Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 50




Trang Nghiêu nhẹ nhàng nắm chặt nắm đấm: “Nếu kiên trì với lý luận này, tất cả những giống loài mạnh nhất đã tuyệt chủng trong lịch sử Trái đất, ví dụ như khủng long, người Maya… đều đã bị hủy diệt bởi ý thức Cambri. Những giống loài vô cùng mạnh mẽ đã khiến địa cầu mất đi sự cân bằng sinh thái đều không thoát khỏi ý thức Cambri.”

Sau khi Tùng Hạ vào phòng, thấy Thành Thiên Bích đang kiểm kê vũ khí.

Thành Thiên Bích ngẩng đầu nhìn cậu một cái, mặt không có cảm xúc gì như bình thường, ánh mắt bình tĩnh như nước.

Tùng Hạ thở phào nhẹ nhõm, cười khan: “Liễu ca thích nói đùa thế thôi, cậu đừng giận nhé?”

Thành Thiên Bích không đáp lời, vừa cất số súng cần mang theo vào trong rương, vừa lạnh nhạt nói: “Không phải anh thích nói đùa với anh ta hay sao.”

“Ặc, cũng không có gì quá đáng lắm, bây giờ, bình thường cũng không có gì chơi được…” Tùng Hạ tuy không coi là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng nói nhiều hơn rất nhiều con trai xuất thân từ ngành kỹ thuật khác, lúc này lại thấy xấu hổ.

Cậu biết Thành Thiên Bích là một người nghiêm túc, chẳng bao giờ nói những chuyện vô dụng, cũng không thích người khác lấy hắn ra để đùa. Liễu Phong Vũ thì không kiêng nể gì ai. Nhưng đến tối cậu còn phải ngủ chung một giường với Thành Thiên Bích, nếu bên cạnh là một người lạnh lùng như băng không nói một tiếng, đến tối cậu nhất định không nỡ ngủ.

Cậu thật vất vả dùng một chiếc bánh hình quân đội dỗ được Thành Thiên Bích, bây giờ lại giận rồi, Tùng Hạ sầu não muốn chết.

Thành Thiên Bích nghiêng đầu qua: “Đi nấu cơm đi.”

Tùng Hạ lấy lòng hỏi: “Thiên Bích, cậu muốn ăn gì? Có ăn bánh ga-tô không?”

“Ngọt, không ăn.”

“Tôi làm cho cậu Shuang Pi Nai [65] không ngọt nhé, cho thêm đậu đỏ cậu thích ăn nữa.”

[65] Nguyên văn là 双皮奶, hay còn gọi là Bánh hấp sữa hay Sữa thạch, tiếng Anh là Double-skin Milk, bắt nguồn từ Quảng Đông – TQ, cách làm khá giống làm caramen.

“Tùy anh.”

Trong lòng Tùng Hạ thấy hơi mất mát, bước vào nhà bếp bận rộn nấu nướng. Thỉnh thoảng quay đầu lại, cậu thấy Thành Thiên Bích đang vùi đầu vào căn chỉnh súng ống.

Cậu không nhịn được nghĩ tới những điều Liễu Phong Vũ nói.

Liễu Phong Vũ nói cậu thích Thành Thiên Bích, chuyện này nghe sao mà giống chuyện vu vơ quá. Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ có cảm giác mình thích đàn ông, thậm chí cậu không thể tưởng tượng cảnh mình ở bên một người đàn ông là như thế nào.

Nhưng nếu người đàn ông kia là Thành Thiên Bích…

Gương mặt anh tuấn mà lạnh lùng cùng với cơ thể thon dài rắn chắc của Thành Thiên Bích hiện lên rõ ràng trước mắt cậu, cậu lại có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, tim đập rộn ràng. Tùng Hạ bị cảm giác của chính mình dọa đến nỗi thân thể run lên, chiếc dao làm bếp ngay lập tức tước mất một miếng thịt trên ngón tay cậu. Cậu nhìn ngón tay mình, máu chảy ra rất nhanh đã dừng lại, làn da tự chữa trị với tốc độ mắt thường có thể trông thấy được. Không đến nửa phút, ngón tay đã hoàn hảo như lúc đầu, như không có chuyện gì từng xảy ra vậy.

