Kim Cương Tình Nhân

Chương 5




Sau năm tiếng đồng hồ buồn chán, một đạo thân ảnh màu trắng sợ hãi từ phòng thay quần áo bước ra, Quan Hi Thần ngồi trên sô pha đem tầm mắt đang theo tạp chí chuyển sang người nàng, sau liền rốt cuộc không di dời nổi.

Chỉ thấy Phương Nhược Tuyết một đầu tóc dài bị cắt sửa thành từng lớp(đầu tầng), cố ý nhuộm màu hồng , làm cho các lớp tóc càng rõ ràng, cũng làm cho nàng trông rất có tinh thần cùng tự tin.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết, lông mi như trăng rằm, bởi vì nhãn tuyến phối hợp với lông mi dài, mắt to không thay đổi,tạo cảm giác sương mù càng nhiều, hơn nữa có sắc màu xung quanh mắt phụ trợ, ngũ quan càng thâm thúy.

Làn da của nàng vốn rất đẹp,trang điểm them một lớp mỏng, sẽ không làm cho người ta có khoảng cách xa lạ, môi tô một chút màu hồng nhạt, làm cho màu sắc tự nhiên nơi đậy càng thêm phấn nộn.

Âu phục không tay, làm cho nàng gợi cảm, nhất là xương quai xanh bóng loáng, mơ hồ thấy được bộ ngực sữa, đem dáng người nàng bình thường che dấu hiển lộ ra ngoài không bỏ sót.

Một đôi giày cao gót ,gót nhỏ , màu trắng, tăng thêm chiều cao cho dáng người của nàng, làm cho đường cong càng thêm rõ ràng, mà đôi giày thiết kế như vậy khiến mắt cá chân cũng thực mê người đi.

Khác lúc nàng mặc âu phục đánh đàn, trừ bỏ tươi mát,giờ còn thêm một cỗ phong tình của tiểu nữ nhân quyến rũ.

Quan Hi Thần chậm rãi từ trên sô pha đứng dậy, không tự chủ được đi tới gần tiểu nữ nhân quen thuộc, kỳ thật còn thực xa lạ.

Làm sao bây giờ? Hắn đã thực thích nàng, hiện tại lại muốn tiếp tục làm quen nàng, tâm tình mâu thuẫn, hắn cũng không có biện pháp giải thích.

Không đếm xỉa tới nhà thiết kế bên cạnh, hắn một tay kéo nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên môi nàng.

“Uy uy uy, tách ra tách ra, Quan tiên sinh, anh sẽ đem lớp trang điểm của Nhược Tuyết làm hỏng mất.” Nhà thiết kế như huấn luyện viên trong trường học, dùng sức đem Phương Nhược Tuyết từ trong lòng Quan Hi Thần cướp về.

Hắn biết, nam nhân là như vậy!

“Nhược Tuyết?” Quan Hi Thần ánh mắt như độc xà phóng ở trên mặt hắn,“Cậu chừng nào thì quen biết cô ấy, mới vài giờ mà thôi, liền dám kêu Nhược Tuyết?”

Trọng điểm là, tên kia cư nhiên nháo loạn hắn cùng Nhược Tuyết thân thiết, tội không thể tha thứ.

“Tôi lần sau kêu Phương tiểu thư vậy.” Cái này là kinh nghiệm nghề nghiệp, hắn bình thường phải xem sắc mặt, biểu tình kim chủ biến đổi để biết nên làm như thế nào. Ngay lập tức liền cách xa Phương Nhược Tuyết hẳn một mét.

“Như vậy còn được.” Hắn khẩu khí thật không tốt.

Nhà thiết kế thông minh sửa miệng,“Quan tiên sinh, Phương tiểu thư, đi thong thả, hoan nghênh lần sau quang lâm.”

Nói thật, này không phải Quan Hi Thần lần đầu tiên mang nữ nhân tới tiêu tiền, nhưng đây là lần đầu tiên, hắn có dục vọng chiếm giữ bạn gái như vậy, chính mình vẫn là thông minh một chút sẽ tốt hơn.

Thả lỏng mặt, Quan Hi Thần đến gần hắn, rất nhỏ thanh đối hắn nói:“Tay nghề của cậu càng ngày càng tốt, tiền thanh toán, ngày mai cho người tới công ty tôi lấy.”

