Ký Sự Về Đội Trưởng Cố Và Lê Mỹ Nhân

Chương 24: Thuận lợi




Mấy ngày này trôi qua vô cùng yên ổn, Lê Tư Thanh vô cùng thích ý.

Mùa hè càng ngày càng nóng, Lê Tư Thanh trốn trong nhà hưởng máy lạnh, không màng ngoài kia ra sao. Mỗi sáng thức dậy làm mấy món ăn ngon đóng hộp cho Cố Bằng, còn để lại một ít cho buổi trưa. Nếu buồn ngủ thì có thể tùy ý nướng tiếp đến khi tỉnh hẳn thì thôi. Đến chiều thì nấu vài món đơn giản, hay cùng Cố Bằng đi ra ngoài ăn tối gì đó… Nói chung cuộc đời thuận lợi, tự do không ai quản như vậy làm Lê Tư Thanh vui đến lắc lư.

Ngoài đời tốt đẹp như vậy, trong trò chơi cũng vui vẻ không kém.

Khoảng thời gian này mỗi ngày đăng nhập đều có thể nghe được tiếng chửi mắng ầm ầm trên kênh thế giới. Bang Tiềm Phong rốt cuộc bị chia rẽ, đá rớt hết hơn hai mươi thành viên, có thể nói là đợt thanh trừng quy mô lớn nhất của bọn họ từ trước đến giờ.

Thành viên Tiềm Phong ai cũng có chút thực lực, đuổi ra một đám chính là tự ngắt một mảng tóc trên đầu. Nhìn mấy tên ngốc kia miệt mài tuyển người mới, lôi kéo cao thủ,… Lê Tư Thanh chỉ có thể cười khà khà sung sướng.

Thời điểm hiện tại, trò chơi đã hoạt động được hơn một năm rưỡi. Đa số người chơi thế hệ đầu đều đã có nơi chốn bang hội của mình. Những người chơi có thực lực vượt trội thì một là tự lập bang chiêu mộ thành viên, hai là đã trở thành thành viên của mấy bang hội thực lực khác.

Bọn Tiềm Phong muốn chiêu mộ cao thủ lúc này quả thật đúng là không được.

Ngược lại người chơi tân thủ có rất nhiều… Nhưng cái bang hội nát kia vốn tuyển người khắc khe, làm sao sẽ để mấy người chơi mới vào mắt?

Hôm trước nghe tin có một người chơi Ngũ Tiên Giáo nổi tiếng đã xích mích bang cũ, Tiềm Phong liền bắt lấy cơ hội không ngừng chiêu dụ. Thế nhưng buồn cười thay, tên Ngũ Tiên này vòng qua vòng lại một ngày, nói là cần suy nghĩ thêm. Thế nhưng sáng hôm sau đã treo danh hiệu “thành viên Lung Linh Khí Giới” vui vẻ chạy khắp nơi rồi!

Trò cười như vậy đương nhiên không lọt qua được mắt các vị đại gia tám chuyện trên diễn đàn. Ai nấy đều than thở, không ngờ cái bang hội đệ nhất “Thần Võ” lại có thể rơi vào tình cảnh éo le này… Chỉ còn ít thời gian nữa là đã đến bang chiến, không lẽ Tiềm Phong thật sự sẽ lật xe sao?

Người biết rõ mọi chuyện là Lê Tư Thanh ngồi đắc ý cười – không ngờ phải không? Tất cả mọi chuyện chỉ bắt đầu từ mấy con dế lửa đấy!

Thế nhưng cậu tính toán tình hình một chút, nếu bọn người Tiềm Phong có thể tỉnh táo lại, thì rất nhanh sẽ chấn chỉnh được tình hình. Dù sao tài lực của bọn họ vẫn rất lớn… còn có tên Đại Gia kia, hắn ta vẫn còn trong bang Tiềm Phong.

“Xem như là còn chút dây thần kinh, không đá người khỏi bang.”

Lê Tư Thanh vui vẻ treo bán mấy con dế lửa, giá cả hiện tại đã giảm một chút, thế nhưng vẫn rất nhiều người mua. Số tiền cậu bỏ ra để đầu cơ mấy con côn trùng này hiện tại đã thu lại gấp ba lần.

