Kinh Thuế

Chương 52: Ngoại truyện 2




Từ khi “Nhất tiễn mai” mở rộng tiêu thụ, trong các thành phố nhỏ liền dấy lên phong trào tiêu diệt bệnh giang mai, bệnh lây qua đường sinh dục. Lão Thường nếm được lợi lộc, liền tiến quân vào các dược đường lớn, đầu cơ trục lợi.

Nhắc đến tên lão Thường, giờ là một phong sinh thuỷ khởi (trong 1 thời gian ngắn đã phát triển rất thần tốc) trong ngành y dược, thì không bà nào là không giơ ngón cái!

Mà điểm quái lạ, chính là về khoản quảng bá. Quảng cáo rất có thể lừa đảo, nhưng chỉ cần là sản phẩm chăm sóc sức khoẻ lão Thường làm, nhất định đắt như tôm tươi.

Lại có người ngồi lê đôi mách hỏi lão Thường: không đánh phá bên nhà đất à? Sao lại sửa thành bán thuốc rồi?

Lão Thường đắc ý sờ mái đầu cua của mình: “Vì mịa nó đầy nguy cơ tài chính, nhà đất sớm muộn cũng như bọt biển thôi, chỉ có kẻ ngu mới tiếp tục xây nhà trong thành phố!”

Lão Thường là người thông minh! Đã sớm quẳng cục diện hỗn loạn này cho mấy tên coi tiền như rác có sẵn đấy rồi.

Phải kể đến một năm trước, lúc vứt củ khoai lang nóng phỏng tay đi, lão Thường ngồi trên ghế dựa trong văn phòng, cô đơn nhìn ngoài cửa sổ, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Bạch Uy, tôi muốn chuyển công ty này cho cậu kinh doanh.”

Bạch Uy đang cúi đầu xem tài liệu, nghe xong lời này liền sửng sốt, ngẩng lên nhìn lão Thường.

Lão Thường không nhìn y mà chỉ nhìn ánh chiều tà, rồi tiếp tục u buồn: “Lăn lộn trong thương giới nhiều năm như vậy rồi, tôi cảm thấy mình đổ vào nhiều lắm, lại chưa từng sống an bình…” Nói đoạn, liền xoay người, nhìn Bạch Uy đầy thâm tình, “Trước kia là không thể, nhưng giờ đã có cậu, cậu có thể chia sẻ với tôi không?”

Bị đôi mắt Thường Thanh nhìn đầy ẩn tình, Bạch Uy bắt đầu thấy tuyến thượng thận tiết vô cùng nhiều hoóc môn.

Lão trai già đã học được cách dựa vào mình rồi, Bạch Uy đột nhiên tìm được chút cảm giác trụ cột gia đình. Đàn ông là làm gì hả! Phải nuôi gia đình, để người mình thích không phải lo áo cơm! Đương nhiên đàn ông tài giỏi còn phải dốc toàn lực thoả mãn yêu cầu của đối phương về phương diện kia.

Có thể lão trai già này không biết, mỗi khi anh ta nhìn mình cầu xin, phía dưới của mình liền như phát điên phát cuồng, hưng phấn vô cùng.

“Đệt! Nói chuyện đứng đắn mà! Cậu cởi quần tôi làm gì?” Thường Thanh lệch mũi kêu to, Bạch Uy hồi thần lại mới phát hiện mình bất tri bất giác đã đi tới bên cạnh lão Thương, lột cái quần đùi hoa của tổng giám đốc Thường xuống. Cọc thịt đỏ sậm ở nơi bị xé rách đã hơi run run.

Thường Thanh thầm kêu tiêu rồi, thằng nhãi trước mặt này, mở cửa là người, đóng cửa lại chính là thú! Giờ cửa đóng chặt, mình cũng xem như trút lông lộ thịt, vẫy cầm thú tới nhe răng gặm.

Đang nghĩ, cái miệng nóng rực của Bạch Uy đã dán qua, quấn lấy đầu lưỡi mình.

Bạch Uy là một người rất chú ý bề ngoài, bình thường toàn vỗ kem dưỡng da, kem cạo râu gì gì đó lên mặt. Cho nên bây giờ Thường Thanh cảm thấy vấn vương trong hơi thở đều là mùi hương thơm mát.