Lẽ nào cậu thật sự… Má ơi, sao lại thế được chứ, ông trời không thể đùa giỡn cậu như vậy chứ. Lúc này họ còn có vấn đề sống còn đe dọa tính mạng cần phải lo lắng, sao cậu lại nghĩ đến những chuyện lung tung này cơ chứ!

Tùng Hạ ra sức gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn kia ra khỏi óc, nhanh chóng bắt tay vào chuyện xử lý nguyên liệu nấu ăn, ngay cả dũng khí để quay đầu lại liếc mắt nhìn Thành Thiên Bích cũng không có.

Bởi vì mấy ngày nay đều là bốn người cùng nhau ăn cơm, hơn nữa họ đều mang theo tâm trạng ăn bữa này không có bữa sau để ra sức ăn ngấu ăn nghiến. Thức ăn dự trữ của Trang Nghiêu bị tiêu hao rất nhanh, Tùng Hạ vốn đang lo ngại nhiều thứ tốt như vậy không chở đi được thì đáng tiếc, xem ra bây giờ, một cái tủ lạnh gì đó, dù để lên Lộ Bá hay lên lưng A Bố thì đều dư dả.

Sau khi ăn uống no đủ, bốn người ở mở một cuộc họp ở phòng họp.


Liễu Phong Vũ gõ bàn: “Bây giờ A Bố khỏe rồi, bọn này cũng đã lấy được máy phát điện về cho cậu, bước kế tiếp mi định làm thế nào?”

Trang Nghiêu có vẻ không muốn lùn hơn họ, nó cũng ngồi trên bàn: “Anh vội cái gì, tôi có nói không theo các anh đến Bắc Kinh đâu, tôi nói được thì làm được, mang máy phát điện về để làm công tác chuẩn bị cho chuyến đi này. Nhất là chuyện cải tạo lại Lộ Bá, chuyện này cần năng lượng điện lớn.”

“Chúng ta thật sự phải đi trên chiếc xe chậm như vậy ư? Lại không thoải mái như ngồi trên lưng A Bố.” Liễu Phong Vũ rất nhớ cảm giác cưỡi ở trên lưng A Bố đi nhanh như điện chớp ấy.

Trang Nghiêu nguýt hắn một cái: “Tôi không chỉ mang thức ăn theo, còn có vũ khí, nguồn năng lượng, cùng với rất nhiều thành quả nghiên cứu của tôi, còn phải mang theo gánh nặng là ba người các anh, anh muốn A Bố mệt chết à.”

“Nhóc con, ngay cả khẩu súng mi còn không khiêng được, mi nói rõ xem ai mới là gánh nặng.”

Tùng Hạ xua xua tay: “Đừng cãi nhau, công tác chuẩn bị đã nói kĩ rồi, chúng tôi đều sẽ giúp một tay, nhưng căn cứ vào tốc độ sinh sản của thằn lằn mà cậu tính toán, tuy chúng tôi đã giết rất nhiều, nhưng sợ rằng muốn sinh sản tràn đến tận cửa nhà cũng không mất thời gian quá lâu.”

“Phải, tôi đã thống kê qua, đại khái chúng cần chừng mười ngày, trong mười ngày này chúng ta phải làm tốt tất cả công tác chuẩn bị.”

“Cụ thể thế nào?”

“Tôi sẽ sắp xếp lịch làm việc, hai phần nội dung chủ yếu là tập trung cải tạo Lộ Bá và vũ khí, mặt khác việc khai thác năng lực cá nhân của ba người cũng xếp vào lịch làm việc, nhưng chuyện này không vội, chúng ta còn rất nhiều thời gian trên đường.”

