Kỳ Di Nhất Sinh

Chương 3




Cậu ta quả thật là con ông cháu cha, là thiếu gia của Tập đoàn Diệp thị. Hiện nay giúp đỡ người cha Chủ Tịch xử lý một chút công tác nghiệp vụ. Thì ra cậu cũng chỉ mới hai mươi ba, bằng tuổi tôi.

Những điều này, tôi đều biết được sau khi quen thuộc với Diệp Diệu Sinh.

Sau chuyện Sở Nguyên và cậu chia tay, hai người họ lại lần lượt tìm tôi uống rượu. Nghĩ đến cũng thấy thật buồn cười, tôi bị vây bên trong, cũng không biết là đứng ở cái lập trường nào.

Hôm đó ban biên tập tăng ca, khi tôi xem xong tập bản thảo cuối cùng thì đã gần mười giờ đêm.

Tôi đứng cạnh nhà ga công cộng gần tòa soạn để chờ xe, gió thu se sắt, trời thu mát mẻ khi vào đêm, lại có chút lành lạnh thảng hoặc. Không bao lâu, một chiếc Porsche màu đen chạy qua, nhanh chóng phanh lại, thấy đằng sau không có xe nào, lại quay về dừng trước mặt tôi.

Kính xe hạ xuống, người bên trong cúi đầu, nhìn tôi đứng trên sân ga, “Chờ xe?”

Tôi ở trong gió nheo nheo mắt, gật đầu.

Diệp Diệu Sinh nghiêng người qua, mở ra cửa xe bên ghế lái phụ, “Lên đi, tôi đưa cậu một đoạn đường”

Tôi do dự, lại thấy ánh mắt cậu nhìn tôi, thực sắc bén, lại như đang nhẫn nại chờ đợi, trong khoảnh khắc đó tôi cư nhiên sợ cậu tức giận, xoay người chui vào xe.

Mỗi lần nói chuyện, nhất định đều là lấy Sở Nguyên mà mở đầu, lần này cũng không ngoại lệ.

Cậu một bên lái xe, một bên bình thản, “Cậu ấy không muốn gặp tôi, cũng không thèm bắt điện thoại của tôi. Đại khái là duyên phận đã hết, tan liền tan đi.” Đối với sự thản nhiên của cậu, tôi có chút giật mình. Cảnh tượng Sở Nguyên gục đầu vào vai tôi khóc rống một tháng về trước còn rõ ràng trong đầu, người đàn ông này cư nhiên đã coi như không sao cả.

Tôi không nói nữa, chỉ trầm mặc nhìn cảnh đêm vùn vụt rút lui ngoài cửa sổ.

Bụng hơi đói một chút, cho đến tận lúc nó rầm rì kêu lên, tôi mới đột nhiên ý thức được mình còn chưa ăn cơm chiều.

Tôi nhất thời thấy thật xấu hổ, Diệp Diệu Sinh cư nhiên còn để ý tới, quay đầu liếc tôi một cái, “Chưa ăn cơm tối sao?”

Tôi chỉ có thể cười khổ, “Hôm nay bận quá, chưa kịp…”

Xe đỗ trước một cái đèn đỏ, Diệp Diệu Sinh có chút đăm chiêu nhìn về phía trước, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng gõ lên tay lái.

Đèn xanh cho đi được một đoạn, cậu đánh một cái quẹo, đem xe đỗ lại ven đường. Diệp Diệu Sinh đạp phanh, rút chìa khóa, “Tôi cũng đói bụng rồi, đi ăn bữa khuya đi, tôi mời.”

Thật đúng là tính cách thiếu gia. Không chịu hỏi ý kiến người khác gì cả, cứ thế một mình ra quyết định.

Khi cậu đi vào một quán ăn ven đường (1), tôi còn không thể tin nổi. Cậu nhìn bước chân chần chừ của tôi, liền xoay người lại hỏi,” Quán ven đường không được sao?”

