Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 42: Cố đô ngày hè dài đằng đẵng (4)




Cô vẫn nức nở khóc, không thể dừng lại, người khóc nhiều quá đến mức độ nào đó sẽ tạo thành quán tính. Cô cắn môi dưới, vì nghẹn ngào mà răng vô thức day day cánh môi lúc nặng lúc nhẹ, làm da môi đỏ bừng.

Tạ Vụ cúi đầu nhìn, không nên nhân lúc cô khóc lóc thương tâm lại muốn hôn cô một cái. 

“Nên bỏ thì bỏ” là lời anh nhắn cho cô, nhưng lúc Tạ Vụ Thanh nói ra câu này sao không cam tâm chứ? Anh không kể với ai. Đến chị hai và chị tư cũng oán trách anh chưa biết rõ con đường phía trước đã níu kéo một cô gái.

Nhưng anh cũng là người bình thường có máu thịt, lúc không cam lòng anh từng nghĩ, cả đời Tạ Vụ Thanh chẳng có lỗi với ai, bất quá anh chỉ muốn có một cuộc sống vợ chồng bình thường như bao người khác, giống cha mẹ anh, cũng giống chú thím anh.

Trong rạp hát cạnh sòng bài, người xướng kịch bước lên sân khấu, tiếng chiêng trống vang dội, không khác gì búa tạ nện từng cái lên người, lên vai, lên lưng… rồi trong lòng.

Thế gian ồn ào náo nhiệt, ầm ĩ hỗn loạn.

Anh kề sát mặt, nghe thấy cô nấc nghẹn từng tiếng, đè nén hô hấp yếu ớt giống như trẻ con.

Tay Tạ Vụ Thanh choàng qua cổ cô.

Cô không thể nhúc nhích, ngoại trừ tiếng khụt khịt không cách nào dừng, đến hít thở cũng nghẹn lại.

Hà Vị nhận thấy độ ấm trên cánh môi anh… Dưới hơi nước mịt mờ, rõ ràng anh đang hôn mình.

Mỗi lần thân mật bên Tạ Vụ Thanh đều khiến cô có cảm giác lúc nào cũng có thể bị người khác phá vỡ, không tài nào bình tĩnh hít thở, cẩn thận lắng nghe tiếng tim đập ngày càng nhanh.

Tạ thiếu tướng quân, là giấc mộng cuối cùng của cô ở tuổi mười bảy, mộng một giấc liền không thể tỉnh lại.

Trong mơ có từng chuỗi rèm châu, có chậu than đỏ lửa, có gió bắc phất qua cửa sổ, còn có một đôi ủng đen theo bước anh tiến vào rèm.

Đôi ủng quân đội ấy đến từ máu lửa phương Nam, đặt chân xuống hồng trần.



Môi anh chạm vào cánh môi cô, khẽ mút lấy từng chút một, ngón tay lướt qua mái tóc dài, mang theo mấy lọn tóc vuốt ve vành tai, còn có làn da mềm mại sau gáy.

Hà Vị khóc đã thấm mệt, tựa vào cổ anh.

Ánh sáng ban ngày chui qua khe hở rèm cửa, hắt lên mắt cô, làm cô muốn hỏi, có thể tìm cái nghiên mực chặn rèm cửa lại không. Nhưng lúc này cô lười động đậy, cũng lười mở miệng, tay cô luồn vào áo sơ mi anh, chạm đến đầy mồ hôi. Cô không khỏi bật cười, thật mới lạ, anh cũng toát mồ hôi sao.

Anh trong trí nhớ của cô, đan xen dưới ánh đèn hỗn độn, bóng đêm dày đặc, trời đất rét căm.

Giống cảnh tượng thường thấy khi công tử nói lời ly biệt với tiểu thư mà mấy vở kịch hay hát, còn màn lén lút gặp gỡ yêu đương thân mật, lại diễn ra vào mùa hè.

Rạp hát vang lên đoạn “Tây Sương Ký”.

Trong tiếng ê a ngâm nga, cô nghĩ đến lời kịch đôi nam nữ chính lần đầu gặp ở một ngôi chùa cổ, chỉ cần liếc mắt đã ước định chuyện chung thân. Không biết thế nào mà nhớ đến ngày sinh nhật tuổi mười tám của mình, nhớ đến tấm biển đãi khách nền đỏ chữ vàng ngoài hành lang, những tên tuổi bạn bè của trường Bảo Định dày đặc xuất hiện… Đêm đó, trong phòng tiệc bày mấy chục bàn khách, dưới ánh đèn đều là quân trang các tỉnh thành.

