Kính Vị Tình Thương

Chương 22: Song hỉ lâm môn nhị nữ gả thấp




Chương 22: Song hỉ lâm môn nhị nữ gả thấp

Thấy Tề Nhan trầm mặc không nói lời nào, Công Dương Hòe còn cho rằng nàng sợ hãi vì quan trường ở kinh thành phức tạp, hắn vỗ vào cánh tay nàng, nhẹ giọng trấn an: "Trong triều có rất nhiều quy củ được tích lũy từ bao đời nay, ngay cả ta cũng không thể hiểu thấu. Thiết Trụ chớ có lo lắng, sau lần này chúng ta có thể làm quen dần dần."

Tề Nhan gật đầu: Hiện tại nàng cũng chỉ có thể yên lặng xem biến, vừa đi vừa tính toán bước tiếp theo mà thôi.

Báo thù nghiệp lớn gần ngay trước mắt, nàng chỉ vừa mới bước vào đại môn mà nàng mong mỏi hơn mười năm, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng.

Chuyện hôm nay cũng nhắc nhở nàng: Mưu tính khó như lên trời. Nhưng nàng không chỉ muốn lên trời mà còn muốn chọc thủng không trung, khuấy nhiễu đến khi trời sập đất lún!

Nội thị hét to một tiếng, các tiến sĩ đang thấp giọng nói chuyện với nhau trong thiên điện dồn dập ngừng lại.

"Truyền khẩu dụ của bệ hạ, tuyên chư vị tiến sĩ nhập điện!"

Nam Cung Nhượng mặc triều phục ngồi ở trên cao, các tiến sĩ bước vào, mọi người đều đồng loạt quỳ trên mặt đất, hô ba lần vạn tuế.

Tham dự Quỳnh Lâm yến lần này còn có các quan viên kinh thành từ tam phẩm trở lên, bọn quan viên ngồi ở bên phải đại điện, còn bên trái là chỗ của các học sinh.

Nam Cung Nhượng vung tay áo lên: "Khai yến!" Cung nhạc vang lên, hai hàng cung tì nâng hộp thức ăn tha thướt bước vào.

Tuy là cung yến nhưng món ăn lại cực kỳ đơn giản, chỉ có: Ba loại rau quả, một chén cơm nhỏ cùng một đĩa thịt luộc đã được cắt vuông vức, bên trên còn rưới nước sốt màu nâu.

Mấy tên nội thị hợp sức nâng một cái hộc lớn vào đại điện, bên trong là rượu ngon màu xanh biếc.

Cung tì dùng thìa cho khách múc rượu từ hộc lớn qua cốc rượu hình vuông, đặt trên khay rồi chia cho các quan viên và học sinh.

Cung tì quỳ gối trước mặt Tề Nhan, đặt cốc rượu hình vuông và thùng rượu lên bàn.

Đây cũng là lần đầu tiên Tề Nhan trông thấy đồ đựng rượu như vậy. Nó được làm bằng đồng, cao nửa thước, có hai tay cầm, hai mặt của nó đều được khắc đầu thú, bên dưới có ba chân đế, bên trên có nắp, trong đó có một cái tay cầm treo một cái thìa trúc múc rượu.

Thức ăn và rượu đã đủ, Nam Cung Nhượng động đũa trước, sau đó là tới các quan viên, lúc này các tiến sĩ ngồi ở bên trái mới dồn dập noi theo.

Trong bữa tiệc, Nam Cung Nhượng thỉnh thoảng luận chính cùng các quần thần, có đôi khi còn quay đầu dò hỏi Trạng Nguyên Lục Bá Ngôn và Bảng Nhãn Công Dương Hòe.

Hai người đều xuất thân từ thế gia, phụ thân của bọn họ đều ngồi ở trong đại điện. Khi trả lời, bọn họ đều tự châm chước ăn nói cẩn thận, cũng may Nam Cung Nhượng nghe xong thì mỉm cười gật đầu. Dù vậy, sau lưng hai người vẫn không ngừng đổ mồ hôi.

Nam Cung Nhượng liếc nhìn Tề Nhan một cái, nhưng trước sau đều không hỏi vị Thám Hoa lang này gì cả.

Ăn uống linh đình, rượu quá mấy tuần, Tề Nhan bởi vì "không thể uống rượu" nên mỗi lần nâng chén nàng chỉ lấy ống tay áo che mặt, vẫn chưa uống.

Nam Cung Nhượng vuốt chòm râu, nói với Lục Quyền đang ngồi ở bên phải: "Ái khanh không những định càn khôn mà còn vì triều đình bồi dưỡng ra hai vị nhân tài một văn một võ, lòng trẫm rất an ủi."

Lục Quyền đứng dậy bước ra khỏi hàng, cầm ngọc hốt trong tay rồi khom người nói: "Khởi tấu bệ hạ, lão thần có một chuyện khẩn cầu bệ hạ ân chuẩn."

Nam Cung Nhượng híp mắt, cười nói: "Ồ? Ái khanh cứ nói, đừng ngại."

"Lão thần đã qua năm mươi tuổi, dưới gối chỉ có hai nhi tử. Con thứ Trọng Hành đã tròn hai mươi mà còn chưa thành thân, càng không có thiếp thất, lão thần cả gan cầu bệ hạ..."

"Ha ha ha ha ha ha."

Nam Cung Nhượng vỗ tay cười to, xen ngang lời của Lục Quyền, cao giọng nói: "Lục ái khanh, chúng ta không hổ là huynh đệ kết nghĩa, thế nhưng đều suy nghĩ giống như nhau."

"Bệ hạ, lão thần..."

"Thám Hoa lang Tề Nhan tiến lên."

Đại điện thoáng chốc an tĩnh lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Tề Nhan. Trong mắt Công Dương Hòe hiện lên chút lo lắng, Tề Nhan nhấp môi, im lặng đứng dậy quỳ ở trong điện.

"Học sinh tại."

"Tề Nhan tiếp chỉ."

"Vâng."

"Năm Cảnh Gia thứ tám, học sinh Tề Nhan của Tấn Châu phủ đỗ đạt thành Thám Hoa lang, tuy xuất thân hàn môn nhưng lại có phẩm học kiêm ưu, tài mạo song toàn. Dưới gối trẫm có một đích ái nữ là Trăn Trăn công chúa, năm nay mười bốn, còn ở tại thâm khuê. Trẫm quyết định đem Trăn Trăn công chúa gả thấp cho ngươi."

