”Anh…… Tin tưởng…… cái gọi là ”Vĩnh kiếp trở về” sao?”
Phi Hàn ở dưới thân Thiếu Hoa một bên ngọt ngào thở dốc, một bên phá hư không khí hỏi. Cậu là mĩ nhân, không cần cố ý bày ra tư thái cùng thủ đoạn câu dẫn, tính tình cứng cỏi chỉ cần phóng nhuyễn một chút, thành thực bày ra phản ứng kích tình liền đủ để điên đảo chúng sinh. Bất hạnh thay, Thiếu Hoa là chúng sinh thứ nhất.
Thiếu Hoa không trả lời. Hắn nắm thật chặt mông cánh hoa của Phi Hàn, càng tăng tốc, lúc này còn tư tưởng cái gì triết học với lại biện chứng. Cổ họng rên rỉ đầy sảng khoái, Thiếu Hoa cuồng loạn hôn lên phiến lưng bóng loáng kia, nghĩ tới Phi Hàn chính là kiếp nạn của hắn.
Phi Hàn có thân thể thiếu niên mềm mại, lại thiếu đi hương vị nồng đậm thành thục giống Phương Cần Lực, nhưng điều này không thể gây trở ngại cho tư thái cố chấp của Thiếu Hoa. Chiếm cứ xâm lược cùng công kích thật nhiều vị trí có thể khiến hắn nhớ lại cảm giác khi cùng với Cần Lực, tự bản thân hắn cũng vui vẻ mặc mình sa vào ảo tưởng vô căn cứ đó.
Con người muốn tồn tại, rốt cuộc vẫn cần những kí ức ngọt ngào… Thiếu Hoa đã thôi không so đo mình với Phương Cần Lực rốt cuộc có phải là tình yêu sâu đậm hay không. Cũng chẳng quản Phương Cần Lực đến bên mình vì mục đích gì, ngày y mất đi, hạnh phúc của hắn cũng hoàn toàn tan biến…
Phi Hàn cũng vì Thiếu Hoa mà thay đổi. Vốn là một kẻ ghen đến long trời lở đất mà giờ chẳng khác nào tình nhân nhỏ bé mơ mộng trong tiểu thuyết ái tình. Chờ sau khi Thiếu Hoa điên cuồng thiêu hủy chăn gối, quần áo, khăn tắm mang theo khí tức ôn nhuận của Phương Cần Lực, Phi Hàn cũng nguyện ý nhượng bộ một chút ở trên giường. Cậu quyết định dùng loại rộng lượng giảo hoạt này làm cho Thiếu Hoa hiểu được gương mặt quen thuộc với hắn thực ra rất mơ hồ, đoạn tình yêu kia dần dần phai nhạt, hắn rồi sẽ buông xuống đối kháng và sau đó sẽ tuyệt vọng yêu cậu…
Phi Hàn vẫn giống như trước xuất quỷ nhập thần, lơ đãng xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất, mang đến một hồi kích tình hay vài câu yêu đương mùi mẫn. Thiếu Hoa trầm tĩnh tiếp nhận hết thảy, thậm chí còn có chút hưởng thụ. Phi Hàn vốn lo lắng sau khi Phương Cần Lực chết đi, Thiếu Hoa sẽ khó gượng dậy nổi hoặc mất hết can đảm, nhưng hắn vẫn tươi cười bình thản đứng dậy, trở nên trầm ổn rụt rè, có vài phần vân đạm phong thanh. Càng ngạc nhiên là không lâu sau, ngay cả vị trí trên giường Thiếu Hoa cũng không kiên trì cố chấp muốn thượng Phi Hàn.
Có một lần sau khi hoan ái, Phi Hàn nửa thật nửa giả nói giỡn muốn nếm thử tư vị huyệt động Thiếu Hoa xa cách đã lâu. Thiếu Hoa chẳng những không lãnh đạm cự tuyệt, ngược lại là lơ đễnh cười cười, xoay người nằm úp sấp lấy tư thái mị hoặc mở ra thân thể hướng về phía cậu. Đối mặt với sự mời gọi như thế, Phi Hàn có chút do dự, hết thảy quá mức thuận lợi, dù sao lúc trước Thiếu Hoa vì Phương Cần Lực chết thiếu chút nữa đã phát điên.