Cô hơi hé mắt, trong ánh nắng chói chang, nhìn anh mặc quần quân đội.

Tạ Vụ Thanh cảm nhận được cô dụi mặt vào cổ mình, lại vuốt cằm cô, nước mắt đã khô rồi. Hai người cứ ôm nhau như thế không khác gì ngâm mình trong suối nước nóng, mồ hôi túa ra như nước, bao lấy hai cơ thể.

Anh sờ trán cô đều là mồ hôi, cúi đầu tì cằm lên đỉnh đầu cô, dịu dàng nói: “Lấy chậu nước cho em rửa mặt nhé”.

Cô lắc đầu nguầy nguậy, son phấn trên mặt đều bị nước mắt lấm lem, hai mắt sưng đỏ, sao có thể để người ngoài trông thấy.

Hà Vị ngẩng đầu nhìn anh.

Tạ Vụ Thanh mỉm cười, nói nhỏ: “Anh ba mươi lăm tuổi rồi, không chịu nổi cô hai chăm chú nhìn như vậy”.

Giọng anh trầm khàn sau một đêm mất ngủ.

Hà Vị cúi đầu, áp trán lên cổ anh, nhìn chòng chọc cúc áo sơ mi của anh.

Anh vừa nhắc đến chuyện tuổi tác, trong lòng cô lại nghẹn đắng.

Năm ấy, anh chưa đầy hai mươi tám… Hết năm này qua năm khác, chớp mắt nhìn tuổi cứ trôi qua.

“Hoài Cẩn nói, em có con gái”. Tạ Vụ Thanh thấp giọng.

Hà Vị chậm chạp “vâng” một tiếng.

Cánh quạt xoay mấy vòng, cô không nghe thấy Tạ Vụ Thanh đáp lời, bèn ngẩng đầu đối diện với ánh mắt như chất chứa nhiều lời muốn nói kia. Nghe cô khẳng định như thế, Tạ Vụ Thanh cũng bất ngờ, đồng thời anh nghĩ, tiếp theo nên nói gì mới phải đây.

Cuối cùng anh không nói gì cả, chỉ dịu dàng cười nhìn cô, như thể rất nhanh đã thoả hiệp với suy đoán trong lòng.

Cũng không có gì quan trọng.

“Nên gọi Lâm Kiêu mang chậu nước vào đã”, anh tránh né ánh mắt cô, quên mất trên chân còn bó thạch cao không thể đi lại, theo bản năng hít một hơi, “Những chuyện đó sau này nói tiếp. Còn rất nhiều thời gian”.

“Không phải em sinh…” Cô ôm vội lấy cổ Tạ Vụ Thanh.

Trong phòng yên tĩnh.

“Anh nghĩ là em sinh thật à?” Cô buồn cười, có điều không trách anh được, vừa nãy chính cô cũng mù mờ đáp “vâng” với anh, đúng là khóc đến ngớ ngẩn, đầu óc không theo kịp. Trong khoảnh khắc lặng thinh, không biết suy nghĩ anh đã bay đến đâu.

“Em nhận về từ Hà gia ở Hồng Kông để làm con thừa tự. Chú hai sợ sau khi ông qua đời, dưới em không còn ai thân thích sẽ bị dòng tộc bắt chia gia sản. Thế nên ông nói chuyện với họ, sắp xếp cho em nhận nuôi một đứa bé trong tộc”, Hà Vị dứt lời, cảm thấy kỳ quái, “Em từng đưa con đến nhà ở Quảng Châu đấy, họ không nói lại với anh à?”

Lúc Tạ Vụ Thanh trở về, ông lão trông nhà có nhắc đến một câu, cô hai Hà mang cháu gái tới. Anh vốn không quá để tâm. Về sau Hoài Cẩn nói Hà Vị dẫn theo một cô con gái, mọi người trong nhà đều ngầm hiểu là của Tạ Vụ Thanh.

Chỉ có anh biết rõ tình cảnh quá khứ không thể sinh con. Khi ấy anh cứ tưởng là hiểu lầm, dù sao Hoài Cẩn chỉ gặp Hà Vị một lần.

Cho dù anh thật sự nghi ngờ, cũng phải nghe chính miệng cô nói mới tin.

Tạ Vụ Thanh bật cười, khẽ thở dài.