Tề Nhan lập tức cảm thấy trời đất như sụp đổ, đại não nàng trống rỗng, quỳ trên mặt đất lạnh băng vẫn không nhúc nhích. Nam Cung Nhượng hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại tiếp tục nói với Lục Quyền: "Quả nhân sớm đã biết tâm tư của ái khanh, cũng nghe nói nhị chất nhi kia của ta cùng Nhị công chúa Xu Nữ tình đầu ý hợp, Lục Quyền nghe chỉ!"

"Lão thần tiếp chỉ."

"Đích nhị công tử Lục Trọng Hành của thái úy phủ văn võ song toàn, tuấn tú lịch sự, trẫm cùng Lục ái khanh càng là huynh đệ từ thời niên thiếu, nhân đây thân càng thêm thân. Trẫm khâm điểm Lục Trọng Hành làm phò mã của Nhị công chúa."

Khuôn mặt Lục Quyền khẽ run run, Nam Cung Nhượng nhìn thấu hắn, còn hắn chẳng lẽ là không nhìn thấu được đối phương sao? Hắn sở dĩ cầu thân ở trên điện chính là vì hy vọng Nam Cung Nhượng kiêng nể tình cảm ngày xưa, không làm hắn bẽ mặt trước mặt quần thần.

Chỉ là Lục Quyền vạn không nghĩ tới, vì ngăn cản đích nữ gả vào Lục phủ, Nam Cung Nhượng thế nhưng sẽ gả nữ nhi mà hắn âu yếm như vậy!

Lúc này lòng Lục Quyền trào ra cảm giác không yên: Xem ra Hoàng Thượng hạ quyết tâm muốn diệt trừ Lục gia...

"Lão thần, tạ chủ long ân!"

"Bệ hạ anh minh!"

"Chúc mừng bệ hạ."

---

Nam Cung Nhượng tức khắc truyền Quan Thiên ty lựa chọn ngày hoàng đạo, mùng tám tháng chạp năm nay vừa vặn là ngày thích hợp gả cưới trong ba năm tới. Tuy rằng sáu tháng để chuẩn bị thì có chút khẩn trương, nhưng toàn lực xử lý cũng không phải là không thể.

Nam Cung Nhượng quyết định chọn ngày này, cũng ban cho Nam Cung Xu Nữ phong hào: Chước Hoa, đồng thời sắc phong Lục Trọng Hành và Tề Nhan làm phò mã đô úy hàm tam phẩm.

Vui mừng nhất không ai ngoài Lục Bá Ngôn, dựa theo luật lệ ở Vị Quốc: Phò mã chính là nội thần của hoàng gia, tuy có quan hàm và lương bổng nhưng lại không có chút thực quyền nào, đều không thể tham chính như nội thị.

Khúc mắc quấy nhiễu hắn mười mấy năm rốt cuộc đã được giải. Hắn còn niên thiếu mà đã đăng khoa nên vô cùng xuân phong đắc ý, mà khuôn mặt uy hiếp đến hắn cũng vĩnh viễn cáo biệt triều đình!

Tề Nhan không nhớ rõ lúc sau đã xảy ra chuyện gì...

Nàng chỉ mơ hồ nhớ rằng giọng nói của Nam Cung Nhượng trở nên không rõ, âm thanh chúc mừng xung quanh cực kỳ chói tai.

Nàng không nhớ được là ai kéo nàng khỏi mặt đất lạnh băng, cũng không nhớ bản thân rời đi như thế nào sau khi yến hội kết thúc.

Mãi đến khi xe ngựa đưa nàng hồi phủ tới nơi, xa phu xốc lên màn xe gọi vài tiếng, nàng mới mơ màng bình tĩnh lại. Tề Nhan nghiêng ngả xuống xe, trở lại phòng ngủ thì lập tức ngã quỵ ở trên giường...

Trong mộng, đều là một chút hình ảnh vụn vặt, khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.

Tề Nhan hừ nhẹ một tiếng, cảm giác cả người đều mệt mỏi, đầu đau như muốn nứt ra, yết hầu bốc hỏa. Nàng đổ bệnh.

Bệnh tình bỗng ập tới, Tề Nhan suốt ngày hôn mê ở trong phòng, toàn bộ người mộ danh tới chơi đều bị quản gia khuyên trở về, bao gồm cả Công Dương Hòe.

Bên kia, hai vị công chúa của Nam Cung gia đã xem ba người đứng đầu dạo phố, lại cùng Lục Trọng Hành đi thưởng hoa đăng, ngồi thuyền du ngoạn trên hồ, phẩm vị mỹ thực xong mới tận hứng hồi phủ.

Nam Cung Tĩnh Nữ nắm tay tỷ tỷ, ngọt ngào hỏi: "Hôm nay nhị tỷ có thoải mái không?"

Nam Cung Xu Nữ gật đầu, nàng không còn cau mày nữa mà ngược lại thư thái hơn rất nhiều, nắm lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ, chân thành nói: "Cảm ơn ngươi, Tĩnh Nữ."

Tỷ muội hai người trở lại tẩm điện nói chút chuyện riêng tư, Nam Cung Tĩnh Nữ sợ tối nên ngủ cùng với Nam Cung Xu Nữ.

Sáng sớm hôm sau, chờ đợi hai người chính là ý chỉ tứ hôn, giống như sấm sét.

Phản ứng của hai tỷ muội cũng khác nhau như trời với đất. Ban đầu Nam Cung Xu Nữ ngây ngẩn thật lâu, khuôn mặt nàng trắng bệch, đành tạ ơn tiếp chỉ.

Sau đó, thân thể nàng lảo đảo, nếu không có Nam Cung Tĩnh Nữ tay mắt lanh lẹ thì suýt nữa nàng đã té ngã.

Nam Cung Tĩnh Nữ thì phản ứng kịch liệt hơn nhiều, chỉ thấy nàng phất tay áo gạt bay thánh chỉ của mình, lại đoạt lấy quyển trục chói lọi trong tay Nam Cung Xu Nữ, ném trên mặt đất.

Nội thị truyền chỉ cuống quít quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu.

"Nhị tỷ, ngươi chờ ta! Ta đây lập tức tiến cung tìm phụ hoàng."

Nước mắt Nam Cung Xu Nữ rào rạt chảy ra, nàng cắn môi, bắt lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ không bỏ.

Nghe phía sau không ngừng vang lên tiếng dập đầu, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không đành lòng, nàng quay đầu lại, giọng điệu có chút áy náy: "Ngươi về cung phục mệnh trước đi. Là bản cung tự mình đánh rơi thánh chỉ, ta sẽ đi giải thích rõ ràng với phụ hoàng."

Nội thị như được đại xá, ngàn ân vạn tạ lui ra ngoài.

