Chương 29: Vừa nghe không biết ý trong khúc
Tề Nhan thấy Nam Cung Tĩnh Nữ không có ý rời đi thì khàn giọng nói: "Điện hạ không quay về sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ còn chưa biết nên đối mặt với Nam Cung Xu Nữ như thế nào: "Bản cung nhìn ngươi ăn xong, ngủ xong thì mới rời đi."
"Vậy thì phải mất gần nửa canh giờ nữa, không bằng chúng ta làm chút chuyện gì đi?"
"Làm cái gì?" Nam Cung Tĩnh Nữ nghiêng đầu hỏi.
"Ừm...không bằng điện hạ kể chuyện cho thần nghe, như vậy có được không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ buồn cười: "Ngươi mấy tuổi rồi? Sinh bệnh còn muốn nghe kể chuyện sao?"
Tề Nhan cũng mỉm cười, nhưng nàng vẫn không nói gì.
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy thần sắc Tề Nhan nghiêm túc thì mới thôi cười, trầm ngâm nói: "Cho bản cung ngẫm lại đã, ta nên nói gì mới được?"
Tề Nhan ho khan hai tiếng, suy yếu nói: "Không bằng nói một chút về tính tình của bệ hạ và chư vị hoàng tử đi."
"Ngươi nghe cái này để làm gì?"
"Thần xuất thân từ dân gian, hoàn toàn không biết gì về thâm cung. Để tránh sau này không cẩn thận phạm vào kiêng kị dẫn đến đầu mình hai nơi, thần nghĩ bản thân nên tìm hiểu một chút."
"Ngươi thật đúng là sợ chết."
Tề Nhan cười khẽ không nói. Bởi vì đang đổ bệnh, lúc này nàng có ba phần nhu nhược, nụ cười như xuân phong phất liễu, khó phân nam nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ lại một lần nữa cảm thấy người này đẹp quá mức cho phép, đặc biệt là đôi mắt yêu dã kia, càng nhìn càng không dời mắt được: "Vậy thì nói đến phụ hoàng trước vậy."
"Được."
"Phụ hoàng là một minh quân hiếm có. Mỗi năm, ngoại trừ sinh thần, Tết Âm Lịch, tam nguyên tiết thì người sẽ không nghỉ triều. Một vị sư phụ đã từng nói: Khi phụ hoàng vừa đăng cơ, thiên hạ dân chúng lầm than, trăm nghiệp điêu tàn, cuối cùng nhiều năm nghỉ ngơi lấy lại sức mới dần dần tốt lên. Phụ hoàng quan tâm đến bá tánh, thi hành tiết kiệm, phụ hoàng nói: "Thói quen xa hoa lãng phí đã tồn tại mấy trăm năm, khó mà sửa được trong một sớm một chiều." Vì thế người liền làm gương, thức ăn ngày thường chỉ có bốn món ăn và một món canh."
Tề Nhan âm thầm cười lạnh, nói: "Bệ hạ thật đúng là một thế hệ thánh quân. Khi còn ở nhân gian, thần thường xuyên nghe được bá tánh ca tụng bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ lộ ra vẻ tự hào: "Vậy sao? Phụ hoàng không chỉ là một vị quân vương tốt mà càng là một vị phụ thân tốt. Bản cung nhớ rõ, khi ta lên tám tuổi, ta không cẩn thận làm hỏng cống phẩm phía bắc đưa tới, lúc ấy phụ hoàng rất tức giận nhưng người cũng không có trừng phạt ta."
Tề Nhan nhướng mày: "Phía bắc? Phía bắc không phải..."
"Ừm, bổn cung cũng không nhớ rõ lắm, nghe nói là thủ cáo chi thần năm đó, được phụ hoàng phong là Tiết độ sứ ở Bắc Cửu Châu, tên rất kỳ quái..."
Hãn Vương của Đồ Ba bộ: Ngạch Nhật Hòa!
"Hắn tiến cung vật gì?"
"Là mấy chục mảnh mai rùa, hình như là dùng để bói toán. Bản cung chưa bao giờ thấy qua nên mới cầm một mảnh đi chơi, không cẩn thận ngã rồi làm vỡ."
Là bói mai rùa dùng để cúng tế!
