Kinh Niên Thư

Chương 18: 18: Em Rất Đẹp





[Mỗi lần nhìn thấy khoai lang nướng anh đều nhớ tới hình ảnh khi Kiều Giản nhét củ khoai vào tay anh, khi đó rất bất ngờ nhưng lại làm anh khó quên.]
Vào cuối năm thành phố Tứ Xuyên đã có mùi vị năm mới, đèn neon trên đường đổi thành đèn lồng màu đỏ, cửa hàng buôn bán giăng đèn kết hoa, trong không khí lơ lửng một thứ mùi, khác với mùi vị của Giáng Sinh, đó là thứ mùi toát ra từ truyền thống, khiến người ta thoải mái trong lòng.
Sau khi từ thôn Vĩnh Lăng trở về Kiều Giản gần như ngủ một giấc như chết, đến khi xuất hiện trở lại ở quán bar, Đinh Tiểu Long bấm ngón tay tính toán rồi nói với cô, chị Giản, chị đã ngủ đủ ba ngày ba đêm rồi.
Vết thương của Mễ Hân Hân cũng không có gì đáng ngại, có lẽ đã bị sợ hãi quá, thời gian này cô ấy ở miết trong nhà không ra ngoài, càng không dám đến nhà Kiều Giản, miệng thì liên tục lẩm bẩm hoa nguyệt quý sống dậy rồi, biết giết người rồi.

Kiều Giản lo lắng, sợ Mễ Hân Hân phát điên, Đinh Tiểu Long bảo cô yên tâm đi, nói Tần Khải đã tìm người chữa bệnh cho Mễ Hân Hân rồi, người đó nói Mễ Hân Hân ngủ bảy ngày thì sẽ bình phục trở lại.
Hỏi người đó là ai thì Đinh Tiểu Long nói, một người đàn ông trắng toát từ trên xuống dưới, giống như đã thành tiên vậy, không hề nhiễm chút phàm tục nào.
Người có thể để Tần Khải mời tới, hơn nữa còn kỳ lạ như vậy chắc hẳn cũng là người của ty Bổ Tinh, nếu đã như vậy thì cô cũng không còn lo lắng nữa.

Từ sau khi cô trở về, Đinh Tiểu Long hỏi không ít chuyện về Ngao Thái, Kiều Giản không nhắc đến chuyện đã xảy ra trong thôn, chỉ nói với cậu ấy đã tìm được nhà của Vật Nhỏ, cũng tìm được nhà của cô.
Thực ra Đinh Tiểu Long cũng là một người tinh tường, thấy cô không muốn nói nhiều thì chuyển hướng nghe ngóng từ phía Vật Nhỏ, thằng bé này người thì nhỏ nhưng lại ranh ma, lúc nào cũng hỏi một đằng trả lời một nẻo, khiến Đinh Tiểu Long tức tới mức mắng nó không có lương tâm.

Cuối cùng cũng không truy hỏi tới cùng nữa, cậu cảm thán một câu, thế gian đúng thật là duyên phận, ai mà ngờ được hai người các chị lại là người trong cùng một thôn chứ.
Một chuyện không thăm dò được, Đinh Tiểu Long lại nghĩ đến chuyện thứ hai, bỉ ổi nói với cô, chị Giản, lần sau khi có mặt cả anh Tần và Tiêu công tử thì chị phải long trọng giới thiệu em cho hai người họ đấy.
Kiều Giản cảm thấy kỳ lạ, “Không phải em chưa từng tiếp xúc với họ.”
Đinh Tiểu Long lắc đầu nguầy nguậy, không giống, tóm lại nhất định phải nhớ chuyện này.
Kiều Giản bị cậu làm cho chẳng hiểu mô tê gì.
Có lẽ sắp tới năm mới nên mỗi buổi tối quán bar đều đầy ắp người, Đinh Tiểu Long trở thành trụ cột của quán, ngay cả Kiều Giản bình thường lười bưng ly rửa cốc cũng phải đến quán giúp đỡ.

Trong thời gian này Tiêu Diễm có đến mấy lần, vẫn mang dáng vẻ phong lưu trước sau như một, nhàn rỗi lại trêu chọc cô, thấy cô mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh thì lại đi quyến rũ mấy cô gái đến quán tiêu khiển.
Có mấy lần Kiều Giản ra hiệu với Đinh Tiểu Long, nhưng cậu luôn nói không phải lúc, phải là khi Tần Khải và Tiêu Diễm đều có mặt mới được.
Đều có mặt? Vậy cũng phải đợi Tần Khải đến quán bar mới được.
Trên thực tế, từ sau khi trở về từ thôn Vĩnh Lăng anh cũng chưa từng hé mặt thêm lần nào nữa, bao lần khi đêm về Kiều Giản tựa vào cửa sổ suy nghĩ, có lẽ nào một giây sau có thể nhìn thấy xe của Tần Khải dừng ở cửa quán bar hay không? Cô nhớ đêm Tết dương lịch đó trời cũng giá rét, khi anh bước từ trên xe xuống lại khiến cô cảm thấy như xuân về hoa nở.