Phi Hàn băn khoăn khiến Thiếu Hoa cười lạnh: ”Cậu không phải bị thượng lâu quá mà quên luôn thượng người khác như thế nào rồi chứ?”
Phi Hàn mạnh mẽ đặt Thiếu Hoa ỏ trên người, hung hăng nói: ”Không đem tôi trở thành Phương Cần Lực nữa sao? Là vì hắn cũng đã thượng anh, chỉ muốn đổi phương thức tưởng nhớ thôi chứ gì?”
Bị chỉ trích không đầu không đuôi, Thiếu Hoa sửng sốt, cười ha ha: ”Ta còn tưởng cậu là người độ lượng, nguyên lai chỉ thường thôi. Phương Cần Lực? Mất công cậu suy nghĩ rồi! Ha ha…… Người cũng đã giết, tình đều đã chặt đứt~ Chẳng lẽ ta đây giống cái thể loại kỹ nữ còn muốn lập đền thờ sao. Cổ Thiếu Hoa này đê tiện tới mức đó?!”
Thiếu Hoa trượt tay trong ngực Phi Hàn, khinh long chậm niệp (1) trêu chọc: ”Ta đã hoàn toàn quên mất diện mạo Cần Lực ngày đó, chỉ biết rằng, ta không phải hạ lưu, mà là vô sỉ.” Dứt lời mạnh mẽ kéo cổ Phi Hàn xuống hung tợn hôn.
Nguyên lai sức mạnh của thời gian còn mạnh mẽ hơn người ta tưởng rất nhiều. Phi Hàn tiến vào bên trong thân thể Thiếu Hoa, thỏa mãn thở dài.
Khi Phương Cần Lực còn sống, Thiếu Hoa không mấy để tâm chuyện Công ty. Sau này y mất đi, hắn toàn tâm toàn ý đem tâm tư đổ vào công việc. Ba năm này cư nhiên cũng làm tương đối tốt, có thể tự mình quản lý Trần thị, Trần lão gia cũng thực phóng tâm mà giao trọng trách cho hắn. Người trong Công ty dần dần đều nhận ra, so với hai vị thiếu gia khùng điên ở nước ngoài thì khả năng người con nuôi này kế thừa Trần thị cũng không phải là nhỏ. Đối với những phỏng đoán thiện ý rõ ràng hoặc mơ hồ lấy lòng của người xung quanh, Thiếu Hoa vẫn bất động thanh sắc, chỉ cười cười khiêm tốn lại lạnh nhạt.
Sự tình phát triển như vậy cũng coi là thuận lợi. Không lâu sau đó Thiếu Hoa kế thừa Trần thị, trở nên nổi tiếng trong giới thượng lưu. Nằm dưới thân Phi Hàn, thản nhiên đối diện ác cảm dành cho cậu, Thiếu Hoa dường như hoàn toàn quên đi Phương Cần Lực. Hai người có lẽ còn rất nhiều khúc chiết nhưng cũng không định chấm dứt quan hệ. Vài năm sau, Vương tử cùng Kỵ sĩ hạnh phúc chung sống. Giống như lời Phi Hàn nói, đó là hạnh phúc trong phim ảnh, Thiếu Hoa tuyệt không dùng thứ giả dối đó để chấm dứt cuộc đời mình.
Vấn đề đầu tiên chính là tình cảm của hai người. Phi Hàn dù không thường xuất hiện nhưng cậu biết bạn tình của Thiếu Hoa không chỉ có mình cậu, cả nữ lẫn nam. Mà Thiếu Hoa đối chuyện này cũng lười che dấu, Phi Hàn không mấy khó khăn thường phát hiện trên người hắn có mùi nước hoa xa lạ hoặc hôn ngân không phải của cậu. Phi Hàn chẳng chút thay đổi thái độ, đến như Phương Cần Lực cậu còn không ghen huống chi là mấy kẻ bèo bọt kia?
Đêm đó, một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Sau hoan ái kịch liệt, hai người ôm nhau ngủ như bình thường. Nửa đêm Phi Hàn mơ mơ màng màng theo thói quen định ôm ấp thân thể ấm áp bên cạnh nhưng kéo thế nào cũng không được. Phi Hàn bừng tỉnh, bên cạnh không một bóng người.
