Kim Bài Trợ Lý

Chương 27




Dựa theo Tiêu Nghị lúc trước nhìn thấy Lê Trường Chinh, không thể không nhào lên ôm đùi, mặc kệ thế nào cũng tùy tiện xé cà vạt hoặc là xé một ống quần mang về làm kỷ niệm lại nói tuy rằng không đến mức cường hôn hoặc ôm, trở về ba tháng không tắm vì tay được anh ta nắm phải là nhất định.

Nhưng không biết vì cái gì, có lẽ bị Lô Chu tẩy não nhiều, mỗi lần Tiêu Nghị cảm thấy người khác hòa ái dễ gần, trong đầu sẽ hiện ra biểu tình hung tợn của Lô Chu: Người khác khom lưng uốn gối với cậu, khúm núm là nhìn mặt mũi của lão tử!

Hoặc là nói Tiêu Nghị đã là người của Lô Chu cũng đột nhiên phát hiện, mình đối với Lê Trường Chinh không chuyên nhất như vậy, ngược lại sợ Lô Chu không cao hứng, đối với nam thần Lê Trường Chinh cuối cùng của mình trở nên khắc chế rất nhiều, giống như Lê Trường Chinh đã tự động bị Tiêu Nghị mạnh mẽ hạ thấp, ít nhất dưới Lô Chu.

Đỗ Mã nói “Anh ra CD nhớ rõ cậu ấy, chờ bắt đầu hát, chúng ta cùng đi cổ động.”

Lê Trường Chinh cười nói “Cho cậu làm khách quý.”

Tiêu Nghị dở khóc dở cười nói “Nếu có cơ hội, nhất định.”

“Tôi phải đi.” Lê Trường Chinh nói “Có thời gian chúng ta tái tán gẫu, Tiêu Nghị, cậu có rảnh đến công ty của tôi chơi.”

“Được.” Tiêu Nghị nói.

Tiêu Nghị nghĩ thầm tôi còn không biết công ty anh ở nơi nào đâu, Lê Trường Chinh nhân tiện nói “Lầu 16 đối diện công ty các cậu.”

Tiêu Nghị “…”

Lê Trường Chinh lại cho Tiêu Nghị số điện thoại di động nói “Gọi số điện thoại này có thể gặp tôi, tôi cũng thích ca hát viết ca, có rảnh giao lưu.”

“Đây là danh thiếp của tôi.” Tiêu Nghị vội nói.

Tiêu Nghị đến thời gian này cũng hiểu được Lê Trường Chinh có chút tốt với mình, vội vàng đưa danh thiếp, trao đổi số của Lê Trường Chinh, đứng dậy muốn tiễn, Lê Trường Chinh lại ý bảo bọn họ tùy ý, đứng dậy đi.

“Muốn làm chi.”

Lê Trường Chinh đi rồi, Tiêu Nghị nói với Đỗ Mã “Tôi còn tưởng rằng cậu bảo tôi đi ra chơi. Gọi Lê Trường Chinh tới làm cái gì?”

“Tùy tiện.” Đỗ Mã đưa thực đơn ném cho hắn “Ăn cơm chưa? Trường Chinh trả tiền, chọn đồ ăn là được.”

“Có cùng Lô Chu ăn qua… Ân.” Tiêu Nghị nói “Nếu là như thế này, kêu bình Raffia đi, 3 vạn 8 còn chưa có uống qua đâu, uống không hết có thể mang đi không?”

Đỗ Mã phun đồ uống, Tiêu Nghị vội hỏi “Chỉ đùa một chút.” Tiếp lại kêu phục vụ sinh hỏi “Ở đây có Louis 15 không…”

Đỗ Mã cầm thực đơn, gọi cho Tiêu Nghị chút điểm tâm cùng rượu, Tiêu Nghị còn nói “Cậu nói thật đi, Lê Trường Chinh tìm tôi viết ca khúc?”

Đỗ Mã nói “Không, cậu đừng đa tâm, người khác quả thật thưởng thức cậu, nói ca khúc cậu viết hay như thơ tình, ngày hôm qua chúng tôi hát karaoke anh ta chọn bài này, phỏng chừng đồng cảm sinh hoạt trước kia của anh ta, tôi không hỏi nhiều.”