Các cung tì hầu hạ cũng thức thời lui ra, trong đại điện chỉ còn lại hai tỷ muội. Nam Cung Xu Nữ nắm chặt tay Nam Cung Tĩnh Nữ, rốt cuộc đau thương khóc thành tiếng.

Mũi Nam Cung Tĩnh Nữ đau xót, hốc mắt cũng đỏ.

Thời điểm nhận được thánh chỉ, lúc đầu nàng chỉ là cảm thấy mâu thuẫn. Tuy nói rồi sẽ có một ngày nàng xuất giá, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy bản thân còn nhỏ, nàng muốn tự do tự tại thêm mấy năm nữa.

Nhưng nhìn tỷ tỷ của mình như thế, nàng không thể ngăn được nước mắt.

Nàng nhìn dáng vẻ Nam Cung Xu Nữ bất lực, một đôi mắt hạnh lộ ra tuyệt vọng và đau thương, cảm giác vị tỷ tỷ luôn nhỏ yếu đang ôm mình, đột nhiên trước mắt nàng xẹt qua hình bóng của Tề Nhan.

Người kia yếu ớt bất kham, nằm ở trên lưng ngựa không dám động, nhưng quạt xếp của hắn được tỷ tỷ xem như trân bảo, bức tranh chữ kia còn khiến Nam Cung Xu Nữ chỉ nhìn thoáng qua liền không dời mắt được.

Nam Cung Tĩnh Nữ há miệng thở dốc, giờ khắc này nàng đột nhiên hiểu rõ, tỷ tỷ khuynh tâm vị Mục Dương cư sĩ kia!

Nam Cung Tĩnh Nữ cố hết sức kéo bàn tay đang bị Nam Cung Xu Nữ nắm chặt, nàng nhặt thánh chỉ trên mặt đất, mấy chữ "Thám Hoa lang Tề Nhan ở Tấn Châu" đâm nhói đôi mắt nàng.

Nàng không phải là không thể xuất giá, nhưng tuyệt đối không thể gả cho người mà tỷ tỷ mình ái mộ!

Chẳng lẽ, đây là lý do nhị tỷ tuyệt vọng gào khóc sao? Người thương lấy muội muội của mình?

Nam Cung Tĩnh Nữ vốn định lau nước mắt cho tỷ tỷ, nhưng hai chân nàng lại giống như mọc rễ, không biết bản thân nên đối mặt như thế nào.

"Nhị tỷ chớ khóc, ta sẽ lập tức tiến cung gặp phụ hoàng!" Mặc dù quân vô hí ngôn nhưng nàng cũng muốn cầu được phụ hoàng gả mình cho Lục Trọng Hành, trả lại Tề Nhan cho nhị tỷ!

Nam Cung Xu Nữ đột nhiên nhào tới, túm lấy Nam Cung Tĩnh Nữ không bỏ, nước mắt từng viên lớn nhỏ chảy xuống: "Đừng đi..."

Nam Cung Tĩnh Nữ rất khó hiểu: "Vì sao?"

Nam Cung Xu Nữ nghẹn ngào nói: "Thánh chỉ đã hạ, quân vô hí ngôn. Muội muội...ngươi nghe tỷ tỷ lần này đi! Phụ hoàng...phụ hoàng hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng ngươi."

Nam Cung Xu Nữ càng khóc nhiều hơn, nàng tuyệt vọng không đơn giản là vì cảm tình mông lung với Công Dương Hòe.

Nàng khóc vì vận mệnh bất công, ai thán chính mình bất kham. Rõ ràng là nàng có một ngàn một vạn cái không muốn, nhưng vĩnh viễn đều không thể tiêu sái giống muội muội của mình, thậm chí khi Nam Cung Tĩnh Nữ phải vì nàng ra mặt, nàng cư nhiên sợ tai họa ập đến!

Nam Cung Xu Nữ biết rõ: Nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ tuy là tỷ muội đồng tông, nhưng thân phận lại khác nhau như trời với đất.

Phụ hoàng sẽ không trừng phạt muội muội, thậm chí sẽ kết luận nàng ở sau lưng xúi giục Nam Cung Tĩnh Nữ cầu tình, đó chính là tai họa ngập đầu.

Nàng không có tồn tại một mình, mẫu phi của nàng ở trong cung cũng không được sủng ái. Nếu như bởi vì chuyện này mà mẫu phi bị liên lụy thì nàng chính là tội nhân cực kỳ gian ác!

Phải gả, Phải gả!

Đây là mệnh của Nam Cung Xu Nữ.

"Nhị tỷ cầu ngươi, đừng đi, đừng đi...Ta, ta gả! Ta nguyện ý gả cho hắn!"

---

Tại Tề phủ, thức ăn trên bàn đã sớm lạnh thấu, mà Tề Nhan lại trừng mắt nằm ở trên giường, không hề nhúc nhích.

Nàng đã nằm ở trên giường gần nửa tháng, chỉ ăn chút cơm và cháo loãng.

Bi thương hơn cả không gì hơn chết tâm. Từ khi Xanh Lê bộ gặp nạn, mười năm qua nàng đều dựa vào phần thù hận này mà chống đỡ sống tiếp.

Cho dù người đeo mặt nạ có khắc nghiệt như thế nào đi chăng nữa, Tề Nhan cũng chưa bao giờ có một câu oán hận. Chỉ cần có thể báo được huyết hải thâm thù, này lại tính là gì?

Nàng nuốt oán hận và căm ghét trong lòng, học cách trở thành người Vị Quốc, không chút do dự ăn vào kỳ dược xuyên tràng, biến mình người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Bắt đầu từ kỳ thi dành cho đồng sinh, nàng đã nghiền ngẫm suy nghĩ và phẩm tính của các giám khảo, mỗi một chữ viết ra đều mang theo tâm cơ!

Tiếp cận Công Dương gia, lại lá mặt lá trái với đám người Nam Cung Vọng, âm mưu tính toán thận trọng từng bước.

Nàng làm hết thảy, kết quả lại vì một đạo thánh chỉ mà dã tràng xe cát, thù lớn chưa trả mà đã gặp phải tai họa ngập đầu.

Đột nhiên, ánh mắt Tề Nhan xẹt qua một tia tàn nhẫn kiên quyết: Nghe nói Nam Cung Tĩnh Nữ là nữ nhi mà Nam Cung Nhượng thương yêu nhất. Như vậy...ngày đại hôn chính là cơ hội cuối cùng của nàng! Mặc dù không thể chính tay đâm chết tất cả kẻ thù, nhưng nàng cũng muốn khiến Nam Cung Nhượng nếm thử nỗi đau mất đi chí thân!

