Ký Sự Sinh Tồn Ở Cung Đình

Chương 36: Hội đèn (5)




Tháp Lưu Ly- nơi cúng tế nằm chính giữa thành Lăng Quang, Hạ Thanh nhanh chân tiến đến, khi tới đỉnh lầu lại không thấy một bóng người.

Cậu sửng sốt, từ đỉnh lầu chạy xuống, gặp một ông già đang tắt đèn đóng cửa, liền hỏi: "Bệ hạ về cung rồi sao?"

Ông già giơ ngọn đèn dầu, híp mắt nhìn cậu hồi lâu, sau khi chắc chắn đây là người bên cạnh Bệ hạ mới mở miệng: "Bẩm công tử, chắc hẳn là chưa trở về. Thái hậu nương nương đã phân phó, tối nay Bệ hạ cần nán lại tham dự hội đèn, chung vui với người dân. Lão nô đoán Bệ hạ đang đổi y phục, ngay trong đình viện phía sau tháp Lưu Ly."

Hạ Thanh nói: "Được, cảm ơn."

Cậu có dự cảm xấu trong lòng, thế nên cũng không chậm trễ.

Phía sau tháp Lưu Ly là một đình viện đồ sộ, xây sát bờ sông hộ thành.

Đình đài thủy tạ châm đầy đèn sáng, rực rỡ ngời ngời, hòa làm một thể với sầm uất náo nhiệt tối nay, nhìn từ xa hoàn toàn không thấy có điều gì không đúng.


Nhưng Hạ Thanh càng đến gần càng cảm nhận được, quanh sân sát khí trùng trùng. Không biết bao nhiêu cặp mắt ẩn nấp trong bóng tối, một chốc gió thổi cỏ lay cũng vương phải hơi thở của vô số người.

Hai thị vệ canh giữ cổng sân mặt mày lạnh lẽo, tay cầm trường thương, nghiêm nghị nói với cậu: "Đất cấm Hoàng gia, người không liên quan không được đi vào."

"..."

Dĩ nhiên Hạ Thanh không thể cố chấp xông vào.

Cuối cùng cậu cũng có lí do tháo dây đỏ xuống.

Hạ Thanh tránh khỏi đám người tìm một góc bên ngoài đình viện.

Nơi này vô cùng ẩn khuất, vừa khéo nằm dưới bóng tháp Lưu Ly, thuận lợi cho cậu hóa ma tại chỗ.

Nhưng rất nhanh Hạ Thanh đã gặp phải rắc rối---- sợi dây đỏ Lâu Quan Tuyết đeo lên cho cậu! Cậu căn bản không tháo ra được! Dùng dao khứa cũng không đứt!

Đệt.


Hạ Thanh thầm chửi trong lòng.

Được rồi, nếu không thể biến thành quỷ trôi vào, thế thì trèo tường vậy.

Hạ Thanh xắn tay áo, quen chân trèo lên một cây đa, kết quả là vừa định nhảy lên bờ tường, một cây đao đã đột ngột đâm thẳng về phía cậu âm thầm và ngoan độc, đòn tấn công này hoàn toàn có ý gϊếŧ người tại chỗ.

Trên cây có người?!

Phản xạ chân tay còn nhanh hơn trí não, trong nháy mắt, Hạ Thanh đã lách mình tránh đòn công kích, đồng thời vung kiếm gỗ, hất văng vũ khí của kẻ mặc đồ đen.

Hiển nhiên tên áo đen không phải hạng xoàng, thấy thế cục có biến, thân thể tức thì nhào tới.

Hạ Thanh cứng đờ, cậu căn bản không phải đối thủ của thích khách thời phong kiến. Bây giờ hoàn toàn hành động theo bản năng, mà một khi bản năng mất đi, kiếm cũng sẽ vô tác dụng. Hạ Thanh luống cuống tay chân, dứt khoát bứt bó lá cây nhét thẳng vào miệng ngăn không cho hắn gọi người, trong cơn cấp bách, nhanh chóng dùng đầu đâm mạnh vào bụng đối phương.


Kẻ đồ đen ngã khỏi cây.

... Cùi vậy.