Nam nhân là khuôn mẫu thiên địch, nhưng nam nhân có tiền, ngoại lệ!

“Cám ơn Quan tiên sinh.” Tươi cười sáng lạn, đầu cúi chín mươi độ , Thụy Sâm vui vẻ tiễn khách quý.

“Chúng ta đi thôi.” Mặc kệ người kia, Quan Hi Thần đem bạn gái kéo vào trong lòng, mang nàng rời đi.

“Anh nói với hắn cái gì, hắn làm chi cười đến vui vẻ như vậy?” Kia biểu tình xem ra chính là thu được cái gì tốt lắm, mà hắn có thể đưa đại khái chính là “Tiền sẽ trả bằng ‘ngưu lang’ ” Linh tinh đi?

Nghĩ vậy nàng liền rầu rĩ, nếu hắn dám nói hắn cũng phục vụ nam khách , nàng liền cùng hắn tuyệt giao…… Không đúng, cho dù hắn phục vụ là nữ khách cũng không được.

Nàng tuyệt đối muốn hắn tu thành đạo đức, hiện tại cũng chỉ có thể có một mình nàng.

“Không có gì, chỉ nói hắn tay nghề tốt lắm.” .

Dừng lại cước bộ trước xe, Phương Nhược Tuyết thực thận trọng nói:“Hi Thần, em cảm thấy có một số việc, chúng ta thống nhất một chút.”

Vừa mới quy định xong thôi mà? Nàng như thế nào thích quy định như vậy?

“Em đã nói qua với anh đạo đức làm phục vụ , đúng vậy đi?”

“Đúng vậy.”

“Cho nên…… Anh đã muốn để em bao dưỡng, hẳn là sẽ không tìm khách nhân khác đi? Em cảnh cáo, em không thích chung chồng với người khác,… ân, em là chỉ tình nhân.” Nàng có chút khẩn trương, nếu hắn mất hứng bỏ nàng thì làm sao giờ?

Không thể phủ nhận, nàng giống như càng ngày càng có thói quen có hắn tồn tại bên cạnh.

Quan Hi Thần mỉm cười, cô nàng này là sợ hắn bị người khác đoạt đi sao?“Nhược Tuyết –”

“Làm chi?” Lại tới nữa, dự cảm điềm xấu!

Hắn nhăn mày, có chút khó xử nói:“Anh nghĩ em hẳn là biết, điều kiện như thế này, trong khế ước đã nói rõ ràng.”

“A? Đúng vậy……” Phương Nhược Tuyết khó nén thất vọng.

Nhưng nàng làm sao có thể biết, nàng cũng là lần đầu tiên bao nuôi ngưu lang a, nào biết bao dưỡng còn có quy củ.

“Nhưng nếu đây là hy vọng của em, cũng không phải không có cách……” Quan Hi Thần lại lần nữa lộ ra tươi cười quỷ dị, bởi vì hắn thích phương pháp này.

“Có biện pháp khác?”

“Ân.” Hắn nghiêm túc nói:“Nếu là khế ước lúc trước, anh có biện pháp cân nhắc suy xét tình hình mới quyết định muốn hay không nhận yêu cầu chủ nhân, nhưng là ở khế ước hiện tại, điều kiện với anh mà nói tương đối giới hạn, anh có thể yêu cầu chủ nhân đáp ứng yêu cầu của anh để bảo đảm quyền lợi, nói như vậy em hiểu không?” ( S : Chị hiểu không , em không ạ)

Không hiểu, nhưng không quan hệ, hẳn là không quá quan trọng.

Phương Nhược Tuyết chột dạ gật gật đầu,“Em hiểu.”

“Tốt lắm.” Hắn sờ sờ đầu của nàng, có điểm chưa thích ứng kiểu tóc mới của nàng, bất quá hắn còn nhiều thời gian mà.

“Em hôm nay không cần đi đồng học hội, nếu là bằng hữu tốt, lần sau hẹn,anh sẽ cùng đi với em.”

Hiện tại là nói đến sự kiện nào ?“Vì sao?”

“Em không phải nói có mấy người ỷ vào gia thế, thường khi dễ những người khác, lại cười nhạo em tầm thường, em căn bản là không muốn đi đúng không? Vậy đừng đi.”

“Nhưng là anh không phải mang em đến đây thay đổi sao? Đều chuẩn bị tốt, làm chi lại không đi?” Vô ích lãng phí của nàng năm giờ.

