Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 19




"Thiếu gia, phu nhân kêu ngài đi qua." Louis đứng ở ngoài cửa, chuyển đạt mệnh lênh của phu nhân Alice.

Làm quản gia được bồi dưỡng từ nhỏ của gia tộc Horae, năng lực làm việc của Louis không thể nghĩ ngờ, đối với gia tộc Horae càng là trung thành và tận tâm, đối với hắn mà nói, vinh dự của Horae gia tộc còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của hắn.

Cũng vì vậy, hắn hoàn toàn không nghĩ tới thiếu gia sẽ làm ra việc cõng hôn ước giả đi tìm một ái nhân khác khiến Horae gia tộc hổ thẹn như vậy.

Tình yêu tuổi 18 hắn hiểu, nhưng thiếu gia nhà mình lại khác, hắn chính là có đối tượng hôn ước, cho dù đối tượng này trong nhà không có quyền cũng không có thế, thậm chí từ trước tới nay chưa thấy qua, nhưng chỉ bằng nhân tình của cha mẹ cậu đối với lão gia và phu nhân, Louis liền cảm thấy thiếu gia nhà mình không nên làm ra cái việc sau lưng theo đuổi người khác như vậy, lui lại một bước mà nói, cho dù thật sự gặp được người mình yêu tha thiết, vậy cũng nên trước hết đem vấn đề hôn ước giải quyết rồi lại tiến hành theo đuổi, như vậy đối với hai bên đều tốt.

Đương nhiên đây cũng là vì trong lòng hắn nhìn Leonard lớn lên từ nhỏ tới lớn đương nhiên sẽ quan trọng hơn với vị "thiếu phu nhân" chưa từng thấy qua kia, nếu không hắn cũng không có suy nghĩ như vậy.

............

Nghe được Alice tìm, Leonard một lời không nói đứng lên, bước đi tới đại sảnh.

Phòng của hắn ở tầng 2, đại sảnh ở tầng 1, từ bậc thang trên cao nhìn xuống làm hắn đem biểu tình của mọi người đang ngồi ở đại sảnh nhìn không sót một cái gì.

Là đương nhiệm gia chủ của Horae gia tộc, Warren Horae và Alice Payne khí thế bức người, chỉ ngồi yên một chỗ không nói lời nào, cũng tỏa ra một cỗ áp bách nghênh diện mà tới, người nhát gan ngay cả dũng khí ngồi đối diện trước mặt họ cũng không có, càng không cần nói tới phản bác lại lời họ nói.

Nhìn cha mẹ rõ ràng đang trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh, Leonard trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa có vui sướng vì cha mẹ đứng về phía Lạc Vân Thanh, lại có một loại bất đắt dĩ không biết nên khóc hay nên cười vì bị hiểu lầm.

Hắn không biết cha mẹ vì nguyên nhân gì mà có thể đối tốt với một đứa trẻ chưa từng gặp mặt như vậy, tốt đến nỗi có thể đứng về phía đối lập với con trai ruột của mình, nhưng hắn kỳ thực cảm thấy như vậy cũng không tồi, ít nhất cuộc sống về sau của hắn và Lạc Vân Thanh không phải  lo lắng cậu phải chịu ủy khuất.

"Con lại đây cho ta." Alice nhìn Leonard liền tức giận, ngày hôm qua ồn ào một trận bây giờ mình cũng đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn không nuốt trôi được cục tức này.

Đối với đứa con trai này Alice và Warren trước này đều vừa lòng, có mấy ai có thể tuổi còn nhỏ liền không dựa vào trong nhà tự mình gây dựng sự nghiệp, mới thời gian mấy năm, nguyên bản cảm thấy chỉ là nghiên cứu phát minh vũ khí như  trò trẻ con cũng nhanh chóng phát triển, trở thành một thế lực không thể khinh thường. Tuy con trai của mình thì mình biết, Leonard trước nay đều không phải là người chỉ nghĩ cho bản thân, ngẫm lại trong đây nhất định có hiểu lầm, nhưng cố tình hắn lại giống như đầu gỗ, quá lời một chút đều có thể giống như muốn mạng của hắn vậy.

"Cái đứa trẻ kia là bạn cùng phòng của con? Con hiện tại mỗi ngày đều đưa đón nó?" Alice xoa xoa đôi mắt, cả người đều cảm thấy mệt mỏi.

"Vâng." Leonard trả lời.

Nhìn con trai dùng gậy đánh cũng không ra một cái rắm, Ailice cảm thấy tâm mệt.

"Lúc trước rau củ con gửi về là cậu ta đưa." Warren ngữ khí còn tính ôn hòa hỏi.

Leonard gật gật đầu, không nói chuyện.