Cô không biết anh đang bận rộn điều gì, nhưng cũng biết anh rất bận, ngoại trừ trải nghiệm cùng sống cùng chết ở thôn Vĩnh Lăng ra, kỳ thực cô và anh vĩnh viễn thuộc về hai thế giới khác nhau.
Quen biết lần đầu qua sự kiện hoa nguyệt quý giết người, cũng kết thúc bằng việc vụ án hoa nguyệt quý giết người được làm sáng tỏ.
Cô và anh vốn là người trên hai đường thẳng song song, hà tất gì phải gò ép lẫn nhau?
Rõ ràng đã nghĩ thông suốt, nhưng cô vẫn luôn ở quán bar đợi đến nửa đêm, mãi đến khi xác định anh sẽ không đến thì mới rời đi.
Mễ Hân Hân sau khi ngủ một giấc bảy ngày cuối cùng cũng tỉnh, quả thực đã bình phục, chỉ là khi hỏi cô ấy về chuyện đêm đó thì lại không nhớ gì, cô ấy sẽ hỏi ngược Kiều Giản, có phải mình đã xảy ra chuyện gì không? Cô ấy luôn cảm thấy có vài ký ức đã trống rỗng.

Kiều Giản chỉ an ủi chứ không giải thích, có một số chuyện quên thì quên thôi.
Giống như cô vậy, hy vọng biết bao sau khi ngủ một giấc dậy cũng có thể quên đi người nên quên.
Chớp mắt đã đến ngày Giao thừa, Kiều Giản cho Đinh Tiểu Long nghỉ, Mễ Hân Hân cũng về quê, hai người này đều không phải người gốc thành phố Tứ Xuyên, thời gian về nhà một lượt đã tốn mất hai ngày rồi.

Cô cố ý cho Đinh Tiểu Long ở nhà thêm vài ngày rồi mới trở lại đi làm, cậu ấy lại sợ cô trừ tiền lương của mình, Kiều Giản cạn lời thông báo, tiền lương phát như thường.

Đinh Tiểu Long nghe vậy gần như cảm tạ ông trời, miệng thì luôn lải nhải Quan Thế Âm Bồ Tát hiển linh, làm cho một người vắt cổ chày ra nước như cô lại nỡ nôn tiền ra.
Đương nhiên Kiều Giản không nỡ nôn tiền, nhưng chính bởi lần này cô đã tìm được đường về nhà mới biết mình nhớ bố mẹ và nhớ nhà đến nhường nào.

Sau khi cô trở lại Tứ Xuyên, việc đầu tiên làm là mua điện thoại, cho người vận chuyển một số tiền lớn rồi lại vẽ đường đi cẩn thận mới tặng được đến tay bố mẹ.
Đêm giao thừa cô rất muốn về nhà đón năm mới, nhưng nghe nói trưởng thôn Vương vẫn canh cánh trong lòng bởi cô đưa người vào phá hoại sự yên tĩnh của thôn, cuối cùng bố cô than thở trong điện thoại, năm nay cứ như vậy đi, qua một thời gian nữa con về mua cho trưởng thôn Vương cái gì đó, cũng là để cho ông ấy bớt giận.
Tiêu Dao Cư bị đốt cháy không phải chuyện nhỏ, tuy khi đó cô không có mặt nhưng trưởng thôn Vương vẫn tính tội này cho cô.

Người ở lại cùng cô đón năm mới chỉ có Vật Nhỏ, ngay cả Tiêu Diễm cũng đi nước ngoài, có điều trước khi đi anh ấy cũng có mời cô đi cùng, cô nói mình phải về nhà đón Tết, Tiêu Diễm biết mình không vào thôn đó được, vậy nên liền bay đi rồi.
Giấy tờ liên quan của Vật Nhỏ đã làm xong, bố mẹ ruột không còn nữa, càng không bàn đến việc tìm họ hàng của cậu bé, Kiều Giản nuôi cậu như em trai mình, dùng danh nghĩa của bố mẹ nhận nuôi cậu, chonên quá trình làm thủ tục cũng bớt được không ít chuyện, cứ như vậy đợi năm sau Vật Nhỏ sẽ có thể đi học như những bạn nhỏ khác.
Và cũng cứ như vậy, đêm giao thừa đã giẫm lên cái đuôi của mùa đông mà đến.
Giống như Tết dương lịch, trời lại đổ tuyết.