Thành Thiên Bích nói: “Không nói trước việc này, nói những gì cậu biết về ‘Ý thức Cambri’ đi, mặt khác, tôi nghĩ cậu cũng có ý kiến về ‘ngọc Con Rối’.”

Vẻ mặt Trang Nghiêu trở nên nghiêm túc, nó trầm mặc một lát: “Đại khái ba năm trước đây, lĩnh vực cổ sinh vật học xuất hiện một lý luận mới về nguyên nhân cuộc bùng nổ sinh mệnh kỷ Cambri. Trước đó, đối với nguyên nhân cuộc đại bùng nổ sinh mệnh đã có rất nhiều suy đoán, nhưng nguyên nhân được đề cập nhiều nhất thì có hai loại, là do thay đổi nhiệt độ không khí và nồng độ ô-xy tự do tăng lên. Sau đó lý luận mới này hoàn toàn tương phản với hai lý luận trước, nhưng trong một ý nghĩa nào đó mà nói, nó lại bao hàm hai lý luận kia. Không… phải nói rằng, lý luận mới này bao hàm tất cả khả năng của nguyên nhân bùng nổ sinh mệnh.”

Ba người chăm chú nghe, trong lòng đều không hẹn mà cùng thấy căng thẳng.

Trang Nghiêu nói: “Lý luận mới này được phát hiện và hình thành từ việc nghiên cứu cuộc đại bùng nổ sinh mệnh kỷ Cambri mà ra, cho nên ông ta đã đặt tên lý luận này là ‘Ý thức Cambri’, thật ra tên đúng nhất của nó phải gọi là ‘ý thức cân bằng của địa cầu’.”

Ý thức cân bằng của địa cầu?!

Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Nếu nói ý thức cân bằng của địa cầu cũng chính là ý thức Cambri, nghĩa là đặt giả thiết từ khi sinh ra tới nay, địa cầu luôn có một ý thức của riêng mình. Mục đích tồn tại duy nhất của ý thức này chính là giữ gìn sự cân bằng của địa cầu, bao gồm sự cân bằng giống loài, cân bằng nhiệt độ, cân bằng địa vực, để địa cầu luôn trong hoàn cảnh cân bằng và có thể không ngừng phát triển. Vì mục đích duy trì địa cầu trong trạng thái cân bằng, ý thức này sẽ làm sinh vật mới sinh ra, cũng sẽ làm sinh vật bị hủy diệt.”

Ba người đều sợ hãi đến nói không thành lời, e rằng bọn thật sự đã không cẩn thận nhìn thấy bí mật của hành tinh này. Bởi nếu thành lập được lý luận này, như vậy đã có giải thích hợp lý cho cuộc đại bùng nổ sinh mệnh kỷ Cambri, cũng có giải thích cho sự tiến hóa nhanh chóng của các sinh vật trong kỷ Cambri thứ hai.

Trang Nghiêu nhìn vẻ mặt của ba người, gật đầu: “Không sai, nếu lý luận này là thật, như vậy ý nghĩa của kỷ Cambri đầu tiên chính là vì để các giống loài trên địa cầu trở nên phong phú, mà ý nghĩa của kỷ Cambri thứ hai, chính là vì…”

Tùng Hạ run giọng nói: “Chính là vì để các sinh vật trở nên vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến nỗi chiếm lại không gian sinh tồn của những giống loài khác, làm cho hành tinh của con người mất cân bằng, đi về hướng diệt vong.”

Trang Nghiêu nhẹ nhàng nắm chặt nắm đấm: “Nếu kiên trì với lý luận này, tất cả những giống loài mạnh nhất đã tuyệt chủng trong lịch sử Trái đất, ví dụ như khủng long, người Maya… đều đã bị hủy diệt bởi ý thức Cambri. Những giống loài vô cùng mạnh mẽ đã khiến địa cầu mất đi sự cân bằng sinh thái đều không thoát khỏi ý thức Cambri.”

Tùng Hạ trầm giọng nói: “Lý luận này do… ba cậu nói ra ư?”