Mỗi năm, phụ thân nàng đều sẽ sai người nhiều lần trải qua trăm cay ngàn đắng đi tìm mai rùa, giao cho Đại Tư Tế cầu phúc cho thủy thảo Xanh Lê bộ được màu mỡ, con cháu thịnh vượng. Bói mai rùa này được thờ cúng với di thể của tổ tiên, Ngạch Nhật Hòa vậy mà dám đào lên tất cả tổ miếu của Xanh Lê bộ!
"Nó hẳn là không phải vật gì hiếm lạ, điện hạ không cần quá mức chú ý."
Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu: "Phụ hoàng hết lòng tin theo lời thuật sĩ, hắn nói những mai rùa đó có thể gìn giữ sự bình an ở Bắc Cửu Châu."
A, bình an?
Sợ là Nam Cung Nhượng sai người làm thuật vu cổ vào bói mai rùa, bảo đảm Xanh Lê bộ vương tộc tử tuyệt mới phải!
Dẫu sao thì, Xanh Lê vương tử sống không thấy người chết không thấy xác.
"Đúng rồi, hôm qua điện hạ nhắc tới Đại hoàng tử điện hạ, vì sao phải giữ kín như bưng?"
Nam Cung Tĩnh Nữ quay đầu nhìn xung quanh, thấy cửa điện đã đóng chặt thì thấp giọng: "Tốt nhất là ngươi không nên nhắc tới người kia."
Nam Cung Tĩnh Nữ giải thích: "Đại hoàng tử Nam Cung Bình...là do tỳ nữ trong nhà sinh hạ. Khi đó phụ thân còn không có công danh, mẫu thân cũng chưa vào cửa, Nam Cung gia là dòng dõi thư hương, cực kỳ chú trọng lễ pháp tông tự. Vị tỳ nữ kia tự mình che giấu việc có thai, sinh ra Đại hoàng tử. Ta nghe nói lão tổ tông vốn muốn dìm chết mẫu tử bọn họ, vẫn là mẫu hậu ta ra mặt bảo vệ. Bản cung chưa bao giờ gặp qua vị Đại hoàng tử này, phụ hoàng tu sửa một tòa phủ đệ cho hắn ở ngoài cung, hắn chưa được phong vương, cũng không có đất phong, không có chiếu thì không được vào cung."
Nam Cung Tĩnh Nữ than nhẹ một tiếng: "Lại nói tiếp, mẫu tử Đại hoàng tử cũng rất đáng thương, nhưng hai người kia là điều kiêng kỵ của phụ hoàng, ngươi ngàn vạn đừng lỗ mãng hấp tấp nhắc tới."
"Đa tạ điện hạ đề điểm, thần đã nhớ kỹ."
"Đốc đốc đốc."
"Điện hạ, cháo cho phò mã gia đã được nấu xong, nô tỳ có thể bưng vào được không?"
"Vào đi."
Xuân Đào đặt một nồi cháo nhỏ, mấy đĩa thức ăn kèm thanh đạm, một cái muỗng mới và chén sứ lên bàn.
"Điện hạ còn gì phân phó không?"
"Không có việc gì, ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy thần sắc Tề Nhan ốm yếu xanh xao thì nói: "Để bản cung bưng tới cho ngươi."
Tề Nhan bắt lấy cánh tay Nam Cung Tĩnh Nữ, kinh sợ nói: "Vạn không dám làm phiền điện hạ. Hơn nữa, thần chưa bệnh nặng đến mức không thể đứng dậy, vẫn là nên đến bàn ăn mới phải."
"Vậy được."
Tề Nhan chầm chậm đi đến trước bàn. Cháo trắng óng ánh điểm xuyết vài quả cẩu kỷ hồng diễm, mùi thơm của cháo thoang thoảng tỏa ra. Nam Cung Tĩnh Nữ không khỏi nuốt nước miếng, gần đến buổi trưa mà nàng còn chưa dùng ngọ thiện.
Tề Nhan múc cháo vào chén, kẹp một miếng thức ăn kèm, lại múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng. Nàng vừa nhấc mắt thì đã trông thấy Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn chằm chằm mình không chớp mắt.
"Ùng ục."
Nam Cung Tĩnh Nữ đỏ mặt, che lại bụng: "Bản cung..."