Những bông hoa tuyết giăng đầy khiến Kiều Giản nhớ đến bông liễu trong không khí của Cam Giang Hải ngày đó, vốn dĩ là một cảnh đẹp nhưng có lẽ khi xuân về hoa nở, cô nhìn bông liễu sẽ có ám ảnh tâm lý.
Căn hộ Kiều Giản mua có tầm nhìn cực tốt, bờ sông trình diễn pháo hoa, trời vừa tối, từng đợt pháo hoa đã nổ rực rỡ trong không trung, nhất thời tiếng pháo liên miên và pháo hoa chói mắt, Vật Nhỏ dán gương mặt hưng phấn lên kính cửa sổ nhìn ra ngoài bờ sông, những ánh sáng pháo hoa đó khiến mặt cậu cực kỳ rõ nét.

Khi Kiều Giản đi từ bếp ra nhìn thấy bóng dáng nhỏ xíu của Vật Nhỏ, trong lòng thầm nghĩ, nếu như cậu biết chuyện Cam Giang Hải và Thành Diệc Quân thì sẽ thế nào? Có trách cô? Oán hận cô?
Nhưng ngẫm nghĩ lại, dù sao đứa bé này cũng là người dị năng, chắc hẳn cũng có một phần lực tiếp nhận hơn người bình thường.
Bữa tối không có quá nhiều, hai người nên Kiều Giản chỉ chuẩn bị bốn món ăn và một món canh, tất cả đều là thứ Vật Nhỏ thích, nhưng điều kiện tiên quyết là Vật Nhỏ phải giúp làm chân sai vặt, vì thế cô kêu Vật Nhỏ đang xem pháo hoa đến mê mệt, “Em còn không vào bếp giúp đỡ là không có cơm tất niên ăn đâu đấy.”
Khoảng sáu giờ rưỡi là bữa tối kết thúc, vào đêm giao thừa mà nói, thời gian bữa tối như vậy quá sớm, Kiều Giản cũng chỉ muốn gói xong há cảo trước giờ Vật Nhỏ đi ngủ, mười giờ cậu bé sẽ ngủ đến nỗi sấm đánh không tỉnh.

Vừa gói xong một đĩa há cảo, đang định bưng vào bếp thì chuông cửa vang lên.
Kiều Giản hơi sững người, giờ này còn ai đến nữa? Quản lý tòa nhà? Hay là việc Tiêu Diễm đi nước ngoài chỉ là một cái cớ?
Vật Nhỏ nhảy chân sáo đi ra mở cửa, nơi huyền quan chỉ nghe thấy tiếng nói non nớt của cậu, “Tết nhất đến nhà phải phát lì xì đó ạ.”
Kiều Giản đặt há cảo xuống, đi ra cửa thì nhìn thấy Du Tử Lộ.
Trên vai anh ấy vẫn còn đọng tuyết, nét mặt chứa ý cười.

Về điểm này tiểu khu làm không tốt, rõ ràng là một tiểu khu mới nhưng lại không có hầm để xe, toàn là đỗ xe trên mặt đất, từ sau khi Vật Nhỏ trở lại đây cô liền nghĩ, ra tết có thời gian nhất định phải chọn một tiểu khu tách riêng người và xe.
Du Tử Lộ bị Vật Nhỏ chìa tay đòi lì xì chọc cười, anh ấy thật sự lấy một bao lì xì đưa cho Vật Nhỏ, thằng nhóc sung sướng ôm lì xì chạy đi.

Kiều Giản đứng ngây tại huyền quan, nhìn thấy anh ấy giống như nhìn thấy Tần Khải.
Quả nhiên Du Tử Lộ nói, “Cũng may cô ở nhà, anh Tần mời cô đến nhà ăn tết.”
Trái tim Kiều Giản xiêu vẹo, đến nhà anh đón năm mới? Nhà anh ở đâu….
Một bụng câu hỏi nhưng cũng không chống đỡ được sự kích động nhảy nhót trong lòng, lại cộng thêm một câu nói của Du Tử Lộ, “Xin mời, anh Tần đang đợi cô.”
“Đợi chút, tôi… thu dọn một chút.” Cô nhớ đến những bộ quần áo trong tủ và còn cả há cảo vừa gói xong.
Đây là lần đầu tiên Kiều Giản tới ốc đảo.
Đoạn đường đúng như tên gọi của nó, sau sa mạc rộng lớn và rừng hồ dương đã chết, trước mắt rộng rãi, thoáng đáng.

Khu biệt thự cao cấp đó tựa như viên minh châu rớt xuống nơi không có hơi người đầy thê lương, lại giống như sa vào một đại dương đỏ rực, là đèn lồng đỏ khiến người ta vui thích, tràn ngập mùi vị năm mới.
Trước đó cô chỉ nghe qua cái tên của ốc đảo, chưa từng nghĩ có một ngày sẽ bước chân vào ốc đảo, hơn nữa còn vào đêm giao thừa.

Rõ ràng Vật Nhỏ cũng rất tò mò với nơi này, cậu nhìn con đường giăng đèn kết hoa, sau đó hỏi Du Tử Lộ, “Chú Tử Lộ, sao ở đây không đốt pháo ạ?”
Một câu nói đã nhắc nhở Kiều Giản.
Không sai, cô luôn cảm thấy nơi này xa hoa thì xa hoa nhưng lại thiếu mất thứ gì đó.