"Người này có phải chúng ta hẳn là nhận thức hay không?"

Leonard không nói, nhưng là biết rõ tính cách của hắn vợ chồng hai người liếc nhau, trong ánh mắt tràn đầy thoải mái.

Đó chính là vui!

Này liền nói thông, vì cái gì khoảng thời gian trước con trai của mình bỗng nhiên gửi một đống rau củ về nhà, lại còn cố ý gửi một cái tin cho bọn họ.

Lúc này Warren cùng Alice đầu không đau.

"Con thích nó?" Tuy là câu nghi vấn nhưng ngữ khí Warren hỏi lại là khẳng định.

"Hai người không cần phải xen vào, con có chừng mực." Leonard gật gật đầu.

Nhưng Leonard vừa nói ra nhữnglời này, nguyên bản sắp bình tĩnh Alice liền tức giận bật cười: "Con có chừng mực? Con có cái gì chừng mực?"

Tuy lòng người dựa theo lẽ thường mà nói Alice hẳn là đứng ở bên Leonard, nhưng....có một số việc thường thường không phải đơn giản như vậy.

Hai người Lạc Thanh Hải và Lý Vân Tâm không đơn giản là bằng hữu tốt của hai vợ chồng bọn họ, lại còn có ân cứu mạng với bọn họ, năm đó ở hàng không tinh tế gặp phải tinh tế hải tặc, nếu không có Lạc Thanh Hải bọn họ, có lẽ vợ chồng Alice đều đã chết, nhưng chính vì hai người kia, cho nên hai người Alice được hai người cứu trợ, nhưng Lạc Vân Thanh và Lý Vân Tâm lại bị phóng xạ gây thương tích, mắc phải gen bệnh.

Ân tình như vậy làm gì còn phải nói?

Nguyên bản cảm thấy nhà mình điều kiện tốt, hơn nữa hai đứa nhỏ ngay từ đầu chơi cũng tốt, cho nên liền định ra hôn ước, chờ đến khi hai bên trưởng thành thích lẫn nhau liền tổ chức hôn lễ. Nhưng nếu lẫn nhau không thích đối phương, vậy chỉ cần chúng tìm được đúng người, hôn ước liền có thể giải trừ, cũng mặc kệ hôn ước có giải trừ hay không, Alice và Warren đều sẽ đem Lạc Vân Thanh trở thành con trai của mình mà đối đãi.

Nhưng là những thứ này cũng trước phải tìm được đối phương nói rõ ràng, nếu không một bên có hôn ước một bên lại đi tìm người yêu đương, tính tình huống như thế nào?

"Người kia tên gọi là gì?" Warren bỗng nhiên ngắt lời Alice, tiến thêm một bước hỏi ra.

Leonard trầm mặc một hồi, nhìn ánh mắt nguy hiểm của cha mẹ mình, trong lòng minh bạch có lẽ hắn không dấu diếm nổi nữa rồi, chỉ cần phụ thân hắn phái người đi tra, chắc chắn thân phận của Lạc Vân Thanh sẽ bị tra ra, hoặc là còn chưa cần tra, chỉ cần nhìn ảnh chụp của cậu liền biết....dù sao ngay cả hắn cũng có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra Lạc Vân Thanh chính là đối tượng hôn ước của mình, chẳng lẽ cha mẹ của mình lại không nhìn ra?

"Lạc Vân Thanh."

Nghe được ba chữ, Alice vẫn có chút ngạc nhiên, nhưng Warren lại có tâm lý chuẩn bị, Lạc Vân Thanh, Warren niệm ba chữ này trong miệng, nếu không đoán sai, nó có thể chính là đứa bé kia.

"Là nó sao?" Alice có điểm kích động, từ khi bạn tốt mang theo hài tử đến Nông nghiệp tinh, hơn nữa nói cho bọn họ không cần đi tìm, liên hệ hai bên chỉ còn thông qua video, mấy năm gần đây lại càng không có liên hệ qua, cho nên nàng cũng không biết hiện tại con trai của bạn tốt ở chỗ nào.

Leonard không  trả lời, nhưng Alice và Warren cũng không cần hắn trả lời, mang theo người có tên Lạc Vân Thanh này, ba người hàn huyên không bao lâu liền tan.

Buổi tối Alice cùng Warren nằm ở trên giường không ngủ được, Alice ngủ ở trong lòng ngực Warren, hai tay đặt ở trên ngực hắn nhẹ giọng hỏi: "Anh nói chúng ta có nên đi gặp đứa bé kia hay không?"

Sau đó lại như nghĩ tới điều gì lại đem đề nghị của mình vừa rồi phủ quyết:" Thôi thôi, xem bộ dạng Leonard chắc đã tự có tính toán, chúng ta vẫn cứ coi như không biết đi." Nói xong lại thầm thở dài một hơi.