Tề Nhan đặt cái muỗng nàng còn chưa kịp đụng vào, đẩy chén đến trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ, dùng một chén đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ đỏ mặt, vẫy vẫy tay: "Không cần, ngọ thiện sắp tới rồi. Ngươi sinh bệnh, ngươi ăn đi."
"Cháo này được nấu vừa lửa, thời gian nấu cũng rất vừa vặn, bao nhiêu tinh túy của gạo đều ở trong đây, thực sự rất ngon."
Nam Cung Tĩnh Nữ nuốt nước miếng. Sơn hào hải vị nào mà nàng chưa ăn qua? Nhưng khi nghe Tề Nhan giới thiệu như thế, lại nghe mùi cháo thơm ngào ngạt, nàng liền có chút thèm thuồng.
"Vậy...để Xuân Đào lấy thêm một đôi bát đũa tới vậy."
"Được, nếu như điện hạ không chê thì xin mời điện hạ dùng trước."
Nam Cung Tĩnh Nữ ngọt ngào cười, cầm lấy cái muỗng ăn một miếng, cười đến híp cả mắt: "Thật sự rất ngon."
Tề Nhan rót một ly nước để rửa sạch đôi đũa mà nàng đã dùng, sau đó mới gắp thức ăn kèm vào chén Nam Cung Tĩnh Nữ.
"Điện hạ ăn chậm thôi."
"Cảm ơn."
Tề Nhan nghĩ thầm: Vị Trăn Trăn công chúa này thật sự vô cùng đặc biệt, vừa không có "tư thái phong nhã" vừa không tuân theo lễ pháp "ăn không được nói".
---
Dùng bữa xong thì thuốc cũng bắt đầu có tác dụng, thần sắc Tề Nhan có chút khốn đốn. Nam Cung Tĩnh Nữ thấy vậy liền bảo Tề Nhan nằm xuống ngủ một giấc thật tốt, đến bữa tối Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ sai người tới gọi nàng.
Sau khi Nam Cung Tĩnh Nữ rời đi, Tề Nhan lại gỡ đệm mềm lót ở gối ngọc xuống, trực tiếp gối đầu lên gối ngọc cứng rắn.
Như thế, dẫu cho thân thể có mệt mỏi như thế nào đi chăng nữa, một hai canh giờ sau cũng sẽ tỉnh lại vì khó chịu.
Đến bữa tối, Xuân Đào tới gọi Tề Nhan: "Phò mã gia đã tỉnh rồi ạ?"
"Là Xuân Đào tỷ tỷ sao? Vào đi."
Xuân Đào đi đến trước giường, cẩn thận hành lễ vạn phúc, cung kính nói: "Điện hạ sai nô tỳ tới hỏi, phò mã gia có thể đến Ngự Thiện đường dùng bữa hay không? Nếu như phò mã gia thân thể không khoẻ, nô tỳ sẽ bưng bữa tối vào phòng cho ngài."
"Làm phiền điện hạ lo lắng, ta đã khá hơn nhiều, vẫn là nên đứng lên."
"Nô tỳ đỡ ngài."
"Đa tạ Xuân Đào tỷ tỷ."
Quả nhiên, sau khi giao "lạc hồng", nữ quan chưởng sự cũng cung kính với Tề Nhan hơn rất nhiều.
Ở trên bàn cơm, đây là lần đầu tiên Tề Nhan nhìn rõ dung nhan của Nam Cung Xu Nữ. Khi bọn họ gặp nhau lần đầu, Tề Nhan vì vội vã đi tìm Võ Đại nên vẫn chưa lưu ý, thế nhưng lại vô cùng ấn tượng với Nam Cung Tĩnh Nữ "hành hung" nàng.
Tuy tam triều lại mặt bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng vị Chước Hoa điện hạ này chỉ chừa cho nàng một bóng lưng.
Tề Nhan âm thầm thu liễm ánh mắt: Có lẽ là vì không cùng một mẫu sinh ra, nên dung mạo tỷ muội hai người chỉ có ba phần tương tự.
Nam Cung Tĩnh Nữ môi đỏ răng trắng, phấn điêu ngọc trác, đặc biệt là đôi mắt long lanh kia, vừa linh động đáng yêu, vừa ngây thơ chất phác.
