Kim Chủ Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 52: Đóng kịch




Trộm ân ái vui vẻ nhất thời nhưng hậu quả khó lường.

Khi trời lạnh sáng, bên ngoài dần có tiếng xe cộ.

Trong phòng mở máy điều hòa, rất ấm áp. Những tia nắng ban mai nhè nhẹ yếu ớt xuyên qua rèm cửa sổ, xua đi bóng tối bên trong.

Ninh Uyển tỉnh giấc trước, thoáng thấy bàn tay màu lúa mạch kia còn trên ngực mình, cô lại nhìn vào chiếc đồng hồ kim cương trên cổ tay mình, kim giờ đang chỉ ở vị trí sáu giờ.

Cô lập tức tỉnh táo trong cơn ngáy ngủ, không dám ham ngủ nữa, dời cánh tay trên ngực mình đi, rời khỏi vòng tay, lê cơ thể bủn rủn đau mỏi xuống giường, vật trong cơ thể cũng theo đó mà trượt ra.

Bụng dưới đột nhiên co rụt một cái, trở lại kích thước bình thường.

Ninh Uyển lê bước chân thật chậm rãi, cúi người nhặt mớ quần áo ngổn ngang trên thảm, mặc bộ của mình vào.

“Anh đưa em về.”

Từ khi cô vừa tự động là Lệ Minh Đình đã tỉnh giấc, hai tay trống rỗng, một mình anh ngủ không được.

Anh dựa vào đầu giường nhìn cô mặc từng món đồ vào, trông rất thú vị.

Ninh Uyển nghĩ nơi này có hơi xa nhà, cô cũng không quen đường, nên không từ chối anh, gật đầu đồng ý.

Lệ Minh Đình đứng dậy, đi đến cuối giường, nhặt quần áo mặc vào.

Ninh Uyển lơ đãng nhìn sang anh, đúng lúc thấy anh nhấc chân mặc quần lót vào, chỗ đáy quần cương cứng cộm ra, cô đỏ mặt vội vàng trốn vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.

Mùng 1 Tết, quán xá ở đường lớn ngõ nhỏ đều không mở cửa, chỉ có các cửa tiệm bán quà, thuốc lá, rượu bia.

Lệ Minh Đình quan sát rồi dừng xe lại bên đường, vào một cửa hàng mua giỏ quà, không biết là để làm gì.

Khung cảnh ngoài xe đã quen thuộc, cách nhà ngày càng gần, trong lòng Ninh Uyển vừa thấp thỏm vừa lo sợ.

Tối qua nhất thời xúc động nên đã theo anh đi khách sạn. Cô lo lúc này về nhà sẽ bị lộ chuyện, mà không ngờ rằng khi cô vừa đi đã bị phát hiện rồi.

Nếu là trước kia cô còn có thể nói dối là ra ngoài tập thể dục buổi sáng. Còn bây giờ dù cô vắt hết óc, cũng nghĩ không ra cách ứng phó.

Thế nên vì mãi bối rối lo lắng, cô đã quen dặn anh đừng chạy xe đến dưới lầu, khi nhớ ra thì đã quá muộn.

Cover sửa xe đã thấy Ninh Ngọc đứng ở đầu ngõ, nét mặt khổ sở đau lòng nhìn cô.

“Em…” Dù Ninh Uyển hơi ngạc nhiên nhưng cũng không lo bị cậu phát hiện, nếu cậu hỏi cô sẽ nói. Ngược lại, Ninh Ngọc còn chặn lời cô lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.

Trong lòng có một dự cảm chẳng lành, Ninh Uyển ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mẹ Ninh đang đứng trước cửa sổ nhà mình. Đầu óc cô lập tức trống rỗng, sững sờ đứng tại chỗ, tâm trí rối bời.

Phải đối mặt với những câu hỏi của mẹ Ninh như thế nào đây?

Cô cảm thấy hoang mang rơi vào tuyệt vọng.

Ninh Ngọc nhìn cô, lo lắng nói: “Chị, cả đêm qua mẹ luôn chờ chị về, không ngủ được, em và mẹ gọi điện thoại cho chị, nhưng ban đầu không có ai trả lời, về sau thì điện thoại tắt máy hẳn. Chị mau nghĩ xem nên giải thích với mẹ thế nào đi.”

Cậu cố ý đứng chờ ở bên dưới là để báo trước với cô, cho cô chuẩn bị tâm lý.

Mặt Ninh Uyển trắng bệch. Sáng nay cô xem điện thoại mới biết điện thoại đã tắt máy.

Giải thích thế nào đây?

Chuyện đã đến nước này, cô đã không thể cho chạy được nữa.

Lệ Minh Đình xuống xe, lấy quà từ trong cốp xe ra, cầm trong tay, đi đến bên cạnh Ninh Uyển, nhìn cô trấn an, rồi quay đầu nói với Ninh Ngọc: “Đi thôi.”

Ninh Ngọc nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, mà Ninh Uyển lại đang thất thần, luống cuống chẳng biết làm sao. Không còn cách nào khác, cậu đành nghe lời người đàn ông xa lạ này, đi trước dẫn đường.