“Hai người quen nhau.” Tiêu Nghị nói.

“Đương nhiên.” Đỗ Mã nói “Chúng tôi thường cùng lão bản giới giải trí của bọn họ giao tiếp, cậu quên tôi là làm cho vay tiền?”

Tiêu Nghị nghĩ tới, Đỗ Mã nói “Có người rửa tiền thường xuyên tìm tôi hỗ trợ giật dây bắc cầu, thường xuyên qua lại thì quen, như thế nào, cậu hôm nay không quá cao hứng?”

Tiêu Nghị lắc đầu, không nói chuyện.

“Cậu không phải rất thích Lê Trường Chinh sao?” Đỗ Mã nói “Lúc còn đi học để cổ vũ cho anh ta, còn kêu hết ký túc xá xem phim của anh ta.”

“Ân.” Tiêu Nghị nói “Bất quá Lô Chu nếu biết, nhất định sẽ giết tôi.”

Đỗ Mã nói “Tôi đang có chuyện này, muốn tìm cậu nghiên cứu, nếu không Lô Chu bên kia cũng đừng làm.”

“Thần mã ——!” Tiêu Nghị nghe được thiếu chút nữa điên rồi “Không được! Cậu muốn hại chết tôi sao? !”

Đỗ Mã nói “Tôi đang có việc tìm cậu hỗ trợ. Là như vậy… Cậu hãy nghe tôi nói.”

“Đây không phải là cậu giới thiệu công tác cho tôi?” Tiêu Nghị dở khóc dở cười nói.

Đỗ Mã nói “Chỉ giao thời mà thôi, vốn cũng không tính toán cho cậu làm lâu, muốn cho cậu học vài năm rồi đổi nghề, cậu hãy nghe tôi nói đi, như vậy, cô tôi muốn mở công ty điện ảnh và truyền hình cậu biết?”

“Ân.” Tiêu Nghị gật gật đầu đáp.

Đỗ Mã nói “Cậu ký ba năm, đúng không? Tôi nghe dì ấy nói.”

Tiêu Nghị “Ân, dù sao trong ba năm, tôi tuyệt đối không thể rời đi Lô Chu. Tôi cũng sẽ không rời đi Lô Chu.”

“Cậu đừng vội ——” Đỗ Mã nói “Dì ấy mở công ty, thiếu nhân sự, hiện tại tôi kéo vài người cho dì ấy, ngành âm nhạc cũng muốn có người quản, tôi thật sự tìm không thấy, tôi cảm thấy người có chút tài hoa hoặc là xuất ngoại, hoặc là tự phối nhạc cho đại đạo diễn, thỉnh không động, tìm một vòng chung quanh, chỉ có cậu thích hợp vị trí này.”

“Không nên không nên.” Tiêu Nghị lập tức nói “Tôi cũng không được, hơn nữa Chu ca thật sự tốt với tôi, cậu không biết, trong lòng tôi rõ ràng, tôi không thể phản bội anh ấy.”

Đỗ Mã nói “Cậu đừng vội, hãy nghe tôi nói xong, bạn hữu vài người hiểu rõ, sáng tác, cậu nổi danh trong hệ của chúng ta, người đều cần kỳ ngộ, mấy năm nay không động tĩnh cũng không phải vấn đề của cậu, cậu xem một ca khúc của cậu hiện tại hát liền đỏ, chứng minh thực lực của cậu. Hơn nữa còn là ở công ty của cô tôi, đổi chức vị bên trong không tính vi ước, đúng hay không?”

Mày Tiêu Nghị chặt lại, Đỗ Mã còn nói “Ấn ý của tôi là cho cậu phụ trách quản lý ngành sang tạo âm nhạc trước, làm 1-2 năm, sang năm, Lê Trường Chinh tính toán hùn vốn với tôi chuẩn bị một dự án, mở công ty sáng tạo âm nhạc, chuyên môn tạo ra nghệ sĩ.”

“Đỗ Mã.” Tiêu Nghị nói “Vấn đề của tôi trước không đề cập tới, nghiệp đĩa nhạc nhiều năm như vậy vẫn luôn không khắc phục khó khăn, cậu cảm thấy cậu có thể?”

