Kim Thiền Thoát Xác

Chương 4




Nụ hôn mãnh liệt tràn ngập hoả nhiệt ***, Thiếu Hoa vặn vẹo thân thể, nhắm mắt lại nghênh đón dục vọng xâm nhập.

”Thực nhiệt tình a……”

Thiếu Hoa đột nhiên mở mắt. Trước mắt không phải Thiên đường của hắn, rõ ràng vẫn là Địa Ngục sớm đã trở thành quá khứ. Giống như cái đêm 5 năm về trước, cả người đau đớn đến chân thật như vậy…… Không, hẳn chỉ là ác mộng, chính là ác mộng mà thôi! Hắn nhắm mắt rên rỉ một tiếng, hy vọng khi một lần nữa mở ra thì hết thảy đều đã biến mất.

”Thích đến vậy sao? Xem ra còn có thể tiếp tục, ha ha……”

Tiếng cười ai đó nhẹ nhàng vang lên, sâu trong thân thể dấy lên đau đớn sỉ nhục, một chút *** trong mộng toàn bộ tiêu thất, chỉ có áp lực trầm trọng cùng ồ ồ thở dốc, hắn thét chói tai giãy dụa hòng có thể xua đuổi ảo ảnh trước mắt.

”Cưng không ngoan nga, bất quá như vậy càng kích thích!” Thanh âm trong mộng dữ tợn cười nhẹ: ”Tối nay chúng ta cũng không muốn Ngũ thấy, bảo bối nhi, dùng một chút khí lực đi!”

Tựa hồ hoàn toàn xuất phát từ phản ứng sinh lý, thân thể hắn bắt đầu không ngừng phát run, khó có thể phân chia sợ hãi phẫn nộ cùng tuyệt vọng, tâm thần run rẩy, phản ứng kịch liệt này bất đồng thu hồi. Cánh tay Ngô Nhật Vĩnh chặt chẽ ôm hắn có điểm giật mình mà buông ra, hắn như vậy càng khiến ba người kia thêm hưng phấn.

”…… Chơi đùa quá mức, có thể hắn sẽ chết?”

Dục vọng Ngô Nhật Vĩnh tiêu thất mất một nửa, tuy rằng thường xuyên chơi bời nhưng y cũng chưa từng trác táng đến mức này. Khả thời gian đã lâu lắm,toàn thân thiếu niên đều là mồ hôi cùng dịch thể, tơ máu theo hạ thân co rút chảy ra nhiễm đỏ một mảnh chăn, làm cho y lần đầu đối loại tình huống này sinh ra cảm giác ghê tởm.

”Nhảm nhí, mày muốn ngủ liền ngủ một mình, chúng ta đang cao hứng!”

”……” Đám người nhìn tính khí hưng phấn bừng bừng của Trần Tĩnh cùng Ngô Nhật Vĩnh vẫn đang ở trong thân thể thiếu niên, Ngô Nhật Vĩnh thông minh khép miệng lại. Tuy rằng nửa người dưới còn lưu lại một chút thú tính ngược dục, trái tim lại tỏ vẻ phản đối mà ẩn ẩn phát đau, y vội vàng bỏ lại một câu ”Tao đi uống thuốc”, rồi rời đi.

Cho dù ra cửa nhưng tiếng kêu khàn khàn của thiếu niên vẫn truyền vào tai hắn, chỉ mong đêm nay bọn họ sẽ không ngoan độc ép buộc quá mức, điều này đương nhiên khó trách…… Thân thể kia quả thật tràn ngập dụ hoặc, mà bọn họ đã một đoạn thời gian không hưởng thụ khoái hoạt, hậu quả càng không thể vãn hồi, cơ hồ ngay cả trái tim y đều không chịu nổi .

Ngô Nhật Vĩnh ngủ chập chờn, giống như đang gặp ác mộng người thấm đẫm mồ hôi lạnh. Đột nhiên một trận lay động thô bạo khiến hắn tỉnh lại.

”Đã xảy ra chuyện, con mẹ nó dậy cho tao!”

”…… Bọn bay còn chưa ngủ a? Ầm ĩ chết người……”

”Dậy cho tao, tiểu tử kia hình như không ổn…… Rất nhiều máu, chảy không ngừng!” Ngô Nhật Vĩnh hoàn toàn tỉnh mộng. Vội vàng đuổi tới căn phòng kia, sắc mặt hai người vốn ở lại trong phòng đều rất khó xem, một tên cầm khăn mặt chà lau hạ thể thiếu niên bị vấy máu loang lổ, một tên cầm di động liều mạng ấn dãy số.