"Đốc đốc đốc." Tỳ nữ gõ vang cửa phòng: "Lão gia, trong cung phái ngự y tới, đã chờ ở ngoài sảnh."

Tề Nhan cố gắng ngồi dậy: "Mau mời."

Ngự y rất trẻ tuổi, hắn mặc áo khoác màu xanh lam của Ngự Y viện, sau lưng cõng hòm thuốc, đi đến trước mặt Tề Nhan thì vén áo bào quỳ xuống: "Phò mã gia, bệ hạ nghe nói phò mã gia bệnh thì vô cùng lo lắng, vì thế phái tiểu nhân tới bắt mạch cho ngài."

"Đa tạ bệ hạ ân điển, làm phiền." Tề Nhan vươn tay ra, lại nói với tỳ nữ: "Ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng."

Mãi đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của tỳ nữ, ngự y vẫn luôn cúi đầu lập tức ngẩng lên, oán trách: "Ngươi thật sự bị bệnh sao?"

Tề Nhan giật giật khóe miệng: "Lâu rồi không gặp."

Thì ra, vị ngự y trẻ tuổi này đúng là Đinh Dậu, người đã xa cách nàng bốn năm.

Năm đó hai người lần lượt xuất cốc, Đinh Dậu phụng mệnh tham gia khảo hạch dân gian được Ngự Y viện tổ chức năm năm một lần, giành được vị trí đứng đầu bằng y thuật tinh thông của mình, hiện giờ hắn đã trở thành ngự y.

Tề Nhan vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Ngồi đi."

"Đề phòng có người tới, ta vẫn nên quỳ thì hơn. Trước tiên để ta xem cho ngươi..."

Đinh Dậu đặt tay lên mạch đập của Tề Nhan, cau mày than một tiếng: "Gấp hỏa công tâm, cũng làm khó ngươi."

Tề Nhan cười lạnh, nản lòng nói: "Tất cả đều đã đổ bể, ngươi cẩn thận."

Nghe thấy người luôn lãnh tình như Tề Nhan còn quan tâm mình trong lúc nguy cấp, Đinh Dậu trong lòng ấm áp, hắn thấp giọng nói: "Truyền khẩu dụ của chủ tử."

Tề Nhan ngồi thẳng thân mình, trong mắt hiện lên ánh sáng hy vọng.

Đinh Dậu tiếp tục nói: "Chủ tử bảo ta nói cho ngươi: Càng là thành trì kiên cố thì bên trong càng dễ dàng tan rã, làm phò mã vừa là phúc vừa là họa, mong ngươi tự mình cân nhắc."

Biểu tình Tề Nhan có chút buông thỏng, nàng lẩm bẩm: "Nhưng mà ta..."

Đinh Dậu tiến lên phía trước, tiếp tục nói: "Theo quan sát của ta mấy năm qua, Nam Cung lão tặc thậm chí còn sủng ái đích nữ này hơn hoàng tử. Ngươi có thể trở thành phò mã của nàng thì rất có lợi, đến nỗi thân phận của ngươi, ta cũng đã nghĩ ra biện pháp cứu cấp."

"Làm sao?"

"Nam Cung Tĩnh Nữ kia cũng chỉ mới mười bốn tuổi, lại được Nam Cung Nhượng bảo vệ vô cùng tốt, không rành thế sự. Ngoại trừ đêm đại hôn, các ngươi sẽ ở lại phủ đệ của riêng mình. Sau này, vào ngày Tết và sinh thần, ngươi cần phải đi bái kiến nàng, ngoài ra muốn qua đêm thì còn phải được công chúa cho phép."

Hai người hiểu ý liếc nhìn nhau, Đinh Dậu lại lần nữa thấp giọng, tiếp tục nói: "Theo tình báo đáng tin cậy, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không muốn gả cho ngươi. Suy cho cùng nàng ta cũng chỉ là nữ nhi gia, chẳng lẽ còn sẽ dùng sức ép ngươi hay sao? Như thế xem ra, đêm đại hôn tựa như là lửa sém lông mày."

Tề Nhan cười, rốt cuộc thông suốt.

Đinh Dậu bị nụ cười ấm áp như muốn hòa tan băng tuyết của nàng làm lóa mắt, trong lòng có chút không nỡ.

"Ngươi có cách gì?"

Đinh Dậu gật đầu, chậm rãi lấy một bình sứ từ hòm thuốc, do dự không biết có nên đưa cho Tề Nhan hay không.

Tề Nhan trực tiếp cầm lấy, gỡ nút bình ra rồi ngửi ngửi, một mùi thơm kỳ lạ xộc vào mũi nàng.

"Đây là cái gì?"

"Đây là thuốc viên ta đặc biệt nghiên cứu chế tạo cho ngươi. Thuốc này có tác dụng giảm nhiệt tiêu ứ, nhưng một khi uống rượu trong vòng mười hai canh giờ tới thì sẽ choáng váng, nôn mửa, thậm chí là...nghẹt thở ngất đi."

Tề Nhan đã hiểu: Chỉ cần uống thuốc này trước ngày đại hôn, sau khi uống xong rượu hợp cẩn, nàng sẽ "bị bệnh" hợp lý, tránh không cần động phòng!

Nàng cười, đặt bình sứ vào trong lồng ngực, Đinh Dậu bắt lấy tay nàng nhưng rồi lại nhanh chóng thu về.

Tề Nhan bình tĩnh nhìn chăm chú vào Đinh Dậu: "Làm sao vậy?"

"Thuốc này ta làm rất gấp, có nguy hiểm cho thân thể hay không thì vẫn chưa biết được. Vào ngày đại hôn của ngươi, ta sẽ nghĩ cách đương trị, nếu như không khẩn cấp ta khuyên ngươi vẫn không nên mạo hiểm."

"Ta đã biết, cảm ơn."

"Hiện giờ ngươi thân là nội thần, không nên qua lại với triều thần, nhưng ngược lại rất thuận lợi để kết giao với chư vị hoàng tử, ngươi...nắm chắc thật tốt đi."

Tề Nhan gật đầu: "Ta đang có ý này."

Đinh Dậu đứng lên: "Thời điểm không còn sớm, ta sẽ kê một phương thuốc tiêu hỏa bổ khí cho ngươi."

"Đinh Dậu."

"Hả?"

"Làm sao sư phụ có thể biết được tin tức nhanh như vậy?" Dù cho có đi cả ngày lẫn đêm thì từ nơi này đến Vô Danh cốc cũng mất mười ngày.

Hay là sư phụ đã xuất cốc? Thậm chí đang ẩn náu ở một nơi rất gần kinh thành? Nhưng mà lấy thân phận của sư phụ, chuyện này hoàn toàn không có khả năng!