Hiện tại Tiềm Phong có thu mua dế lửa nữa không cũng chẳng còn quan trọng. Mấy bang hội đối thủ như Bắc Nam, Lung Linh Khí Giới đã biết trò của bọn họ rồi. Tất nhiên mấy bang hội nhiều mưu nhiều kế đó sẽ có biện pháp đối phó với bang chiến sắp tới.

Còn Nữ Nhi Hồng sao? Mỗi ngày vẫn như vậy, vui vẻ tám chuyện trên trời dưới đất, rủ nhau đi nhiệm vụ, đi phó bản, kết bè nhảy múa ở quãng trường để quay clip gì đó. Mấy ngày này ở quảng trường thành chủ cực kì nhộn nhịp, có thể bắt gặp mấy cô nương trên đầu đeo danh hiệu “thành viên Nữ Nhi Hồng” cùng mặc một bộ thời trang màu đỏ như hoa hồng, đứng múa may cùng nhau đều tăm tắp.

Hắc Lưu Ly giỏi nhất là mấy trò quay clip nhảy múa này, trong hai ngày biên tập hoàn chỉnh đăng lên diễn đàn. Một điệu “Nữ Nhi Thiên Hạ” của bang bọn họ đại bạo, leo thẳng lên nóc bảng xếp hạng bài viết mà ngồi. Từ đó kéo theo các bang hội khác cũng muốn quay clip nhảy mua, đóng phim gì đấy… Đủ thứ phong cách khác nhau đăng lên diễn đàn, náo nhiệt không kể hết.

Mùa hè năm nay đúng là quá nhộn nhịp!

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Thành phố S năm nay thế mà tổ chức hội đèn lồng mùa hè! Nghe đâu rất lớn rất rực rỡ! ∠( ᐛ 」∠)_

Hồng Hoa: Tổ chức ở đâu vậy! Nghe qua có vẻ vui!

Hắc Lưu Ly: Còn nơi nào khác chứ… Chính là khu phố cổ!

Bột Lọc Nhỏ: Oa! Vậy thì đáng tiếc quá! Vừa mới từ thành phố S về chứ đâu! (*・▽・*)

Trà Trân Châu: Hai cô nương, hành trình dạo S thị như thế nào hai cô còn chưa kể cho chị em đâu đấy! Có vui không? Đi những đâu?

Bột Lọc Nhỏ: Rất vui luôn! Bọn tui đi mua sắm nè, đi picnic nè! Mỹ nhân nấu ăn siêu cấp ngon! Tui vẫn còn thèm món thịt kho tàu ăn với bánh bao đây! d=(´▽`)=b

Bột Lọc Nhỏ: Còn có Tiểu Hồng đi xem mắt Chuối Ca Ca! Hai tên này thật sự thông đồng với nhau rồi! ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Hồng Hoa: Xùy xùy!

Hồng Hoa: Tổ chức lễ hội màu hè ở phố cổ sao? Vậy thì mỹ nhân gà giò không thể đi được rồi ha ha ha….(。 >艸<)

Bột Lọc Nhỏ: Mỹ nhân nhà mình cái gì cũng tốt…. chỉ là một con gà giò! (。 >艸<)

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: (*`益´*)

Tao Đẹp Gái Lắm: Thắc mắc một chút… khi nào tiểu Hồng xuất giá?

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Chờ sau bang chiến đi, trước bang chiến mất một vú em là hơi căng á nha! (; ̄Д ̄)

Trà Trân Châu: Oa… cưới rồi thì thật sự sẽ sang Bắc Nam sao? Về bên nhà chồng thật luôn?

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Ngẫm đi ngẫm lại nếu tiểu Hồng đi thì sẽ là mất mát rất lớn! Bột Lọc bơm máu quá phế! 。゜(`Д´)゜。

Bột Lọc Nhỏ: Đáng ghét! Người ta chỉ thích giết người không thích bơm máu! ૮( ᵒ̌▱๋ᵒ̌)ა

Tao Đẹp Gái Lắm: Hay là đòi hồi môn khủng một chút? Bù lỗ?