Thường Thanh thích mùi này, chẳng biết vì sao cũng sản phẩm ấy, trát lên mặt mình, lại chả có mùi thơm mê người như thằng nhãi kia.

Hai người đàn ông cường tráng, rất nhanh đã trần nửa người, quấn lấy nhau. Chiếc ghế dựa đã sớm ngã đổ sang một bên, Thường Thanh bị đặt trên sàn nhà, cảm thấy cái gậy bọc nhung nóng rực đang húc vào hậu môn mình. Lão Thường liền ra sức siết chặt cánh mông lại.

Bạch Uy gấp quá, mắc kẹt thế này còn khó chịu hơn mắc tiểu mà không tìm được nhà xí. Gấp đến mức phía dưới muốn nổ bùm.

“Anh, anh là anh ruột em, mau để em vào trong đi, nghẹn chết em rồi!” Bạch Uy ra sức cọ mặt mình vào cổ lão Thường, phía dưới không vào được, liền dứt khoát đụng vào túi con cháu của lão Thường, làm hại em trai lão Thường vểnh cao lên.

“Vừa nãy tôi nói cậu nghe vào không đấy? Có đồng ý không?”

“Được, anh nói gì cũng được, mau để tôi đi vào… Ngoan nào, đúng rồi, thả lỏng chút nữa, lão bảo bối, bên trong anh thật nóng…”

“Đờ… đờ cờ mờ! Cậu làm thì làm đi, ít mịa nó đệm thêm lời kịch!”

Thời gian còn lại, cả văn phòng chìm trong anh tôi tôi anh, thỉnh thoảng bắn ra chút ô ngôn uế ngữ trong bể tình…



Dù sao thì như vậy, Thường Thanh cũng xem như đã quẳng việc đi rồi. Nhưng Thường Thanh là nàng dâu ăn không ngồi rồi sao? Giờ anh ta rất hứng thú với chữa bệnh, và chăm sóc sức khoẻ.

Gây dựng sự nghiệp và chơi đại phú ông có chung một đạo lý, đó là chơi thì phải chơi đến trống ngực đập dồn. Người lên lên xuống xuống như lão Thường, giờ thực sự có thể dùng một ‘viên bình tâm’ đối mặt với sóng gió thương trường.

Coi nhẹ được mất, thứ còn lại chính là lạc thú. Thường Thanh cảm thấy mình rất có thiên phú dị bẩm ở phương diện này.

Sau vài lần sáng ý đều có được kết quả hoàn mỹ, Thường Thanh lại muốn ra một thứ — bao cao su.

Giờ có đủ loại bao cao su, nhưng sau khi điều tra một phen, Thường Thanh cảm thấy phát triển bao cao su nhiều công năng vẫn có thể có lời.

Hiện nay, đàn ông mười thằng thì có bảy thằng công năng bị cản trở, nhưng vì e ngại mặt mũi các ông nên chả ai muốn bưng mấy chuyện này lên bàn mà nói cả.

Nhưng dùng bao cao su lão Thường phát triển thì không giống vậy, dầu bôi trơ trên đó có thể so với hiệu quả của viagra Mỹ luôn, dùng cái đó cứ gọi là ‘kim thương bất đảo’ Hơn nữa không có vẻ gì khác lạ cả, chả ai nhìn ra anh dùng sản phẩm tăng cường tính năng. Mặt khác, mũ này còn có hiệu quả rất kỳ diệu đối với con gái lãnh cảm, dù sao thì lý niệm trung tâm của sản phẩm chính là dùng mũ này để gia đình đầm ấm, không có mũ này thì “gà” bay “trứng” vỡ.

Thường Thanh đã tính rồi, trên sản phẩm này là “vĩ đệ” Người phát ngôn cho sản phẩm sẽ tìm Từ XX thường xuất hiện trong phim cấp 3 ở Hongkong. Lại chuẩn bị mấy ông trung niên già ốm lấy thân chứng minh, khoắng sạch cả thị trường từ trẻ tới già, sản phẩm này lại nóng cho mà coi!

Thế nhưng Thường Thanh hoạt động sôi nổi thì Bạch Uy lão đại lại không vui.

