Thẩm Lam trong chiếc váy đen tuyền thêu tay và áo khoác lông cừu ngà ngà, đều thuộc các những thương hiệu nổi tiếng. Cô có chiều cao tầm trung, mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt bầu bĩnh nên trông trẻ trung hơn tuổi, và dường như cả quãng đường bay tít tắp không hề khiến cô mệt mỏi. Thẩm Lam ngạo nghễ bước trên đôi giày cao chót vót.
Bích Quy nhảy nhót nhào vào vòng tay mẹ, “Mẹ ơi!”
Thẩm Lam hôn lên trán con gái mình, “Mẹ đây!”
Cô ôm Bích Quy rồi ngửa đầu nhìn Hạ Nhất Minh với một nụ cười hoàn hảo, “Lâu rồi không gặp giám đốc Hạ, trông cậu vẫn thế nhỉ.”
Cao thủ ra tay chính là tích tắc này đây.
Hạ Nhất Minh biết tỏng cô đến chả với thiện chí quái gì.
Cậu đứng bên ghế, tay đút túi quần, ngực ưỡn thẳng và cũng mỉm cười đáp trả, “Vậy ư? Tôi lại thấy chị béo ra ấy, nghe chừng ở Anh vui vẻ quá ha.”
Chỉ có Tô Bùi là chưa định hình được gì cả, anh đang sốt nên đầu óc ì ạch và nặng trịch. Giờ bỗng thấy vợ cũ xuất hiện, anh chỉ đinh ninh là đã có chuyện nghiêm trọng nào đó xảy ra.
“Thẩm Lam, sao em lại ở đây? Em về nước khi nào thế? Có chuyện gì à?”
Thẩm Lam vẫn dắt tay Bích Quy, “Em vừa về hôm nay, không có việc gì thì không về được à?”
Tô Bùi biết, tính tình Thẩm Lam vẫn vậy, cứ không vừa ý là cô lại sinh sự, song lần này anh thực sự không biết đã làm gì để khiến cô bất mãn.
Hạ Nhất Minh nói, “Nếu đã đến thì ngồi xuống uống tách trà.” – rồi cậu nhờ cô quản gia đi pha trà.
Nhưng Thẩm Lam lắc đầu, đỏng đảnh nói, “Không khiến!” – đôi hoa tai kim cương lấp lánh trên tai còn đôi mắt sắc bén thì rà đi rà lại giữa hai người đàn ông, cô không chắc liệu giữa Tô Bùi và Hạ Nhất Minh đã xảy ra chuyện gì hay chưa, cô phải kiểm tra rõ ràng cái đã.
Tô Bùi bắt đầu khó chịu, nhưng thấy Bích Quy vui vẻ khi được gặp mẹ nên anh chỉ đành hòa hoãn nói, “Ngồi xuống nói chuyện đã, cũng lâu rồi em không gặp Tiểu Hạ.”
Thẩm Lam vẫn trơ ra không chịu ngồi, rồi cô đột nhiên hỏi Tô Bùi, “Tô Bùi, anh không có lời nào muốn nói với em à? Có chuyện gì nên nói mà anh chưa nói với em không?”
Cô đang thử.
Nếu Tô Bùi và Hạ Nhất Minh đã vượt quá ranh giới, Hạ Nhất Minh có thể giấu, nhưng Tô Bùi thì không.
Hạ Nhất Minh im lìm đứng một bên.
Tô Bùi không hiểu, “Em đang nói gì vậy? Có gì mà anh nên nói với em? Anh đưa Bích Quy đi nghỉ Tết thôi chứ có chuyện gì được chứ.”
Thẩm Lam bình tĩnh hơn, cô liếc sang Hạ Nhất Minh, “Vậy thì tốt.”
Cô đã có thể chắc chắn rằng Hạ Nhất Minh vẫn đang là ‘bạn thân’ của Tô Bùi.
Vì quá am hiểu tính cách của Tô Bùi nên Thẩm Lam biết nếu thực sự có chuyện gì thì anh sẽ chẳng tài nào che giấu nổi, cũng biết nếu Hạ Nhất Minh còn chưa thẳng thắn thì Tô Bùi sẽ chả hiểu mô tê gì.