“Quốc gia muốn nghiêm tra bản quyền.” Đỗ Mã nói “Cậu không nhìn toàn cảnh, QQ âm nhạc này đó cũng đã quy phạm bản quyền sao? Tương lai trong vài năm, ca khúc được yêu thích khẳng định sẽ chậm rãi hồi phục, lúc này đây nghiệp đĩa nhạc lúc trời đông giá rét sẽ nhanh đi qua, cậu xem hiện tại âm nhạc tuyển tú, cái gì loạn thất bát tao đều có thể, phí tài trợ vào trận chung kết 100 vạn, có cái gì không tốt?”

“Không được.” Tiêu Nghị nói “Điều cậu nói, tôi hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ qua.”

Đỗ Mã nói “Cậu bệnh thần kinh! Không nói cái khác, làm lão bản không làm muốn đi làm trợ lý, giấc mộng trước kia của chúng ta đâu?”

Tiêu Nghị nói “Cậu còn nói với tôi này đó? Là ai muốn mở dàn nhạc, tốt nghiệp xong chạy đi buôn bán ? !”

“Tôi đây không phải đi cứu nước sao?” Đỗ Mã cười nói “Mấy năm nay, tôi vẫn luôn không buông tha, có tiền, sẽ thực hiện giấc mộng, nhạ, tôi có tiền, cậu có tài hoa, nói như vậy đi. Dàn nhạc, làm ca sĩ, xướng hồng toàn quốc, chúng ta đã qua tuổi kia, làm người chế tác âm nhạc, con đường này cũng thực khó nhưng chúng ta có thể làm lão bản, Lê Trường Chinh cũng thích âm nhạc, anh ta nghe xong câu chuyện của chúng ta, chỉ biết mấy năm nay, người giống cậu, giống tôi như vậy, bởi vì khuất phục hiện thực, chỉ có thể buông tha giấc mộng, hiện tại có cơ hội, có thể đi làm, vừa có tiền, lại có lý tưởng, không tốt sao? Không hạnh phúc sao?”

Tiêu Nghị nói “Cậu để tôi yên tĩnh đi, đừng vẫn luôn giống mẹ tôi nhắc tới tôi, tin tức quá lớn, cậu… Cậu uống say, Đỗ Mã.”

“Không ——” Đỗ Mã nói.

Tiêu Nghị uống chút rượu, nhìn ca sĩ đang hát giữa nhà hàng, cùng với nhạc đệm phía sau, thở dài.

Đỗ Mã còn nói “Cậu không có khả năng làm trợ lý cả đời, A Thỏ, minh tinh đều có lúc tức giận.”

“Danh khí đều là mây bay.” Đỗ Mã nghiêm túc nói “Giới giải trí mạc ba cổn đả, 1 năm, 10 năm, còn có thể làm cả đời? Ba năm không diễn, cũng không biết bị quên đi nơi nào. Lô Chu diễn phim truyền hình, đừng nhìn hiện tại đang lúc hồng, vạn nhất…”

“Được rồi đừng nói nữa.” Tiêu Nghị nói “Anh ấy thực cố gắng, anh ấy cũng thích diễn sẽ vẫn luôn diễn.”

Đỗ Mã uống một hớp rượu, buông tha lỗ tai của Tiêu Nghị nhưng không đến một hồi, anh ta còn nói “Anh ta có khả năng diễn cả đời nhưng anh ta không nhất định hồng cả đời, càng không nhất định phải giống như cậu làm trợ lý cả đời, vài năm còn kém không nhiều lắm, đừng vờ ngốc.”

Tiêu Nghị “…”

“Cậu hôm nay như thế nào dong dài như vậy.” Tiêu Nghị nói.

“Tôi muốn tốt cho cậu.” Đỗ Mã nói “Tôi giới thiệu cậu đi làm chỗ cô tôi cũng không phải là cho cậu đi làm trợ lý bị người ta la mắng, kết quả dì ấy ngược lại, đưa cậu cho Lô Chu khó hầu hạ như vậy, hoàn hảo hạt cát không lấn át được hoàng kim, nên hồng vẫn là đỏ.”