Đinh Dậu thâm trầm nhìn Tề Nhan: "Lấy tâm tư của ngươi, chẳng lẽ ngươi không nghĩ ra sao? Nếu ngay cả ngươi đều không đoán được, ta làm thế nào biết."

Tề Nhan cười mà không nói.

Đinh Dậu thâm trầm nói: "Tề Nhan...ta chỉ có thể nói cho ngươi, chủ nhân không đơn giản chỉ có một quân cờ là ngươi, cũng không biết có bao nhiêu người giống với ta. Ngươi...có thể đừng quá liều mạng không?"

Tề Nhan trầm mặc thật lâu, chung quy vẫn không nói gì.

Đinh Dậu thở dài một tiếng, kết luận mạch chứng "mệt nhọc quá độ, không quen khí hậu", vừa ra đến trước cửa hắn còn nói thêm: "Sau này ngươi có thể yên tâm, dựa theo quy củ của Ngự Y viện, ngự y sơ chẩn cho ngươi là ta, sau này ta sẽ toàn quyền phụ trách sức khỏe của ngươi. Cứ cách mấy ngày ta sẽ tới bắt mạch một lần, nếu có tin tức của chủ tử ta sẽ chuyển cáo cho ngươi."

Tề Nhan nhìn theo bóng dáng Đinh Dậu rời đi, màu mắt thâm trầm.

Mấy năm nay, mặc dù sư phụ cố ý giấu giếm thân phận, nhưng Tề Nhan cũng đoán được đại khái.

Nàng tất nhiên biết nàng không phải là người duy nhất. Tiền triều tồn tại bốn trăm năm, cơ nghiệp cắm rễ vô cùng sâu, phóng mắt khắp toàn bộ triều đình, thậm chí là nội đình, không biết có bao nhiêu người còn tâm buộc tiền triều.

Nhưng từ trước đến nay, nàng tồn tại đều không phải báo thù cho tiền triều, mà là vì báo thù cho toàn bộ thảo nguyên!

Dù có chết cũng không hối hận.

Hoàng bảng được dán lên, tin hai vị công chúa đồng thời gả thấp lập tức truyền đi.

Nhị công tử Lục gia có thân phận hiển hách, thanh danh truyền đi khắp nơi, cùng Chước Hoa công chúa là một cặp xứng đôi vừa lứa do trời đất tạo nên.

Không có ai biết Tề Nhan là người phương nào, vì thế các bá tánh đều cho rằng bệ hạ đem nữ nhi yêu nhất gả cho học sinh nhà nghèo, đây đúng là biểu hiện của một vị quân chủ thánh minh.

Trong triều, quan viên có thể nhìn thấu dụng ý thực sự của Nam Cung Nhượng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn bọn họ đều cảm thấy Tề Nhan có thể cưới được Nam Cung Tĩnh Nữ là phúc khí tu luyện ba đời.

Chỉ có một ít người thực sự thưởng thức tài hoa của Tề Nhan, tỷ như huynh đệ Công Dương gia, bọn họ cảm thấy vô cùng tiếc hận.

Tề Nhan từng giành Hội Nguyên, Giải Nguyên và Thám Hoa. Thành tích "hai nguyên một hoa" là vinh dự biết bao người tha thiết ước mơ, chỉ tiếc từ khi đạo thánh chỉ tứ hôn này ban ra, hắn đã không còn cơ hội phát huy tiềm năng.

Nhưng, còn có một người hận Tề Nhan thấu xương, đó chính là đích nhị công tử của thái úy phủ: Lục Trọng Hành.

Sau khi thánh chỉ tứ hôn được ban ra, Lục Trọng Hành lập tức từ chức ngự tiền thị vệ, ở trong phủ học tập lễ nghi trong cung.

Lúc này, có hàng chục gia đinh cầm gậy đứng trước cửa phòng của Lục Trọng Hành, vây quanh phòng ngủ chật như nêm cối. Trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng Lục Trọng Hành rống giận và âm thanh đồ sứ vỡ tan tành.

Lục Quyền hạ triều thì lập tức đi tới sân của Lục Trọng Hành, nghe được tiếng la, hắn không khỏi nhíu mày, đẩy cửa phòng ra.

Bên trong phòng vô cùng hỗn độn, Lục Trọng Hành thì đang nâng nửa cái chân bàn, nhìn thấy Lục Quyền thì mới chậm rãi buông tay, suy sút kêu một tiếng: "Phụ thân."

Lục Quyền trừng hắn, Lục Trọng Hành ném chân bàn sang một bên, quỳ gối trước mặt phụ thân, thống khổ nói: "Phụ thân, hài nhi không muốn cưới."

Chỉ mới có một đêm mà Lục Quyền phảng phất già đi vài tuổi, nghiêm khắc nói: "Lệnh của cha mẹ không thể cãi, huống hồ đây là ý chỉ của bệ hạ, không cho phép ngươi không muốn."

"Nhưng mà trước đây phụ thân rõ ràng nói..."

"Bang" một tiếng, Lục Quyền tàn nhẫn tát con thứ một cái.

Khóe miệng Lục Trọng Hành lập tức tràn ra máu tươi nhưng hắn còn muốn quật cường cãi cọ, Lục Quyền thấy thế lại đá hắn một cái thật mạnh, sau đó quay người đi đến trước cửa: "Các ngươi đều lui xuống!"

"Vâng, lão gia."

Lục Quyền đóng cửa phòng lại, chỉ vào Lục Trọng Hành: "Sao ngươi có thể hồ đồ như thế? Ngươi muốn hại chết một nhà chúng ta sao?"

Lục Trọng Hành tự giác nói lỡ, một lần nữa quỳ xuống cầu xin: "Nhưng mà từ trước đến nay nhi tử đều không thích Chước Hoa điện hạ! Phụ thân, hài nhi cũng không ngu dại, hài nhi nguyện ý ở rể hoàng gia để khiến đại ca an tâm, nhưng mà người hài nhi ái mộ từ trước đến nay đều không phải nàng. Đại ca đã có hai đứa nhỏ, hài nhi ngay cả nha đầu thông phòng [1] cũng không muốn, chẳng lẽ phụ thân không hiểu lòng hài nhi sao!"

[1] Nha đầu thông phòng: Trên danh nghĩa, nha đầu thông phòng là tỳ nữ đem đến nhà đàn trai cùng với của hồi môn của nữ chủ nhân, nhưng thực chất là thiếp thất.

Lòng Lục Quyền ngũ vị tạp trần, hắn ngã ngồi trên cái ghế duy nhất còn nguyên vẹn ở trong phòng, thở ra một hơi thật dài.

