Ký Sự Sinh Tồn Ở Cung Đình

Chương 40: Nhân gian (2)




Ánh nến chập chờn ma ảo, hắt lên hai gò má gầy gò của nàng. Tóc nàng xơ xác xám bạc, mang nét tối tăm của người sắp chết.

Nàng đứng ngoài hành lang gấp khúc, lẳng lặng nhìn Hạ Thanh dưới ánh lửa mù mờ.

Sợi dây đỏ bên hông gài một chiếc lá thuốc, phát ra âm thanh nhẹ nhàng. Người đàn bà gầy như cây trúc, đem đến cảm giác quỷ quái lạnh băng, chỉ là ngoại hình hay khí chất đều xuất chúng phi phàm, như nữ thần tao nhã tôn quý.

Hạ Thanh không khỏi ngẩn người.

Nhận ra tầm mắt ngây ngốc của cậu, nàng cũng chỉ để mặc cho cậu nhìn hồi lâu, sau đó mới thổi tắt ngọn nến, bước về phía trước: "Đừng ngẩn người, dẫn phu nhân nhà đệ theo ta trước đã."

Không biết có phải quá lâu không nói chuyện hay không, mà giọng nàng khô khan và khản đặc.

Hạ Thanh như bị điện giật tỉnh hồn, theo nàng đi vào, tầm mắt rơi xuống lá thuốc dắt bên hông nàng.


"Ta là Tiết Phù Quang." Người đàn bà như bò ra từ cổ mộ lại lên tiếng.

Trước mặt nàng Hạ Thanh vẫn có chút ngây người, không biết nên đối đáp ra sao, lát sau mới buồn rầu nói: "Ồ. Ta là Hạ Thanh."

Tiết Phù Quang bật cười, ừ một tiếng, bước vào tùy ý hỏi: "Cưới vợ khi nào?"

Hạ Thanh: "..."

Hạ Thanh bắt đầu lúng túng: "Không, ta không lấy vợ, ta chỉ bịa tạm ra lừa dối bọn họ."

Tiết Phù Quang: "Không phải vợ? Vậy người bên trong là ai."

Hạ Thanh ngẫm nghĩ: "Coi như bạn đi."

Tiết Phù Quang lại cười, bình tĩnh nhận xét: "Có thể khiến đệ làm đến mức độ này, cũng không mấy giống bạn."

Hạ Thanh: "... Nhưng cũng không khác lắm."

Gần như chỉ trong nháy mắt, lá thuốc bên hông Tiết Phù Quang bắt đầu leng keng rung động. "Phiu." Bàn tay chỉ còn lại da bọc xương của nàng đè lên chuỗi lá, xoay người hỏi: "Hắn làm sao vậy?"


Hạ Thanh đáp không nghĩ ngợi: "Hắn trúng độc."

"Độc?" Sắc mặt Tiết Phù Quang lạnh nhạt, cặp mắt đen đầy chế nhạo: "Ta đã gặp vô số loại độc trên khắp thế gian, thế nhưng lại chưa từng nghe qua loại độc này."

"Hắn lừa đệ." Vừa nói dứt lời, ngón tay nàng đã bắt đầu di chuyển. Sợi dây xâu thuốc không ngừng phát ra những tiếng vù vù chấn động, ánh sáng xanh tràn ra dưới chân nàng, cuốn theo hương thảo dược lạnh tanh đắng ngắt, nhưng lại ẩn chứa sát ý mênh mang.

Thế này đã muốn gϊếŧ người rồi?!

Đừng mà!

Hạ Thanh cuống quýt mở miệng: "Không phải vậy, Tiết..." Cậu nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không biết nên gọi nàng ra sao, gọi thẳng tên thì cứ thấy kỳ kỳ, cuối cùng chỉ đành gãi gãi tai, gian nan nói: "Chuyện này, dù hắn có lừa ta, thì cũng hẳn là không có ý xấu."