Bây giờ xem ra mùi vị năm mới bề ngoài của toàn bộ ốc đảo rất khuôn mẫu, nhưng lại không có pháo hoa, không có tiếng ồn ào huyên náo của mọi nhà, không có tiếng ti vi, cũng không có tiếng người tranh nhau nhân há cảo, nó giống như một tòa thành hoa lệ, song lại là một tòa thành trống rỗng, không có hơi người.
Du Tử Lộ nói ở đây không cho phép đốt pháo.
Vật Nhỏ bĩu môi không vui.
Sau khi vào biệt thự càng thêm yên tĩnh, Kiều Giản cảm thấy hình như cây hai bên đường cũng ngừng phát ra tiếng, không có gió, không có chim, chỉ có từng dãy đèn dưới sàn như những ngôi sao trải đầy mặt đất.
Du Tử Lộ đưa cô vào phòng khách rồi nói một câu anh Tần đang ở ban công ngoài trời, sau đó định rời đi, Vật Nhỏ quá tinh quái, cậu kéo tay Du Tử Lộ nói, cháu muốn đi dạo quanh ốc đảo, không có pháo thì chú Tử Lộ đưa cháu đi xem đèn lồng đi.

Bỗng nhiên Kiều Giản cảm thấy không tự nhiên, kéo Vật Nhỏ lại nói, xem đèn lồng cái gì, em còn chưa ăn há cảo nữa.
Du Tử Lộ cười và dắt tay Vật Nhỏ, anh ấy đảm bảo với cô trước khi ăn há cảo nhất định sẽ đưa cậu bé về.
Sau khi hai người đó rời đi, Kiều Giản hít sâu một hơi, bây giờ cô nghe thấy hai chữ ban công đã run rẩy rồi, đặc biệt là sau khi từ thôn Vĩnh Lăng trở về cô càng sợ lạnh, vừa vào đêm là ước gì có thể đắp ba chiếc chăn.
Khi vào phòng, điều bất ngờ là nó không khiến cô cảm thấy lạnh lẽo mà rất ấm áp.

Diện tích không nhỏ, chỉ riêng một phòng khách đã làm cô liên tưởng đến nơi bán bất động sản, nhưng lại không vàng son lộng lẫy như vậy, phòng khách dùng tông màu xám và đen làm chủ, âm u khiêm nhường, nhưng đâu đâu cũng là cách phối màu như vậy sẽ khiến người ta có cảm giác bí bách.
Vịn vào cầu thang đi lên trên, cô không lo không tìm thấy ban công ngoài trời, một căn phòng có lớn hơn nữa thì cuối cùng cũng phải tìm thấy chứ.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để tìm từng căn phòng một, nào ngờ vừa lên tầng liền nhìn thấy ban công ngoài trởi nằm ở cuối hành lang, tầm mắt rất thoáng đãng, từ góc độ này của cô xa xa cũng có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.

Ban công ngoài trời nằm theo hướng đông nam, tưởng tượng mỗi ngày sau khi thức giấc có thể giẫm lên ánh nắng ban mai ở ban công là một chuyện sảng khoái biết mấy.
Đi đến gần loáng thoáng ngửi thấy mùi ngọt ngấy.
Cô nương theo mùi hương đi qua, vừa thò đầu nhìn liền sững người.

Không ngờ ban công ngoài trời này lại không lộ thiên, nó trong suốt là bởi cửa sổ lớn sát sàn và cửa sổ trên mái không một góc chết, có không khí đi qua hệ thống lọc đang hoạt động, luồng khí lướt qua mặt thỏa mái như gió xuân, vô cùng mát mẻ.
Tần Khải ngồi đưa lưng về phía cô, trước mặt đặt một thứ như bếp nướng bằng sắt, mùi hương là từ bếp nướng đó truyền tới, nhưng vì đứng gần nên cô còn ngửi thấy mùi cháy khét, không nồng nặc, bởi nó nhanh chóng bị hệ thống thông gió lọc đi, chỉ còn lại mùi ngọt ngào trong không khí.
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Bóng lưng của Tần Khải rơi trong quầng sáng, quầng sáng đó bị ánh đèn màu đỏ bên ngoài cửa kính chiếu vào đẹp không kể siết, cũng làm mờ đi bóng lưng của anh.