"Là phụ thân có lỗi với ngươi."

Lục Trọng Hành dùng đầu gối tiến đến trước mặt Lục Quyền, đầu gối bị mảnh sứ vỡ đâm vào nhưng hắn còn không tự biết: "Phụ thân, vì sao Hoàng Thượng phải đối xử với Lục gia ta như thế? Chẳng lẽ hắn đã quên lúc trước hắn bước lên ngôi vị hoàng đế như thế nào sao? Chẳng lẽ hắn đã quên những chuyện Lục gia chúng ta làm cho hắn sao?"

"Ngươi!" Lục Quyền lại lần nữa vung tay, nhưng khi trông thấy gương mặt của ái tử đã sưng đỏ, hắn chung quy không đành lòng.

"Sao ngươi dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn hại chết toàn phủ mới cam tâm sao? Sớm biết như thế, lúc trước ta không nên thương tiếc nương ngươi! Nên quyết tâm dìm chết ngươi trong bồn cầu mới phải!"

Thấy phụ thân tức giận đến mức cả người run rẩy, Lục Trọng Hành nước mắt nước mũi giàn giụa, liên tục dập đầu: "Phụ thân bớt giận, nhi tử biết sai rồi. Ngài ngàn vạn bảo trọng thân thể, ta...cưới!"

Sắc mặt Lục Quyền hơi nguôi ngoai: "Nửa năm này, ngươi hãy thành thật ở trong phủ học lễ nghi. Cố gắng làm phò mã cho tốt, tranh thủ sớm ngày sinh hạ hài tử, như vậy cũng sẽ khiến Thánh Thượng bớt nghi ngờ."

"...Vâng, phụ thân."

Nam Cung Xu Nữ đã hồi cung, bởi vì đại hôn sắp tới nên nàng muốn ở bên cạnh mẫu phi của mình nhiều một chút. Chước Hoa công chúa phủ cũng đang được xây dựng cả ngày lẫn đêm.

Thánh chỉ triệu Nam Cung Tĩnh Nữ hồi cung đã được ban xuống vài lần, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ trước sau đều không có nhúc nhích. Nam Cung Nhượng cũng không có biện pháp nào khác, kháng chỉ không tôn lại khiến hoàng đế cam tâm tình nguyện không truy cứu, phóng mắt khắp Vị Quốc e rằng cũng chỉ có duy nhất một vị này.

---

Bởi vì được chỉ hôn, thân phận hiện giờ của Tề Nhan đã khác xưa.

Ở Vị Quốc, các tầng lớp khác nhau đều có những mối quan hệ khác nhau. Phò mã chính là hoàng thân, vì thế thường thân thiết với thương nhân đại tộc và các nhị thế tổ trong triều.

"Nhị thế tổ" chính là những người có tổ tiên lập được kỳ công nhưng bản thân thì lại vô năng, chỉ được kế tục tước vị chứ không có chức quan.

Ba loại người này, bởi vì xuất phát từ nhiều lý do nên phần lớn triều thần kính sợ tránh xa bọn họ, cho nên bọn họ dần hình thành một cái vòng độc tôn.

Vào ngày ban thánh chỉ, khách khứa đến Tề phủ để bái phỏng nối liền không dứt, nhưng bởi vì Tề Nhan đột nhiên sinh bệnh, mọi người đều bị quản gia uyển chuyển từ chối.

Công Dương Hòe cũng tới vài lần, nhưng lại bị phụ thân nhà mình cấm hắn tiếp tục lén lui tới với Tề Nhan.

Trên Quỳnh Lâm yến, Trạng Nguyên Lục Bá Ngôn được phong làm lục phẩm Lệnh sứ tại Hộ bộ, Bảng Nhãn Công Dương Hòe thì trở thành tòng lục phẩm Lệnh sứ ở Lại bộ. Bọn họ đã có chức quan chính thức, vì vậy không thể kết giao thân thiết với hoàng thân, để tránh khỏi bị nghi ngờ kết bè kết cánh.

Công Dương Hòe không có cách nào khác, chỉ có thể mang theo vô hạn tiếc nuối, đem phần tình nghĩa đồng môn ngày xưa áp xuống đáy lòng.

Nam Cung Nhượng phân phó Lễ bộ, Tông Chính tự, Nội đình giam điều động người đến Tề phủ truyền thụ cung quy và "bổn phận" làm phò mã cho Tề Nhan.

Các khách trọ ở Tề phủ cũng thức thời yên tĩnh.

Trong nháy mắt, mùa hạ chuyển sang thu, tuyết đầu mùa lại lần nữa rơi xuống. Năm Cảnh Gia thứ tám, mùng tám tháng chạp rốt cuộc đã tới.

Đây là ngày lành tháng tốt trong vòng ba năm tới, rất thích hợp để gả cưới.

Toàn bộ kinh thành đều giăng đèn kết hoa, con đường mà đội ngũ đón dâu nhất định phải đi qua đã được trọng binh giới nghiêm vào mấy ngày trước.

Hôn sự quá gấp rút, Công bộ thật sự không có khả năng xây một tòa công chúa phủ và hai tòa phò mã phủ trong nửa năm, cũng may Nam Cung Nhượng đồng tình, chỉ mệnh Công bộ dốc toàn lực gấp gáp xây Chước Hoa công chúa phủ, còn phò mã phủ thì có thể tạm hoãn.

Một tháng trước khi thành thân, Nam Cung Nhượng tự mình đến Trăn Trăn công chúa phủ đón Nam Cung Tĩnh Nữ trở về, lại mệnh hai vị phò mã tạm thời dọn đến công chúa phủ. Vào ngày thành thân, hai vị phò mã xuất phát từ công chúa phủ, đi vào cung đón dâu.

Ngày đó, trời còn chưa sáng Tề Nhan đã được cung tì hầu hạ, mặc vào lễ phục tân lang phức tạp lại đẹp đẽ quý giá.

Thừa dịp các cung tỳ không chú ý, Tề Nhan lấy thuốc của Đinh Dậu đưa cho, trộm nuốt vào. Trước khi xuất phát, giáo tập cô cô lại vào phòng dặn dò một phen mới cho đi.

Tề Nhan cưỡi trên một con ngựa cao lớn, tiếng trống và tiếng nhạc vui mừng vang vọng bên tai, nhưng nàng có thể nghe rõ tiếng "kẽo kẹt" khi vó ngựa đạp lên tuyết đọng trong những tiếng huyên náo ồn ào kia.

