Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 7




Thành Thiên Bích cúi đầu nhìn thoáng qua quân trang trên người mình, lúc này mới thu hồi ánh mắt, đi theo Tùng Hạ.

Tùng Hạ cảm giác trong lúc mơ ngủ có ai tát mình bồm bộp vài cái. Cậu tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt lạnh như băng của Thành Thiên Bích gần ngay trước mắt, vỗ mặt gọi cậu tỉnh dậy.

Tùng Hạ ngẩn người: “Cậu… cậu không sao chứ?”

Thành Thiên Bích nói: “Đứng lên.” Mặc dù giọng nói khàn khàn, nhưng Tùng Hạ cảm thấy gương mặt hắn đã hồng hào lên rồi.

Tùng Hạ vui mừng la lên một tiếng, ôm lấy hắn: “Người anh em, cậu không sao thật rồi! Cậu làm tôi sợ muốn chết.” Từ khi tận thế bắt đầu, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng, cười đến lộ ra cả hai chiếc răng nanh.

Thành Thiên Bích giật mình, nhiệt độ thân thể Tùng Hạ khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, nhưng hắn không quen tiếp xúc thân mật thế này. Khi tỉnh lại, phát hiện mình và một người đàn ông quen nhau chưa được mấy tiếng ôm nhau ngủ chung, trong lòng hắn rất khó chịu.

Thành Thiên Bích đẩy cậu ra: “Tôi bảo anh đứng lên.” Nói xong quay mặt đi, cúi đầu đi giày.

Tùng Hạ xán tới, nắm lấy mặt Thành Thiên Bích nghiêng sang hai bên, quan sát hai giây, không khỏi cười nói: “Cậu ngượng à?”

Thành Thiên Bích liếc cậu một cái: “Anh có bao nhiêu lời thừa chưa nói hả?”

Tùng Hạ cười cười: “Cái cậu này đúng là, đẹp trai như vậy, từ nhỏ không thiếu bạn phải không? Sao lại tự kỉ thế.”

Thành Thiên Bích đứng lên, hoạt động tay chân một chút. Mặc dù gương mặt có vài phần tiều tụy, nhưng tinh thần nhìn qua cũng không giống người vừa đi dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan về.

Tùng Hạ cũng nhảy xuống giường: “Chúng ta ngủ bao lâu rồi? Lúc nãy cậu đúng là khiến tôi sợ muốn chết, người lạnh như tảng băng, vết thương nhất định là bị nhiễm trùng. May mà cậu không sao rồi, có lẽ chuyện này có liên quan đến đột biến trong thân thể cậu.”

Thành Thiên Bích vung tay một chút, cảm thấy trong cơ thể sinh ra một năng lượng không rõ khiến thân thể hắn trở nên nhẹ nhàng, tinh thần cũng càng thêm phấn chấn. Khi hắn siết tay lại, hắn cảm nhận được một sức mạnh mạnh mẽ. Mỗi lần bước đi, hắn có thể cảm nhận được lực ở cơ đùi. Ngay cả thị lực của hắn cũng đều được tăng cường, những hình ảnh đi vào mắt trở nên sạch sẽ tinh vi như vừa được gột rửa. Nếu phải tìm một từ để hình dung cảm giác của hắn bây giờ, đó chính là thay – da – đổi – thịt.

Tùng Hạ đã quen chuyện Thành Thiên Bích không nói chuyện với mình, nhưng cậu lại không chịu nổi chuyện giữa hai người lại không một tiếng động. Hoàn cảnh bây giờ cũng đủ khiến người ta chán nản rồi, cậu không muốn tâm trạng mình càng thêm áp lực. Vì vậy, một mình cậu cũng có thể lải nhà lải nhải cả nửa ngày: “Cậu cảm thấy thế nào? Có còn lạnh không? Tôi cảm thấy trong phòng không còn lạnh nữa, có thể nhiệt độ đã tăng trở lại. Bây giờ cậu có còn thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”

“Đói.” Thành Thiên Bích sờ bụng, hắn có cảm giác vô cùng đói.

“Đói? Ờ, để tôi xem còn gì ăn được không.” Tùng Hạ mới từ phòng ngủ bước ra ngoài đã không nhịn được “đậu má” một câu.

Thành Thiên Bích đuổi theo ra xem, vừa vặn va phải thân thể Tùng Hạ đang lui về phía sau. Hắn lướt qua bả vai cậu, nhìn thấy xác con khỉ trên sàn nhà phòng khách đã thối rữa, trên người bò đầy giòi bọ nhúc nhích. Căn phòng đầy mùi vị khiến người ta buồn nôn.

Cũng khó trách Tùng Hạ thấy ghê tởm.

Tùng Hạ quay mặt đi không nhìn vào sàn nhà: “Chúng ta mới ngủ bốn tiếng, mới bốn tiếng thôi đấy.”

Mới bốn tiếng mà thi thể đã thối rữa đến thế này, cái nhà này căn bản không thể ở lại được nữa.


Thành Thiên Bích đi tới xách ba lô hai người lên: “Mặc quần áo vào, chúng ta rời khỏi đây.”