Tôi lắc đầu, đi theo cậu ngồi xuống trước một cái bàn, “Không phải, chỉ là không nghĩ tới cậu cũng sẽ tới nơi như thế này.”

Cậu ta cười, cũng không trả lời, chỉ nhìn cái thực đơn để trên mặt bàn kính, hỏi, “Cậu xem, muốn ăn gì?”

Tôi nhìn nhìn, “Mỳ đại bài đi”

Miệng cậu nhếch lên, lại hỏi, “Có ăn hành tỏi không?”, Tôi không rõ lắm ý tứ trong đó, chỉ gật đầu.

Cậu mặc quần áo cực diện, trên tay đeo đồng hồ đắt tiền, thoạt nhìn không hề phù hợp với không khí đường phố của nơi này. Cậu ta dường như không để ý, cứ hiếu kì nhìn bà chủ hàng đang bận rộn.

Một lúc sau, bà chủ bê lên hai tô mỳ nóng hổi, “Mỳ đại bài tới đây.”

Bà đem một tô đến trước mặt tôi, một tô đưa cho Diệp Diệu Sinh, “Quy củ cũ, không hành không tỏi.”

Diệp Diệu Sinh ngẩng đầu cười với bà ấy, “Cảm ơn”

Tôi cúi đầu nhìn mấy cọng hành trong bát mình, nghĩ thầm thì ra ở đây cậu là khách quen.

Một bát mỳ nóng hầm hập đi xuống dạ dày, đã không còn cảm thấy lạnh.

Trở lại xe, cậu phát hiện trên xe mình có dán một tờ giấy vàng. Đưa tay bóc xuống, liền sờ sờ đầu cười khổ, “Mới có mười lăm phút thôi mà, cảnh sát đại thúc cũng thật không nể mặt.”

Tôi nhìn biểu tình không chút nề hà của cậu ta, không nhịn được nghiêng đầu nở nụ cười.

Khi xe dừng lại dưới lầu, tôi tháo dây an toàn, “Hôm nay, cảm ơn cậu.”

“A, không có việc gì, tôi còn phải cảm ơn cậu đi ăn khuya với tôi mới đúng.”

Tôi ngẩn người, tâm nói còn không biết là ai bồi ai nữa. Đưa tay định mở cửa xe, lại bị một tiếng “Đỗ Nhạc Khanh” của cậu ta giữ lại.

Cánh tay cậu gác trên lưng dựa của ghế phó lái, trong khoảnh khắc tôi quay đầu lại, liền nghiêng người hôn lên.

Trước mắt là khuôn mặt Diệp Diệu Sinh phóng đại trong bóng tối. Tôi mở to mắt, chỉ thấy hai hàng mày anh tuấn của cậu, còn có đôi mắt hơi nhắm lại, hai hàng mi thuận theo buông xuống. Cậu mút sâu một chút trên môi tôi, rồi lập tức buông ra. Ở cự ly cách nhau chỉ một cái chóp mũi thấp giọng nói, “Ngủ ngon.”

Tôi nhất thời không biết nói cái gì, chỉ là nhìn thấy trong ánh mắt cậu như một mặt hồ trải rộng, trong bóng đêm vẫn thấy nó hơi hơi gợn sóng, bình tĩnh mà thâm trầm.

Tôi nghĩ, dáng vẻ mình bỏ chạy nhất định là phi thường hoảng loạn, phi thường vội vàng.

Khi lên lầu rồi, tôi không bật đèn ngay, mà là âm thầm đi tới cửa sổ sát đất ngoài ban công nhìn cậu ta. Chiếc xe thể thao màu đen kia vẫn đứng đó, không biết là cậu đang đợi cái gì. Đợi một lát, trong vẫn còn chút hoảng hốt tôi bất giác bật đèn phòng khách lên, lập tức thấy cậu quay xe dời đi.

Vài ngày sau đó, tôi không dám tiếp điện thoại của Diệp Diệu Sinh.