Vào mùa đông chín năm trước, nàng mang theo hy vọng quay về thảo nguyên, quay về Xanh Lê bộ, nhưng những gì nàng thấy là vương trướng của nàng đã biến thành chuồng gia súc.

Hôm nay, nàng lại lấy thân phân nữ tử, đang trên đường nghênh thú nữ nhi của kẻ thù.

Đây là sự lặp lại châm chọc cỡ nào?

Tề Nhan không thể không mặc niệm châm ngôn sáu chữ sư phụ dạy cho nàng một lần lại một lần, hiện giờ nàng rốt cuộc ngộ đạo: Thứ mà nàng mưu tính để đuổi theo, vạn không có đơn giản như lúc trước nàng nghĩ.

Trải qua nửa năm mài giũa, tính tình Tề Nhan càng thêm đạm bạc, chấp niệm trong lòng cũng càng thêm kiên cố không có gì có thể phá vỡ nổi.

Cho dù cùng cực cả đời, nàng cũng nhất định phải khiến Vị Quốc và Nam Cung hoàng tộc nợ máu trả bằng máu!

Tề Nhan không thể cưỡi ngựa vào nội viện hoàng cung, vì vậy nàng chỉ phải đi bộ cùng với nhạc sư và gánh hát.

Đến Vị Ương cung mất nửa canh giờ, đội ngũ đón dâu dừng ở trước bậc thang, Tề Nhan một mình giẫm lên bậc thang bằng cẩm thạch trắng, đi tới cửa đại điện.

Bước qua ngưỡng cửa chính điện của Vị Ương cung, cứ đi được ba bước nàng lại vén áo bào rồi quỳ xuống, dập đầu ba lần, sau đó tiếp tục đứng dậy, đi ba bước lại quỳ...

Lặp lại ba lần như vậy mới hoàn thành lễ ba quỳ chín lạy giữa quân thần, tuyên bố rõ ở trước mặt thiên gia quý tộc: Phu quân cũng là thần tử.

Tề Nhan quỳ gối ở giữa đại điện, hô ba lần thiên tuế, cao giọng nói: "Thần, Tề Nhan, phụng chỉ nghênh thú Trăn Trăn điện hạ."

Lúc này cung tì mới lĩnh mệnh đi vào nội điện. Sau một lúc lâu, dưới sự giúp đỡ của hỉ bà, Nam Cung Tĩnh Nữ mặc giá y phượng bào chậm rãi đi tới.

"Thần, Tề Nhan, phụng chỉ nghênh thú Trăn Trăn điện hạ."

Qua khe hở của khăn voan đỏ thẫm, Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ có thể nhìn thấy một góc cái mão của tân lang Tề Nhan. Nàng thầm than nhẹ một tiếng, âm thanh nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy được: Người quỳ gối trước mặt nàng vốn là ý trung nhân của tỷ tỷ.

"Miễn lễ bình thân." Giọng nói này mang theo sự ngọt ngào độc hữu của thiếu nữ, nhưng ngữ khí lại cực kỳ lãnh đạm.

"Tạ điện hạ."

Đến khi Tề Nhan đứng vững, Nam Cung Tĩnh Nữ mới qua loa đáp lại bằng vạn phúc lễ, lấy đó tán thành thân phận phu quân của đối phương.

Hai người cùng đi đến cửa đại điện, Tề Nhan bước qua ngưỡng cửa trước, khom người ngồi xổm: "Mời điện hạ lên."

---

Nam Cung Tĩnh Nữ rất nhẹ, nhưng không biết vì sao nàng không kề sát vào lưng Tề Nhan mà chỉ dùng hai tay ấn bả vai của Tề Nhan.

Tề Nhan chỉ đành hạ người thêm lần nữa, hai tay quấn chặt chân Nam Cung Tĩnh Nữ. Nghe được người trên lưng không vui chậc lưỡi một tiếng, Tề Nhan dùng ngữ khí mềm nhẹ, nói: "Xin điện hạ hãy giữ chặt, kế tiếp còn phải đi một đoạn bậc thang."

Từ trước đến nay, Nam Cung Tĩnh Nữ chưa bao giờ bị nam tử đụng vào như thế. Khi vị phò mã "chưa từng gặp mặt" này nâng hai chân của nàng lên, nàng suýt nữa lên tiếng trách cứ.

Đối phương hiển nhiên cũng cảm nhận được, cũng dịu dàng trấn an nàng.

Giọng nói của hắn thật đặc biệt, có lẽ là bởi vì còn nhỏ tuổi, nên vẫn không có trầm thấp khàn khàn như nam tử thành niên.

Sang sảng mà lại ôn hòa, hai tính chất nhìn như mâu thuẫn nhưng đặc biệt dung hòa thành một.

Không để Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ nhiều, Tề Nhan đã bước đi.

Bởi vì thân thể hai người có khoảng cách rất lớn, vì tránh cho Nam Cung Tĩnh Nữ gặp nguy hiểm nên Tề Nhan đi rất chậm, rất cẩn thận, dường như cứ đi được một bậc thì đều phải tạm dừng một lát.

Tề Nhan không nói gì nữa, chỉ là mỗi khi bước đi, đôi tay đang nâng Nam Cung Tĩnh Nữ đều sẽ kẹp chặt, sau khi đứng vững lại lập tức thả lỏng.

Nam Cung Tĩnh Nữ cũng cảm nhận được đối phương vất vả, nhưng nàng cảm thấy Tề Nhan là ý trung nhân của Nam Cung Xu Nữ, tuy bất đắc dĩ gả thấp nhưng cũng cố tình duy trì khoảng cách giữa hai người.

Cho đến khi nghe thấy Tề Nhan thở ra mệt nhọc, trước mắt nàng không khỏi hiện lên hình ảnh khi hắn dạo phố ôm cổ con ngựa không dám động, lúc này nàng mới nhớ ra người này cũng chỉ là thư sinh tay trói gà không chặt.

Đến khi hoàn hồn, Nam Cung Tĩnh Nữ đã kề sát vào lưng Tề Nhan, hai tay ôm chầm lấy cổ nàng.

Giọng nói ôn nhuận nhu hòa lần nữa vang lên bên tai: "Đa tạ điện hạ." Nàng vốn định thẳng người một lần nữa, nhưng không biết vì sao lại ngừng.

Thật vất vả đi xuống bậc thang, Nam Cung Tĩnh Nữ leo lên phượng liễn được mười sáu người nâng, mà Tề Nhan chỉ có thể đi bộ ở bên phải phượng liễn.

---

Nam Cung Nhượng mặc triều phục ngồi ngay ngắn ở trên cao, hai đôi tân nhân đồng loạt tiến vào đại điện nghe bệ hạ dạy bảo.

