mẹ lại đến đây ạ?”
“Không phải tối hôm qua mẹ đã nói với con trong Wechat là hôm nay mẹ đến đó sao?” Mẹ Kỷ đưa hộp giữ nhiệt trong tay mình và một túi nguyên liệu nấu ăn cho anh, sau đó khom người cởi giày, nhìn thấy là một đôi dép cho đàn ông, miệng bà lại bắt đầu lải nhải, “Thấy mẹ mình không thường xuyên đến cũng không chuẩn bị sẵn dép cho mẹ, đúng là đồ không có lương tâm!”
Kỷ Lâm Phong dở khóc dở cười, xoa xoa trán: “Xem mẹ nói kìa, chỉ là con nhất thời quên mất thôi mà.”
Mẹ Kỷ mang dép vào, đang muốn oán trách gì nữa, bỗng nhiên chú ý đến một đôi giày cao gót được xếp gọn gàng trên sàn. Có một khả năng chợt lóe lên, bà ngẩng đầu nhìn lướt toàn thân con trai mình từ trên xuống dưới — áo ngủ nhăn nhúm, cổ áo xộc xệch, để lộ cổ và ngực hình chữ V, ừm? Hình như ngay xương quai xanh còn có vết đỏ.
Trong lòng mẹ Kỷ đã biết rõ mấy phần, trên mặt cũng hiện ra đôi chút sự vui mừng. Bà nhướng mày, ngẩng đầu lên hỏi: “Sở Sở ở trên lầu à?”
Bị mẹ Kỷ vừa thấy đã đoán được, ngón tay Kỷ Lâm Phong đụng lên chóp mũi một cái, lúng túng thừa nhận: “Vâng.”
Như trong dự liệu, mẹ Kỷ vui mừng nhướng cao mày, suy nghĩ xoay chuyển vòng vo, cuối cùng vẫn quyết định không quấy rầy đám trẻ nữa.
“Vậy mẹ đi về đây, nhà có chút chuyện.” Mẹ Kỷ chuẩn bị đổi giày, Kỷ Lâm Phong vội vàng ngăn cản: “Nếu đã đến thì mẹ vào nhà ngồi một lúc đi ạ, ngay cả nước còn chưa uống, lần sau lại bảo con trai mẹ không có lương tâm.”
Mẹ Kỷ sợ đột nhiên gặp mặt sẽ khiến Sở Sở lúng túng, dọa cô bé chạy mất thì không tốt chút nào, vì vậy khoát khoát tay từ chối: “Quên đó đi. Lương tâm không nằm ở một hớp nước đâu, nếu thật sự có lương tâm thì nhanh chóng đưa Sở Sở về nhà cho mẹ và ba con gặp đi.”
“Vâng, chờ con hỏi cô ấy đã.”
Mẹ Kỷ nhớ đến lần xem mắt không có kết quả trước của con trai mình, mấy ngày sau bà nhắc đến chuyện này với chủ nhiệm lớp cấp hai của con trai mình, chủ nhiệm lớp nói đúng lúc cháu gái bên ngoại của bà ấy cũng đang độc thân, có thể giới thiệu để hai đứa trẻ quen biết nhau thử. Mẹ Kỷ cởi bỏ được sự buồn bực trong lòng, vui vẻ hỏi thăm thông tin qua chủ nhiệm lớp, mà chủ nhiệm lớp cũng chính là chị của mẹ Sở Hòa cũng biết gì đều nói ra hết, còn chủ động gửi hình đến nữa. Mẹ Kỷ xem ảnh, vẻ ngoài của cô gái rất xinh đẹp, hơn nữa là cô gái do giáo viên giới thiệu, nhân phẩm hay tính cách đều đáng tin cậy trong mọi phương diện, trong lòng bà càng vui vẻ hơn nữa. Cũng không lo là con trai có tức giận hay không, hào hứng gọi cho anh và sắp xếp kế hoạch. Lúc ấy đúng là con trai có tức giận, nói là lần trước mình đã đồng ý sau lần xem mắt trước thì mọi chuyện đã kết thúc rồi. Nhưng bà cũng không quan tâm nhiều như vậy, nói là đã quyết định với giáo viên rồi, còn nói cho anh biết cháu gái bên ngoại của giáo viên tên là Sở Hòa, vẻ ngoài xinh đẹp, và gửi hình sang cho anh. Vốn tưởng rằng còn phải dụ dỗ thật lâu, ai ngờ con trai vừa xem hình đã sửng sốt, sắc mặt cũng thay đổi, sau đó cũng không cần bà tận tình khuyên nhủ nữa, đồng ý một cách khó giải thích được. Mẹ Kỷ thấy dáng vẻ con trai mình khác thường, lúc ấy đã cảm thấy có triển vọng.