Hạ Thanh quệt trán, cắn răng, cầm kiếm vọt qua tường nhảy vào đình viện.

"Ai?!"

"Có kẻ xông vào?"

Tên áo đen ngã xuống gây ra tiếng động không nhỏ, rất nhanh làm kinh động đám thị vệ.

Bước chân hỗn loạn, binh lính canh giữ bên ngoài tháp Lưu Ly cũng đồng loạt chạy tới.

Lập tức, một âm thanh lạnh lẽo vang lên.

"Mau phái người vào lục soát! Nhϊếp chính vương có lệnh, hôm nay kẻ nào tự tiện xông vào nơi này, gϊếŧ chết không luận tội!"

Tường rất cao, Hạ Thanh nhảy xuống xong hai chân phải tê mất mấy giây.

Chính giữa sân là một tòa lầu son ba tầng đối diện bờ sông, hành lang treo một dãy trường minh đăng dài dằng dặc.

Hạ Thanh một thân áo bào tro, tay cầm trường kiếm, vẻ mặt lạnh lùng dưới ánh đèn.

Cậu thầm nghĩ quả nhiên là Nhϊếp chính vương giở trò, có lẽ cái chết của Yến Mục khiến lão muốn trở mặt hoàn toàn, không rõ Yến Lan Du có biết sự việc lần này hay không.
Còn chưa tới nơi, Hạ Thanh đã nghe thấy tiếng Nhϊếp chính vương truyền ra từ đỉnh lầu son cách một dãy hàng lang xa tắp, khản đặc và vặn vẹo.

"Nhiều năm trước ta đã biết ngươi là tai họa không thể giữ lâu. Một kẻ có thể ở bên thi thể mẫu thân nửa năm đến tận khi thối rữa, không phải kẻ điên thì còn có thể là gì."

"Chỉ tiếc muội muội ngoan của ta làm gì cũng phải lo trước lo sau, tính tình không quyết đoán, có chết cũng không chịu xử ngươi. Tháp Phù Đồ trăm năm không gặp chuyện, ta không biết rốt cuộc nó lo lắng điều gì. Huống hồ hôm nay Đại tế tư trở về từ Châu Đông, đã tìm được biện pháp giải quyết, giữ lại ngươi cũng vô dụng. Kẻ mà ả đàn bà như nó không dám gϊếŧ, để ta gϊếŧ là được."

Âm điệu của lão khàn khàn giận dữ, ẩn chứa căm hận sâu tận xương tủy, gằn từng chữ như huyết lệ rời mi.
"Lâu Quan Tuyết! Hôm nay ngươi nhất định phải đền mạng cho con trai ta! Ta sẽ khiến ngươi nợ máu trả bằng máu!"

"Bắt hắn lại cho ta!"

"Lâu Quan Tuyết!" Cùng lúc Nhϊếp chính vương truyền ra mệnh lệnh cuối cùng, Hạ Thanh cũng chạy tới tầng ba.

Căng thẳng làm đầu óc trống rỗng, kiếm gỗ trong tay bổ phăng cánh cửa, lớn giọng hô lên.

Kiếm khí như sương dưới ánh trăng lạnh.

Tất cả những kẻ sẵn sàng ra tay bên trong đều kinh hãi, tức khắc xoay người nhìn về phía cậu.

Hạ Thanh khựng lại, lúc này cũng thấy rõ cục diện trong phòng.

Một đám người ô tạp, thị vệ, thích khách, còn có cả tu sĩ. Cậu thấy Nhϊếp chính vương một thân áo quan đen đỏ, đôi mắt ứ máu, khóe mắt gần nứt, đứng cạnh lão là một lão già áo đen lưng còng, khí chất thần bí và mạnh mẽ, cầm trên tay một sợi dây thừng dính máu.
Nhϊếp chính vương ngẩng phắt đầu, ánh mắt như đao: "Ngươi là kẻ nào?!"

Hạ Thanh: "..."

Nếu cậu biết rõ cục diện bên trong, cậu tuyệt đối sẽ đổi sang cách khác! Nhiều người thế này, cậu tới tuẫn táng hay gì??