Thực tế là lời Lâu Quan Tuyết nói khi ấy không giống thật thật. 'Không nhìn ra sao? Ta trúng độc', nhìn được chết liền!--------- Bộ dạng lúc đó của Lâu Quan Tuyết, trông không khác thời gian bị chướng hành hạ khi mới ra khỏi lầu Trích Tinh là bao.

Tiết Phù Quang quay đầu, lẳng lặng nhìn cậu, mắt nàng rất đen, con ngươi lớn hơn một chút so với người thường, khiến cho đôi mắt trên khuôn mặt gầy gò càng thêm sâu hoắm.

Thân thể Tiết Phù Quang không mấy khỏe mạnh, khe khẽ ho khan vì nhiễm lạnh, đoạn nói: "Được."

Sát ý rút đi như thủy triều, nàng cầm ngọn đèn đứng sang một bên: "Dẫn hắn theo, đi cùng ta."

"Ừm." Trong lòng Hạ Thanh đã chắc chắn thân phận của nàng, nhưng vẫn cảm giác huyễn hoặc như cũ. Mặc dù giấc mộng chỉ như hoa trong gương trăng dưới nước, nhưng áo quần sắc lựu rực rỡ trong khói hương vấn vít để cho cậu ấn tượng quá sâu đậm. Nàng không nên gầy như vậy, tính tình nguyên bản hẳn cũng không cô độc và lạnh lùng đến thế. Hình như thân phận phàm trần của vị nhị sư tỷ Bồng Lai này vô cùng cao quý, có lẽ là bẩm sinh kiêu ngạo, nhưng đoan trang ưu nhã lưu khắc tận xương, nàng luôn có thể cân nhắc đúng sai phù hợp, không đến nỗi chỉ vừa không ưa đã nổi sát ý như bây giờ.
Cậu vén mành giường mới biết Lâu Quan Tuyết đã tỉnh lại từ bao giờ.

Hạ Thanh sợ hết hồn, trợn trừng cặp mắt, nghi hoặc: "Ngươi tỉnh rồi sao không lên tiếng."

Mái tóc dài của Lâu Quan Tuyết buông rủ, bờ môi đỏ thẫm, ngậm cười: "Hợp tác diễn kịch với ngươi đó phu quân."

"..." Đệt. Một tiếng phu quân câu lên toàn bộ da gà da vịt trên người Hạ Thanh, cậu trực tiếp thò tay bịt miệng hắn: "Ngươi chán sống hả!"

Lâu Quan Tuyết cười khẽ.

Hạ Thanh lạnh lùng: "Đừng có phát điên, có người tới đón chúng ta."

"Ồ." Lâu Quan Tuyết rất biết nghe lời mà bước xuống giường, dây lụa xanh biếc phất phơ theo gió, áo trắng tóc đen, dung nhan rực rỡ mà tinh thần ảm đảm, lười nhác nhìn người bên cửa sổ.

Tiết Phù Quang không hề che giấu lòng cảnh giác với hắn, chẳng qua dẫu sao cũng là người sống trăm năm, chốc lát lại dời tầm mắt: "Đi thôi."
Mùi hương lạnh lùng khiến lòng người sợ hãi vẫn còn quẩn quanh trong không khí, sương mù màu xanh tụ về từ tám hướng bốn phương.

Tiết Phù Quang đi phía trước, châm đèn xua tan sương mù, gợi mở một con đường xuyên suốt.

Băng qua đường chính trong thị trấn tiến về làng mạc hoang vu, đường đi càng ngày càng hẹp, loáng thoáng đâu đây có tiếng gà tiếng chó.

Lâu Quan Tuyết không hỏi Tiết Phù Quang là ai.

Hạ Thanh thắc mắc: "Ngươi không trúng độc thì rốt cuộc là bị làm sao? Vả lại, sao phải lừa ta?"

Lâu Quan Tuyết nhẹ nhàng nói: "Ta không lừa ngươi, cũng không khác với trúng độc."

Hạ Thanh đâm chọc: "Thế này mà gọi là không lừa ta? Ngươi có biết bởi vì lời nói của ngươi mà vừa rồi ngươi suýt chết không."