Nam Cung Nhượng đứng dậy từ trên cao đi xuống, đối với hắn mà nói, Tề Nhan cũng chỉ là một quân cờ bảo vệ ái nữ của hắn: "Ngẩng đầu lên."

"Vâng."

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn cẩn thận nhìn Tề Nhan. Nam Cung Nhượng hô hấp cứng lại, tẩu thú bốn móng vuốt đạp mây cưỡi gió cũng có đôi mắt màu hổ phách như thế!

"Đôi mắt của ngươi..."

Tề Nhan ra vẻ sợ hãi, quỳ rạp xuống đất: "Khi còn nhỏ, thần từng mắc một chứng bệnh hiểm nghèo, may mắn được cứu nhưng sau này hai mắt lại biến dị, ban đêm không thể nhìn thấy gì, không thể chịu được ánh sáng mạnh, cả đời cũng không được uống rượu."

Nam Cung Nhượng gật đầu, vẫn chưa bảo nàng bình thân: "Trẫm đem ái nữ gả thấp cho ngươi, ngươi phải hầu hạ nàng như chủ tử. Sau khi kết hôn, nếu như con ta không vui, vậy thì đừng trách trẫm vô tình."

"Thần tuân chỉ."

"Được, trẫm đã xem qua hộ tịch của ngươi, trong tộc có còn trưởng bối nào nữa hay không?"

"Hồi bệ hạ, vào năm đầu Cảnh Gia, Tấn Châu bùng nổ bệnh dịch, cứ mười hộ thì đã có chín hộ chịu tai ương. Năm ấy thần còn nhỏ không rành chuyện, song thân đều bỏ mạng trên đường chạy nạn, hiện nay đều mất liên lạc với trưởng bối trong tộc."

Nam Cung Nhượng lại hỏi: "Chưa từng lấy tự sao?"

"Chưa từng."

Hắn liếc nhìn Tề Nhan một cái, lại dời mắt đến Nam Cung Tĩnh Nữ đang đội khăn voan: "Như vậy cứ để Trăn Trăn công chúa lấy tự cho ngươi đi."

Lời vừa nói ra, ai ai cũng đều kinh ngạc, ngay cả người căm hận Tề Nhan như Lục Trọng Hành đều không khỏi bất ngờ.

Từ xưa đến nay chỉ có trưởng bối ban tự cho vãn bối, chưa bao giờ nghe qua thê tử ban tự cho phu quân!

Nhưng nghĩ lại một chút thì sẽ hiểu, Hoàng Thượng đang nhắc nhở Tề Nhan: Phò mã và công chúa "tôn ti có khác", tự sẽ theo ngươi cả đời, chỉ cần Tề Nhan còn tồn tại, hắn vẫn sẽ mãi là người hầu của hoàng gia.

Nam Cung Tĩnh Nữ mày đẹp nhíu lại, nàng cũng không tán thành phụ hoàng làm nhục Tề Nhan như thế. Nàng vừa định mở miệng cự tuyệt nhưng lại nghe thấy tiếng Tề Nhan dập đầu: "Tạ bệ hạ."

Nàng há miệng thở dốc, không đoán được Tề Nhan cư nhiên không có "khí phách" như thế. Nhưng nghĩ lại, lòng nàng đều cảm thấy thương hại, ngoại trừ tạ ơn ra thì có thể làm gì đây?

Lục Trọng Hành trộm liếc nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ. Nửa năm không gặp, nàng đã cao lên không ít, trở thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều.

Nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến tâm tình của hắn có chút phức tạp. Nếu như hắn là Tề Nhan, hắn nên tự xử như thế nào? Có lẽ đúng như lời phụ thân đã nói, nghênh thú ái nữ được sủng ái cũng không phải là chuyện tốt, nhưng hắn vẫn không cam lòng...

Tề Nhan đoan chính quỳ trên mặt đất, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày rồng được thêu chỉ vàng của Nam Cung Nhượng. Đôi mắt màu hổ phách giống như vũng nước đọng, yên lặng không gợn sóng.

Thảo nguyên vương tử cao ngạo đã chết, hiện giờ nàng cũng chỉ là một giới tiện dân, không có việc gì không thể chịu đựng.

Phượng liễn rời khỏi cung, từng người hồi phủ, trong tiếc nhạc trống vui mừng, Tề Nhan cõng Nam Cung Tĩnh Nữ trở về phòng tân hôn.

Hỉ yến rất long trọng, hầu như hoàng thất tông thân và quan viên trong triều từ tam phẩm trở xuống đều phải trình diện.

Công Dương Hòe bưng rượu đến trước mặt Tề Nhan, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối và thương tiếc, nói vài lời cát tường.

Tề Nhan lấy trà thay rượu, cười đạm nhiên: "Bạch Thạch có thể tới thì ta đã rất cao hứng, nguyện ngươi ở trong triều thể hiện tài năng của mình, được như ước nguyện."

Rốt cuộc Công Dương Hòe vẫn không nhịn xuống được, trả lời: "Thiết, phò mã gia...vô luận như thế nào đi chăng nữa, ngươi vẫn sẽ là tri kỷ mà Công Dương Bạch Thạch ta nhận định."

"Đa tạ."

Tề Nhan bị người từ phía sau chụp lấy, nàng xoay người giả vờ kinh ngạc, nói: "Ngươi là...Thúc Hàn huynh?"

Người tới đúng là hoàng tam tử Nam Cung Vọng, yến hội ở Tạ phủ ngày đó hắn dùng tên giả là Hứa Vọng, tự Thúc Hàn.

Nam Cung Vọng cười to: "Khó được muội phu còn nhớ rõ, ngày đó ngươi và ta vừa gặp mặt nên không tiện báo cho thân phận. Thân phận thật của bản cung là hoàng tam tử, tên một chữ: Vọng."

Công Dương Hòe lại nhìn Tề Nhan, sau đó xoay người rời đi.

Tề Nhan "bừng tỉnh đại ngộ", khom người hành lễ: "Thì ra là Tam điện hạ, Tề Nhan thất lễ."

"Hầy, muội phu, sau này ngươi ta chính là người một nhà, gọi điện hạ thì quá khách sáo."

"Tam hoàng huynh."

Nam Cung Vọng cười to, khiến cho các quan khách chú ý tới bên này. Dường như hắn không có ý định giấu chuyện hắn trước đây đã quen biết Tề Nhan: "Nếu muội phu rảnh rỗi thì phái người bẩm báo một tiếng, ngày khác hoàng huynh mở tiệc trong phủ chiêu đãi ngươi."

"Đa tạ Tam hoàng huynh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.