Bởi vì hắn hối hận !

Đang yên đang lành đi đắp nặn cho nàng để người khác theo đuổi? Hắn không phải ngu ngốc.

“Anh là muốn cùng em ký khế ước mới?”

Tốt lắm, hiện tại lại trở về khế ước, hắn liền bừa bãi.“Đúng, anh muốn ký khế ước mới với em.”

“Cho nên, hiện tại vì bảo đảm quyền lợi của anh, anh muốn ngăn chặn em cùng người khác kết giao.”

“Gì?”

“Nếu em có nam nhân khác, sẽ không thể bao nuôi anh, anh đây không phải thiệt thòi sao? Cho nên muốn ký khế ước mới với anh, phải có điều kiện không cùng người khác kết giao, đương nhiên vì đề phòng, đồng học hội cũng không thể tham gia.”

“Nha, vậy khế ước thời hạn bao lâu? Nếu……”

“Nhược Tuyết –” Hắn ngoắc ngoắc đầu ngón tay, ý bảo nàng lại gần một chút.

“Làm chi !” Nàng hiện tại suy nghĩ thực hỗn loạn nha!

“Con dấu, em đã quên, ký xong khế ước sẽ đóng dấu.”

“Nhưng là em……” Nàng còn không có xác định, dù sao chi tiết hắn cũng chưa giải nghĩa, thật sự là không đáng tin.

Hắn ngữ khí mang uy hiếp,“Em tốt nhất mau một chút, bằng không anh muốn ở trên đường tùy tiện bắt bừa nữ nhân ký khế ước, đóng dấu.”

Nghe vậy, Phương Nhược Tuyết phấn môi lập tức dâng lên, nhưng hôm nay thật sự không phải hôn môi, môi mới đụng tới nhau, đã bị một đạo thanh âm bén nhọn đánh gãy –

“Quan Hi Thần, tên xú tiểu tử này –” Đây là thanh âm điêu ngoa khiến Quan Hi Thần nổi cả da gà.

Hắn thở dài một hơi, trong lòng thầm mắng, người nào cũng được, làm sao có thể khéo như vậy gặp gỡ lão mẹ hắn?

Xoay người, hắn tận lực cười đến sáng lạn,“Lâm phu nhân, lâu không gặp, bà càng ngày càng trẻ đẹp, di? Eo của bà dường như nhỏ đi một chút?”

“Lại chiêu này, anh nói rõ cho tôi, lâu nay anh đi chỗ nào? Cư nhiên thật sự rời nhà trốn đi!” Ngón tay không chút lưu tình chỉ trong ngực hắn.

“Bà đuổi tôi, tôi nào dám lưu lại.” Không lưu lại cũng tốt, hắn mới có cơ hội cùng Nhược Tuyết sống cùng nhà.

Không có nghe con giải tích, Lâm Khinh Vi liếc Phương Nhược Tuyết liếc mắt một cái,“Anh lại thay đổi nữ nhân có phải hay không? Tôi cảnh cáo anh bao nhiêu lần, anh không nghe, có phải hay không muốn đem tôi tức chết?”

Nàng nghĩ không biết lại là ngôi sao nào vọng tưởng dựa vào con nàng để tâng bốc tên tuổi.

“Ách……” Phương Nhược Tuyết vẻ mặt khó nén hiu quạnh, lui về phía sau từng bước, rầu rĩ nói:“Vị phu nhân này, bà hiểu lầm, tôi cùng Quan Hi Thần một chút quan hệ cũng không có, hắn vẫn tuân thủ ước định với bà, không để cho những người khác bao dưỡng.”

Hai người đối thoại nàng đã nghe rõ ràng, xem ra đối phương căn bản là không cùng Quan Hi Thần chia tay, khả năng chính là cãi nhau một trận, Quan Hi Thần chính mình rời nhà trốn đi làm đối phương tức giận mà thôi.

Nàng không muốn hắn rời đi, cũng không nghĩ tới hắn nhanh như vậy rời đi, hơn nữa sau khi ký khế ước, tâm không hiểu có chút ê ẩm.

Nhưng nàng không thể ngăn cản tiền đồ của hắn, xem đối phương phục trang đẹp đẽ là biết, hắn đi theo đối phương có vẻ tốt hơn.

“Bao dưỡng?” Lời này có ý tứ gì? Lâm Khinh Vi nhíu mày.