”Miêu tả? Miêu tả cái gì, chính là rất nhiều máu…… Thương ở nơi nào? Tôi khó mà nói, mấy người mau tới là được…… Đã bao lâu? Tôi không biết, dù sao rất nhiều máu…… Thần trí? Hôn mê! Ngay lập tức đưa đến viện?…… Được rồi, chúng tôi sẽ đưa hắn đến chỗ mấy người, lập tức đến……”

Vài người trên đầu toát mồ hôi lạnh, giết chết tiểu tử đáng yêu kia thật sự không phải ý nguyện của bọn họ. Trước kia cũng đều đùa giỡn như vậy, thiếu niên đâu có giãy dụa quá đáng, cho nên không khỏi hưng phấn quá độ, ngay cả lúc máu chảy nhiều khiến hắn hôn mê cũng chẳng chú ý. Dù sao không dùng qua *** toy, bọn họ hoàn toàn không ngờ sự việc biến thành như vậy.

Dùng chăn mỏng bọc thiếu niên đưa đến bệnh viện tư của gia tộc, bọn họ trực tiếp đẩy Thiếu Hoa vào phòng mổ, hết thảy chỉ mất một đoạn thời gian ngắn ngủi. Phẫu thuật viên chính Y Sinh đi ra, đơn giản nói một câu: ”Không còn nguy hiểm tới tính mạng”, không hỏi bọn họ chuyện của Thiếu Hoa, cũng không dám hỏi. Nghe vậy, bọn họ không hẹn mà cùng thở một hơi dài nhẹ nhõm, tập trung bên ngoài nhất tề hướng bên trong phòng hậu phẫu: thiếu niên nằm trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch gắt gao nhắm mắt, hô hấp mỏng manh, thoạt nhìn vách tường cùng chăn nệm tuyết trắng làm cho hắn thực sạch sẽ.

Ngô Nhật Vĩnh bình tĩnh xem xét thiếu niên, trái tim lại bắt đầu ẩn ẩn đau, có lẽ thật sự sai lầm rồi…… Ngẩng đầu nhìn mấy tên bạn, đều là một bộ biểu tình thoải mái, phá hư oa nhi đáng thương rồi lại tu bổ thực tốt, nhớ tới cuộc sống bọn họ vốn là có thể hoàn toàn nắm giữ thế giới.

”Hắn sẽ rất nhanh phục hồi phải không?” Không biết ai hỏi một câu như vậy, hai người nháy mắt với nhau: ”Ân, nơi này điều kiện chữa bệnh đứng hàng đầu, khẳng định rất nhanh sẽ bình phục, chúng ta cũng không hy vọng đi đứt năm năm hưởng thụ.”

”……” Ngô Nhật Vĩnh cúi đầu im lặng, cũng không hề cùng đám bạn trao đổi ánh mắt.

Bệnh viện này quả thực không tồi, thiếu niên được điều dưỡng rất tốt, nửa tháng đã có thể nhờ hộ lý giúp đỡ đi lại xung quanh một chút. Bằng hữu hắn thường xuyên đến thăm làm cho cô hộ lý trẻ mặt đỏ tim đập. Bọn họ thật chu đáo, cơ hồ mỗi ngày đều đến thăm, động tác thần thái dị thường thân mật. Thiếu niên xinh đẹp chỉ thản nhiên cười, rất ít mở miệng nói chuyện, đối bằng hữu lạnh như băng. Bất luận là ai gặp thương tổn như vậy cũng ít nhiều trở nên quái gở. Tiểu hộ lý đương nhiên sẽ không đi hỏi bệnh nhân vì sao lại bị thương, có lẽ tuyệt đối chẳng phải kí ức tốt đẹp gì. Chỉ cần hảo hảo chiếu cố hắn, điều này cũng là nhiệm vụ mà bằng hữu hắn giao cho nàng.

Thiếu niên thường xuyên lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần, phong cảnh khuôn viên bệnh viện phi thường xinh đẹp. Tiểu hộ lý ngẫu nhiên chọn lúc hắn trong lòng thoải mái cùng hắn nói chuyện phiếm, cũng sẽ dìu hắn xuống đi lại một chút. Phần đông bệnh nhân điều trị đều thích nơi này, hoa cỏ cây cối và không khí tươi mát đối với bệnh tình cùng tâm tính cũng có tác dụng hỗ trợ trị liệu.

Thiếu niên quen được bạn mới, đối xử với những người này còn thân thiết hơn cả mấy bằng hữu kia. Hắn thích nô đùa cùng tiểu hài tử, trò chuyện với bà mẹ trẻ. Tuy rằng mọi người đều mang bệnh tật, thậm chí phải đối mặt với cái chết nhưng tâm trạng phấn chấn lạc quan đã giúp họ trải qua những ngày khó khăn này.