"Biết." Lâu Quan Tuyết cười khẽ, giọng điệu khôi hài: "Ta phát hiện, sư huynh sư tỷ của ngươi có thành kiến với ta rất lớn."
Hạ Thanh: "..." Cậu từ bỏ vặn lại.

Nhưng Lâu Quan Tuyết lại tỏ vẻ ngây thơ vô tội mà hỏi: "Vì sao? Chẳng lẽ họ cho rằng ta có mưu đồ khó lường với ngươi sao?"

"Im miệng." Hạ Thanh mặt không đổi sắc, lạnh lùng: "Trả lời ta câu trên đi đã."

Lâu Quan Tuyết quay mặt sang chỗ khác, cười khùng khục mấy tiếng, sau đó mới mở miệng, giọng điệu biếng nhác như tán gẫu chuyện phiếm thường ngày: "Ồ, ta cần chừa chút thời gian hấp thụ thần quang."

Hạ Thanh kinh ngạc: "Thần quang?"

Lâu Quan Tuyết cầm sáo cốt, như cười như không: "Ừm, nói cách khác, chính là sức mạnh của Thần."

Rắc. Tiết Phù Quang đạp lên cành khô đầy đất, nhịp bước thoạt ngừng. Ngón tay giấu trong ống tay áo khẽ cuộn lại, nàng quay phắt đầu.

Chẳng qua ánh mắt là hướng lên người Hạ Thanh, ngọn đèn trong tay xua tan sương mù dày đặc, giọng nói lặng lẽ: "Hạ Thanh, lại đây."
A??

Cậu còn đang đờ người, cổ tay đã bị Lâu Quan Tuyết nắm lấy, vừa lạnh lẽo vừa mạnh mẽ.

Lâu Quan Tuyết cười nói: "Hắn không muốn đi qua. Vị Tiết sư tỷ này, ngươi vẫn nên chuyên tâm dẫn đường thì hơn."

Hạ Thanh: "..." Ngầu, ngươi nhất định phải đắc tội toàn bộ Bồng Lai mới chịu được hả?

Con mắt Tiết Phù Quang đã lạnh thấu xương, khàn giọng: "Ta thắc mắc vì sao mộc linh lại vang lên, thì ra là bởi thần quang."

Nàng cười châm chọc: "Trăm năm trước tổ tiên nhà họ Lâu muốn hấp thu ba hồn của Thần, cầu trường sinh bất lão, kết quả là bạo thể mà chết. Không ngờ trăm năm sau con cháu của hắn lại không màng sống chết, dám mơ ước sức mạnh của Thần."

Ngữ điệu của nàng hoàn toàn lạnh lẽo, ánh nến chập chờn trong tay xếp thành một lưỡi dao dựng đứng trong chớp mắt.
Một giây sau, lá cây rào rạc bị gió cuốn tán loạn bay đến bên người Tiết Phù Quang, ánh xanh cuồn cuộn, ngưng tụ thành một thanh kiếm mỏng sắc màu thuần khiết chính giữa không trung.

Trạng thái kiếm hồn, lá xanh làm chuôi, sức mạnh hô mưa gọi gió, mênh mang chấn động không thể khinh thường.

Núi non xung quanh rì rào từng trận.

Hạ Thanh bị kiếm ý làm cho hoảng sợ. Khi mới bước chân vào thế giới này, những tu sĩ đầu tiên cậu chứng kiến đều là hạng người mua danh cầu lợi, ngoại trừ tài nghệ mà lão già áo đen từng biểu diễn, cũng chưa thật sự gặp gỡ cao nhân, lúc này đột ngột cảm nhận sức mạnh rung chuyển đất trời như vậy, nhất thời có hơi ngây ngốc.

Mặc dù Tống Quy Trần cầm kiếm Tư Phàm, nhưng lại chưa từng xuất kiếm.

Không giống Tiết Phù Quang, đích thực là ta thích cái gì ta làm cái đấy.
May là cậu tỉnh lại kịp thời.

Hai người này tính đánh nhau??