Quan Hi Thần nghe được lại buồn bực. Đối xử với nàng tốt như vậy, này tiểu ngu ngốc còn muốn đem hắn giao cho người khác!

“Ân, hắn không có trái ước hẹn, cho nên bà lôi hắn trở về đi.” Xoay người, nàng nhỏ giọng ,lòng chua xót cùng hắn kề tai nói nhỏ.“Chúng ta cho dù có khế ước, không quan hệ, đi theo bà ấy, đối với anh sẽ tốt hơn nhiều.”

Nhìn thấu khổ sở trong mắt nàng, nguyên bản buồn bực lập tức biến mất, thân thủ ôm nàng vào lòng, Quan Hi Thần nghiêm túc đối mẫu thân nói:“Lâm phu nhân, nếu chúng ta đã quyết định chia tay, bà đừng tới tìm tôi, chúng ta coi như người xa lạ đi, tái kiến.”

Nói xong, lưu lại mẹ già một đầu mờ mịt, Quan Hi Thần trước đem Phương Nhược Tuyết đẩy mạnh lên ngồi ghế sau, chính mình vội vàng ngồi vào chỗ điều khiển, nghênh ngang đi.

~ ~ ~

“Cô tên Phương Nhược Tuyết?” Xa lạ thanh âm của nam tử lạnh lùng vang lên.

Đêm khuya, ngồi xổm trước cửa quán cà phê, Phương Nhược Tuyết sợ run một chút.

Quay đầu, phía sau nàng là hai nam tử trẻ tuổi mặc áo T-shirt màu đen.

Trong đó một tên tóc dựng thẳng lên, còn nhuộm màu vàng, một tên khác tóc còn dài hơn cả tóc nàng.

Nàng vội vàng đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy xin lỗi,“Thực xin lỗi, chúng tôi đóng cửa, phiền toái lần sau đến……”

Phương Nhược Tuyết phút chốc cấm khẩu, nhờ đèn đường màu vàng, nàng rõ ràng nhìn đến cánh tay hai gã nam tử, là hình đầu sói dữ tợn, bộ dáng không phải lương thiện.

Trước khi đóng cửa một giờ, Quan Hi Thần nhìn di động liếc mắt một cái, đột nhiên nói có việc muốn đi về trước, dặn dò cậu nhân viên đưa nàng về nhà, sau đó đi rồi.

Nhưng đi đường này về nhà bất quá hơn mười phút đồng hồ, hơn nữa cậu ta giống như muốn đi gặp bạn gái, cho nên nàng bảo hắn đi trước, không nghĩ tới mới đuổi hắn đi chưa được vài phút, chính mình liền gặp kẻ xấu. Nàng cũng rất muốn bỏ chạy, nhưng là…… Này hai cái trứng thối ngăn đón đường của nàng, nàng ngay cả dũng khí lấy di động trong túi ra cũng không có, chỉ sợ bị người chém một đao, làm sao bây giờ a?

Tóc vàng tính tình táo bạo trừng nàng,“Xú nữ nhân, bổn đại gia là hỏi cô có phải Phương Nhược Tuyết hay không, cô chỉ cần trả lời đúng hoặc không!”

Tròn căng mắt to chớp chớp, nàng thật cẩn thận hỏi:“Nếu tôi là Phương Nhược Tuyết, hai vị tiên sinh tìm tôi có việc sao?”

“Đúng hay không? Lại nhiều lời ta đánh nha!” Tóc dài xem ra không có tính nhẫn nại.

Gật gật đầu,“Ách…… Đúng.” Nàng rất muốn nói dối, nhưng lại sợ bị phát hiện , kết cục càng thảm hại hơn.

“Tốt lắm, đi theo chúng tôi một chuyến.” Tóc vàng nói xong, thân thủ bắt nàng.

“A –”

Bị tiếng nói nàng bén nhọn dọa thật lớn nhảy dựng, tóc vàng nhịn không được mắng,“Xú nữ nhân, tay tôi còn không có đụng tới, cô tên gì kêu?”

Nàng thân thủ chỉ vào phía sau hắn, vẻ mặt kinh cụ,“Kia…… Kia, nơi đó có cái nữ quỷ mặc đồ đỏ……”

Nghe vậy, tóc vàng cùng tóc dài thần sắc ngưng trọng, lại giả bộ không sợ thương lượng sau một lúc, quyết định cùng nhau xoay người xem xét.