Mấy bệnh nhân kia cũng thích Thiếu Hoa, bởi vì hắn luôn đối đãi ôn hòa, thậm chí tiếp xúc bệnh nhân HIV mà mặt không đổi sắc. Tuy rằng trên thực tế HIV khó lây, nhưng thứ bệnh đáng sợ này vẫn xua đuổi toàn bộ thân nhân cùng bằng hữu, bệnh nhân cô đơn tại bệnh viện là tình huống thập phần thông thường, thực đáng thương. Chỉ có Thiếu Hoa mỗi lần thấy họ cô độc, uể oải thì đều chủ động quan tâm. Nhưng với nhóm người mỗi ngày đến thăm, hắn vẫn không hề thay đổi thái độ.

Đêm trước ngày xuất viện, bằng hữu của thiếu niên lại tới thăm, cao hứng nói ngày mai liền ”Đón Thiếu Hoa về nhà”. Hắn mặt tái nhợt, đầu ngón tay phát run, không biết có phải là cảm động hay không nhưng mãi cho đến lúc họ rời đi, hắn vẫn câm lặng. Đêm đó, tiểu hộ lý cẩn thận quan sát thần thái cổ quái của hắn, tuy rằng không thể lý giải nàng vẫn vỗ vai an ủi hắn, thế nhưng hắn đẩy ra.

Nhìn bộ dáng nàng giật mình cùng ủy khuất, thiếu niên mặt không chút thay đổi, mắt mịt mờ một tầng sương mỏng cơ hồ không có tiêu cự nhìn phía trước. Hai người trầm mặc trong chốc lát, thiếu niên một lần nữa nhìn nàng cười nói: ”Ngày mai tôi sẽ xuất viện, về sau sẽ không còn cơ hội…… Tôi muốn chào tạm biệt mấy người bạn mới, chị có thể giúp tôi không?”

Tựa hồ nghĩ tới cái gì, thiếu niên tạm dừng một chút, nụ cười thản nhiên tăng thêm một tia tuyệt vọng thê diễm: ”…… Vô luận chị có nguyện ý giúp tôi hay không, mong chị đừng nói cho bọn họ biết, được chứ?”

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu trên người thiếu niên thực xinh đẹp, tiểu hộ lý bỗng nhiên cảm thấy không khí lãng mạn bao phủ chung quanh nàng, trực giác thắng lý trí khiến nàng không thể cự tuyệt: ”Được rồi!”

Vì thế dưới ánh trăng mê người, tiểu hộ lý vụng trộm mang thiếu niên đi tới chỗ mấy người bệnh nhân hắn mới quen. Thiếu niên dừng lại khá lâu nhìn bệnh nhân HIV, cô độc đến thê thảm. Nàng thấy người trẻ tuổi gày trơ xương kia ôm thiếu niên mà nước mắt chảy xuống không ngừng, chính nàng cũng muốn khóc. Thiếu niên trầm tĩnh sắc mặt vẫn như cũ nhẹ nhàng nói với nàng: ”Chị có thể chờ tôi ở bên ngoài một lúc được không? Tôi muốn nói với hắn mấy câu.”

Loại không khí chia tay này quả thật làm cho nàng không chịu được, cho nên nàng lập tức gật đầu ly khai phòng bệnh, tâm tình kích động chạy đến toilet khóc trong chốc lát. Đến lúc quay lại thì thiếu niên đã tựa vào tường chờ nàng, bộ dáng phi thường mệt mỏi, đầu tóc mới chải chỉnh tề có chút hỗn độn còn bệnh phục rộng thùng thình cũng đầy nếp nhăn .

”Y Sinh nói hắn không còn nhiều thời gian …… Cậu ấy khóc quá lợi hại, đem tóc tôi xoa đến rối loạn.”

Thanh âm thiếu niên mỏi mệt hơn nữa sắc mặt trắng bệch chợt phát đen, bằng hữu thống khổ làm hắn cảm động lây đi, tiểu hộ lý cố nén trụ cảm giác muốn khóc, nói với hắn: ”Cậu ta sẽ tốt thôi…… Cậu ta luôn luôn được điều trị đúng đắn. Để tôi đưa cậu trở về nghỉ ngơi.”

Thiếu niên mỉm cười ngẩng đầu chăm chú nhìn ánh mắt đơn thuần của nàng: ”Cám ơn, chị thật sự là người tốt. Người tốt nhất định được lên thiên đường. Người xấu cũng nhất định phải xuống địa ngục, Thượng đế sẽ trừng phạt bọn họ, bởi vì bọn họ có tội.”

Trên mặt thiếu niên nụ cười lạnh lẽo mà trang nghiêm nhộn nhạo mở ra, khắc sâu trong lòng tiểu hộ lý, thật lâu không tiêu tan. Đêm đó nàng gặp ác mộng, nàng mơ thấy mình là Tử thần áo đen cầm liêm đao.

Hoàn đệ tứ chương

0.000000 0.000000

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.