Nam Cung Xu Nữ thì đoan trang trầm tĩnh, mũi ngọc tinh xảo, môi đỏ mắt hạnh, vòng eo thon chỉ dùng một tay là có thể ôm hết, cho người ta cảm nhận được một vẻ đẹp nhu nhược.
Tề Nhan để ý: Nam Cung Xu Nữ tuân thủ lễ nghi vô cùng nghiêm ngặt, mỗi một món nàng chỉ ăn một đũa, tuyệt không tham nhiều, điều này hoàn toàn phù hợp quy củ "hỉ nộ không lộ ra ngoài" của hoàng gia. Hơn nữa, ngay cả khi chén đũa đụng vào cũng chưa từng phát ra tiếng động nào.
Nam Cung Tĩnh Nữ thì ngược lại, nàng hoàn toàn khác với những tiểu thư khuê các mà Tề Nhan đã tiếp xúc, vừa nhìn sẽ biết nàng yêu thích cái gì: Thích ăn thì sẽ ăn nhiều, không thích thì một đũa cũng không chạm vào. "Lúc ăn không được nói" đối với nàng càng là thùng rỗng kêu to...
"Nhị tỷ, hôm nay ngươi có khỏe hơn chút nào không?"
Nam Cung Xu Nữ nuốt thức ăn trong miệng xuống, lấy khăn lụa lau đi khóe miệng: "Khá hơn nhiều."
"A, thức ăn trong cung của ta không hợp khẩu vị của ngươi sao?"
Nam Cung Xu Nữ đảo mắt nhìn Tề Nhan, bất đắc dĩ nói với Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ăn không nói, ngủ không nói. Ngươi đó, muốn nói gì thì cũng phải nuốt thức ăn trong miệng xuống trước đã."
Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ cầm đũa cúi đầu không nói, Nam Cung Xu Nữ lại cảm thấy mình nặng lời, nàng đơn giản chuyển đề tài, hỏi Tề Nhan: "Muội phu có khá hơn không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn chằm chằm cơm trắng trong chén, dựng lên lỗ tai.
"Đa tạ điện hạ quan tâm, thần đã khá hơn nhiều."
"Ngươi đã là phò mã của Tĩnh Nữ, như vậy ngươi và ta đều là người một nhà, muội phu cũng không cần đa lễ."
"Vâng."
"Lần này muội phu bị bệnh đột ngột, ngự y có nói nguyên nhân là gì không?"
"Nhị tỷ!" Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên lên tiếng, thành công hấp dẫn ánh mắt hai người.
Nàng có chút chột dạ, chỉ sợ Tề Nhan "không cẩn thận" nói ra chuyện nàng "bắt nạt" Tề Nhan, nhưng khi trông thấy hai người nhìn mình, nàng lại không biết nên nói cái gì.
"Làm sao vậy?" Nam Cung Xu Nữ hỏi.
Tề Nhan biết được tâm tư của Nam Cung Tĩnh Nữ, thấy ánh mắt đối phương lập loè, nàng chủ động nói: "Thần ốm yếu từ nhỏ, lúc niên thiếu thì mắc bệnh hiểm nghèo, tuy may mắn giữ được mạng nhưng thân thể gầy yếu hơn người thường. Cũng chỉ là không cẩn thận bị gió thổi nên mới đổ bệnh, làm phiền nhị tỷ lo lắng."
"Muội phu không cần lo lắng, cẩn thận điều trị một thời gian thì nhất định có thể khôi phục."
"Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm kích nhìn Tề Nhan, người sau chỉ đạm nhiên cười.
---
Dùng xong bữa tối, từng người trở về phòng.
Lần phong hàn này, ước chừng mười ngày Tề Nhan mới điều dưỡng tốt. Trong lúc đó, Nam Cung Xu Nữ đã đi bái kiến thân mẫu một lần, nhưng không biết vì sao nàng chỉ ở lại một đêm liền quay về Vị Ương cung.
Sau khi trở về, tâm tình Nam Cung Xu Nữ dường như không tốt lắm, suốt ngày trầm mặc, ngay cả Tề Nhan đều nhìn ra.
Nam Cung Tĩnh Nữ suy nghĩ rất nhiều cách chọc cho tỷ tỷ vui nhưng đều không có hiệu quả, vì thế nàng tới xin Tề Nhan giúp đỡ.