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Ý kiến hay! ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Bột Lọc Nhỏ: Gấp đôi? ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Hắc Lưu Ly: Ít nhất phải gấp năm mới bán người đi! ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Hồng Hoa:… Mấy người này! 凸ಠ益ಠ)凸

Hồng Hoa: Tui không đi đâu hết á! Ở lại đây ám mấy người mãi luôn!

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Con gái gả rồi như bát nước hất đi… không tin được! ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Hồng Hoa: Má! 凸ಠ益ಠ)凸

Cả một đám cười hi hi ha ha đùa giỡn với nhau, lại lập hội cùng đi hái mấy thứ thảo dược. Đúng là một đám cô nương tụm lại có khác, luôn tràn trề sinh khí, vui tươi hạnh phúc.

Lê Tư Thanh lập ra bang Nữ Nhi Hồng chính là vì muốn tạo ra một môi trường thoải mái yên bình, mọi người làm những gì mình thích, không tranh đoạt cũng không nặng thành tích.

Về phần bang chiến sắp tới sao? Sau khi thảo luận với mọi người trong bang, bọn họ xem như là được tới đâu hay tới đó vậy. Nếu có thể giữ nguyên thứ hạng thì tốt… Còn bị đánh rớt á? Chẳng sao!

Đúng là nằm trong mười thứ hạng bang hội đầu tiên thì sẽ nhận được nhiều ưu đãi, thế nhưng mất phần ưu đãi này cũng không khiến con dân Nữ Nhi Hồng chết được. Dù sao bang bọn họ cũng không phải bang hội cày thành tích, nhường vị trí lại cho mấy bang có chí lớn xem như là tạo phúc cho đời vậy!

Quay qua quay lại một hồi đã đến giữa trưa rồi. Lê Tư Thanh vui vẻ nhảy nhót vào bếp, lấy ra một đĩa mì xào hải sản. Một đĩa mì một ly nước lọc, xong buổi trưa.

Như thường lệ, vừa ngồi vào bàn ăn, thì di động đã vang lên rồi.

“A lô? Cố Bằng sao? Anh ăn cơm chưa?”

“Anh đang ăn đây. Còn em thì sao?”

“Vừa mới lấy mì ra nè…”

“Mì xào hôm nay em làm đúng là quá ngon, nhiều tôm nhiều mực, ở ngoài hàng chắc chắn không ngon bằng!”

Lê Tư Thanh mỉm cười ăn mì của mình, nghe Cố Bằng kể vài chuyện lí thú ở cơ quan, còn thỉnh thoảng nịnh tài nấu ăn của mình.

Từ hôm cậu đồng ý làm cơm hộp cho Cố Bằng, cứ mỗi bữa trưa anh ta sẽ gọi điện thoại. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ yếu là Cố Bằng nói, cậu nghe, thỉnh thoảng đáp lời.

Nếu là mấy năm trước, hẳn Lê Tư Thanh sẽ không thích cái kiểu vừa ăn vừa nói chuyện như thế này. Thế nhưng qua mấy năm rồi đến hiện tại, trò chuyện với Cố Bằng mỗi buổi trưa lại thành quen thuộc, ăn cơm cũng vào hơn.

Cái này gọi là cô đơn quá hóa điên sao?

Lê Tư Thanh lắc đầu, thầm than bản thân càng ngày càng sa ngã…

“Tối nay em đừng nấu cơm. Anh đưa em đi ăn nhà hàng nhé? Được không?”

“Nhà hàng sao? Là chỗ nào?”

“Bạn anh mới mở, ở phía Nam thành phố! Tới bắt nó giảm giá!”

“Được rồi, vậy đó là kiểu nhà hàng gì? Có phải ăn mặt sang trọng một chút không?”

“Không sao không sao, không cần.” Cố Bằng cười hì hì. “Nhưng em xinh như vậy, chỉ cần mặt áo thun quần jean thôi đã đủ sang trọng rồi!”

“Dạo này ăn đồ ngon nên miệng anh dẻo hơn thì phải?”

“Anh chỉ nói sự thật thôi!”

Lại nói thêm gần mười phút, cả hai mới lưu luyến tắt điện thoại. Lê Tư Thanh quên mất trò chơi trên máy tính rồi! Cậu vội mò tủ quần áo của mình, muốn thử mấy bộ đồ mới.