Nhϊếp chính vương cũng đã đánh mất lý trí vì nỗi đau mất con, nhìn chằm chằm Hạ Thanh hồi lâu mới nhớ ra cậu là ai, nghiến răng đỏ mắt nói: "Quả là một con chó trọng tình trọng nghĩa! Ngươi tới chết cùng tên tạp chủng này sao! Được, bổn vương tác thành cho các người!"

Hạ Thanh e ngại trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn phô trương thanh thế.

Cầm kiếm gỗ, lạnh mặt không nói một lời.

Đột nhiên, lão già bên cạnh Nhϊếp chính vương khẽ "chà" một tiếng, hai con mắt đục ngầu quan sát Hạ Thanh từ trên xuống dưới.

Ngay sau đó lão ta khựng lại, cười lớn, càng cười càng trở nên khùng dở, ánh mắt mừng điên và khϊếp sợ.
Nhϊếp chính vương ngẩn người, nói: "Tiên nhân, có chuyện gì vậy?"

Lão già khàn giọng: "Hay lắm hay lắm, đúng là tìm mòn giày không thấy, được tới tay lại chẳng tốn công lao, cho tới giờ lão phu chưa từng thấy thần hồn nào dư thừa linh khí như vậy."

Lão ta nắm chặt dây thừng, nhìn Hạ Thanh đầy tham lam và độc ác: "Vương gia, tên nhóc này để lại cho ta, tối nay trời cũng giúp ta, phải biết so với cốt kiếm tâm kiếm, linh hồn cực thuần mới là thứ đồ hoàn hảo để rèn luyện thần khí!"

Hạ Thanh: "???"

Cậu còn chưa hoàn toàn hiểu rõ lời văn của lão già biếи ŧɦái này, lão ta đã vung roi quất tới.

Roi như vật sống, vặn vẹo như rắn độc, vươn dài giữa không trung, nhắm thẳng về phía ấn đường Hạ Thanh, dường như muốn rút hồn cậu trực tiếp.

Đệt!

Vẻ mặt Hạ Thanh hoàn toàn rạn nứt.
Roi mang theo mùi của thịt người thối rữa, tà quang đại thịnh, ẩn chứa sức mạnh thần bí mênh mông, không giống với bất kỳ ai cậu từng được tiếp xúc.

Ắt hẳn lão già đây mới là cao thủ chân chính trong thế giới này, một đại năng của giới tu chân.

Cậu cho rằng mình sẽ chết dưới đòn roi, nhưng bản năng thân thể lại cứu cậu thêm lần nữa, Hạ Thanh phản xạ nhanh nhạy, tránh khỏi đòn tấn công ngay giây cuối cùng.

Trường tiên tựa xà, không ngừng bám sát.

Lại nữa?!!

Cậu vung kiếm gỗ, ngăn cản đòn truy kích với tâm thế gần như không hy vọng gì.

Ai ngờ, thế mà còn thành công thật...

Rõ ràng là kiếm gỗ, thế nhưng khoảnh khắc va chạm với móc sắt trên dây thừng, vẫn phát ra âm thanh chói tai như tiếng hạc kêu.

Gió xanh hương cỏ thổi lồng lộng áo bào tro của cậu, kỳ lạ ở chỗ, thân thanh kiếm gỗ từ từ được phủ lên một ánh sáng êm dịu nhu hòa, thậm chí xua tan không ít huyết sắc dưỡng ra từ vô vàn xác chết trên người lão biếи ŧɦái.
Bỗng nhiên roi máu vỡ tổ, giống như gặp phải thứ gì rất kinh khủng, giật lùi về sau né tránh.

"Ngươi------!" Sắc mặt lão già tức thì đông cứng, nhìn cậu chằm chằm.

Vẻ mặt Hạ Thanh không tươi tỉnh hơn là bao, nhìn xuống tay mình, khó mà tin nổi.

Lão già lạnh lùng quát lớn: "Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?!"

Hạ Thanh rất là sầu não: ... Ta cũng đang muốn biết đây.