Tôi cảm giác được, nếu như lúc này không hiểu được phải bảo trì khoảng cách, về sau, nhất định sẽ phát sinh chuyện không nên phát sinh.

Để sang một bên những chuyện này, tôi chỉ chuyên tâm viết bản thảo, cũng không suy nghĩ nhiều. Có đôi khi đứng ở nhà ga chờ xe , sẽ sợ hãi một chút, lo rằng mình sẽ gặp Diệu Sinh. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cư nhiên sợ cậu ta, cũng không hiểu nổi, tôi trốn tránh như vậy, rốt cuộc là trốn cái gì.

—————————————————————————————————–

Từ sau khi tốt nghiệp, Sở Nguyên trở nên bề bộn nhiều việc.

Vẫn vội vàng cùng nhóm bạn làm thiết kế, nói muốn sáng tạo cho mình thương hiệu và nơi làm việc riêng.

Tôi không biết cậu ấy bận là bận thật, hay là vì muốn quên đi Diệp Diệu Sinh.

Thật vất vả mới ăn cùng nhau xong được một bữa cơm chiều. Cậu không hề nói tới chuyện người kia, tôi cũng không muốn nhắc tới anh ta, đương nhiên sẽ không nói.

Sở Nguyên mang mái tóc dài cắt đi ngắn, thật là ngắn, nhưng vẫn nhuộm màu nâu đỏ. Cậu vẫn cứ cười hi hi ha ha, nhưng tôi biết trong lòng cậu vẫn còn những vết thương. Cậu mới có hai mươi hai tuổi, tám năm, con số ấy gần bằng một phần ba tuổi đời. Cậu không phải muốn thử trải tình trường, cũng không phải mang tình cảm ra đùa bỡn, lấy chân tình đi yêu, cuối cùng đổi được lại là một hồi mây khói.

Cho nên một bữa cơm này, không nói chuyện tình cảm, chỉ nói tới lý tưởng.

Sở Nguyên nói, văn phòng đã tìm được một nơi rất tốt, nhân thủ cũng đủ rồi, tháng sau sẽ sắp xếp chuyển sang. Tôi nâng cốc bia mời cậu, cậu nhẹ nhàng vui vẻ một ngụm cạn sạch. Cậu lại hỏi tình hình tôi gần đây, tôi cũng không biết phải trả lời cậu sao mới tốt, chỉ nói trong Ban biên tập làm việc rất yên ổn, cũng chẳng có lý tưởng lớn gì, mỗi ngày có thể viết bản thảo, có thể đọc bài do người khác gửi, như thế là vừa lòng rồi.

” Anh không biết ba tôi đâu, ông suốt ngày nói với tôi anh nói ít làm nhiều, bản thảo viết cũng tốt, mở miệng ngậm miệng đều là ‘Nhạc Khanh’ làm tai tôi cũng sắp mọc kén đến nơi rồi.”

Tôi buông đũa cười cười, “Bác khen quá lời thôi, khách khí quá”

Sở Nguyên vừa cười vừa bảo tôi nói chuyện quá nghiêm túc, y như một con mọt sách. Tôi cũng không phản bác, mặc cho cậu chê cười vậy.

Tôi uống chút rượu, nên trực tiếp gọi xe về nhà.

Xe chạy tới gần nhà, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn thấy chiếc Porsche màu đen dừng ở ven đường, tôi còn tưởng mình hoa mắt, nhìn kĩ ra thì, cái người vịn lan can ven đường gập người nôn mửa kia, không phải Diệp Diệu Sinh còn là ai?

“Bác tài!”, Tôi vội vàng gọi lái xe một tiếng, lời vừa muốn nói ra lại thôi, lập tức đè thấp giọng sửa miệng, “…… Phía trước có cổng tiểu khu kia rồi, phiền bác quẹo vào đi.”