Thiếu hoa thân thể trần trụi ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, lẳng lặng hút thuốc. Ánh trăng sáng soi tỏ gương mặt Thiếu Hoa một mảnh mông lung. Hắn ngẩng đầu nhả ra một ngụm khói.
Phi Hàn định mở miệng gọi hắn mặc quần áo kẻo cảm lạnh, lại vì động tác của hắn mà câm lặng. Thiếu Hoa chậm rãi nâng tay phải, đặt ở trước mắt rồi co duỗi ngón tay một lúc, thần thái xa lạ. Hắn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm ngón áp út, cẩn thận như là cúng bái. Sau đó hắn hé miệng ngậm ngón tay liếm lộng, bắt đầu là mềm nhẹ hòa hoãn, sau đó càng thêm kịch liệt, ngón tay trong khoang miệng mãnh liệt ra vào. Thiếu Hoa thở dốc ngày một nặng nề, ngẫu nhiên phát ra tiếng hừ nhẹ mềm mại đáng yêu. Tay trái luồn xuống giữa hai chân, mắt khép hờ cùng gương mặt mê ly, vật thể trong miệng dường như trở thành phân thân nam nhân. Đầu lưỡi linh hoạt không ngừng mút liếm từ gốc cho tới ngọn,nước bọt theo đó mà rỉ ra vô cùng *** mỹ.
Phi Hàn tinh tường biết Phương Cần Lực đã lưu lại dấu vết sâu sắc.
”Cổ Thiếu Hoa!!” Một cỗ nhiệt khí xông thẳng lên đỉnh đầu Phi Hàn, cơn giận không thể áp chế: ”Anh mẹ nó hạ lưu như vậy ?!”
Ban đêm an tĩnh, Thiếu Hoa bị tiếng gào làm cho giật mình. Lập tức trấn định chậm rãi nhả ngón tay ra, cũng không thèm liếc mắt nhìn Phi Hàn: ”Làm cho ta bất mãn, hẳn là đánh động chút vô năng của cậu đi.”
”Tôi vô năng? Hừ……” Phi Hàn cười một tiếng, xoay người xuống giường đi đến cạnh Thiếu Hoa, ”Nhìn anh ra bộ dạng như vậy, không chừng vui vẻ với phân thân Phương Cần Lực còn khoái lạc hơn ngón tay gấp nhiều lần…”
”Loại dấm chua này ta ăn không sợ đau bụng a.” Thiếu Hoa lười biếng đứng dậy, lướt qua Phi Hàn trèo lên giường, không chút che dấu phân thân cương cứng giữa hai chân.
Phi Hàn kéo mạnh thân thể hắn, lạnh lùng nói: ”Anh cho là anh còn có tư cách nghĩ tới Phương Cần Lực? Tưởng rằng nếu không nói ra thì cả đời cũng không biết chân tướng?”
Trên mặt Thiếu hoa rốt cục hiện lên một tia dao động: ”Buông tay! Ta không muốn nghe lời cậu nói.”
”Mặc kệ anh muốn nghe hay không……” Phi Hàn giận dữ cười, ”Tất cả chỉ là một âm mưu xấu xa.”
”Phương Cần Lực từng là tình nhân của Ngô Nhật Vĩnh. Anh hẳn biết rõ Ngô Nhật Vĩnh là dạng người gì, Phương Cần Lực năm đó bởi vì chịu không nổi tính tình thất thường cùng ưa *** bạo lực mà cùng gã chia tay.”
”Hàm hồ…… Nói……” Thiếu Hoa ngơ ngác ngã trên giường.
Phi hàn thừa cơ đè ép lên, chậm rãi tiếp cận khuôn mặt hắn: ”Còn có, tiếng nói cùng tiếng người đi lại trong đầu ngươi ngày đó là do tôi làm.”
Thiếu Hoa nín thở vài giây. Khuôn mặt dại ra, nhưng rồi dần dần thoáng một chút tươi cười, trầm ổn rụt rè, có vài phần vân đạm phong thanh. Vừa mới áp chế cơn tức giận lại bị hắn cười trêu chọc liền nổi điên, Phi Hàn tát mạnh vào mặt hắn: ”Điên rồi sao?”