Lão già thu lại thái độ khinh thường miệt thị, trên khuôn mặt xám trắng già nua chậm rãi tràn ra ma khí màu đen, rút roi máu, xem ra là đang chuẩn bị chơi chiêu lớn, lão ta lẩm bẩm bằng giọng nói khô cằn: "Quái lạ... Ta tưởng rằng sau Bồng Lai đã không còn kiếm tu."

Hạ Thanh hoàn toàn không nghĩ sẽ gặp phải tu sĩ.

Chưa kể nhân vật này chẳng khác nào hack game, cậu còn đánh khỉ gì.

Hạ Thanh không đợi lão già ra tay trước, tay cầm kiếm xông qua, chạy thẳng đến bên người Lâu Quan Tuyết đang lạnh nhạt đứng quan sát hết thảy, nói liến thoắng: "Cởi vòng cho ta!"
Lâu Quan Tuyết một thân một mình đứng giữa kẻ địch, không hoảng không vội. Hắn trút đi hoa bào cúng tế, đổi thành tuyết y thường ngày. Tóc đen như gấm, dung nhan lạnh lẽo như châu, thân cao dáng ngọc đứng kế bên cửa sổ. Sau khi Hạ Thanh phi đến gần, hắn mới lẳng lặng liếc nhìn cậu một cái.

"Sao ngươi lại tới đây?" Giọng nói của hắn cũng rất lạnh nhạt.

Khỉ gì vậy.

Hạ Thanh bàng hoàng hỏi ngược lại theo bản năng: "Ta không thể tới?"

Lâu Quan Tuyết mỉm cười, đèn đuốc thắp sáng lầu son, phủ lên nốt ruồi trên mí mắt hắn một tầng tà quang kỳ bí, hắn lười biếng nói: "Dĩ nhiên có thể."

Hạ Thanh: "... Chúng ta chết đến nơi rồi ngươi biết không. Cởi ra."

Cậu duỗi tay trước mặt Lâu Quan Tuyết.

Nhϊếp chính vương rốt cuộc cũng hoàn hồn về với mạch suy nghĩ bị Hạ Thanh cắt đứt, giọng điệu lạnh lùng: "Bắt chúng!"
"Rõ!" Thị vệ đợi lệnh nãy giờ lập tức cầm binh khí, vây thành nửa vòng tròn ép sát bọn họ.

"Nhanh nào!" Hạ Thanh ngu hết cả người, Lâu Quan Tuyết biết tình cảnh hiện giờ không vậy? Cậu biến thành quỷ hành động dễ hơn rất nhiều, làm người cùng lắm cũng chỉ kéo chân sau là giỏi.

Lâu Quan Tuyết cười nhẹ một tiếng, ngón tay chạm lên sợi dây đỏ, nhưng không giúp cậu cởi ra, chỉ nói: "Ngươi không nên tới."

"Đúng! Ngươi không nên tới, đã tới thì đừng hòng rời đi."

Lời sau thuộc về lão giả dùng roi.

Lão truyền khí đen vào trong chiếc roi dây, còng lưng bước lên trước, vẻ mặt tham lam và co rút.

Khí chất toàn thân bỗng bùng lên mạnh mẽ mà hiểm độc.

Ác khí đầy trời như tiếng khóc gào rêи ɾỉ của vô số người chết oan, oán niệm hóa thành thực thể, trở thành ngọn lửa đỏ bọc lấy chiếc roi.
Lão già bỗng chuyển tầm mắt lên người Lâu Quan Tuyết, mở miệng âm u.

"Bệ hạ, chúng ta cũng coi như người quen cũ."

Lão ta cười tàn nhẫn, khàn giọng nói.

"Có điều khi ấy ngài mới sáu tuổi, không biết có còn nhớ rõ ta không."

Lâu Quan Tuyết nhìn lão, nét mặt thản nhiên, không nói lời nào.

Lão già nhếch mép: "Hẳn là nên nhớ, dù sao năm ấy, mẫu thân ngươi đã bị ta dùng roi quật đến chết kia mà."

"Dao Kha phu nhân không hổ là thuần giao, nhuốm máu ả, ta đột phá trực tiếp lên cảnh giới Tiên Thiên."

Lão ta lại quay đầu nhạo báng.