Trở về nhà, lập tức phi vào buồng vệ sinh tạt nước lạnh rửa mặt, xem như tỉnh táo lại một chút.

Đứng bên cửa sổ nhìn ra bóng đêm, thời gian đã không còn sớm nữa, trời đã tối đen. Khoảng đất dưới lầu trống không vắng vẻ, người nọ từng đỗ xe ở đó, tới tận khi nhìn thấy trong phòng sáng đèn, mới yên tâm mà đi.

Tôi nghĩ đến bộ dạng cậu ta vừa rồi, hình như là uống nhiều nên khó chịu, mới nôn mửa ở ven đường. Lại thêm lần trước Sở Nguyên cũng từng nói thân thể Diệp Diệu Sinh không tốt, đồ uống cồn không thể dùng nhiều, trong lòng bỗng dưng thấy hoang mang, sợ cậu ta ở ven đường nhỡ may có gì vạn nhất, vì thế vội vàng xỏ giày đi xuống lầu tìm người.

Đi tới vệ đường kia, xe còn nguyên chỗ cũ. Cậu ta thì đã quỳ rạp trên đường, mày nhíu chặt.

Tôi vội vàng tới dìu cậu, một bên gọi, “Diệp Diệu Sinh, này, Diệp Diệu Sinh!”

Cậu nghe thấy tôi, đưa mắt nhìn qua, như có như không cười cười, khóe miệng vừa mở, yết hầu lại gian nan ho lên một hồi. Tôi vỗ vỗ lưng, giúp cậu thuận khí. Chờ cậu ta yên ổn rồi, lại hỏi, “Cậu không thấy khó chịu chứ? Hả?”

Cậu lắc đầu, chỉ từng tiếng gọi tên tôi.

Trời đêm gió mát, tôi cũng không lái xe. Sau khi tìm thấy chìa khóa, khóa xe cậu lại rồi, liền nâng tay đỡ cậu ta đứng lên.

Cậu ta vẫn còn gọi tôi, “Đỗ Nhạc Khanh, Đỗ Nhạc Khanh, Đỗ Nhạc Khanh…”

“Là tôi, là tôi”, Tôi để cho cậu ôm lấy mình, “Có đi được hay không?”

Tôi cứ như vậy đỡ cậu một đường, mất không ít sức lực mới về được tới nhà.

Tôi lấy khăn mặt lạnh lau mặt cho cậu, cậu ta mới tỉnh rượu một chút, đại khái là cái gì có thể nôn đều nôn cả rồi, thoải mái hơn. Lảo đảo tự mình tới nhà vệ sinh vốc nước súc miệng.

Tôi sắp xếp tốt cho cậu rồi, mới ôm một cái đệm đi ra phòng khách, không lường được lại bị bắt được.

Cậu mạnh mẽ kéo tôi xuống, lại gần hôn tôi. Tôi dùng sức đẩy cậu ta ra, “Diệp Diệu Sinh! Buông!” Cậu không hề phản ứng, thậm chí còn trở người áp tôi xuống dưới, hai tay chống sang hai bên, ánh mắt xác định nhìn tôi. Ánh mắt kia vẫn vậy, thâm thúy như mặt nước hồ, làm tôi nhìn đến không thốt lên được một lời. Cậu lại cúi thấp đầu, duyện liếm đôi môi có chút thô ráp của tôi, sau đó đầu lưỡi mềm mại linh hoạt tiến vào.

“Diệp Diệu Sinh”, Tôi xoay đầu qua một bên, tránh đi nụ hôn của anh, thở gấp quát lên, “Diệp Diệu Sinh cậu uống say, đừng náo loạn nữa!”

Cậu không để ý tới, những nụ hôn nhỏ vụn lưu luyến bên tai, xuống cổ, thậm chỉ xương quai xanh cũng bị liếm lộng tình sắc. Tôi nóng nảy, một quyền đánh vào bụng cậu, cậu ta đau đớn kêu lên, nhưng vẫn quyết không buông tay, ánh mắt cậu giờ phút này lại tỉnh táo kỳ lạ, nhìn thẳng vào tôi, “Vì sao trốn tránh tôi?”