*
Nguồn gốc của mọi chuyện xảy ra vào năm thứ hai hoặc thứ ba sau khi kết hôn với Tô Bùi, sau khi kết thúc bữa tiệc sinh nhật tròn một tuổi của Bích Quy được tổ chức tại khách sạn, một vài người bạn thân thiết của Tô Bùi đã đến thăm ngôi nhà mới của hai vợ chồng.
Tô Bùi và đám bạn vui vẻ chơi mạt chược, khi Thẩm Lam đứng dậy lấy nước thì trông thấy Hạ Nhất Minh đang ngồi lẻ loi ở một bên, cậu ta không tham gia chơi mà chỉ ngồi nhìn chằm chằm Tô Bùi.
Cho đến tận bây giờ, Thẩm Lam vẫn không thể quên ánh mắt của Hạ Nhất Minh khi ấy, đó là ánh mắt của ham muốn và chiếm hữu, cậu ta nhìn đăm đăm Tô Bùi mải vui cười bằng đôi mắt chất chứa đầy sự khao khát.
Khoảnh khắc ấy, bản năng đã mách bảo cô rằng đó là đôi mắt đầy yêu thương mà không thể chiếm được, cũng giải thích được tại sao thái độ của Hạ Nhất Minh với Tô Bùi và với cô lại khác biệt nhau tới thế.
Hạ Nhất Minh mải mê nhìn Tô Bùi mười giây liền, thậm chí còn không hề nhận ra cô. Thẩm Lam thầm cười khẩy, cô bước đến bên Tô Bùi, vòng tay ôm cổ và thầm thì vào tai anh mách nước, Tô Bùi mỉm cười hôn tay cô.
Thẩm Lam nhìn Hạ Nhất Minh khoe khoang.
Hạ Nhất Minh dời tầm mắt sau đó.
Bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, Thẩm Lam đã chôn giấu sâu một bí mật trong lòng. Tuy sau này cuộc hôn nhân của họ đổ bể không phải vì nguyên do này, nhưng không có nghĩa là cô và Tô Bùi đã chia tay mà Hạ Nhất Minh có thể trắng trợn ở bên anh.
Vì vậy nên dù cách xa cả ngàn cây số, cô vẫn phải trở về bằng mọi giá.
*
“Thẩm Lam!” – Tô Bùi đã bình tĩnh hơn, “Anh tưởng em bảo Tết âm lịch mới về?”
Thẩm Lam vuốt tóc Bích Quy, “Thì em cũng định thế, nhưng anh cứ đưa Bích Quy đến những nơi mà em chẳng thể ngờ tới nên em về – giờ thì em muốn đưa Bích Quy đi.” – cô quy chụp, chỉ trích rằng anh không chăm sóc Bích Quy chu đáo.
Tô Bùi biết chỉ cần đôi co thêm đôi, ba câu nữa thôi là anh và cô sẽ lại cãi vã hệt như những lần trước đây. Song, đây không phải nhà riêng của anh, đây là nhà của Hạ Nhất Minh, không phải nơi chỉ có hai người họ.
Anh siết chặt hai tay vào nhau cố giữ cho cảm xúc của bản thân không vùng thoát. Anh cảm nhận được nhiệt độ của mình đang nhích lên từng giây…
Hạ Nhất Minh phát hiện đầu tiên – cơn sốt dày vò và cảm xúc kích động làm đôi mắt Tô Bùi sóng sánh ánh nước, nom chúng sáng trong hơn hẳn mọi ngày.
“Tô Bùi đang ốm, anh ấy cần nghỉ ngơi. Hôm nay cô cứ về trước đi, có gì để mai nói sau.” – Hạ Nhất Minh lên tiếng.
Thẩm Lam biết tỏng Hạ Nhất Minh muốn ám chỉ gì, hắn ta đang buộc tội cô – Rằng cô là đồ đàn bà độc ác, thấy Tô Bùi khó chịu mà cố ý gây sự! Rằng cô không thể nào quan tâm chăm sóc Tô Bùi bằng cậu ta!