Bây giờ thấy con trai mẫu mực mãi không chịu bắt đầu yêu đương lại có trạng thái tốc độ kinh người như vậy, mẹ Kỷ cảm thấy vừa thỏa mãn vừa yên tâm, suy nghĩ tốt đẹp, theo tiến độ phát triển của con trai mình, bà sẽ nhanh chóng có con dâu, mà có con dâu rồi, cháu trai sẽ là một ngày không xa. Nhất định là trong tầm tay.
Sở Hòa mơ màng nghe thấy động tĩnh dưới lầu, thong thả tỉnh dậy. Đang muốn đứng dậy xuống giường, cửa phòng ngủ lại bị mở ra, Kỷ Lâm Phong đi vào.
“Đánh thức em à?”
Sở Hòa lắc đầu một cái: “Ai đến vậy anh?”
Kỷ Lâm Phong ngồi xuống bên mép giường, vuốt vuốt lại mái tóc dài bù xù giúp cô, “Là mẹ anh. Nhưng bà ấy đã đi rồi.”
“Cái gì!” Sở Hòa ngồi bật dậy, đôi mắt trong veo như nước mở to, lời nói không được mạch lạc: “Vậy em… Bà ấy… Biết…. trời ạ —- có phải mẹ anh đã biết…. Em ngủ ở đây rồi không?”
Kỷ Lâm Phong nhìn đầu lưỡi hồng hào của cô đang chuyển động luống cuống, trông cực kì đáng yêu. Anh không nhịn được lại giữ ót cô lại, cúi đầu ngậm lấy đầu lưỡi nho nhỏ kia, cẩn thận mút một cái, sau đó trả lời cô: “Ừm.”
Sở Hòa không có tâm trạng đâu để anh anh anh em em, hất tay anh ra và hét toáng lên: “Vậy làm sao bây giờ! Xong rồi, lần này chắc chắn mẹ anh sẽ cảm thấy em là loại người nói năng tùy tiện, không cẩn thận dè dặt… Hình tượng tốt đẹp của em đấy!”
“Không biết. Bà ấy rất thích em.” Kỷ Lâm Phong nhẹ nhàng mỉm cười an ủi cô, lại bổ sung thêm một câu có thâm ý khác: “Hơn nữa, bà ấy cũng chỉ mong nhanh chóng có cháu trai thôi.”
“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà!” Sở Hòa giơ tay lên đánh anh một cái.
“Anh cũng đang nói chuyện nghiêm túc đó.” Kỷ Lâm Phong giữ bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, “Khi nào đến gặp ba mẹ anh nhé?”
Sở Hòa ngẩn người, trong lòng hơi hoảng hốt: “Nhanh như vậy sao… Em hoàn toàn chưa chuẩn bị gì hết.”
“Không cần chuẩn bị gì cả, họ rất hài lòng về em rồi.”
“Anh cứ lừa em đi, họ còn chưa từng gặp anh nữa mà.”
Kỷ Lâm Phong cắn một cái lên đầu ngón tay hơi hồng hồng của cô, “Có đi hay không, hửm?”
Sở Hòa nhẫn nhịn sự cám dỗ trong giọng nói của anh, cố gắng giữ bình tĩnh: “Để em suy nghĩ một lúc có được không?”
Kỷ Lâm Phong cũng không ép buộc cô: “Đói bụng không em? Mẹ anh có mang chè hạt sen khoai từ đến, đi xuống ăn một ít đi?”
Sở Hòa gật đầu, nói thật thì cô cũng cảm thấy có hơi đói rồi.
Kỷ Lâm Phong bế cô đi đến bồn rửa mặt, lấy một chiếc bàn chải đánh răng mới và một chiếc khăn lông mới cho cô dùng. Hai người đứng cạnh nhau đánh răng rửa mặt, luôn luôn nhìn đối phương trong gương một cái. Lúc này hai người không giống một đôi tình nhân, trái lại thì giống như một cặp vợ chồng son.
**
Hết chương 22


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.