“Cậu… không phải cậu đói bụng sao? Để tôi làm gì cho cậu ăn.”

“Ăn cái gì?”

Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái: “Trong mấy túi đóng gói chân không kia, có khi còn thứ chưa hỏng.”

“Đi khỏi đây rồi nói sau.” Thành Thiên Bích miễn cưỡng mặc vào người một chiếc áo ba-đờ-xuy rõ ràng nhỏ hơn một vài size, xách ba lô lên bước ra ngoài.

“Chờ tôi một chút.” Tùng Hạ vội vàng với lấy quần áo, chạy vài bước đến bên cạnh hắn, đi theo sát, sợ bị bỏ rơi.

Hai người nhanh chóng xuống lầu, Thành Thiên Bích nhìn vào nhiệt kế một chút, quả nhiên đã ấm lại. Bây giờ nhiệt độ không khí là mười bảy độ, lúc lạnh nhất, sợ rằng hạ xuống dưới 0. Trên mặt đất là từng khối băng đá bị tan ra còn chưa hoàn toàn bốc hơi hết, chứng minh mấy tiếng đồng hồ trước ở đây từng có mưa đá to như quả trứng gà lớn vào thời điểm nóng bức nhất trong năm.

Tùng Hạ nói: “Chúng ta tìm chỗ nào ngồi một chút, tôi tìm chút thức ăn cho cậu, đừng để bị đói. Tôi vừa ăn nhiều thịt, chẳng đói gì hết, cậu đói nhanh thật đấy.”

Quả thật là Thành Thiên Bích đã đói bụng đến không chịu nổi nữa, hắn cũng không biết tại sao mình lại đói đến thế, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, bởi vì hắn nghe được vài tiếng động ầm ĩ xung quanh, hắn phải tìm được một nơi nào đó an toàn rồi mới ăn uống.



Đi ra khỏi khu nhà, hai người phát hiện trên mặt đường rõ ràng có nhiều người đi đường hơn. Bây giờ là hơn bốn giờ chiều, vừa vặn qua 24 tiếng đồng hồ từ sau khi Golmud xảy ra động đất, mà xã hội văn minh từ trước đến nay đã rối loạn.

Trong mấy tiếng đồng hồ họ ngủ, tiệm tạp hóa, siêu thị mini, sạp hoa quả hai bên đường phố… tất cả đều bị đập phá. Khi đi ngang qua, họ còn có thể thấy bên trong bị cướp sạch thức ăn, chẳng qua phần lớn thức ăn thì chẳng có ai đụng vào vì đã bị hỏng từ lâu. Hai người cũng muốn đi vào thử vận may xem có thể tìm thấy chút gì ăn được hay không, kết quả dạo một vòng, những thứ chưa hỏng chỉ các gia vị cay thơm và nước. Hai người cầm một chai nước, thất vọng tiếp tục đi về phía trước.

Từ bên kia ngã tư đường, hai chiếc xe hơi một trước một sau đang phóng đến. Hình như xe sau đang đuổi theo xe trước. Hai xe uốn lượn lao đến, lách lên cả lối đi bộ, Thành Thiên Bích vội vàng kéo Tùng Hạ sang một bên.

Chỉ thấy chiếc xe đi trước đâm sầm vào thùng rác ven đường, chết máy, từ xe sau có ba người đàn ông trẻ tuổi cường tráng đi tới đạp vào cửa xe. Sau khi cửa xe mở ra, họ kéo từ bên trong ra ra mấy hộp bánh quy gói kín. Người bên trong chiếc xe thứ nhất cũng lao xuống, nam có nữ có, hai nhóm người vì mấy hộp bánh quy kia mà đánh nhau bên đường.

Tùng Hạ trợn to mắt nhìn cảnh tượng này, trong lòng tràn đầy bi thương.

Một ngày ngắn ngủi, phần lớn thức ăn không được đóng gói chân không để trong tủ lạnh thì đều đã biến chất. Tốc độ tiến hóa của vi khuẩn vô cùng nhanh chóng, không chỉ đẩy nhanh tốc độ sinh sôi nảy nở mà còn thích ứng được với nhiệt độ thấp. Không khó để suy ra rằng, chẳng bao lâu nữa, ngay cả hàng rào chân không cuối cùng này cũng sẽ bị phá vỡ. Trước mắt, thực phẩm chính là nguy cơ lớn nhất mọi người gặp phải.

Từ những cửa hàng bị đập phá trên đường đến những người vì mấy hộp bánh quy mà sống mái với nhau, Tùng Hạ ý thức được, nếu muốn tìm chút gì đó cho Thành Thiên Bích ăn, cậu đã ngây thơ thế nào.

Bây giờ đã không thể tìm ra thức ăn, phần lớn đã bắt đầu tranh đoạt nhau.

Tùng Hạ kéo Thành Thiên Bích: “Chúng ta đi mau lên.” Trong ba lô họ đang đeo còn chút thức ăn. Ngộ nhỡ những người này đánh xong rồi nhằm vào họ thì làm sao bây giờ.

Thành Thiên Bích nhìn hộp bánh quy, ánh mắt tối đi vài phần.