Anh mặc chiếc áo phông tay lỡ màu trắng mỏng tang, có chút lạnh nhạt nhưng cũng rất thoải mái.
Kiều Giản luôn cảm thấy anh thích hợp mặc màu trắng nhất, tựa chàng trai bước ra từ trong tranh, đẹp như tạc, lại rất yên tĩnh giống bây giờ, yên tĩnh đến mức dường như ngay cả không khí xung quanh cũng ngừng lại vậy.
Nhưng bóng lưng càng yên tĩnh thì càng có cảm giác cô độc.
Cô nhớ đến lời Du Tử Lộ nói với mình trên đường đi: Mặc dù anh Tần là một người thành công trên thương trường, nhưng đồng thời anh ấy cũng rất cô đơn, thoạt nhìn xa cách với mọi người, trên thực tế là do anh ấy không biết cách chung sống với người khác, vậy nên bình thường anh ấy đều sống một mình, phàm là nơi anh ấy ở đều chưa mời ai tới làm khách bao giờ, cô Kiều là người đầu tiên.
Anh cô độc sao?
Trước kia Kiều Giản không cảm thấy vậy, cô luôn cho rằng anh ở tít trên cao, ra ngoài đều có người nịnh trước hót sau rất oai phong, người đứng ở đầu chuỗi thức ăn sao lại cô đơn được? Nhưng bây giờ cô đã cảm thấy rồi, đêm giao thừa vốn là ngày cả nhà đoàn tụ, vậy mà anh lại một thân một mình ở Tứ Xuyên, chỉ nghĩ vậy thôi đã thấy đau lòng.

Trước khi cô xuống xe, Du Tử Lộ lại bồi thêm một câu, cô cũng biết anh Tần ít nhiều không giống người bình thường, vậy nên cho dù trong mắt người nhà anh ấy cũng là một sự tồn tại đặc biệt.
Lời nói của Du Tử Lộ không bóc trần, nhưng Kiều Giản biết cái gọi là “sự tồn tại đặc biệt” có nghĩa là gì, nói thẳng ra thì trong mắt người nhà, anh chính là một quái vật không hơn không kém.
Khi Tần Khải xoay qua thì thấy hai mắt cô chòng chọc đứng ở đó, anh bật cười gọi cô, “Qua đây, đang nghĩ gì thế.”
Nụ cười của anh như gió xuân nhẹ nhàng, đâu có nghiêm túc và gay gắt như lúc đối đầu vời Cam Giang Hải ở thôn Vĩnh Lăng? Anh hơi nghiêng người, lúc này cô mới nhìn rõ trên bếp nướng đang đặt cái gì, cô kinh ngạc tiến lên, “Không phải chứ? Giao thừa mà anh ngồi nướng khoai?”
“Đầu bếp làm một bàn cơm tất niên rồi, nhưng tôi cảm thấy chỉ có nó vừa miệng nhất.” Ngữ khí Tần Khải nhạt nhòa, “Nhưng tôi cảm thấy tôi nướng không ngon.” Nói xong thấy cô vẫn đứng, anh lập tức đứng dậy kéo ghế cho cô, “Em ngồi đi.”
Kiều Giản ngồi xuống, lại nhìn thấy anh đứng, cô cười, “Anh nhường tôi vậy anh không ngồi à?”
“Tôi đang nghĩ có phải em muốn uống gì không?” Tần Khải nói xong thì có chút gượng gạo, bàn tay nắm chặt lại đặt lên môi ho khẽ, “Cái đó… nhà tôi rất ít khi có người đến, cho nên…”
“Tôi biết.” Kiều Giản tiện miệng nói một câu, thấy anh sững người thì lập tức giải thích, “Ý của tôi là có thể nhìn ra.”
Tần Khải lại hơi mất tự nhiên, “Tôi bảo Tử Lộ chuẩn bị ít đồ uống.”
“Không cần không cần.” Cả đường đi Kiều Giản chỉ uống nước để đè ép sự kinh ngạc xuống, làm gì có chuyện khát? Cô vươn tay kéo cánh tay Tần Khải lại, “Anh ngồi xuống đi, nếu tôi khát chắc chắn sẽ không khách sáo với anh.”
Tần Khải gật đầu, sau khi ngồi xuống thì ánh mắt cứ nhìn miết sang bên cô.

Nhìn đến nỗi Kiều Giản rất ngượng ngùng, cô hắng giọng hỏi, “Tôi có chỗ nào bất thường sao?”
“Rất đẹp.” Anh nói.
Trái tim Kiều Giản có một con vật nhỏ đang nhảy nhót, lại không muốn để anh nhìn ra, liền nói, “Làm gì mà đẹp, tôi cũng chỉ mặc quần áo bình thường thôi.”