Thiếu hoa quay lại sau khi bị đánh văng mặt về một bên, cười cười như chẳng có gì xảy ra: ”Thật cám ơn cậu, nguyên lai ta chỉ biết ta thương anh ấy, hiện tại ta rốt cục đã biết, anh cũng yêu ta.”
”Đồ điên!” Phi Hàn dùng sức ập lên người Thiếu Hoa, không mang BCS cũng không chuẩn bị bất cứ thứ gì, một lần đâm vào trong cơ thể hắn: ”Anh là tội phạm giết người, giết chết người anh yêu, anh cho là mình còn có tư cách yêu ai! Trừ bỏ cùng tôi dây dưa cả đời, không có lựa chọn nào khác!!”
Trừu sáp không chút lưu tình, một phần ***, chín phần phát tiết. Đau đớn khiến Thiếu Hoa liền một ngụm cắn vào vết thương trên ngón áp út tay phải, nhẫn nại, thở dốc.
Phi Hàn thịnh nộ vì nhận ra hành động này, cậu hung hăng kéo tay hắn quá đầu. Thiếu hoa cư nhiên khẽ mỉm cười, nhưng lệ rơi đầy mặt.
Chuyện xấu thứ hai là đến từ Trần thị. Ngay lúc Thiếu Hoa lên chức phó tổng tài không lâu, lão nhân gia đột nhiên bị bệnh. Sau trúng gió tuy rằng bảo vệ được tính mạng, nhưng lại trở thành phế nhân. Mọi người nghĩ Thiếu Hoa sẽ thuận lợi tiếp quản quyền lực của Trần thị, lại có thay đổi bất ngờ là hai anh em Trần Tiệp – Trần Tĩnh chuẩn bị về nước.
Ngày đó, thời điểm hai anh em họ đột nhiên xâm nhập cuộc họp Ban giám đốc, tất cả mọi người đều phải bỏ kính mắt. Một tinh thần hăng hái, một tư thế oai hùng cao ngất, làm cho người ta không khỏi hoài nghi nguyên nhân lúc trước bọn họ xuất ngoại vì vấn đề tinh thần, có hay không chỉ là lấy cớ.
Hai người cũng không nói nhiều. Trần tiệp nói: ”Chúng ta trở về để thu hồi những thứ vốn thuộc về chúng ta.”
Trần Tĩnh không chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm Thiếu Hoa dường như đã thoát thai hoán cốt, lạnh lùng nói: ”Năm năm khế ước còn chưa tới kì.”
Nói xong hai người liền bỏ đi, để lại một phòng lãnh đạo trợn mắt há mồm. Chờ đợi cuộc chiến tranh đoạt gia nghiệp sắp tới, mọi người đều tính toán rốt cuộc nên gia nhập doanh trướng phía nào.
Đêm đó, Trần thị huynh đệ liền nhận được lời mời của Thiếu Hoa, nói là thương thảo một chút vấn đề tương lai cho Trần thị.
Lúc Trần Tiệp – Trần Tĩnh bước vào khách sạn Cẩm Hồ, thực dễ dàng phát hiện ra Thiếu Hoa. Hắn ngồi bên cửa sổ yên lặng hút thuốc, tư thái xinh đẹp động lòng. Quả nhiên bất đồng, ba năm qua đã huấn luyện cho Thiếu Hoa có khí độ phong phạm lịch lãm không thua bọn họ, mà nếu nói đến lịch sự tao nhã, thậm chí so với bọn hắn Thiếu Hoa càng giống Trần thị thiếu gia.
Thấy hai người ngồi xuống, Thiếu Hoa không chút để ý dụi tắt điếu thuốc trong tay. Trần Tiệp mở miệng trước: ”Ta cho rằng chúng ta chẳng có gì để nói với nhau. Trừ phi cậu ngoan ngoãn đem Trần thị trả lại cho chúng ta, có lẽ còn có thể giảm bớt sự trừng phạt.”
Trần Tĩnh cười cười: ”Ta nhưng thật ra với việc thực hiện khế ước 5 năm vẫn rất hứng thú, cậu thấy sao?”
”Mấy người đúng là hết cách……” Thiếu Hoa thở dài, ”Vốn tưởng trước nói chuyện cũ, không nghĩ mấy người đã trực tiếp nói ra, tôi cũng sẽ không thay đổi.”