Vậy mà chính Tô Bùi lại cảm thấy như mình bị nhắc nhở, anh nói, “Anh không sao rồi, thôi hôm nay anh về trước.” – anh không muốn ở lại chốn này để Hạ Nhất Minh phải chứng kiến mái ấm tan vỡ của mình tranh cãi nhau, chuyện ấy ngớ ngẩn hết sức.
Hạ Nhất Minh vội vàng nói, “Không được! Làm sao anh có thể lái xe được chứ? Ở lại nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Lam nhìn Tô Bùi, “Tôi không quan tâm anh có lết được hay không, tôi chỉ muốn đưa con gái tôi đi thôi.”
Lần này thì Tô Bùi phát cáu thật sự, anh từ tốn nói, “Thẩm Lam, không dưng cô đến rồi lại đột ngột đòi đi, mọi khi chả bao giờ thấy hỏi han con bé, giờ lại tự dưng xuất hiện đòi dắt nó đi.”
Trận cãi vã vẫn chưa thực sự bắt đầu nhưng Bích Quy đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa những người lớn, nụ cười hạnh phúc đã tắt ngấm trên khuôn mặt ngây thơ con bé, nó hết nhìn mẹ rồi nhìn sang bố với khuôn mặt bối rối, lo lắng và gần như chực khóc.
Con bé hối hận, nó nghĩ mẹ đến để thăm, để chơi với nó, và mọi người sẽ vui vẻ quây quần bên nhau, nhưng là lỗi của nó…
“Mẹ…” – con bé nơm nớp kéo áo Thẩm Lam, “Bố đang ốm thật đó m…”
Tô Bùi nói, “Bích Quy, con lên tầng đi.”
Anh không muốn con gái mình chứng kiến những cảnh tượng này.
Thẩm Lam cũng ra lệnh, “Về phòng thu dọn đồ đạc, lát nữa đi với mẹ.”
Cô quản gia đi tới, đưa Bích Quy lên tầng.
Bích Quy đi rồi, Tô Bùi nói với Hạ Nhất Minh, “Anh xin lỗi, em cho anh mượn một phòng trống để anh và Thẩm Lam nói chuyện riêng được không.”
Hạ Nhất Minh lập tức nói, “Không vấn đề.”
Nhưng Thẩm Lam chen ngang, “Chẳng cần rườm rà thế đâu, dù sao giám đốc Hạ cũng là người bạn quý hóa của anh mà, chúng ta nhẵn mặt nhau cả rồi, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn giám đốc Hạ nghe.”
Cô ném chiếc túi lên ghế và cuối cùng cũng chịu ngồi xuống.
Cả người Tô Bùi lúc nóng lúc lạnh, tay chân bủn rủn, thậm chí anh còn thấy ngực bí bức không thở nổi, mỗi lời Thẩm Lam nói ra đều khiến anh đau đầu.
Anh biết Thẩm Lam sẽ nói những điều chẳng tốt đẹp gì với Hạ Nhất Minh.
Hai người họ vẫn thù ghét nhau chẳng vì lý do gì. Hạ Nhất Minh từng nói Thẩm Lam chỉ biết tiêu tiền, không nghề ngỗng, ăn chơi đàn đúm quanh năm suốt tháng làm khổ anh, còn Thẩm Lam thì dè bỉu Hạ Nhất Minh là kiểu người gia trưởng, trọng nam khinh nữ, can thiệp quá sâu vào cuộc sống của anh. Vậy nhưng khi họ đối diện nhau, họ vẫn chỉ khách sáo dăm ba câu và chẳng bao giờ thấy khắc khẩu cả.
Anh không biết Thẩm Lam lại giở chứng gì mà ngày càng nhằm vào Hạ Nhất Minh, nhất là từ sau khi ly hôn.