Hạ Thanh vội vàng làm người hòa giải, hấp tấp can ngăn: "Không phải, Tiết sư tỷ tỷ bình tĩnh đã, chuyện quan trọng bây giờ là rời khỏi nơi này trước, chần chừ thêm nữa binh lính đuổi theo cũng không hay."

Tiết Phù Quang liếc nhìn cậu, dường như vẫn luôn rất kiên nhẫn với cậu.

Thất tình lục dục đã sớm mài mòn từ trăm năm trước, phẫn nộ và sát ý cũng tản đi rất nhanh, nàng nhẹ giọng nói: "Đệ nhất quyết phải bảo vệ hắn?"

"A?" Hạ Thanh bất chấp: "Ừm, chắc vậy."

Tiết Phù Quang: "Vì sao?" Áo quần nàng không gió tự lay, lá xanh rơi rào rào xuống đất.

Hạ Thanh: "Là vì..." Vì bây giờ ta với hắn coi như bạn tốt?

Nhưng cậu chưa nói dứt lời, Lâu Quan Tuyết bên cạnh đã không ngại làm to chuyện mà cười nói: "Quan hệ giữa chúng ta, chẳng lẽ hắn chưa nói rõ ràng với ngươi sao?"
Đệt! Ngươi nói mờ ám vậy làm gì?!

Hạ Thanh chỉ muốn bịt miệng hắn.

Lần thứ hai Tiết Phù Quang phải áp chế ý định gϊếŧ người trong một đêm nay.

Gió lặng lá rơi, sương mù xung quanh dần dần tan rã.

Đằng trước là đồng ruộng bạt ngàn, đường đất chằng chịt hướng về một sơn thôn nhỏ yên tĩnh hài hòa ẩn giữa dãy núi.

Tiết Phù Quang nhíu mày, hỏi: "Ngươi thật sự thành hôn với hắn?"

Hạ Thanh trăm miệng khó cãi, lại sợ về sau sẽ gặp chuyện tương tự, nhắm mắt nói liều: "Đúng. Vừa nãy không nói rõ, chẳng qua vì có chút ngại ngùng."

Lâu Quan Tuyết cười không dứt được.

Ánh đèn trong tay Tiết Phù Quang tản thành ánh sao trời, nàng rũ mắt, nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: "Cũng phải. Ngay cả chuyện thần quang hắn cũng nói với ngươi, có thể chia sẻ cho nhau không hề giấu giếm đến trình độ này, cũng chỉ có vợ chồng."
"Có điều thế gian này cao nhất sáng là nhật nguyệt, thân nhất lạ nhất là phu thê." Nàng nhìn thẳng vào mắt Hạ Thanh: "Dẫu có là vợ chồng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, nhớ kỹ chưa?"

Hạ Thanh nói đều đều: "Ồ, được." Vợ chồng con quỷ.

Đêm dần vào khuya, cả thôn trang đều chìm trong yên tĩnh, Tiết Phù Quang dẫn bọn họ tới một căn nhà gỗ trong sân, sau đó cầm đèn xoay người rời đi.

Trước khi đi nàng lại dặn dò: "Ta ở trong gian phòng nằm sâu nhất đằng kia, chắc hẳn mấy ngày tới đều ở nơi đó, đệ có chuyện gì cứ tới tìm ta."

Hạ Thanh tiếp tục đáp đều đều: "Được, cảm ơn Tiết sư tỷ."

Tiết Phù Quang nghe danh xưng này, bần thần chốc lát, sau đó cười nói: "Thật đúng là phong cách của đệ. Đã chắc chắn ta là sư tỷ, còn phải đặt thêm chữ Tiết lên trước tỏ lòng kháng cự. Thôi, đợi đến khi đệ thật sự nghĩ thông, tự khắc sẽ tiếp nhận hết thảy."
Hạ Thanh: "..."

Nàng nói: "Chiếc lá của ta đang ở chỗ đệ phải không?"

"Ừm."

Tiết Phù Quang nói: "Ngày mai mang nó đến tìm ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.