Dứt lời từ trong túi hồ sơ xuất ra một văn kiện, bỏ lên trên bàn. Trần Tiệp – Trần Tĩnh đã chuẩn bị tốt mọi loai tình huống nhưng lúc đối diện chuyện này vẫn lắp bắp kinh hãi — trước mặt rõ ràng là Giấy chuyển nhượng cổ phần.
Thiếu Hoa không để ý đến sự kinh ngạc của bọn họ, thản nhiên nói: ”Nếu mấy người vẫn còn hứng thú với thân thể này, cái gì 5 năm 10 năm, ta không thắc mắc.”
Sắc mặt Trần Tĩnh đột nhiên trở nên nghiêm túc: ”Cậu có ý tứ gì?”
Thiếu Hoa duỗi tay: ”Còn có thể có ý tứ gì khác. Ta không cần đánh cũng bại, không thể sao?”
Trần thị huynh đệ liếc mắt một cái, cũng không dám tin tưởng thắng lợi dễ dàng này.
”Quả nhiên……” Thiếu hoa lạnh lùng cười, ”Mọi người đều là cái dạng này, muốn một thứ, chiếm được rồi sau lại còn hoài nghi địch thủ có âm mưu gì khác.”
Trần Tiệp cầm Giấy chuyển nhượng: ”Lễ nhiều tất trá. Nếu đầu hàng, hẳn phải tỏ một chút thành ý đi.”
”Ta đặt một phòng tại toà nhà này.” Thiếu Hoa quơ quơ chuỗi chìa khoá, ”Đây là thành ý của ta.”
Ngày hôm sau, Ban giám đốc lần nữa nát kính mắt. Thiếu Hoa tuyên bố đem 20% cổ phần công ty của mình toàn bộ chuyển nhượng cho anh em họ Trần. Trần Tĩnh có cổ phần cao nhất, lấy thân phận chủ tịch Hội đồng quản trị tuyên bố giữ lại chức vị phó tổng tài của Thiếu Hoa. Một hồi không thể tránh khỏi Tinh Phong Huyết Vũ liền được hóa giải không minh bạch, nhân viên tuy rằng chưa rõ ràng, bất quá vẫn thở phào một hơi.
Càng khiến mọi người kinh ngạc là ba người vốn thủy hỏa bất dung, cư nhiên công tác vô cùng ăn ý. Không chỉ làm cho người ta phấn khởi, còn hiểu ra nguyên lai bọn họ từng là cùng bạn đồng học.
Không ai biết, cuộc sống về đêm của họ khác xa vẻ hoàn mỹ ban ngày.
”A…… Trần Tĩnh…… Sâu một chút….. Ân…… Dùng sức…… A…… Dùng lực đi……”
”Tiếp tục, Trần Tiệp…… Cậu lúc trước kia có biết thế nào là Cổ thực kính nhi đâu (đại ý là nhân nhượng)…… Cáp…… Càng sống…… Càng không có tiền đồ ……”
Thiếu Hoa không dự đoán được, Trần Tiệp – Trần Tĩnh thế nhưng nhất trí đối xử chân tình nhu hoà với hắn, từ khi khôi phục quan hệ, bọn họ coi hắn là tình nhân chứ không phải trên vai trò chủ nhân.
Không có gì không thể mất đi. Ái nhân hay đồ chơi thì có gì khác nhau? Chỉ có cảm giác thân thể đau đớn cùng khoái cảm mới là chân thật nhất. Thiếu Hoa vô cùng khát cầu sự thô bạo của Trần thị huynh đệ [ tuy rằng hiện tại bọn hắn đối xử ôn nhu với hắn ], bởi vì điều này làm cho hắn sinh ra một loại ảo giác giống như trở về ba năm trước kia. Khi đó, hắn còn sạch sẽ, trên tay không dính đầy máu tươi~ Khi đó, hắn vẫn còn có thể cứu vãn, chờ mong gặp gỡ Phương Cần Lực……
(1) Khinh long chậm niệp
Khinh trong khinh thường
Chậm là loài chim mang độc/ rượu độc
Niệp là nắn/ rút lấy
Ta hiểu nôm na ý tác giả nói bạn Hoa chẳng coi em Hàn ra cái đinh rỉ gì~ Nếu hiểu sai, thỉnh chỉ giáo.
Hoàn đệ cửu chương.