"Để hai đứa nó tự do yêu đương khá tốt." Hôn hôn một chút mái tóc mượt mà của Alice, Warren ngữ khí ôn nhu nói với ái nhân của mình.

Khác với Leonard, Warren vẫn luôn theo đuổi hiệu suất làm việt cao nhất quan niệm đối với tình yêu thực lãng mạn, tình lữ từ khi hiểu nhau tới yêu nhau chắc chắn sẽ tốt hơn từ lúc ban đầu trói buộc  bằng quan hệ hôn ước, nếu hai người có duyên phận này, vậy thuyết minh là ông trời ban, phải phục tùng.

"Không được, em còn muốn đi xem một chút." Alice một phen ngồi dậy, đem gối đầu dựng lên, trở thành đệm dựa đặt ở đầu giường, mở ra đèn đầu giường.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào mặt nàng, làn da trắng nõn giống như sữa bò, mặc kệ nhìn bao lâu cũng vẫn giống như mười mấy năm trước, Warren đều cảm thấy mình cả đời này vĩnh viễn đều trầm luân ở trong một cái lốc xoáy tên là "Alice".

Mở ra thiết bị đầu cuối, Alice click mở diễn đàn học viện Liên Bang đệ nhất, nếu nhớ không lầm thì người nói cho mình chuyện này nói nếu không tin có thể lên diễn đàn trường học tự mình xem, bên trong có tin tức của hai người.

Phía trước nghe thấy cái tin tức này nàng cũng chưa kịp xem diễn đàn thì tính tình đã bạo phát, hiện tại vừa vặn có thể xem một chút Lạc Vân Thanh.

Tiến vào diễn đàn, Alice liếc mắt một cái đã phát hiện trang đầu thảo luận đều là mười đại trường cao đẳng khảo hạch, cũng không có tin tức của Lạc Vân Thanh, nóng ruột về Lạc Vân Thanh nàng cũng không click vào xem, mà là lựa chọn nhanh chóng lật trang.

Lật liên tiếp bốn năm trang mới bắt đầu có chữ Lạc Vân Thanh, click vào, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt giá trị nhan sắc tăng mạnh của Lạc Vân Thanh.

Nhìn khuôn mặt cực giống mặt của bạn tốt kia, Alice lập tức muốn rơi nước mắt, đọc từ bài post này đến bài post khác, muộn rồi cũng chưa ngủ.

Sáng sớm hôm sau, nhìn đến Alice cái mũi đỏ bừng, đôi mắt sưng vù, Leonard thiếu chút nữa không dám nhận, này vẫn là mẫu thân luôn thích chưng diện như mạng của hắn sao?

Chờ tới khi Alice quan tâm đưa hắn lên xe huyền phúc, Leonard mới hiểu đây là cha mẹ tôn trọng ý tứ của mình, không tính toán tham gia, từ tối qua đã bắt đầu hơi hơi căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

............

Tới khi trở lại trường học, nhìn tới một đống chuyển phát nhanh trong phòng khách, Leonard cảm thấy có lẽ mình đã yên tâm quá sớm.

Ngồi trên sô fa bóc thùng hàng, Lạc Vân Thanh thực buồn rầu, sáng sớm nay bỗng nhiên có rất nhiều tin tức chuyển phát nhanh tới, số lượng nhiều đến nỗi mình không cần tự qua lấy, có người sẽ chuyển tới tận nơi cho cậu, hơn nữa kỳ lạ nhất chính là chuyển phát nhanh này còn là chuyển phát đơn hướng, không có thông tin người gửi, chỉ có người nhận, trả cũng không biết trả cho ai.

"Cậu đã về rồi?"

Lạc Vân Thanh nhìn Leonard trở về rất cao hứng, tuy mới có hai ngày không gặp, nhưng cứ cảm giác qua thật lâu.

"Ừ."

"Hôm nay không biết là ai gửi nhiều chuyển phát nhanh như vậy cho tôi, tất cả đều là nồi bát muôi chậu." Giơ lên một thùng hàng trong đó, Lạc Vân Thanh hao tổn tâm trí nói.

Nghe được là nồi bát muôi chậu, vẻ  mặt căng chặt của Leonard thả lỏng, không chút khách khí nói: "Tôi mua."

Lạc Vân Thanh:......

Không phải chứ, cậu mua nhiều như vậy làm gì?

Nhìn đồ dùng nhà bếp chất đầy trong phòng khách, Lạc Vân Thanh lần đầu tiên phát hiện mình hoàn toàn không thể lý giải phương thức tư duy của bạn cùng phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.