Rạp hát lại im ắng, không biết tiếp theo sẽ diễn gì. Tiếng ve kêu râm ran ngày càng dày, giống âm thanh dồn dập của chiêng trống vừa dừng lại. Hiếm có dịp Hà Vị nhìn anh ghen tuông, có điều lần ghen này hơi quá.

“Ban đầu con sợ người lạ, không chịu gọi mẹ”, cô cười giải thích, “Sau này theo em về Bắc Kinh mới tập dần thành quen. Trí nhớ con bé khá chậm, trước ba tuổi không rõ lắm, hiện giờ chỉ biết xem em là mẹ ruột của mình, anh gặp con không nên nhắc chuyện này, sợ con chịu không nổi. Em muốn đợi con lớn thêm một chút mới nói mình nhận nuôi con”.

Tạ Vụ Thanh trầm mặc lắng nghe: “Nói thế sợ là chú hai em đã nghĩ thấu, lo lắng ông đi rồi không ai ở cạnh em”.

“Vâng”. Cô nhớ đến chú hai, không nén được đau lòng.

“Tư Niên nhận ra anh trong ảnh chụp”, cô tiếp tục nói, “Con tưởng anh là cha ruột của nó, anh cũng đừng vạch trần đó”.

Anh cười. Ngược lại suy nghĩ giống với người nhà, từ đầu đã nhận là con gái mình.

Nhưng cũng tốt, đỡ phải phiền phức giải thích. Cùng lắm thì, tuổi trẻ hoang đường vậy.

“Còn nữa”, nhắc đến Tư Niên, cô liền nghĩ một chuyện liên quan anh, “Ở căn hộ Quảng Châu của anh… em có lấy một thứ”.

Là ảnh chụp anh mặc quân trang năm mười tám tuổi, lần đầu được gọi thiếu tướng quân.

Anh nhoẻn miệng cười: “Anh biết rồi”.

Dứt lời, lại nhỏ giọng bổ sung: “Còn để lại một món”.

Mặt cô thoáng đỏ: “… Anh tìm thấy à?”

“Họ nói em đến. Anh đoán dựa theo tính cách của em, có lẽ sẽ để lại gì đó trong phòng ngủ”.

Anh từng kể mình có thói quen tự làm mọi việc, không để người ngoài vào phòng. Nếu không cô nào dám để lại.

Lúc ấy còn nhỏ, gan lớn. Giờ ngược lại thật ngưỡng mộ bản thân.



Cô vuốt mái tóc ngắn của anh, cảm giác lạ lẫm.

Hai người quen biết tám năm nhưng chẳng gặp nhau được mấy ngày. Suốt tám năm qua, có thể dùng hai chữ “gấp gáp” để khái quát, giờ nghĩ lại, bọn họ cũng giống mấy đôi vợ chồng kết hôn trong xã hội cũ, chẳng biết nhiều về nhau.

“Năm năm qua, em thường hối hận vì sao không nhân lúc anh ra Bắc tìm hiểu về anh nhiều một chút”.

Ánh mắt Tạ Vụ Thanh và cô giao nhau: “Hiện tại tìm hiểu vẫn còn kịp”.

Cô mỉm cười. Giống như một câu đã từng nghe thấy.

Tạ Vụ Thanh ôm eo cô, giữ chặt cơ thể cô trong lồng ngực. Thấy anh không lên tiếng, cô bèn ngửa đầu nhìn. Râu trên cằm anh lún phún chưa cạo sạch, cô đưa tay sờ thử, Tạ Vụ Thanh bỗng cúi đầu. Hai người ngắm nhau.

Môi anh chạm nhẹ lên trán cô, anh cười, dần lướt xuống, lần nữa hôn lên cánh môi cô.

Như gió khẽ thổi làm ngọn nến lay động, lại như bóng núi đè nặng xuống lòng sông giữa đêm. Anh hôn rất yên, lặng lẽ như có sức nặng, cuối cùng cô bị anh hôn có chút hoảng, cảm giác như trời đất tối đen, bên ngoài mưa gió càn quét, mà trong phòng lại thoang thoảng hương thơm, nếu tiến thêm một bước nữa, chỉ e khó nói nên lời.

Cô mơ màng nghĩ ngợi, hôn đã thấm mệt, tựa vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập loạn trong lồng ngực khiến tim cô cũng nhảy nhót theo.

Tạ Vụ Thanh đã quay về rồi.

Lâm Kiêu mang điện báo đến cắt ngang họ.