"Tự tiện xông vào tháp Phù Đồ là tội tru di cửu tộc, cũng nhờ con cháu họ Lâu năm xưa thưa thớt mới có thể để mạng cho ngài, mẫu thân ngài thì không may mắn như vậy. Ban đầu ta dùng roi gϊếŧ mẹ đẻ của ngài, ngài vẫn luôn đứng bên cạnh chứng kiến, không nhỏ một giọt nước mắt. Không biết tối nay, ngài có thể rơi lệ hay không."
Lão già áo đen ép sát tới gần từng bước một, tầm mắt không ngừng dịch chuyển giữa Hạ Thanh và Lâu Quan Tuyết, chậm rãi nói: "Phải rồi, còn có thiếu niên bên người ngươi nữa, con của thuần giao, thần hồn chí thuần, tối nay lão phu thu hoạch không tồi."

"Lâu Quan Tuyết ngươi làm gì vậy?! Ngươi muốn kéo ta chết cùng thật hả?!" Hạ Thanh cũng bắt đầu nôn nóng.

Lâu Quan Tuyết nghiêng đầu nhìn cậu một cái, âm điệu không nghe ra vui giận: "Không phải ngươi tới chết cùng ta sao?"

Hạ Thanh: "???"

Hạ Thanh: "..."

Hạ Thanh đờ mặt, muốn chửi người, nhưng phiền não bứt tóc một hồi, cuối cùng vẫn cầm thanh kiếm gỗ, nhỏ giọng lầm bầm như là tự oán: "Thôi được rồi, cứ vậy đi. Nhỡ đâu ta là A Nan kiếm chủ thật, có khi sắp chết lại đột nhiên thức tỉnh sức mạnh gì gì đấy."

Lâu Quan Tuyết cười khẽ thành tiếng.
Hạ Thanh trừng mắt: "Giờ này ngươi còn cười----"

Cậu còn chưa phàn nàn hết, thị vệ đã vọt tới, Hạ Thanh không còn thời gian quan tâm tới hắn nữa.

Nét mặt nghiêm túc, giao chiến với đám người.

Thân xác này rất dẻo dai linh hoạt, nhanh nhẹn bất thường, sức mạnh cũng rất lớn, đối phó với đám thị vệ còn khá nhuần nhuyễn. Khó xử lý nhất vẫn là lão già đối diện, không phải lần nào Hạ Thanh cũng gặp may mắn.

Tỷ như lần này, bị roi máu quật trúng, vết roi bỏng rát khắc trên tay, móc bạc xích lửa róc xuyên máu thịt khoét vào xương trắng.

Hạ Thanh lảo đảo, hít một hơi, đau toát mồ hôi lạnh, đầu óc trống rỗng, trước khi bị một tên thị vệ thừa cơ chế trụ, Lâu Quan Tuyết đã ra tay cứu cậu.

Cuối cùng thần thái sống chết mặc bay lạnh lùng của Bệ hạ cũng tản đi.

Hắn kéo Hạ Thanh về phía mình, chiếc hộp nhỏ nghịch giữa bàn tay lập tức bay giữa không trung, phát ra ánh sáng màu xanh chói mắt, thậm chí khiến cho lão già đồ đen phải lùi về sau một bước, lão ta trợn trừng hai mắt: "Đây là?!"
Lầu son rung chấn kịch liệt.

Từ lầu một đến lầu ba, đèn đuốc lắc lư sắp đổ.

Roi máu trong tay lão già bất chợt nổi điên không chịu khống chế, vẻ mặt lão ta kinh hồn táng đảm.

Kỳ thực Hạ Thanh cũng không mấy sợ đau, thế nên cầm máu xong đã dần dần bình tĩnh lại.

Cậu ngẩng đầu, nhìn chiếc hộp nhỏ tan rã trong không trung, sau cùng để lộ một ngọn lửa xanh lam u ám, cuốn theo khí thế oán hận hủy đất diệt trời, ập xuống người lão giả.

"Không thấy quen sao?" Lâu Quan Tuyết cúi người, khóe miệng ngậm cười, nhẹ giọng nói: "Đây là linh hồn Dao Kha. Chết quá thống khổ, linh hồn đã hóa hận thù."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.