Kỳ thực trước khi ra khỏi nhà cô đã soi gương trong phòng thay đồ không ít lần, bây giờ phòng thay đồ vẫn đang loạn cào cào, cô ước gì có thể bới tất cả quần áo trong tủ ra một lượt.
Cuối cùng Kiều Giản chọn một chiếc váy liền thân lông cừu màu trắng, sạch sẽ đơn giản, phối thêm áo khoác lông cừu màu xám nhạt, cô cảm thấy chắc hẳn Tần Khải sẽ thích màu này.
Tần Khải nhìn gương mặt mỉm cười của cô, màu sắc đơn giản khiến sắc mặt cô đẹp dịu dàng tựa phù dung, anh nói, “Váy đẹp, người cũng đẹp.”
Một câu nói khiến Kiều Giản đỏ mặt, vì để tránh ngượng ngùng cô lập tức chuyển chủ đề, “Khoai lang… không phải nướng như vậy.” Cô lấy cái kẹp trong đĩa lên thử, “Nướng khoai lang chú trọng bên ngoài cháy bên trong mềm, củ anh nướng bên trong cứng bên ngoài thành than, làm sao ăn được?”
Tần Khải cũng đau đầu, “Có lẽ công cụ không đúng, tết đến cũng không mua được khoai lang nướng thành phẩm.”
Kiều Giản thấy anh cố chấp như một đứa trẻ, không nhịn được bật cười.

Tần Khải ngoảnh đầu nhìn cô, chỉ cảm thấy khi gương mặt cô thả lỏng, khóe môi nhướn lên vừa yên bình vừa xinh đẹp, anh cũng cười nhàn nhạt, còn không quên hỏi cô cười cái gì.

Kiều Giản lấy một bán thành phẩm trong rổ, ước lượng trong tay, “Không phải chỉ mỗi khoai nướng thôi sao? Trong nhà có lò nướng chứ?”
Tần Khải nghĩ hồi lâu, “Hình như là có.”
Kiều Giản ngất, đúng thật là một đại thiếu gia.
Bước vào bếp, đầu tiên cô bị diện tích không nói nên lời kích thích, công cụ nấu nướng đầy đủ đến mức không thể đầy đủ hơn, có thể sánh ngang với tầm đi tham gia vua đầu bếp, có lẽ bình thường anh cũng không đi vào, toàn là đầu bếp bận rộn, vậy nên khi Kiều Giản thấy anh đứng trước lò vi sóng, lò nướng, lò hấp không thể phân biệt rõ ràng, thì cô cũng không nhìn được nữa, cô mở lò nướng ra, hý hoáy đơn giản một hồi rồi bắt đầu xử lý bán thành phẩm của anh.
Cô cũng chỉ làm thử thôi, trên thực tế bản thân cô ở nhà cũng rất ít xuống bếp, nhưng kiểu gì cũng giỏi hơn Tần Khải.

Sau khi khoai nướng xong, Tần Khải đeo găng tay lấy nó ra, Kiều Giản giơ ngón tay chọc chọc, cảm thấy cũng ổn rồi.

“Chắc chắn mùi vị không ngon bằng bên ngoài.”
Tần Khải cắt một miếng nhỏ, đợi bớt nóng thì nếm thử, anh gật đầu, “Cũng không tồi.” Rồi lại từ từ bóc vỏ khoai, mở ra phần thịt củ màu vàng cam, khí nóng bốc nghi ngút, anh bẻ một miếng nhỏ đưa đến bên miệng cô, “Nếm thử.”
Lần trước anh cũng như vậy, nhưng cách một cái dĩa nên không mờ ám bằng bây giờ, mặt Kiều Giản lại đỏ ửng, há miệng nuốt trọn, cũng chẳng nếm cẩn thận có ngon hay không.
Tần Khải cong môi cười, sau đó nghiêng đầu nhìn cô, cô bị anh nhìn đến nỗi toàn thân mất tự nhiên, vừa định nói anh đừng nhìn nữa thì anh giơ tay hướng về phía mặt cô, Kiều Giản muốn tránh thì anh nói đừng nhúc nhích, sau đó nhẹ nhàng giữ cằm cô, ngón tay cái cọ khóe môi cô.
Bẩn rồi, anh cười nói.
Ngón tay anh vẫn lạnh nhưng cô lại như bị bỏng, lỗ tai càng đỏ.

Kiều Giản ngước mắt thấy anh vẫn đang cười, cô giơ tay bụm mặt hỏi, “Không phải mặt vẫn bẩn đó chứ?”
Tần Khải lắc đầu.
“Vậy anh còn cười?” Cô cảm thấy tối nay anh không bình thường, khiến người ta có thể đến gần.
Tần Khải vẫn không nói anh đang cười cái gì, hoặc anh chỉ là muốn cười thôi, nụ cười nơi ánh mắt khóe môi rất thoải mái, phát ra từ nội tâm, rất lâu sau anh mới khẽ lên tiếng, “Kiều Giản.”
“Hả?”
“Cảm ơn em.”
Có một sự ngọt ngào, còn cả một sự ấm áp lan tràn trong trái tim, cô nhìn anh, “Cảm ơn tôi điều gì?”
“Cảm ơn em…” Tần Khải ngừng một chút, cảm ơn tối nay cô đã đến, cảm ơn cô biết thân phận người dị năng của anh cũng không sợ hãi, cảm ơn cô đã xuất hiện trong cuộc đời anh, cảm ơn cô khiến cuộc sống khô khan lạnh giá của anh có một sự mong chờ mới mẻ.