Cậu rũ mi, cúi đầu, ngữ khí ủy khuất. Thấy tôi thất thần, cậu ta đè nặng lời hỏi lại, “Tôi thích cậu, vì sao lại trốn tránh tôi?”

Đầu óc tôi “oanh” một tiếng nổ tung, vừa muốn mở miệng biện giải, nhưng lại bị cậu mãnh liệt chặn lại.

Trong thâm tâm dường như có một sợi dây mảnh vừa vụt đứt đoạn, tựa hồ, không thể kháng cự cậu. Cho đến tận khi bị cậu hôn mà nổi lên phản ứng.

Tôi nhắm mắt lại, trong lòng cư nhiên còn mỉa mai, trông mong cậu ta thanh tỉnh mà dừng lại.

Diệp Diệu Sinh, dừng tay. Không thể tiếp tục như vậy, thật sự.

Cậu cởi quần áo của tôi, một đường hôn xuống dưới. Chỉ cảm thấy ngọn lửa trong người càng đốt càng nóng, nhưng một tia lý trí còn sót lại vẫn nói với tôi, người đàn ông trước mắt không phải người tôi nên tiếp nhận.

Đối mặt với sự vuốt ve khiêu khích nhiệt tình như lửa, tôi cơ hồ hít thở không thông.

Cậu ra sức xoa nắn phía trước càng ngày càng cương của tôi, sau đó tách chân tôi ra, nghiêng thân mà tới, duyện liếm khoang tai tôi, cúi đầu nỉ non ra tiếng, “Nhạc Khanh”

Trái tim nhảy lên điên cuồng, lý trí vốn có cũng bị phá hủy thất linh bát lạc, tôi nghe cậu ở bên tai dùng giọng điệu đậm mùi *** thì thầm, “Tôi muốn vào bên trong cậu, …Nhạc Khanh, cho tôi.”

Ngón tay cậu di động, lật người tôi lại, lập tức áp sát từ phía sau. Tôi nhìn không thấy động tác của cậu, cảm giác sợ hãi liền quay đầu lại nhìn, bị cậu nhãn thần dịu dàng hôn lấy. Tôi chống hai tay, chỉ thấy thật gian nan, còn chưa kịp thất thần, đã cảm nhận được cậu một tấc lại một tấc chen vào.

Tôi nhíu chặt mày kêu đau, muốn cậu dừng lại.

Cậu thả chậm tốc độ, đưa tay chiếu cố phía trước của tôi, cậu tựa hồ cũng thật vất vả, trong lúc đầu óc nóng bừng lại nghe cậu một câu một câu dỗ dành, “…Chỉ một chút nữa thôi, ngoan, rất nhanh sẽ thoải mái.” Tôi chỉ thấy phía sau đau đến bỏng rát, siết chặt đệm giường nức nở.

Đại khái là vì tư thế quan hệ, tiến vào rất sâu. Tôi vùi cả đầu vào gối, toàn thân run rẩy, lại vẫn bị Diệp Diệu Sinh ôm lấy gắt gao. cậu không vội động, chỉ hôn môi quyện liếm trên lưng trên cổ, đùi non cũng bị lần lượt vuốt ve.

Chờ sau khi bị trừu sáp qua hai lần, tôi đã không nhịn được mà kêu ra tiếng.

“Diệp…Diệp Diệu Sinh…………..! Không được….A..a, Diệp………..”

Cảm giác hình như có mồ hôi vã ra trên lưng, cậu ta vẫn không ngừng nghỉ, dịu dàng ban đầu trở nên vội vã, tốc độ nhanh hơn, cũng mãnh liệt hơn, lại vẫn không quên vỗ về chơi đùa phía trước của tôi, tôi bị cậu đỉnh nhập cũng sắp không khống chế nổi nữa.