Tùng Hạ giục: “Đi mau, chúng ta tìm chỗ nào kín kín rồi ăn chút gì đó.” Lúc nói lời này, cậu đã đè nén âm lượng xuống mức cực thấp, rất sợ người khác biết được.

Thành Thiên Bích cúi đầu nhìn thoáng qua quân trang trên người mình, lúc này mới thu hồi ánh mắt, đi theo Tùng Hạ.

Hai người đi qua hai con đường, tìm được một siêu thị mini bị đập phá, quyết định núp ở trong này.

Hàng hóa trong siêu thị rải đầy trên đất, nhìn tạp nham kinh khủng. Tùng Hạ vừa đi vào bên trong vừa chú ý đến đống đồ dưới chân, hy vọng xa vời là có thể nhặt được chút gì đó còn ăn được.

Mặc dù bây giờ không đói bụng, nhưng nghĩ đến Thành Thiên Bích đói bụng, cậu lại vô cùng sốt ruột. Trong lòng cậu đã coi Thành Thiên Bích như một người bạn, thậm chí vì nhát gan nên cậu còn có chút ỷ lại vào Thành Thiên Bích. Cậu biết mình phải đến Bắc Kinh tìm nơi nương tựa vào chú, chỉ dựa vào con gà nhép như cậu thì không được. Cậu phải đi theo Thành Thiên Bích thì mới có một khả năng sống sót.



Hai người chọn một góc sạch sẽ ngồi xuống, Tùng Hạ mông còn chưa ngồi yên thì đã nghe thấy tiếng “chít” rít lên chói tai. Một con chuột lớn nhảy tới phía đùi cậu. Tùng Hạ bị hoảng sợ, theo bản năng liền nhào vào người Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích nhanh chóng rút mã tấu ra, đâm tới con chuột. Đáng tiếc con chuột vô cùng linh hoạt, tốc độ rất nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu.

Thành Thiên Bích cầm lại mã tấu, vẻ mặt có chút đáng tiếc.

Tùng Hạ toát mồ hôi lạnh: “Chúng ta không đói đến nỗi phải ăn thịt chuột chứ.”

“Bây giờ thì chưa, đợi ba ngày sau cho anh xem lại.”

Tùng Hạ sợ run cả người, không dám tưởng tượng đến có một ngày họ sẽ tranh nhau ăn chuột.

Cậu mở ba lô, bỏ những túi bị phồng ra, còn chưa hết hi vọng xé túi định ngửi xem còn bỏ vào miệng được hay không. Kết quả xông vào mũi là mùi hôi thiếu chút nữa khiến cậu xỉu luôn.

Thành Thiên Bích ném những túi bị phồng này đi, lấy từ bên trong ra một túi thịt khô được đóng gói chân không hoàn hoàn hảo nhất, sau khi xé mở thì cắn một miếng lớn, có vẻ đã đói lắm rồi.

Tùng Hạ tìm chai nước, vặn nắp rồi đưa cho hắn: “Cậu đừng ăn nhanh quá, vả lại cái này mặn lắm.”

Thành Thiên Bích uống một hớp nước, tiếp tục cắn nuốt thịt khô.

Gói thịt khô này quả thật rất mặn, nhưng lúc này hắn không được lựa chọn, dạ dày như thể không đáy vậy, phải lập tức bổ sung thức ăn. Hắn đói bụng đến nỗi bắt đầu hoảng hốt, không hề giống người vừa ăn xong mấy tiếng đồng hồ trước, trái lại giống như bị bỏ đói ba ngày rồi vậy.

Tùng Hạ cũng nhận ra chuyện khác thường này: “Cậu đói như thế có thể liên quan đến sự tiến hóa hay không?”

Thành Thiên Bích nói: “Nhất định có liên quan.”

Nhét hết cả túi thịt khô vào trong bụng, Thành Thiên Bích cũng uống hết hai chai nước, tuy rằng hắn vẫn thấy đói, nhưng hắn phải kiềm chế ham muốn đòi ăn của mình lại. Thịt này rất mặn, sẽ ảnh hưởng đến những hành động tiếp theo của hắn.

Tùng Hạ vẫn ngồi nhìn hắn ăn, đưa nước cho hắn xong nhẹ giọng hỏi: “Cậu no chưa?”

Thành Thiên Bích nhìn đồng hồ một chút: “Chúng ta đã trì hoãn rất nhiều thời gian rồi, đi thôi.”

“Cậu ăn một túi có đủ không? Ăn nhiều một chút.”

“Không được, mặn lắm.” Thành Thiên Bích nhíu mày một cái: “Chúng ta không thể nán lại thêm nữa, phải nhanh chóng đến sân bay.”

Tùng Hạ thở dài: “Hi vọng tới Bắc Kinh có đồ ăn tươi mới.”

Thành Thiên Bích không nói gì, nhưng trong lòng cũng kỳ vọng mau chóng lên được phi cơ rời khỏi nơi này. Hai người cùng ôm hi vọng chờ mong thức ăn tươi ngon ở thủ đô, một lần nữa ra đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.