Hà Vị từ trong lòng anh thoát ra, nghiêng người tựa vào đầu kia của sô pha, vươn tay cầm lấy mấy bản phác thảo trên bàn, nhìn rất giống hình vẽ chiến xa.

Anh đưa điện báo cho Lâm Kiêu, nói hai ba câu đơn giản về chuyện ở Liên Xô, đại khái là trong nhóm học sinh vừa nãy có hai người muốn đến trường quân sự Liên Xô học thêm. Trên đường đi qua Phụng Thiên, cần có sự hỗ trợ của Trịnh gia.

“Thứ này là xe tăng, loại Renault FT-17”, anh đợi Lâm Kiêu ra ngoài mới nhỏ giọng thì thầm bên tai cô, “Người Pháp muốn dùng nó để đối phó với Liên Xô. Năm đó hai bên Trực – Phụng tranh chấp, lần đầu sử dụng”.

Xe tăng sao. Người kiến thức rộng như cô cũng chưa từng thấy. Nhưng trong hình ảnh giao tranh của Trực – Phụng đã gặp qua máy bay chiến đấu.

Anh giải thích với cô: “Cả nước chỉ có vài chục chiếc, đều thuộc về Phụng hệ. Năm xưa khi anh đến Phụng Thiên đã được thấy”, anh lật mặt sau tờ giấy chỉ cô xem, “Đây là xe bọc thép, dùng để vận chuyển binh lính, xưởng sản xuất quân sự ở Phụng Thiên có khả năng lắp ráp được”. Năm đó anh đến Phụng Thiên cũng vì xem thứ này. Cô quan sát kỹ bản vẽ.

Anh lấy cả chồng bản thảo trên bàn đến: “Đây là anh viết. Bàn về chiến thuật, xây dựng thành trì hay tập luyện bộ binh do cha và anh nghiên cứu nhiều năm, tất cả đều nằm ở chỗ chị hai. Khi nào tiện hơn chị ấy sẽ gửi lại cho anh”.

Đây cũng là sở trường của Tạ Vụ Thanh, thời trẻ anh đến bồi dưỡng tại trường quân đội châu Âu, sau lại đến Liên Xô học hỏi, có không ít kinh nghiệm. Khi về nước đánh giặc, anh đến rất nhiều giảng võ đường để dạy học, Bảo Định là một trong số đó.

Nghĩ đến Bảo Định, anh không khỏi tiếc nuối. Cùng năm họp mặt bạn bè kia, Bảo Định đã chấm dứt vận hành trường học.

Thời gian luôn lấy đi những thứ quanh mình.

“Ở Vân Nam có một giảng võ đường vẫn còn mở, từ cuối triều Thanh đến giờ công tác rất tốt, bồi dưỡng không ít tướng lĩnh trong nước, còn có những vị tướng khác trong châu Á”, anh càng nói càng hưng phấn, bổ sung thêm mấy câu, “Nhưng hiện giờ thời cuộc biến chuyển, nếu muốn bồi dưỡng người trong nước thì rất nguy hiểm, vẫn nên đến Liên Xô trao dồi sẽ an tâm hơn”.

“Giáo dục quân sự chung quy cũng là truyền thụ kinh nghiệm từ thế hệ này đến thế hệ khác”, anh sắp xếp bản thảo lại ngay ngắn rồi kết luận, “Nhân thời gian này không thể đi lại, viết thêm mấy bản giáo án mới, sau này sẽ có việc dùng đến”.

Cô nhìn chồng bản thảo chất cao, thậm chí nghi ngờ, liệu có phải lúc anh bị tra tấn, trong đầu nảy ra suy nghĩ, đợi khi được trả tự do, ý tưởng ào ạt tuôn ra như nước liền gấp gáp sửa lại không.

Hà Vị vòng hai tay ôm lấy cổ anh: “Thầy Tạ à”.

Anh mỉm cười, chờ cô nói tiếp.

“Khó có dịp anh nói nhiều với em như vậy”. Cô nhìn vào mắt anh.

“Sợ nói nhiều quá làm em chán”. Anh đáp.

Cô cũng cười: “Dù anh chỉ nói một thế này, hai thế kia, ba thế nọ đều dễ nghe hơn người khác rất nhiều”.

Anh bật cười thì thầm vào tai cô: “Cô hai bị tình yêu mê hoặc đầu óc”.

Hai người họ nói chuyện từ giữa trưa đến tận hoàng hôn.