Cuối cùng tôi không chịu đựng nổi bị cậu ta trước sau giáp công, run rẩy lên đến cao trào. Cậu bị siết chặt, đĩnh lộng thật mạnh mấy cái nữa rồi cũng không kiêng nể gì mà bắn vào bên trong tôi.

Tôi hoảng hốt một khắc, nhưng lập tức tỉnh táo lại rất nhanh. Cả người Diệp Diệu Sinh còn treo trên mình tôi, nằng nặng, tôi đẩy cậu ta ra. Cậu ý thức được dời đến nằm bên người tôi, rồi lại nhẹ nhàng nắm thắt lưng tôi, hôn lên sau gáy, nỉ non, “Nhạc Khanh, Tôi thật sự thích cậu…”

Trong lòng tôi chỉ thấy vạn kiếp bất phục, và cả nỗi tuyệt vọng không tả xiết. Tôi im lặng nhắm mắt, không trả lời cậu.

Sau đó tôi đứng dậy đi WC tẩy sạch. Đi đứng cư nhiên cảm thấy phía sau còn âm ỉ đau, loại cảm giác bị lấp đầy còn chưa tan hết thật sự quái dị.

Dưới vòi sen, tôi một lần lại một lần chà rửa thân thể mình, nỗi hổ thẹn tràn đầy tâm trí.

Cậu ta mới chia tay Sở Nguyên được một tháng, lại chỉ vừa quen tôi có ba tháng. Tám năm tình cảm, dùng thời gian không đến một tháng đã quên sạch quên sẽ, hiện giờ nói với tôi một tiếng thích này, nghiễm nhiên cũng là nói dối mà thôi. Tôi đã nhìn rõ từ lâu, vì sao còn không tỉnh táo lại chứ? Rõ ràng biết phải kéo dãn khoảng cách, lại cứ nhịn không được mà muốn lại gần. Một công tử con nhà giàu có ở xã hội thượng lưu như cậu ta, thiếu gì người cho cậu ta tìm vui, tôi tính là cái gì? Tự chà đạp chính mình mà mua vui cho cậu ta sao?

Càng nghĩ càng thấy thật đáng thương.

Khi tôi ra bên ngoài, cậu ở trên giường đã ngủ rồi.

Tôi hạ mắt, lại cầm một cái chăn đến sô pha phòng khách.

Thức trắng một đêm.

Từ sáng sớm tôi đã rửa mặt ra ngoài. Rõ ràng là nhà của mình, nhưng vì sợ hãi cậu ta sớm hơn nên mới hoảng hốt bất an mà nhanh chóng rời đi. Trên bàn phòng khách, tôi để lại cho cậu một mảnh giấy nhắn, chúng ta không cần gặp lại, cậu cũng không cần tới tìm tôi.

Tám rưỡi sáng, cậu ta gọi điện thoại tới, tôi ngắt tất, không tiếp một cuộc nào. Cậu vẫn kiên trì gọi, tôi sợ ảnh hưởng tới đồng nghiệp trong ban biên tập, liền để di động về chế độ rung.Không ngờ cậu ta tiếp tục gọi như cũ. Tôi không chịu nổi loại phiền phức này, mới mang điện thoại ra hành lang nghe.

“Nhạc Khanh!” Anh vừa thấy tôi nhấc máy, vội vàng gọi.

“Cậu không cần gọi nữa.”

“Cậu giận rồi?…..Hôm qua là tôi không đúng, tôi thực xin lỗi. Tôi làm đau cậu sao?”

Nghe cậu ta nói mấy câu hoàn toàn không liên quan đến điểm quan trọng, tôi chỉ bình tĩnh đáp lại, “Chuyện hôm qua dừng ở đây đi, tôi cũng không để trong lòng.”

“Hôm nay lúc nào cậu tan tầm, tôi đến đón cậu nhé?”