Ánh mắt Trang Nghiêu tối sầm lại: “Không sai. Lúc đó khi lý luận này vừa ra đời thì đã bị phong tỏa, rất nhiều chuyên gia có địa vị trong giới khoa học đều bị cấm nói, bởi vì hai, ba năm trước chính là lúc lời đồn thổi cuối năm 2012 nổi lên khắp nơi. Chính phủ e sợ khủng hoảng nên chỉ cho nghiên cứu bí mật. Có điều trong lúc đó, có rất nhiều ý kiến phản đối lý luận này, tôi chính là một trong số đó.” Trang Nghiêu nhìn về phía Tùng Hạ: “Chú của anh là một trong những người phản đối kịch liệt nhất.”

Tùng Hạ cảnh giác nhìn nó: “Sao cậu biết chú tôi là ai?”

Trang Nghiêu không cho là đúng: “Tôi đã mở ba lô của anh.”


Tùng Hạ không biết làm thế nào.

“Tôi đã gặp giáo sư Tùng Chấn Trung, ông ấy là một người làm công tác khoa học rất đơn thuần, đáng tiếc căn cứ phản đối của ông ta không giống tôi. Nếu chúng tôi liên hợp lại chống lại người kia, có lẽ có thể ngăn cản được nghiên cứu ấy, như vậy tận thế có thể đến chậm vài thập niên.”

“Vì sao? Nó có liên quan với nghiên cứu ý thức Cambri và kỷ Cambri thứ hai ư?”

“Nhất định có liên quan, bởi vì lúc đó khi họ nghiên cứu ý thức Cambri, quan tâm lớn nhất chính là làm sao để khởi động ý thức Cambri. Nói cách khác, làm sao để nhận biết khi nào địa cầu mất cân bằng và sau khi cảm giác được thì phải ngăn cản như thế nào. Bởi vì nếu có thể hiểu thấu bí mật này thì có thể ngăn cản ý thức Cambri tiến hành cuộc hủy diệt chủng tộc. Sau đó, trong khi nghiên cứu, họ đã phát hiện được một thứ đáng ngờ, nhưng rốt cuộc đó là cái gì thì tôi không được biết, bởi vì lúc đó tôi đã rời khỏi Bắc Kinh. Nhưng tôi phỏng đoán, sự nghiên cứu của họ trái lại đã khiến ý thức Cambri nhận biết nhanh hơn sự uy hiếp của loài người, là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến kỷ Cambri thứ hai sớm hơn.”

Thành Thiên Bích hỏi: “Thứ đáng ngờ kia có liên quan với ngọc Con Rối ư? Theo như người kia miêu tả, ngọc Con Rối quả thật chính là dạng tập trung của năng lượng vô thuộc tính.” Hắn nhìn Tùng Hạ: “Hoặc nên nói, nó giống như Tùng Hạ với công năng mạnh hơn vô số lần.”

Trang Nghiêu nhìn thẳng Tùng Hạ: “Không sai, giữa Tùng Hạ và ngọc Con Rối, nhất định có liên hệ gì đó. Thứ ngọc Con Rối phát tán ra nhất định là năng lượng vô thuộc tính, bởi vì nếu nó phát tán năng lượng Ngũ hành thì ai mang năng lượng cũng có thể cảm nhận được. Nhưng dựa theo cách nói của họ, ngọc Con Rối có thể cường hóa bất kỳ ai mang năng lượng thuộc tính, loại năng lực này chỉ có năng lượng vô thuộc tính mới có thể làm được, mà năng lượng vô thuộc tính thì hoàn toàn không thể cảm nhận. Nếu năng lượng vô thuộc tính có thể khiến dị nhân mạnh mẽ và tiến hóa, bởi vậy có thể suy đoán ra, nguyên nhân trực tiếp gây ra cuộc tiến hóa toàn cầu chính là năng lượng vô thuộc tính. Sau trận động đất, thứ đột nhiên xuất hiện trên Trái đất, đồng thời khuếch tán ra toàn thế giới một thứ năng lượng xa lạ, trực tiếp dẫn tới chuyện biến dị năng lượng của tất cả các giống loài, chính là năng lượng vô thuộc tính!”