Thừa dịp hai người lực chú ý di chuyển, Phương Nhược Tuyết bỏ chạy.

Hai người nhìn nửa ngày cái gì cũng không thấy, quay lại mới tỉnh ngộ chính mình bị lừa, chỉ nghe tóc vàng hét to,“Xú nha đầu, cô đứng lại đó cho tôi!”

Di động truyền đến tiếng nói bén nhọn không ngừng tra tấn Quan Hi Thần gần nửa tiếng, có thể biết Lâm Khinh Vi bị hắn làm cho không hiểu gì, tức giận không nhẹ.

“Lâm phu nhân, bởi vì mẹ bức hôn, làm cho con rời nhà trốn đi, không nhà để về, đành phải chìm đắm trong trụy lạc để cho người ta bao dưỡng, về phần vị tiểu thư kia chính là kim chủ bao nuôi con, hiểu không?”

Ngồi ở trên sô pha, Quan Hi Thần cắn quả táo một bên cà lơ phất phơ nói, một bên phân thần liếc đồng hồ báo thức trên tường.

Chết tiệt, 10 giờ rưỡi, tiểu ngu ngốc như thế nào còn không trở về? Bình thường không phải hơn mười giờ sẽ vào cửa sao? Huống hồ trước khi đi hắn còn dặn dò cậu nhóc làm ở đấy đưa nàng về, hẳn là năm phút đồng hồ thôi, làm sao có thể trễ như vậy?

Hắn hồ ngôn loạn ngữ hù mẫu thân, đi dép lê, đến cửa sổ xốc rèm cửa, mở cửa , nửa người trên chui ra ngoài xem xét.

Trên đường không một bóng người, chỉ có mấy ngọn đèn đường u ám cô đơn phát ra hào quang.

Chết tiệt! Hắn lại mắng, này nữ nhân rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đã trễ thế này còn không trở về, không biết hắn lo lắng cho nàng sao?

Chỉ chốc lát, tầm mắt hắn gắt gao khóa trụ xa xa một chút, vội vàng đối với di động nói:“Con có việc, không cùng mẹ nói nữa.”

Nhanh chóng chấm dứt điện thoại, thò tay vào túi quần, cầm chìa khóa thay giầy, hắn mở cửa chạy ra ngoài.

Chết tiệt, nếu vừa mới ở cửa sổ không có nhìn lầm, tiểu ngu ngốc đang gặp nguy hiểm !

“…… Cứu…… Cứu mạng a…… Cứu, cứu mạng……” Phương Nhược Tuyết một bên chạy một bên kêu, nhưng bởi vì chạy trốn mệt chết đi, tiếng kêu cứu càng ngày càng nhỏ, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn.

May mắn nàng hồi trước nằm trong đội điền kinh, hạng mục sở trường chính là chạy dài, nếu không, nhất định sẽ bị hai cái trứng thối phía sau kia bắt mất.

Tóc vàng cùng tóc dài gắt gao đi theo phía sau nàng,tóc dài rống lớn nói:“Xú nha đầu, cô còn chạy, để tôi bắt được sẽ cường bạo cô!”

Phương Nhược Tuyết quay đầu nhìn khoảng cách. Ân, còn có một đoạn, như vậy nàng hẳn là có thể chạy kịp về nhà, trong nhà có Quan Hi Thần, nàng sẽ không sợ.

Cảm thấy không có nguy hiểm, nàng bắt đầu quay đầu nồng thanh,“Các anh cho tôi là đứa ngốc a? Biết rõ các anh là người xấu còn ngây ngốc cho các anh bắt!”

Bất quá nàng thực hối hận không học mấy chiêu phòng thân, nếu không hiện tại sẽ không chạy trốn vất vả như vậy, trực tiếp vật ngã hai cái trứng thối kia.

Rất sợ bị đuổi theo , Phương Nhược Tuyết vẫn quay đầu quan sát tình thế, không chú ý tình hình giao thông, mới quay lại đầu, liền bất ngờ không kịp phòng bị, đầu đánh lên vật thể không rõ.

“Ô…… Đau quá nga!” Bị bắt dừng lại cước bộ, nàng ôm cái mũi khóc thét, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

“Nhược Tuyết, em không sao chứ?” Quan Hi Thần khẩn trương hề hề bắt lấy bả vai của nàng hỏi.