Anh quá mệt mỏi và chẳng còn hơi sức đâu để đoán ý đồ của cô, anh hỏi, “Quyền nuôi Bích Quy là của tôi, trước nay cô vẫn chẳng bao giờ tranh giành nên mong cô đừng can thiệp vào cuộc sống của hai bố con tôi. Tôi tự có trách nhiệm biết phải chăm sóc Bích Quy thế nào.”
Thẩm Lam nhìn anh, “Vậy tôi cũng nói rõ cho anh hay, tôi không quan tâm anh muốn chơi bời quan hệ với ai, cũng chả bận tâm anh đưa Bích Quy đi với ai, thậm chí là sau này anh tìm mẹ kế cho con bé tôi cũng mặc kệ. Nhưng nếu anh đưa con bé đến gặp gỡ và thân thiết với Hạ Nhất Minh thì nhất quyết không được!”
“Tôi sẽ chẳng tệ với con bé bằng mẹ kế của nó đâu.” – Hạ Nhất Minh trào phúng bằng điệu bộ thờ ơ như chả liên can đến mình, song chỉ có bản thân cậu biết bên trong mình đang bão tố dường nào, cậu không muốn mình bị bại lộ trước mặt Tô Bùi.
Tô Bùi thì chẳng hiểu tại sao Thẩm Lam lại vô lý như vậy, ngực anh chợt nhói lên như bị ai đấm mạnh, cả hít thở bình thường cũng trở nên nhọc nhằn.
Anh thều thào, “Rốt cuộc cô đang nói cái quái gì vậy? Ép buộc tình bạn của chúng tôi rạn nứt mới khiến cô hả dạ ư? Tại sao cô lại ngang ngược như thế?”
Thẩm Lam nhận ra Tô Bùi đang khó chịu thật chứ không phải giả vờ, nhưng tình yêu mà cô dành cho anh cũng đâu còn tồn tại nữa.
Cô thản nhiên nói, “Tô Bùi này, có phải anh mới quen tôi đâu cơ chứ? Anh biết thừa tính cách của tôi rồi mà? Tôi nói Hạ Nhất Minh không thể thì chính là thế, vì…”
Rồi cô chợt mỉm cười, khuôn mặt lộ rõ nét quyến rũ và ma mãnh của một con rắn.
Hệt như khi cô ôm cổ Tô Bùi và lạnh lùng nhìn Hạ Nhất Minh năm đó.
Như thể cô đang nói với Hạ Nhất Minh rằng: Tôi biết đấy.
Hóa ra cô ta đã biết. – Hạ Nhất Minh không kịp ngăn cản Thẩm Lam sắp phơi bày sự thật, cậu mím chặt môi và gần như nín thở.
“… vì tôi biết Hạ Nhất Minh không ưa tôi, nói xấu tôi với rất nhiều người. Tôi nhỏ nhen lắm, nên tôi không muốn để Bích Quy gặp anh ta. Chỉ cần anh dẫn Bích Quy theo là tôi không cho phép anh gặp Hạ Nhất Minh. Ai mà biết được liệu anh ta có vu khống tôi trước mặt con gái yêu của tôi hay không.”
Thẩm Lam không tiết lộ bất cứ bí mật gì.
Điều đó khiến Hạ Nhất Minh bối rối đôi chút, cậu nghi hoặc liệu có phải cô không biết và chỉ đơn thuần là sự ghen ghét với anh hay không.
Tô Bùi không chịu nổi nữa phải vịn tay vào ghế, lồng ngực bức bối khủng khiếp khiến anh chỉ muốn thở hắt ra, đầu óc cũng bắt đầu lơ mơ về những suy nghĩ Thẩm Lam luôn luôn biết cách gây tổn thương anh nhất… có một khoảnh khắc anh gần như không nghe được bất cứ âm thanh nào, trước mắt nhòa đi như bị màn sương mờ bao phủ.
Hạ Nhất Minh trông thấy cánh tay Tô Bùi trượt khỏi ghế bằng một tư thế hết sức bất thường và cơ thể thì dần đổ xuống, cậu lao ra đỡ lấy anh.
“Tô Bùi!”
Thẩm Lam cũng đứng phắt dậy.