Vì cô dùng cớ đến xem kịch để đi nhờ xe chú chín nên không thể ở lại qua đêm, sợ khiến người khác chú ý bàn tán.

Đợi khi màn đêm vừa buông, ánh trăng xuyên qua khe cửa rơi khẽ trên vai Tạ Vụ Thanh, cô bất giác nghĩ, thì ra trăng đêm không hắt bụi bặm, còn ban ngày nắng lên lại xuất hiện từng đợt bụi vàng không ngừng xoay tròn giữa không trung rồi biến mất.

Con người phải nhàn rỗi đến mức nào mới nghĩ đến cả chuyện này, nhìn bụi khí xoay tròn dưới ánh sáng thế nào, nhìn ốc bò tạo thành từng vệt trắng đục ra sao.

Tạ Vụ Thanh thấy cô hết nhìn trái lại ngó phải, nghĩ cô đang tìm gì đó: “Em muốn bật đèn không?”

“Không cần đâu”, cô lắc đầu, kề sát tai anh, “Bật đèn nóng lắm”.

Cô không muốn phá vỡ bầu không khí thân mật trong bóng đêm, chạm môi lên cằm anh, bị râu cạ vào mặt, tuy không đau nhưng có chút ngứa. Cô không khỏi bật cười thành tiếng. Cô vừa cười, Tạ Vụ Thanh lại cúi đầu xuống hôn cô.

Cô nhận ra thể lực anh không tốt, đã có chút mệt.

Anh hôn một lúc, dừng lại rồi mới hôn tiếp. Có lẽ vì trời tối, cô bị nụ hôn không nhanh không chậm, không nặng không nhẹ khiến trong lòng tê dại, bất giác cắn môi dưới, không để anh hôn nữa.

“Ăn cơm thôi”. Cô nhảy khỏi vòng ôm của anh.

Cô bật đèn, muốn gọi Lâm Kiêu chuẩn bị bữa tối.

Nhưng Lâm Kiêu đã sớm làm xong, vừa nhìn thấy đèn sáng liền bưng vào.

Cô ra khỏi chính phòng, kéo Vương Cẩn sang một bên, hỏi rõ thói quen làm việc, ăn uống hằng ngày của anh. “Mỗi buổi chiều vào hai giờ sẽ ngủ một chút, hôm nay cô hai tới nên tinh thần ngài ấy rất tốt”, Vương Cẩn nhỏ giọng báo cáo, “Ngủ đến khoảng ba, bốn giờ thức dậy dùng cơm, sau đó xử lý mấy việc quan trọng, đến mười hai giờ khuya thì uống thuốc, ngủ tới hơn bốn giờ sáng. Nếu buổi tối không uống thuốc thì không thể ngủ, một khi uống thuốc rồi, tất cả đều biết không đến quấy rầy”.

Sương phòng cách vách đã sáng đèn từ sớm, hẳn là mọi người đợi anh xử lý công việc rất lâu rồi.

Hiếm khi Tạ Vụ Thanh có một buổi chiều thảnh thơi như thế. Những người bên cạnh anh đều vô cùng ăn ý, ngoại trừ bức điện báo kia thì chẳng ai đến làm phiền.

Bọn họ đối với cô, quen thuộc có, xa lạ có, nhưng đều xem cô là người một nhà, không kiêng kị gì.

Hà Vị nhìn anh ăn không đầy hai đũa đã bị cả đám vây quanh, thầm nghĩ chuyện buổi chiều cần xử lý hẳn không ít. Cô nhân lúc anh giải quyết chuyện còn sót lại mà kéo dãn khoảng cách, đợi đám người thấp giọng bàn bạc liền đi tới sô pha, một tay cầm túi ngọc trai, tay kia vẫy vẫy với anh: “Ngày mai em lại đến thăm anh”.

Anh vươn tay phải về phía cô, cô không hiểu gì, chỉ biết nắm lấy.

Tạ Vụ Thanh lại kéo lấy tay kia của cô nắm chặt, thì thầm: “Tối mai qua đêm nhé?”



Cô như thể mới yêu, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Chưa biết được”.

Anh không rời tay.

Cô thoáng thấy những người bên kia đang nhìn chỗ này, không thể không đưa ra câu trả lời cả hai mong muốn: “Chắc là… có thể”.

Anh ngắm nghía cô đứng đối diện, mỉm cười, thả cô về.

— HẾT CHƯƠNG 42 —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.