Tùng Hạ và Thành Thiên Bích đều có chút chấn động. Trang Nghiêu có thể làm sáng tỏ vấn đề từ những thông tin tạp nham như vậy, nhắm thẳng vào cốt lõi vấn đề. Năng lực tư duy này thật sự khiến người ta hoảng sợ. Nếu không phải họ có ngọc cổ, chỉ dựa vào những mảnh tin tức chỗ này một miếng chỗ kia một mảnh, tuyệt đối không thể chắp vá lại kết luận hoàn chỉnh như vậy được.

Không biết quá nhiều chuyện, nhưng biết Tùng Hạ có một cách thức có thể tu luyện hạt nhân năng lượng khiến Liễu Phong Vũ càng kinh ngạc không thôi. Hắn nghi ngờ nhìn Tùng Hạ, không đoán ra rốt cuộc thì Tùng Hạ là ai.

Trang Nghiêu cũng híp mắt nhìn Tùng Hạ: “Anh còn có rất nhiều bí mật không nói cho tôi biết, con đường sắp tới này, tôi sẽ vẫn đi theo anh. Tôi có một trực giác, nếu có thể tháo gỡ bí mật trên người anh, tôi sẽ tiến một bước dài về phía chân tướng.”

Tùng Hạ nghiêm túc nói: “Nếu có ngày cậu trở thành một người bạn đồng hành có thể tin tưởng, tôi sẽ nói cho cậu biết. Tin tưởng được hình thành thông qua quan hệ chân thành và chung sống, có làm gì cũng vô dụng.”

Trang Nghiêu bĩu môi: “Tôi không cần anh dạy tôi, dù anh không nói, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tự mình điều tra ra. Có điều, ý thức phòng bị của anh cũng không tệ lắm, không cần tôi phải chỉ cho anh cách giữ bí mật.”

Tùng Hạ nói: “Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, về suy đoán trận động đất đã khuếch tán ra năng lượng vô thuộc tính dẫn đến sự tiến hóa toàn cầu là chính xác. Nhưng về chuyện ngọc Con Rối, quả thật tôi hoàn toàn không biết gì cả.”

Trang Nghiêu vuốt cằm: “Ngọc Con Rối chính là hạt nhân nén của năng lượng vô thuộc tính. Dựa theo những gì họ nói, một mảnh vụn con con cũng có uy lực vô cùng lớn, không biết có bao nhiêu mảnh ngọc Con Rối, và ngọc Con Rối thì lớn thế nào.”

Liễu Phong Vũ nói: “Không cần biết có bao nhiêu, nghe là biết là thứ rước lấy họa.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Không sai, xem ra tổ chức của hai người kia đã tốn rất nhiều tâm sức để bảo vệ mảnh ngọc Con Rối. Hắn ta nói chính phủ cũng đang thu thập nó, có lẽ trong tay chính phủ có nhiều ngọc Con Rối nhất, mà những tổ chức có được ngọc Con Rối đang dựa vào những mảnh ngọc nho nhỏ này để bùng dậy cấp tốc. Con người ấy à, không cần biết là lúc nào, cũng không tránh được chuyện đấu tranh với nhau. Tôi cũng phải lấy được một mảnh mới được.”

Ba người nhìn về phía nó.

Trang Nghiêu nhảy xuống bàn: “Tôi phải kiếm một mảnh ngọc Con Rối, không chỉ vì tiếp cận chân tướng, quan trọng nhất, ngọc Con Rối có thể cường hóa mọi người. Họ cướp giật ngọc Con Rối không phải là không có lý, nếu muốn lớn mạnh, chúng ta cũng phải lấy được một miếng. Bây giờ tôi sẽ điều chỉnh bản đồ lộ tuyến, chúng ta nhất định phải đi qua Lạc Dương [66].”