Tô Bùi mở mắt, anh vừa mất ý thức trong một vài giây đồng hồ.
Hạ Nhất Minh đỡ anh nằm xuống ghế, rồi cậu quay người đi về phía Thẩm Lam, “Để Tô Bùi nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Tô Bùi lắc đầu, nhưng chẳng ai nghe theo anh. Thẩm Lam đã ra ngoài với Hạ Nhất Minh.
*
Không khí bên ngoài rét buốt, Hạ Nhất Minh thì nói bằng giọng lạnh lùng hơn thế, “Mời cô về cho.”
Thẩm Lam cười đáp, “Hạ Nhất Minh, sao cậu không dám nói thật? Sao cậu không dám nói thẳng những gì cậu nghĩ về tôi chứ?”
Hạ Nhất Minh nhìn cô, “Cần gì tôi phải nói, cô thế nào thì cô tự biết, đồ tai ngược.”
Thẩm Lam nói, “Cũng chả phải lần đầu tôi được nghe kiểu nhận xét này, nhưng cậu thì sao? Ai cũng tưởng cậu là đàn ông đích thực, nhưng chỉ có tôi biết cậu là loại nhu nhược hèn hạ thế nào.”
Hạ Nhất Minh sa sầm mặt mày, “Cô sủa đủ chưa?”
Thẩm Lam tỉnh bơ, “Cậu sợ gì nào? Sợ Tô Bùi biết chuyện rồi sẽ ghê tởm cậu à? Mà cũng đúng, tôi đây cũng thấy tởm lợm chết đi được cái kiểu lấy danh nghĩa bạn bè để tơ tưởng mấy thứ bẩn thỉu ấy đấy.”
Hạ Nhất Minh vẫn vô cùng bình tĩnh, anh khinh khỉnh nói, “Mọi thứ đều do cô tự suy diễn ra, tôi với Tô Bùi là bạn bè chân chính, tôi cũng chưa bao giờ yêu cầu anh ấy phải báo đáp bất cứ thứ gì. Tôi chỉ ở bên cạnh giúp đỡ và cổ vũ anh ấy, chứ không tham lam, đòi hỏi, bóc lột và làm khổ anh ấy như cô.”
Thẩm Lam cười khẩy, “Vâng, chắc giám đốc Hạ đây cảm thấy như thế là cao quý lắm đúng không, cao quý như cái thuyết tình yêu kiểu Platon[1] của tay triết học Hy Lạp cổ chỉ có đàn ông mới thực sự hiểu nhau chứ gì, như thế là đủ mãn nguyện rồi đúng không? Nhưng Hạ Nhất Minh này, cậu có dám thề mình chưa hề mơ tưởng tới thân thể của anh ta? Để tôi bật mí cho cậu hay, Tô Bùi thích hôn lắm… thích tôi hôn anh ta…”
1. Tình yêu kiểu Platon: là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục.
Hạ Nhất Minh chỉ thờ ơ đứng thẳng và chả tỏ thái độ khó chịu nào.
Cô nhìn hoắm vào anh và nói, “Sự thật là, cậu không dám thôi.”
Hạ Nhất Minh không muốn tiếp tục dây dưa với cô, anh lạnh lùng nói, “Cô với Tô Bùi ly hôn rồi, đừng quấy rầy anh ấy và cũng đừng quấy rầy tôi nữa.”
Thẩm Lam công nhận, “Đúng là chúng tôi đã ly hôn, nhưng tôi mãi là mẹ của Bích Quy.”
Hạ Nhất Minh lấy điện thoại gọi cho bảo vệ.
Thẩm Lam lướt qua người Hạ Nhất Minh và nói thầm vào tai anh, “Tôi sẽ không cho Tô Bùi biết sự thật đâu, Tô Bùi tin tưởng vào cái tình bạn trong sáng của hai người lắm đấy. Nói ra để mà thành giúp cậu à… tôi sẽ chống mắt lên để ngắm nhìn cảnh cậu phải chịu sự dày vò này suốt đời.”
_________