Quả nhiên, hắn không nhìn lầm, thật sự có người đuổi bắt nha đầu kia!

Vừa mới nhìn đến có người bắt nàng, tim hắn thiếu chút nữa bởi vì lo lắng mà ngừng đập, hắn rất sợ, sợ mất đi nàng.

“Hi Thần, như thế nào là anh?” Ngẩng đầu, nàng mới phát hiện vừa đụng vào trong ngực hắn, cũng bởi vì như thế, hiện tại cho dù còn không có thoát, nàng tựa hồ không còn sợ hãi.

“Anh ở trên lầu nhìn thấy em, em không sao chứ?” Thoạt nhìn không có tổn thương, trừ bỏ chạy trốn mệt mỏi, hẳn là không có việc gì đi?!

“Không có việc gì không có việc gì, có điểm suyễn mà thôi, đều do kia hai……” Không đúng, nàng nghĩ tới, nàng còn bị đuổi giết nha!

Tuy rằng gặp được hắn, nhưng đối phương có hai người, vẫn là về nhà an toàn, nếu nàng xui xẻo thì nàng cũng không muốn liên lụy hắn.

Phương Nhược Tuyết vội vàng kéo tay hắn ,“Chạy mau, đằng sau có người xấu muốn bắt em!”

Biết nàng không có việc gì, Quan Hi Thần an tâm, một tiếng cười nhạo, dùng lực đem nàng ôm trong lòng. Này nữ nhân cũng quá khinh thường hắn, hắn nhưng là Quan Hi Thần nha! Quan thị tổng tài, bởi vì phải làm nhiều việc, hắc bạch lưỡng đạo(Chính tà , ý anh là cả xã hội đen) đều có người của hắn, làm sao có thể sợ hai tên tiểu lưu manh?

“Tiểu tử, nữ nhân kia là vợ tôi, đây là chuyện gia đình tôi, cảnh cáo anh không cần xen vào việc của người khác.” Tóc vàng đến trước nhìn thấy hắn, tưởng người qua đường hỗ trợ, lập tức kiêu ngạo đe dọa.

Tóc dài đằng sau cũng rất ăn ý phụ họa,“Đúng vậy, cô ta là em gái tôi, cùng em rể có chút hiểu lầm, mới có thể bốc đồng chạy như vậy.”

Nghe vậy, Quan Hi Thần rất tức giận, tức chết rồi!

Này hai cái lưu manh nói thực chói tai, hắn còn chỉ là “Tình nhân” Nhược Tuyết thế mà tên tóc vàng lại còn nói Nhược Tuyết là vợ hắn?!

Hắn tức giận đến nắm tay phát run.

“Không, không phải, em không phải vợ hắn, cũng không phải em gái, Quan Hi Thần, anh có biết……” Hắn không nói lời nào bộ dáng dọa đến nàng, tuy rằng hai người quen biết không lâu, nhưng thực hiểu biết lẫn nhau, hắn sẽ không tin tưởng đối phương đi?!

Quan Hi Thần? Tên này rất rõ ràng truyền vào tai tóc vàng cùng tóc dài, bọn họ nhìn thoáng qua, đều tự trong lòng đầu toát ra một vấn đề?! Sẽ không là cái kia Quan Hi Thần đi?

“Ngu ngốc, em không cần cùng anh giải thích, anh biết mà.” Mày kiếm nhếch lên, Quan Hi Thần vỗ vỗ bả vai của nàng, đem nàng đẩy đến phía sau, khuôn mặt tuấn tú luôn luôn bất cần đời giờ phút này âm trầm cười.

“Tiểu tử, cậu có ý tứ gì? Là muốn cùng chúng tôi đối nghịch sao?” Tóc dài không kiên nhẫn rống to, hắn mới không tin hắn là Quan Hi Thần, ít nhất không có khả năng xuất hiện ở trong này.

“Tôi là bạn trai cô ấy, như thế nào không biết cô ấy có ông chồng cùng anh trai?”

“Chúng tôi đã cho anh lối thoát, không có bản lĩnh đừng học người ta anh hùng cứu mỹ nhân, hiện tại nếu anh đi, đem kia nữ nhân lưu lại, chúng tôi sẽ bỏ qua, bằng không…….”

Nghe thấy lời này, Quan Hi Thần biểu tình không thay đổi, nhưng thật ra dọa đến Phương Nhược Tuyết.