“Cảm ơn khoai lang em nướng.”
Kiều Giản sững người, phì cười thành tiếng.
Du Tử Lộ cũng coi như nói lời giữ lời, sau khi Kiều Giản vừa nấu xong há cảo thì anh ấy đưa Vật Nhỏ về, nhìn thấy há cảo bốc khói nghi ngút liền kinh ngạc, “Vợ hiền mẹ đảm.”
Khiến Kiều Giản càng thêm ngượng ngùng, nhưng mồm miệng vẫn chẳng tha ai, cô cảnh cáo anh ấy còn dám trêu cô nữa thì không cho ăn há cảo tất niên.

Du Tử Lộ nhìn giờ, hiếm có khi mặt mày cười hớn hở nói, thật không có phúc ăn há cảo của cô rồi, chuyến bay cuối cùng tối nay, tôi phải đi đây.
Trước khi đi anh ấy còn ném lại một câu, thật không nỡ đi mà, cái nhà này khó khăn lắm mới có chút hơi người.
Tần Khải liếc anh ấy một cái, Du Tử Lộ chuồn mất tiêu.
Được biết Du Tử Lộ về nhà ăn tết, cô kinh ngạc buột miệng nói, anh ấy còn có người nhà sao?
Tần Khải đang bưng từng món cơm tất niên do đầu bếp đã chuẩn bị xong đặt lên bàn, nghe cô nói vậy thì động tác trên tay khựng lại, sau đó ung dung nói, “Đương nhiên, cậu ta đâu phải chui từ khe nứt của tảng đá ra.”
Kiều Giản cảm thấy có chút hối hận, lời nói này không thích hợp, chỉ trách cô vừa nãy nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, chủ yếu là vì người bên cạnh Tần Khải thoạt nhìn như không hề có vướng bận gì cả, nói theo lời Du Tử Lộ thì chính là không có hương vị cuộc sống, cô cho rằng Du Tử Lộ giống Tần Khải.

Muốn nói một câu xin lỗi lại cảm thấy quá câu nệ, nên dứt khoát không bận tâm nữa.
Một bàn cơm tất niên đầy ắp cứ gọi là đầy đủ sắc hương vị, mặc dù lúc đến cô đã ăn cơm tối rồi, nhưng so sánh với bàn đổ ăn trước mặt cô mới biết cái gì gọi là khác nhau một trời một vực, nhất thời hối hận, nếu kéo Mễ Hân Hân qua đây, để cô ấy biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn, có lẽ sau khi cô ấy nhìn và ăn qua thì sẽ bỏ ngành livestream mất.
Cô cũng không chắc chắn với tài nấu ăn của mình, đặc biệt là há cảo.


Trước kia khi chỉ có một mình, cô đều mua há cảo về ăn, không phải không biết gói mà là cảm thấy cả gia đình sôi nổi ngồi bên nhau gói há cảo mới ngon, năm nay có thêm Vật Nhỏ nên cô tự tay gói há cảo, Vật Nhỏ luôn miệng nói giúp đỡ, nhưng trẻ con vẫn ham chơi hơn, cầm nắm bột nặn thành đủ mọi hình dáng, điều này khiến cô cảm thán, cho dù thằng bé này có phải người năng lực hay không, đầu tiên nó vẫn là một đứa trẻ.
Vật Nhỏ không hứng thú với đồ ăn ngon, cũng không nói há cảo có ngon hay không, thực khách duy nhất chính là Tần Khải, vốn dĩ cô muốn thể hiện chút tài năng bếp núc trước mặt anh, nhưng sau khi nhìn thấy bàn đồ ăn này cô đã đánh trống lui binh.

Nào ngờ Tần Khải ăn xong một miếng liền trầm ngâm gật đầu, sau đó lại gắp một cái, ăn uống vô cùng tao nhã, nhưng cũng rất nhiệt tình.
Cô mang theo chút vui sướng hỏi anh mùi vị thế nào.
Vẻ mặt anh còn rất nghiêm túc nói, ngon.
“Sao ngon lại vẫn biểu cảm đó?” Cô hỏi.
Tần Khải suy nghĩ hồi lâu, “Có phải trong há cảo tất niên nên nhét hạt lạc gì đó không?”
Kiều Giản vỗ trán, đúng vậy, cũng có tập tục này, ai ăn được miếng há cảo có nhét lạc sẽ được may mắn cả năm.

Suy nghĩ một lát cô liền chọn một hạt lạc trong món ăn trên bàn đặt vào bát anh, “Coi như anh ăn được rồi.”
Tần Khải bật cười khanh khách.
Cô thích nhìn anh cười, rất thoải mái, khiến cô nhớ đến mặt trời ngày đông, người đàn ông đẹp trai như anh nên cười nhiều một chút mói phải.