Theo lý thuyết, ông sếp Thường Thanh đã từ chức này hẳn phải nhàn rỗi. Thế mà giờ, giỏi thật, bán tí thuốc giả mà còn bận hơn cả hồi bán nhà, cả ngày không thấy bóng dáng.

Có đôi khi Bạch Uy về nhà, cũng chỉ có thể một mình phòng không gối chiếc, đến đêm khuya mới thấy Thường Thanh về.

Đến khi Bạch công tử hỏi với giọng quái quái gở gở, Thường Thanh mới cợt nhả nói đang phát triển sản phẩm mới, bận bàn bạc với công ty quảng cáo, còn phải chiêu đã các đại lý phân cấp ở các nơi nữa.

Bạch Uy lười hỏi anh ta lại mò sang cái gì, trong lòng ngược lại thật hy vọng cục thuế cần mẫn một chút, cho cái sạp này của Thường Thanh đóng cửa luôn đi thì anh ta mới hoàn toàn tĩnh tâm.

Nhưng những tâm sự này không thể biểu lộ ra, Bạch Uy biết mình thiếu nợ lão trai già này nhiều lắm, mình không có tư cách can thiệp vào chuyện công việc của Thường Thanh.

Có điều vậy không có nghĩa là mình không có tư cách can thiệp vào sinh hoạt cá nhân lung tung, hủ bại của họ Thường!

Bạch Uy cầm cái bao giấy mỏng trong tay, gân xanh nổi cả lên.

Nếu không phải mình nhàn rỗi buồn chán nhặt quần áo bẩn của Thường Thanh vứt vào lồng giặt trong nhà tắm, cái bao cao su nho nhỏ này sẽ không rơi xuống đất.

Lúc đó, bạn tiểu Bạch như bị điểm huyệt, đóng đinh tại chỗ.

Mình với Thường Thanh rất ít dùng bao cao su. Y không thích cảm giác bị cao su ngăn cách, thỉnh thoảng có dùng thì y cũng chỉ dùng loại siêu mỏng vô cảm Durex.

Còn cái mũ trên mặt đất, ở trên có in hai chữ “vĩ đệ”, còn có hình một đôi môi đỏ mọng ngậm cây cà rốt nhún nhún. Mũ ‘miền núi quê mùa’ thế này, y chưa từng thấy.

Rõ ràng Thường Thanh không dùng với mình, vậy nhất định là dùng với người khác… Bạch Uy dùng sức nắm chặt bao giấy nhỏ trong tay.

Đè người và bị người đè, kỳ thực lão trai gài thích cái trước hơn. Thế nhưng ngoài lần ở sân bay kia, mình cũng chưa từng để lão Thường ở mặt trên.

Thường Thanh là ai? Sinh hoạt cá nhân của anh ta trước đây thối nát cỡ nào? Mình sao không rõ lắm chứ! Lúc trước khi hai người ở cùng nhau, Thường Thanh hồi đó chẳng phải thường ăn chút ‘chả’ sao! Lăng nhăng với gái trong toilet, còn bị mình bắt được.

Mà giờ anh ta chỉ có thể ở dưới thân mình thở dốc rên rỉ, lão trai già thực sự cam tâm ư? Anh ta thấy thoả mãn ư? Nếu không thoả mãn… vậy anh ta…

Bạch Uy chậm rãi xoè bàn tay.



Khi Thường Thanh mệt mỏi đẩy cửa phòng ngủ ra, anh ta mở to hai mắt nhìn, thật có cảm giác như bước nhầm vào không gian khác ý.

Bạch Uy nằm trên giường.

Bạch Uy mặc quần lót chữ T đầy tình thú nằm trên giường.

Bạch Uy mặc quần lót chữ T đầy tình thú, giạng hai chân nằm trên giường.

Thấy tình cảnh này, nếu không hành động thì chính là thái giám.

Thường Thanh cuống quít vứt quần áo trên người, sải bước rồi nhảy lên giường.

Bạch Uy hơi trợn tròn mắt, thoáng cái đã ấn ngã Thường Thanh, đưa miệng mình tiến đến giữa hai chân lão Thường, chậm rãi mút.

