Editor: Khương Tuyết Ny.
Cũng chính vào thời điểm này, Cảnh Hảo Hảo bỗng dưng phát hiện, bản thân cô vẫn chưa thể đối mặt được với sự tình trước mắt, càng không phải nói đến phải làm như thế nào để giải quyết nó.
Cho nên, cô theo bản năng lượt chọn trốn tránh, không có chút tự tin nói: “Không cần, Lương Niên, giọng nói của em không có vấn đề gì lớn, ngủ dậy xong sẽ tốt thôi!”
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo lại sợ Thẩm Lương Niên khăng khăng muốn tới, liền tiếp tục bổ sung một câu: “Hôm nay em đặc biệt mệt, rất buồn ngủ, chỉ muốn ngủ!”
Bên kia đầu giây điện thoại, Thẩm Lương Niên im lặng trong chốc lát, sau đó nói: “Vậy được rồi, em nhanh chóng nghỉ ngơi đi!”
Cảnh Hảo Hảo nghe thấy y nói như thế mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, thất thần cùng Thẩm Lương Niên nói một câu “ngủ ngon” mới treo điện thoại.
Ban đêm, Cảnh Hảo Hảo nằm trên giường, lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn không thể nào ngủ được.
Chỉ cần cô nhắm mắt lại, trong đầu liền sẽ hiện lên hình ảnh vào nửa đêm hôm trước, chính cô cùng người đang ông kia đã ăn nằm với nhau tại khách sạn Giang Sơn, thân thể không khỏi run rẩy, phảng phất như hắn vẫn còn đang đè trên người của cô chưa đi.
Cùng lúc đó, đồng dạng cũng trong khách sạn Giang Sơn, Thẩm Lương Nguyên đóng lại màn hình điện thoại, toàn thân có chút hứng thú rã rời đứng trước cửa sổ rộng lớn của khách sạn, tầm mắt nhìn về phương xa.
Phía trước cửa sổ mà y đang đứng, vừa lúc là dòng sông Y, lẳng lặng chảy giữa trung tâm thành phố, dưới ánh sáng của hàng nghìn ánh đèn nê ông từ các toà nhà cao tầng chiếu xuống, trở nên diễm lệ lạ thường.
Đột nhiên, một bóng dáng kiều nhuyễn bỗng dưng ôm chầm lấy Thẩm Lương Niên từ phía sau, kèm theo một đao thanh âm ngọt mềm, mị hoặc nói bên tại y: “Lương Niên, anh đang suy nghĩ gì thế?!”
Thẩm Lương Niên thu hồi tinh thần, vừa mới xoay người, nữ nhân kia liền kiễng gót chân, vòng tay ôm lấy cổ y, nũng nịu nói: “Người ta đã tắm xong!”
Thẩm Lương Niên nhìn lướt qua Kiều Ôn Noãn chỉ hận không thể treo hết toàn thân lên người y, nâng tay, đem cánh tay đang vòng trên cổ của mình kéo xuống, lạnh nhạt nói: “Em đi ngủ trước đi.”
“Em mới không thèm...”
Kiều Ôn Noãn bĩu môi, không thuận theo ôm lấy Thẩm Lương Niên, một bên trêu chọc điểm nhạy cảm trên người y, một bên kéo y đến chiếc giường lớn cách đó không xa.
Sau khi kết thúc cuộc hoan ái, Thẩm Lương Niên dựa lưng vào thành giường, ngửa đầu, tay trái cầm một điếu thuốc lá, hé miệng nhả ra một ngụm khói trắng.
Kiều Ôn Noãn ở trong lồng ngực của y, ngón tay mang theo muôn vàn ý tứ vuốt ve da thịt rắn chắc, ngẩng đầu, nũng nịu nói: “Ngày mai anh bồi em đi dạo phố có được không?!”
Thẩm Lương Niên không nói gì, chỉ im lặng đưa điếu thuốc trong tay lên khoé môi, tiếp tục hút vào một ngụm, nhả ra một làn khói trắng, vài giây sau mới cúi đầu nhìn Kiều Ôn Noãn, chậm rãi nói: “Tiển Noãn, vài ngày sau chính là sinh nhật lần thứ hai mươi của hảo hảo.”
Tươi cười vốn treo trên mặt của Kiều Ôn Noãn nhanh chóng biến mất: “Lương Niên...Anh nói như vậy là có ý tứ gì...?!”
“Tiểu Noãn, lúc trước chúng ta đã ước định rõ ràng, anh với em chỉ là gặp dịp thì chơi, em cũng biết, anh đã đáp ứng Hảo Hảo, chờ cô ấy sinh nhật hai mươi tuổi, sẽ cho cô ấy một danh phận danh chính ngôn thuận.”
Thẩm Lương Niên dừng một chút, tiếp tục nói: “Hiện tại anh cảm thấy bản thân mình có lỗi rất nhiều với Hảo Hảo, không thể làm cô ấy sau khi giao phó tấm thân trong sạch cho anh, lại vẫn tiếp tục làm chuyện có lỗi với cô ấy!”