Kỳ Nghỉ Quyến Rũ

Chương 4: Kiểm soát




Thanh Anh lo lắng, nhìn Thuý An:" Con bé này! Lên phòng nghỉ đi!."

" Cần có người đưa cậu đi nữa, nhỡ có vấn đề gì trên đường thì sao." Tuấn nhìn cô với ánh mắt phức tạp, xâu xa nói.

Lúc này, cậu ta mới lên tiếng:" Để tớ đưa Thuý An lên, dù sao tớ cũng là người giám sát hồ bơi, đây cũng là trách nhiệm của tớ.", nói xong cậu đợi phản ứng của cô, nhưng vẫn không khỏi lạnh gáy bởi ánh mắt kỳ lạ của Tuấn. Sao vậy? Cậu ta chẳng phải có bạn gái bên cạnh sao?

" Nhưng chúng tôi cũng vừa mới biết cậu. Người giám sát ở khu vực này thì đã làm sao? Nên để tớ đưa cậu ấy đi, ít nhiều tớ cũng biết y thuật phương Đông, nhỡ trong phổi cậu ấy còn nước, việc chữa trị đuối cạn kịp thời rất thiết yếu."

Lần này Thanh Anh không khỏi quay sang nhìn Tuấn, là cô không nghe nhầm, kỳ lạ làm sao, cô cảm nhận được gì đó.

Giang lúc này cắt ngang:" Được rồi được rồi, để Thuý An chọn đi."

Đương nhiên, ngu đâu mà đi với quỷ, cô nhìn Xuân Lâm, gật đầu.

Hai người rời đi, kẻ ở lại tối sầm mặt. Cậu ta gọi điện nói với ai đó qua điện thoại, cùng lúc cũng nhìn Thanh Anh.

Bình phát giác được gì đó, tiến đến ngăn tâm trạng càng ngày càng tiêu cực của Tuấn:" Đừng... Cậu phải kiểm soát cảm xúc của cậu, dùng đầu thông minh của mình đi, đây là công việc của Xuân Lâm, cô ấy chọn cậu ta cũng là điều đương nhiên...." Bình biết cậu ta là kẻ kiểm soát cảm xúc tốt, và luôn dùng đầu của mình điều khiển mọi thứ, chỉ riêng với Thuý An, chỉ riêng với cô ấy chứ không phải Thanh Anh, từ lần đầu tiên gặp, kẻ đó đã để mặc cảm xúc điều khiển đầu óc mình.

Khoảng khắc khi cậu ta nhìn hai người rời đi, vẻ mặt tối sầm nhấc điện thoại, làm sao không thể nhận ra: Thuý An, cậu đang gặp nguy hiểm đó biết không?

Từ trước đến này, ngoài Thuý An, Bình tiếp xúc nhiều nhất với Minh Tuấn thậm chí còn biết nhiều bí mật kinh khủng hơn so với Thuý An. Vì công việc của cậu là nhân tố không thể thiếu trong công việc của Tuấn, bắt buộc làm việc dưới chướng cậu ta, bắt buộc cậu cũng phải biết ít nhiều những việc làm của cậu ta. Chiếm đoạt ư, cậu ta có cách để người ta tự nguyện dâng.

Rất tiếc lần này Bình đánh giá hơi thấp Tuấn, cậu ta biết nếu để cảm xúc chi phối, cậu sẽ xâm phạm đến Thuý An, và với tính cách của cô, chấp nhận cậu là vô cùng khó. Lần này, cậu vẫn dùng đầu kết hợp với cảm xúc bản thân mình, tốt thôi.

...

Sau khi Xuân Lâm đảm bảo không có gì, rời phòng đi. Thuý An trở về phong một mình để thay chút đồ, khi cô mở cửa, có kẻ đã chờ cô sẵn ở đây, cậu ta ngồi trên chiếc ghế, tay lắc lắc ly rượu vang. Vì vừa từ bể bơi lên nên cậu ta chỉ mặc chiếc quần đùi, làn da màu đồng cùng cơ bắp săn chắc, càng làm nổi bật vẻ yêu nghiệt của Tuấn. Đã vậy cậu ta còn cao 1m9, con lai Thuỵ Điển có khác.

Dù suy nghĩ vậy nhưng khuôn mặt cô cũng không biểu lộ gì, chỉ là khi nói giọng hơi tò mò:" Trước kia cậu luôn giấu tớ với Thanh Anh, vậy vì cớ gì cậu bạn đây lại để lộ bí mật này vậy. Vị nào lại có thể có đặc quyền đi thang máy chuyên dụng dành cho các vị cổ đông của tập đoàn quản lý khách sạn này vậy? ".

Thuý An ngừng một chút quan sát biểu cảm của hắn, cậu ta vui gì chứ?

" Nếu không tớ cũng nghi ngờ vì sao trong thời gian ngắn như vậy mà cậu lên đến đây còn dư thời gian thưởng thức rượu mà không đụng trúng bọn tớ trên đường đấy!".

Nói đến "bọn tớ", Tuấn lại u ám trở lại, nhìn cô cười gian xảo:" À, tớ chỉ muốn đảm bảo cậu không vấn đề gì."

" Thật sự là không có vấn đề gì, thật đấy." Đây là đang muốn đuổi người gây ra vấn đề vừa nãy đi nhanh đi đấy.

Thấy không khí dần dần trở lên lạ, Thuý An nhanh chóng đóng sập cửa phụ ngăn cách chính giữa phòng với giường ngủ và tủ quần áo.

Mở cửa tủ lấy quần áo, có tiếng khoá cửa phòng. Cô giật mình thấy anh đã ở sau lưng cô từ bao giờ, anh đang tiến ngày một gần lại cô, áp sát vào tủ quần áo.

Cô biết anh đang giận, nhưng truyện gì mới được chứ?

" Không vui đâu Tuấn." Cô nhăn mặt.

Ánh mắt anh tối lại, nhìn rất đáng sợ, giọng nói trầm xuống, khàn đặc, không khỏi khiến cô run rẩy hệt như chủ nợ đến nhà tìm giết con nợ.

Anh cúi đầu, tiếp xúc mũi vào làn da bên má đã lạnh của cô, hai tay chống bên tủ, xô cô nằm gọn trong đó.

" Nói với tôi, em không thích cậu ta!"

Lại thế, xưng em- tôi, có biết nghe... Đáng sợ vãi không? Nghe như hai người yêu nhau ý, xưng: "em" "anh", Thuý An suy nghĩ.

" Sao cậu hỏi như vậy?".

"Em không được phép thích Xuân Lâm!"

- Cũng không phải chuyện của anh.

Lỡ mồm hùa theo cậu ta xưng "anh " "em", nhưng nó không quan trọng, vì cái tay cậu ta bắt đầu di chuyển lên cơ thể của cô.

" Thuý An, em phải tránh xa cậu ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.