Thường Thanh lập tức rã rời, theo phản xạ chủ động tách hai đùi mình ra.

Thế nhưng thằng nhãi họ Bạch hôm nay lại không duỗi ngón tay về phía sau mình như mọi khi, mà xé một cái bao nhỏ, phủ mũ trơn dính lên ‘vận mệnh’ của mình. Tuy lão Thường sắc mê tâm khiếu nhưng cũng thấy rõ bao này là “vĩ đệ” mình mới phát triển. Đừng nói gì cả, lúc này dược hiệu của sản phẩm thật mạnh, thật có chút cảm giác ‘kim thương bất đảo’, lửa càng lúc càng nóng.

Nhưng tiểu Bạch có trùm sai đối tượng không vậy? Thường Thanh mở to hai mắt nhìn, nhất thời không biết Bạch Uy đang đi nước cờ gì. Kế tiếp, tim Thường Thanh cũng muốn nhảy vọt ra.

Anh ta chỉ thấy Bạch Uy ẩy đường mảnh của quần lót chữ T trên khe mông mình ra, rồi thử thăm dò cho thằng em của Thường Thanh tiến vào.

Hình ảnh kia quả thực quá kích thích, Thường Thanh cảm giác mình lập tức tiến vào thiên đường…

Có người lên trời, phải có người xuống đất.

Bạch Uy cảm thấy mông mình như rơi từ nghìn mét xuống vậy, đau đến thấm vào ruột gan.

Thường Thanh ăn chán chê xong liền ngáy khò khò.

Bạch Uy lặng lặng nhìn khuôn mặt Thường Thanh khi ngủ, đột nhiên cảm thấy làm vậy có giá trị, thật giá trị!

Thích một người, phải mịa nó cố sống cố chết, bất kể là phía trước hay phía sau đề phải hút khô giọt máu cuối cùng trên người anh ta, tuyệt đối không để mèo rừng dã thú bên ngoài hưởng lợi.

Thường Thanh, anh đừng mơ ra bên ngoài ăn vụng!

Đỡ thắt lưng đau nhức, Bạch Uy đứng dậy, chậm rãi đi vào toilet. Không ngờ y lại đá phải túi tài liệu Thường Thanh ném xuống đất. Vì móc không chặt nên tài liệu bên trong rơi ra, kẹp trong tài liệu, còn có hơn mười bộ “vĩ đệ”.

Bạch Uy cứng người, nhặt tài liệu trên mặt đất lên.

Phần giới thiệu sản phẩm này nói rất kỹ. Lời văn hết sức rung động lòng người, khiến Bạch công tử đáng thương chấn động đến mức lảo đảo muốn ngã.

Thường Thanh đang ngủ say, đột nhiên bị người dùng lực lay tỉnh.

Chính là Bạch Uy đang xanh mặt cầm một bao “vĩ đệ”, đưa tới trước mặt mình.

“Đờ, cậu còn không để yên? Ông đây vừa hết cạn đạn lương, chờ tôi ngủ một lát rồi lại tới…”

“Tôi hỏi anh, đây là sản phẩm anh mới phát triển?”

“Ừm, đúng vậy, sao, vừa nãy sảng khoái chứ? Thứ này nghe đâu có thể có công hiệu trị chứng lãnh cảm ở con gái đó, ha ha, có điều sau này chúng ta vẫn đừng dùng cái này đi, hàng giá rẻ, bên trong thành phần có kích thích tố, mà hai ta ở phương diện kia đều rất mạnh mẽ, không cần dùng cái này đâu, cái Durex kia đã rất tốt rồi… Nhưng cũng đừng lãng phí, ngày mai cậu viết cho tôi một bản cảm giác dùng thử sản phẩm nhé, cảm giác mũ này tiến vào bên trong, cậu có phải thực sự đói khát ngứa ngáy khó nhịn không…”

Không đợi lão Thường nói hết, Bạch Uy đã hét một tiếng đầy phẫn nộ rồi nhào qua.

Mình mịa nó lần này thiệt lớn rồi, họ Thường, đêm nay anh đừng hòng ngủ!

Cuối cùng, trong đầu Thường Thanh chỉ hiện lên một ý nghĩ: thiên đường và địa ngục thiệt mịa nó gần nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.