[66]Lạc Dương là một thành phố trực thuộc tỉnh nằm ở phía tây tỉnh Hà Nam, Trung Quốc. Hà Nam vốn đã nằm trên lộ tuyến cũ, nay coi như đi vòng thêm “1 tí”. Theo Google Map thì hai nơi này cách nhau 144km, điểm A là Hà Nam, điểm B là Lạc Dương.

Tùng Hạ cau mày nói: “Cậu định cướp của tổ chức của hai người kia ư?”

“Đương nhiên, ngọc Con Rối không thể cảm nhận được, chúng ta lại không biết phương pháp tìm kiếm ngọc Con Rối. Hai người kia là đầu mối duy nhất mà chúng ta biết về ngọc Con Rối, không cướp của họ thì cướp của ai.”

Tùng Hạ nói: “Tôi không đồng ý, trong tổ chức của họ có ba mươi mốt dị nhân, có cả người dơi mà chúng ta nhìn thấy kia đã sâu không lường được. Chỉ có bốn người chúng ta, trong đó hai người không thể chiến đấu, cướp đoạt thế nào? Chẳng phải chịu chết hay sao?”

Trang Nghiêu nhìn cậu, ánh mắt lợi hại: “Vậy phải xem trên đường các anh có trưởng thành hay không, có bộ não của tôi và sức mạnh của các anh, tôi rất có lòng tin. Tôi biết anh một lòng chỉ muốn bình an sống sót, nhưng anh không ngây thơ đến nỗi cho rằng chỉ dựa vào may mắn là có thể sống sót được chứ? Dựa theo xu thế phát triển này, ngọc Con Rối là thứ mà mỗi một tổ chức đều phải bắt buộc có được. Có ngọc Con Rối là có thể lớn mạnh, nếu không có thì chỉ có thể bị thôn tính hoặc diệt vong, anh muốn trở thành loại nào? Nếu muốn bảo vệ mình thì cũng phải có năng lực bảo vệ mới được.”

Tùng Hạ âm thầm nắm chặt nắm đấm.

Cậu không muốn cướp giật đồ vật của người khác, càng không muốn mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng cướp giật đồ vật của người khác. Đối với nguy hiểm, cậu vẫn ôm suy nghĩ tránh được thì nên tránh, trốn được thì nên trốn, căn bản không muốn chủ động gây phiền toái. Nhưng lý luận của Trang Nghiêu lại tuyệt đối trái ngược với cậu, từ việc chủ động hãm hại bầy chuột, chủ động tấn công ổ thằn lằn, thậm chí bây giờ muốn chủ động tấn công tổ chức của người dơi kia, cũng có thể thấy được tác phong hành sự của Trang Nghiêu. Trang Nghiêu chủ trương tiến lên đánh chiếm, lấy công làm thủ. Cậu không biết lý luận này có chính xác hay không, nhưng cũng không thể phản bác.

Ai nấy đều biết, chỉ có mạnh lên thì mới sống sót được.

Chỉ có mạnh lên.

Nhất thời, Tùng Hạ vô cùng mâu thuẫn.

Trang Nghiêu nhún vai: “Đây không phải là chuyện của một mình tôi, nhưng tôi tin trong chuyến đi này, chúng ta sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, đến lúc đó anh sẽ cảm nhận được, sức mạnh quan trọng thế nào, có khi đến lúc đó không cần tôi chủ trương, các anh đều sẽ muốn có được miếng ngọc kia để chúng ta thay đổi sức mạnh. Cho nên, tôi không vội bắt các anh đồng ý, chúng ta cứ lên đường rồi hãy chờ xem là được rồi.” Nó vỗ vỗ tay: “Được rồi, làm việc thôi.”

Truyện này lấy bối cảnh năm 2014 – 2015, cách 2, 3 năm sau lời đồn tận thế 2012.

Quyển 2: Ý thức Cambri


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.