Tôi thở dài một tiếng, “Diệp Diệu Sinh, chúng ta không cần gặp lại nhau.”

Nói xong một câu đó, tôi ngắt máy. Tôi trở lại bàn tiếp tục đọc tin, đôi mắt một đêm không ngủ xót xa không chịu nổi, trong một mảnh mông lung kia, tôi cư nhiên mong muốn gặp lại nét mặt ôn nhu của Diệp Diệu Sinh trong khoảnh khắc. Tôi rơi vào vũng bùn này từ khi nào? Chính bản thân tôi cũng không biết.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chúng tôi sẽ đi tới bước này, lại đột nhiên như vậy.

Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa Diệp Diệu Sinh về nhà hôm qua, lại trùng hợp bị Sở Nguyên bắt gặp.

Cậu hẹn tôi đi uống rượu. Tôi không biết dụng ý của cậu. Ngồi hẳn hoi xuống rồi, thấy cậu nói với ta bằng giọng điệu thực nghiêm túc, lòng trầm xuống.

“Thời đại này, không phải chưa từng thấy qua người thật tốt, nhưng tôi luôn tâm niệm đã có anh ta rồi, cho nên học cách bảo trì khoảng cách với người khác, không để cho ai cơ hội, cũng không làm gì mờ ám với bất kì ai khác, tôi nghĩ anh ta cũng sẽ giống tôi. Không nghĩ tới, tám năm quen biết bất quá chỉ là công dã tràng, là tôi nhất sương tình nguyện mà thôi.”

Trên tay Sở Nguyên cầm thuốc lá, khói thuốc bay lên làm cậu phải hơi nheo mắt lại. Chắc là nhớ về gì đó, cho nên đôi mắt hơi hơi tối lại. Cậu rõ ràng còn rất trẻ, nhưng, tôi lại cảm nhận được trên người cậu một loại tang thương sâu sắc vô cùng.

Cậu tỉ mỉ nói lại nguyên nhân trước đây chia tay Diệp Diệu Sinh.

“Một hai năm trở lại đây, tôi đã mấy lần bắt gặp anh ta làm tình với người khác. Cá tính anh ta ngang ngạnh, tôi tức mình đánh anh ta, anh ta cũng không chịu thua kém. Dây dưa không ngớt lâu như vậy, cũng nên kết thúc đi thôi. Đều nói, tuổi thanh xuân tươi đẹp đã trao cho nhầm người, cuối cùng thì tôi cũng hiểu. Tám năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, bên người anh ta không hề thiếu trai trai gái gái, tôi chia tay anh ta như vậy, anh ta cũng chỉ khổ sở một trận như thế mà thôi, nhưng với tôi mà nói lại là một loại giải thoát.”

Tôi trầm mặc nhìn cậu hút xong điếu thuốc, sau đó mang đầu lọc bỏ vào gạt tàn.

Trước khi đi, cậu nói với tôi, “Tôi với anh ta tụ được tan được, duyên phận hết, tôi cũng thông suốt rồi, trong lòng không còn gì khúc mắc, tôi cũng không để ý hắn lại đang quấn quýt với ai, kể cả anh. Nhưng mà Nhạc Khanh, bởi vì là anh, cho nên lời này tôi phải nói. Diệu Sinh anh ta rất tự do, y như một con ngựa hoang, anh ta đã thoát cương thì không ai trói buộc nổi.”

“Nếu anh muốn ở bên anh ta, tôi không thể can thiệp vào. Nhưng tôi ngàn vạn lần không đồng ý đâu. Anh biết con người tôi rồi đó, tôi nói vậy không phải tức giận, cũng không phải đang ghen tị, mà là thật lòng. Nhạc Khanh, anh phải tin tôi.”

Tôi nhìn Sở Nguyên, hiểu được ý tứ trong lời cậu nói, cảm ơn mà gật đầu, “Tôi biết, điều cậu nói, tôi đều biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.