Nàng vội vàng nhảy ra, ôm mặt hắn, khẩn trương hề hề nói:“Bọn họ muốn bắt là em, anh đi trước, phải có một người rời đi mới có thể đi cầu viện a.”

“Đói bụng chưa?”

“Ách…… Có một chút, hôm nay buổi tối khách nhân rất nhiều…… Không đúng, em là nói anh chạy nhanh đi !” thời điểm khẩn cấp như vậy, hắn cư nhiên còn có tâm tình nói giỡn!

“Chúng ta chờ một chút nấu mỳ ăn được hay không?”

“Nha, tốt, em muốn thêm một quả trứng, không cần quá nóng, thuận tiện đem mỳ lạnh trong tủ…… Quan Hi Thần anh đang nói cái gì ! Còn không mau đi?!” Nàng tức giận đẩy thân mình hắn vững như Thái Sơn.

Nghe được hai người đối thoại tóc dài hoàn toàn tức điên, nghĩ cũng biết bọn chúng bị coi thường!

“Không cần muốn ăn cái gì, các người ai cũng không được đi, tôi muốn đánh đến các người không còn răng nanh mà ăn cái gì!”

Bộ dáng tao nhã, Quan Hi Thần chậm rãi đến gần tiểu lưu manh,“Vậy nhanh chút đi, Nhược Tuyết đã đói bụng, chúng tôi phải vội vàng trở về ăn mỳ.”

Hai người bị hắn phát ra khí thế, sửng sốt một chút, chậm chạp không dám đi về phía trước.

Mắt thấy cánh tay hai người thượng đều săm đầu sói dữ tợn, Quan Hi Thần ánh mắt nheo lại, đột nhiên nở nụ cười,“Hai người là Thiên Lang bang ?”

“Hừ, coi như ngươi cũng biết, biết sợ rồi sao!” Tóc vàng chỉ dám tại chỗ nồng thanh, từng bước cũng không dám tiến lên trước.

“Nha, vậy lão đại Lí Như Hải có khỏe không?” Việc này có điểm nghiêm trọng, hai người này không phải tên côn đồ bình thường, là phần tử bang phái, người như vậy sẽ tìm Nhược Tuyết phiền toái, hẳn là có gì quan trọng.

“Đúng a, khắp thiên hạ đều biết lão đại chúng tôi là Lí Như Hải, cậu đừng tưởng…… Cậu đang làm gì? Cậu muốn báo nguy? Đưa điện thoại đây!”

Quan Hi Thần đã muốn rất nhanh ấn phím gọi,“A Hải, có người tìm tôi phiền toái, giúp đi.” Tiếp theo hắn đưa điện thoại cho tóc vàng.

Vốn đang bán tín bán nghi , tóc vàng nói “Uy” một tiếng, sau liền thấy mặt hắn càng ngày càng trắng bệch, đợi cho di động tắt, đã là cả người phát run, tóc dài vừa thấy là biết không thích hợp, sợ tới mức răng nanh đánh nhau rầm rầm.

Ba một tiếng, tóc vàng dùng tay tát chính mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,“Thực xin lỗi, chúng tôi sai lầm rồi, chúng tôi không biết Quan tiên sinh cùng Phương tiểu thư có quan hệ, chúng tôi sẽ không đến nữa.”

Hắn còn nhớ rõ lão đại nói –

Các ngươi tìm hắn phiền toái, muốn người ta tìm ta phiền toái có phải hay không? Thực bị các ngươi hại chết, “thông minh” thì tự nhảy xuống Thái Bình dương đi , không cần lãng phí vải rách trong bang, mẹ kiếp, giá hàng dâng lên các ngươi có biết hay không?

Tóc dài cũng sợ tới mức một chân mềm nhũn ngã xuống đất, lắp bắp nói,“Thực xin lỗi, Quan tiên sinh, chúng tôi sai lầm rồi, không dám nữa, phiền toái anh cùng lão đại nói một tiếng, tha chúng tôi!”

“Không cần.” Hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay liếc mắt một cái,“Ai kêu hai tên các người lãng phí thời gian chúng tôi ăn khuya, tức nhất là, Nhược Tuyết nhà tôi muốn xem chương trình phát lại thì diễn xong rồi, các người chết chắc a!”