Một tay cô chống má, hỏi Tần Khải, “Vì sao anh thích ăn khoai nướng vậy?”
Tần Khải lại gắp một miếng há cảo, suy nghĩ hồi lâu, “Có lẽ là vì tôi rất ít ăn đồ ngọt.”
Cô “ồ” một tiếng, chẳng trách.
Sau đó Tần Khải lại nói thêm một câu, “Cũng có lẽ, là em cho tôi khoai nướng.” Thực ra anh cũng từng suy nghĩ đến vấn đề này, vì sao lại thích ăn khoai nướng? Là thích bản thân khoai nướng hay là vì nguyên nhân nào khác nên mới thích? Mỗi lần nhìn thấy khoai lang nướng anh đều nhớ tới hình ảnh khi Kiều Giản nhét củ khoai vào tay anh, khi đó rất bất ngờ nhưng lại làm anh khó quên.
Ngay cả Du Tử Lộ cũng biết quán ăn ven đường thực sự không vệ sinh, song anh vẫn không nhịn được muốn đi mua.
Kiều Giản không ngờ anh sẽ nói như vậy, cắn đũa sững sờ chốc lát.

Vẫn là tiếng động Vật Nhỏ chọc mạnh vào bát bên cạnh kéo sự chú ý của Kiều Giản về, ngoảnh đầu nhìn cậu, thằng bé không ăn nhiều, miệng sắp vểnh lên tận trời.

Tần Khải ngồi đối diện nhìn rất rõ, anh cười hỏi, “Sao thế? Chỗ này không vui sao?”
Vật Nhỏ đặt đũa xuống, hai tay chống mặt, rất nghiêm túc hỏi anh, “Chú Tần Khải, chú sống trong ngôi nhà to như vậy không cảm thấy lạnh lẽo sao?”
Kiều Giản cảm thấy cậu nhóc Vật Nhỏ rất thông minh, liếc mắt đã nhìn thấy điểm mấu chốt của vấn đề.

Mặc dù tính cách Tần Khải rất lãnh đạm, nhưng vẫn dịu dàng với Vật Nhỏ, “Lạnh lẽo thì không cảm thấy, nhưng nếu như cháu thấy lạnh thì chú có thể điều chỉnh nhiệt độ sàn cao thêm một chút cho cháu.” Dứt lời lại nhìn Kiều Giản, “Em cảm thấy lạnh không? Trước khi em đến tôi đã bảo Tử Lộ mở nhiệt độ phòng cao lên rồi.”
Lúc này cô mới hiểu ra nguyên nhân anh mặc áo tay lỡ trong phòng, có lẽ theo thói quen sợ nóng của anh, nhiệt độ trong phòng bây giờ anh đã không chịu nổi.

Cô lắc đầu, Vật Nhỏ ở bên cạnh cố chấp nhấn mạnh, “Chú Tần Khải, cháu nói là lạnh lẽo, không phải lạnh giá, cháu cảm thấy nơi này chẳng vui chút nào, không nhộn nhịp, đón tết mà ngay cả đốt pháo cũng không có.”
“Đốt pháo? Cháu thích đốt phảo à?” Tần Khải tò mò.
Vật Nhỏ khịt mũi, “Cháu vẫn là trẻ con mà, trẻ con làm gì không thích đốt pháo, chị Kiều Giản cháu cũng thích, từ nhà chị nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy pháo hoa rất đẹp.”
Tần Khải buông đũa, hỏi Kiều Giản, “Vậy sao?”
“Hả?”
“Em cũng thích pháo hoa?”
Kiều Giản ngẫm nghĩ, cũng coi như vậy, không đến mức thích cũng không đến mức không thích, “Tết mà, đốt pháo hoa mới gọi là năm mới.”
Tần Khải trầm ngâm.
“Ấy anh đừng nghe Vật Nhỏ nói bừa, ốc đảo là khu bảo vệ môi trường, không cho đốt pháo hoa cũng bình thường.” Kiều Giản nói rồi giơ tay xoa đầu Vật Nhỏ, “Đừng yêu cầu nhiều như vậy được không? Bây giờ chúng ta đang đến nhà người khác làm khách.”
“Chủ nhà nên đáp ứng yêu cầu của khách mà, nếu không sao có thể nói là có bạn từ phương xa tới rất vui vẻ, chú Tần Khải, chú thấy cháu nói đúng không?”
Kiều Giản trợn mắt, còn lôi cả văn cổ ra nữa.
Tần Khải cười, “Nói vậy cũng có lý.

Nhưng mà Vật Nhỏ, cháu gọi cô ấy là chị, gọi chú là chú, điều này không thích hợp lắm nhỉ?”
Vật Nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, “Vậy gọi là gì ạ? Anh rể sao?”
Kiều Giản ngây người.
Tần Khải cũng hơi sững sờ, ngay sau đó liền bật cười ha ha, Kiều Giản nhìn mà trố mắt, anh cũng có lúc sảng khoải như vậy sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.