Anh có cách gì chăng?

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của anh, Ninh Uyển cảm thấy mình đã điên rồi, lại đi đặt hy vọng vào anh, đúng là khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử.

Chỉ mong có thể làm mẹ Ninh nguôi giận, bằng không cô có chết cũng khó mà hết tội.

Mở cửa ra, vừa nhìn vào phòng khách đã thấy mẹ Ninh đang ngồi trên sofa, mặt không biểu cảm.

Ninh Ngọc đi vào ngồi bên cạnh mẹ, phòng hờ chuyện bất trắc.

Còn lại hai người đứng ở cửa, Ninh Uyển chần chừ không dám vào nhà.

Lệ Minh Đình thì có vẻ cực kỳ bình tĩnh, mỉm cười ấm áp, đi tới trước mặt mẹ Ninh, tự giới thiệu: “Bác gái, chào bác! Con là bạn trai Uyển Uyển, lần đầu đánh bạo đến nhà chào hỏi, mong bác không phiền.”

Lời nói của anh như một quả bom, dấy lên ngàn con sóng, làm mọi người trong phòng đều giật mình.

Ninh Uyển: “…” Trò đùa này hơi to rồi.

Ninh Ngọc: “???” Mình có anh rể rồi sao.

Những nghi vấn trong lòng mẹ Ninh càng nhiều hơn, Gương mặt dịu lại tục ngữ nói ‘đưa tay không đánh người mặt cười’, bà điều chỉnh biểu cảm, lạnh nhạt hỏi: “Uyển Uyển, là thật sao?”

Vào lúc này, mặc dù chột dạ, nhưng ngoài thừa nhận ra, Ninh Uyển không có lý do nào tốt hơn nữa, chỉ có thể để lừa dối cho qua chuyện.

Cô gật đầu, vẫn giữ tư thế cúi đầu nhận lỗi.

“Bắt đầu từ khi nào?” Mẹ Ninh hỏi Ninh Uyển

Lệ Minh Đình đặt quà xuống, giải vây cho cô: “Đầu năm ngoái ạ. Khi con đến Đại học Thanh Hoa công tác, vừa vặn Uyển Uyển đã đem lòng yêu mến, vừa hay có một người bạn giảng dạy ở đó, nên con đã nhờ người đó giới thiệu bắc cầu, thuê Uyển Uyển về làm gia sư cho cháu trai con.”

“Mãi đến nửa năm sau, Uyển Uyển mới chấp nhận lời theo đuổi của con. Cô ấy sợ bác phản đối nên không nói cho bác biết.”

Anh tỏ vẻ ngại ngùng, nói chuyện e dè như một cậu trai trẻ: “ Vì quá nhớ cô ấy nên tối qua con đi cả đêm đến đây, không ngờ trò chuyện một lúc thì bọn con ngủ quên mất.”

Cái cớ này như đánh bay mọi vấn đề.

Ninh Uyển không khỏi bội phục bản lĩnh bịa chuyện của anh, thật sự đã thành công thuyết phục mẹ cô.

Anh nói năng trôi chảy, biểu cảm tự nhiên chân thành, không chút giả dối.

So với những lời đồn mà người khác nói với mẹ Ninh cách đây không lâu, tâm lý của bà nghiêng về lời nói của anh hơn. Dù sao, cha mẹ trên đời này đều không ai muốn tin rằng con mình làm những việc không chấp nhận được như vậy cả.

Nhưng chuyện nào ra chuyện ấy, dù là người yêu, nhưng trai đơn gái chiếc ở chung một phòng cả một đêm, làm sao có thể không có chuyện gì.

Mẹ Ninh không phải là người cổ hủ, nhưng cũng không muốn con gái chịu thiệt. Bà nghiêm mặt nhìn Lệ Minh Đình, nói: “Uyển Uyển nhà bác trước giờ ngoan ngoãn, là một cô gái trọng tình cảm. Đây là lần đầu con bé yêu đương, bác mong con có thể chịu trách nhiệm đến cùng. Còn nếu chỉ vui đùa, thì mong con hãy dừng lại.”

Ninh Uyển lúng túng không thôi, sao mẹ cô lại nói vậy chứ.

Lệ Minh Đình cười đáp: “Uyển Uyển đã gặp cha con, ông ấy rất thích cô. Lần này con đến, chủ yếu là để hỏi ý của bác gái, xem năm nay có thể chọn ngày, cho chúng con kết hôn hay không.”

Ninh Uyển choáng váng, sao chuyện lại đến nước này rồi. Anh ăn nói mạnh miệng như thế, về sau cô biết giải quyết thế nào đây.

Mẹ Ninh thấy thái độ của anh thì nhẹ nhõm trong lòng, bảo anh ngồi xuống nói chuyện, định sai Ninh Uyển rót cho anh ly trà, nhưng còn chưa biết tên anh.

Lệ Minh Đình vô cùng tinh mắt, lên tiếng: “Bác gái cứ gọi con là Minh Đình như Uyển Uyển đi ạ.”

Ninh Uyển câm nín, cô gọi anh là Lệ tổng mà?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.