Hai người vội vàng hướng Phương Nhược Tuyết dập đầu,“Phương tiểu thư, tha thứ chúng tôi đi, cô muốn xem cái gì chúng tôi đều có thể nghĩ biện pháp đưa cho cô, làm ơn làm ơn.”

Phương Nhược Tuyết sợ tới mức rút lui từng bước, kéo kéo ống tay áo Quan Hi Thần,“Sự tình giải quyết sao?” Phát triển nhanh chóng, nàng thật sự không rõ ràng.

“Giải quyết.”

“Kết cục là cái gì?”

“Bọn họ bị nhét vào trong túi rách, vứt xuống Thái Bình dương.” Hắn dùng đầu gối cũng biết tên a Hải kia sẽ dùng hình phạt gì, thật sự là không sáng ý.

Nàng chớp mi,“Quên đi, cũng không sao, chạy bộ vận động, chúng ta trở về ăn khuya.”

Quan Hi Thần nhìn chằm chằm tóc vàng cùng tóc dài một hồi, hai tên sợ tới mức mồ hôi lạnh ròng ròng mở miệng,“Nghe được? Các anh có thể đi rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho a Hải.” Bất quá tử tội có thể miễn, mang vạ khó thoát khỏi.(S : Anh chưa tha đâu , các ngươi cứ chờ đấy.)

Hắn cũng không quên, cái tên tóc vàng kia kêu Nhược Tuyết là vợ hắn, cái tên tóc dài kêu tên tóc vàng là em rể nha!

Nhìn hai người chạy trối chết, Phương Nhược Tuyết đột nhiên nhớ tới một sự kiện,“Kỳ quái, hiện tại làm ngưu lang lại có thế lực nha? Anh vừa gọi điện thoại liền giải quyết.”

“Làm ngưu lang tính nguy hiểm rất cao, đương nhiên cần quen biết nhiều.” Nhẹ nhàng kéo bả vai của nàng, hắn mang theo nàng bước chậm về nhà.

“Cũng đúng, cùng người khác này nọ là có tính nguy hiểm.” Quen biết hắn , nàng thay đổi cái nhìn về ngưu lang.

Ngưu lang phải có dáng người tốt thêm chút hời hợt, cùng tài nghệ, người tốt số…… Quả thực là mười hạng toàn năng, người thường còn không đảm đương nổi!

“Nhược Tuyết……”

Hắn mang thanh âm khàn khàn vang lên, Phương Nhược Tuyết toàn thân lông tơ lập tức dựng thẳng, loại cảm giác khủng bố này so với thời điểm nàng vừa mới bị truy đuổi còn đáng sợ.

“Làm, làm sao?” Có cảm giác áp bách nha……

“Đóng dấu.” Hắn cần một chút ấm áp vuốt xuống nỗi bất an mất nàng ban nãy.

“Chúng ta đâu có ký thêm khế ước……” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng gương mặt phiếm hồng cho biết nàng cũng không cự tuyệt.

“Về sau không có ký khế ước cũng có thể đóng dấu.” Nắm tay nàng, đi lên cầu thang.

“Này lại là cái gì? Quy củ mới?” Nhìn hắn gọn gàng rút ra cái chìa khóa, mở cửa, đẩy nàng vào trước, lại quay đầu cẩn thận đem cửa khóa kỹ, nàng đột nhiên có một loại ảo giác, giống như hai người không chỉ là bạn cùng phòng……

“Không phải quy củ mới, vốn quy định chính là như vậy, thành lập khế ước sau một ngày, vì thí nghiệm quyết tâm hai người duy trì khế ước, nên định kỳ chấp hành động tác đóng dấu.” Hắn biết hắn không chỉ là thích nàng, mà là yêu nàng.

Hắn có thể chờ nàng chậm rãi phát hiện yêu hắn, này còn đầy thú vị, nhưng hắn cũng không tính thả chậm cước bộ chính mình,cái gì nên làm vẫn là cứ làm.

“Em cảm thấy anh sản xuất quy củ thực phức tạp nha, lần sau giấy trắng mực đen viết ra tốt lắm, miễn cho em quên.” So sánh “Khế ước dưỡng ngưu” với hôn thú thực giống nhau nha!

Rót một chén nước cho nàng, Quan Hi Thần cười gian xảo,“Đúng rồi, anh thiếu chút nữa quên, không chỉ muốn định kỳ chấp hành động tác đóng dấu, mà hình thức đóng dấu cũng phải đổi……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.