Nhà hàng bạn mở, vậy không phải chính là có khả năng gặp bạn của Cố Bằng sao? Trường hợp này nên mặc gì đây?

Sang trọng? Có hơi quá…

Thoải mái? Như vậy có tùy tiện quá hay không?

Phong cách quyến rũ…? Từ từ đã! Cũng không phải đi hẹn hò!

Gãi đầu một chút, Lê Tư Thanh quyết định chọn một bộ quần dài diện cùng áo sơ mi hồng thêu hoa. Bên ngoài có thể khoác thêm áo khoác lông cừu ngắn. Một bộ này không quá đơn giản, nhưng cũng không phô trương, lại hợp với phong cách sang chảnh của bản thân!

Cậu còn muốn phối thêm kính râm… Thế nhưng đi nhà hàng buỗi tối có đồ điên mới đeo kính râm!

Thỏa mãn với lựa chọn của mình rồi, Lê Tư Thanh mới vui vẻ chạy đi tìm mấy cái mặt nạ dưỡng da của mình… Thế nào? Không thể đắp mặt nạ sao?

Buổi chiều rất nhanh đã tới, tiếng chuông cửa vang lên. Lê Tư Thanh mở ra đón được Cố Bằng vừa về đến nhà. Trên người anh còn mặt cảnh phục, vội nói với Lê Tư Thanh:

“Một tiếng nữa chúng ta mới đi… Em thong thả chuẩn bị nhé! Anh cũng tắm rửa một lát!”

“Một tiếng mà anh bảo là ‘thong thả’ sao?”

“Ha ha ha, không cần phải chuẩn bị kỹ làm gì. Chỉ là đi ăn một bữa mà thôi.”

Lê Tư Thanh bĩu môi, không đồng tình với cách nói của Cố Bằng. Mỗi khi cậu bước ra khỏi nhà, tác phong đều phải thật chuẩn chỉnh. Đặc biệt đến mấy nơi công cộng, rạp chiếu phim, nhà hàng gì đó càng cần phải chú ý mặt mũi hơn nữa!

Chờ một tiếng sau hai người lại gặp nhau trước cửa phòng. Cố Bằng nhìn Lê Tư Thanh từ trên xuống dưới, hai mắt tỏa sáng.

“Sao? Nhìn được không?”

“Rất đẹp!”

Cố Bằng cười ha ha, hộ tống Lê Tư Thanh xuống lầu. Hai người đi xe của Cố Bằng, là một chiếc xe màu đen nhìn không tệ. Lê Tư Thanh vốn không quan tâm chuyện xe cộ gì, nên không nhìn ra xe này hãng nào giá bao nhiêu…

“Nhà hàng này bạn anh mới mở thôi. Nghe đâu đầu bếp làm món vịt quay rất ngon. Còn có cháo gà, phật nhảy tường gì đó… Anh đặt trước một bàn rồi, chỉ cần chúng ta đến nơi là có thể ăn ngay!”

Lê Tư Thanh ngồi ghế trước bên cạnh Cố Bằng, bĩu môi trả lời:

“Chỉ có anh mới sợ đói bụng thôi.”

“Tư Thanh cũng nên ăn nhiều một chút, có da có thịt sẽ khỏe khắn hơn!”

“Anh nghĩ cái vóc dáng này là trời sinh sao? Tui phải kiêm khem điều độ lắm mới ra được như thế này đấy!”

Hai người trên xe anh một câu tôi một câu, nửa tiếng sau mới tới nhà hàng.

Chờ Cố Bằng đậu xe, Lê Tư Thanh nhìn nhà hàng trước mắt này thật là hoành tráng! Cậu thở phào một hơi, cũng may mình ăn diện thích hợp! Nếu nghe lời Cố Bằng ăn mặc đơn giản là nguy to rồi!

Lê Tư Thanh vui vẻ vuốt tóc, hôm nay đúng là chuyện gì cũng thuận lợi!

Chỉ là cậu không biết… nếu cuộc đời thuận lợi quá, thì phía trước chắn chắn là hố to!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.