“Là Lô Chu cho tôi cơ hội này.” Tiêu Nghị nói “Nếu không phải anh ấy, tôi cũng sẽ không viết ca khúc này a, là anh ấy trân trọng tôi, tuy rằng tôi cảm thấy tôi tuyệt không hồng…”

“Ân.” Đỗ Mã nói “Cần thời gian tích lũy, mặc kệ thế nào, cậu cũng phải cố gắng? Cậu cảm tạ Lô Chu tôi biết, nhưng cậu phải cùng anh ta cùng ngồi cùng ăn, có cơ hội này vì sao không dốc sức làm? Mặc kệ thế nào, cậu không thể làm trợ lý cả đời, nếu không cậu nên hận tôi.”

Tiêu Nghị luôn luôn nhớ Lô Chu, chuyện này ngàn vạn lần không thể cho y biết, nếu không chết chắc rồi. Nhưng phải cự tuyệt Đỗ Mã thế nào? Hắn cũng biết Đỗ Mã có ý tốt, nhiều bằng hữu như vậy, là Đỗ Mã lôi hắn ra, cho hắn cơ hội này, bọn họ lúc còn là học sinh cùng ngủ một giường, Đỗ Mã còn nói giỡn không phụ nữ nào tốt hơn Tiêu Nghị, nếu tương lai cũng tìm không thấy đối tượng kết hôn tốt hơn Tiêu Nghị, liền cùng Tiêu Nghị đi Na Uy đăng ký kết hôn.

Đỗ Mã khẳng định không có khả năng lợi dụng hắn, bệnh thần kinh mới có thể từ trên người Tiêu Nghị tìm giá trị, ngược lại Đỗ Mã muốn có tiền, chân thành tính toán kéo hắn một phen.

Tiêu Nghị có đôi khi ngẫm lại, cảm thấy trên thế giới này đối với mình tốt nhất chính là Lô Chu cùng Đỗ Mã nhưng lập trường giữa Đỗ Mã cùng Lô Chu có xung đột, hai người đều muốn tốt cho hắn, muốn kéo hắn đến bên cạnh mình.

Căn bản không cách nào lựa chọn, nhất là khi Đỗ Mã nói những lời kia, Tiêu Nghị hồi tưởng lại thời gian bọn họ cùng một chỗ, nghĩ đến mình hiện tại nghèo như vậy, Đỗ Mã có tiền như vậy, nhất nhi tái, tái nhi tam không cần bất luận hồi báo gì, thuần túy là tình cảm, Tiêu Nghị cảm động muốn khóc.

“Tôi sẽ không kinh doanh.” Tiêu Nghị nói như vậy “Tôi sợ thêm phiền toái cho cậu.”

“Cùng nghĩ biện pháp là được.” Đỗ Mã nói “Hiện tại có tiền, không sợ mệt, không cần tới Lệ giang ở khách sạn 15 đồng tiền một ngày, cậu sợ cái gì?”

Tiêu Nghị lại không lên tiếng.

Đỗ Mã nói “Cậu sợ Lô Chu chửi? Có phải hay không?”

“Không phải.” Tiêu Nghị nói “Tôi thật muốn từ chức, tại sao phải sợ anh ta mắng? Anh ta rất tốt với tôi… Tôi đều cảm thấy… Tôi con mẹ nó đều phải yêu thương anh ta!”

Đỗ Mã bị một câu thình lình của Tiêu Nghị, nhất thời bị rượu sặc.

“Tôi nói thật!” Tiêu Nghị nói “Tuy rằng nghe thực nhảm.”

“Không không.” Đỗ Mã vội khoát tay nói “Không có gì, hệ âm nhạc 10 nam 9 gay rồi, cậu cong là chuyện tôi dự kiến… Các người lên giường chưa? Công phu trên giường của anh ta thế nào? Khó trách, nguyên lai cùng Trương Hân Nhiên chẳng có gì là bởi vì anh ta…”

“Không! Cậu hãy nghe tôi nói.” Tiêu Nghị bi thương nói “Tôi hiện tại cái gì cũng không muốn làm, lý tưởng cũng không biết ném tới người nào! Từ sau khi tốt nghiệp giấc mộng đã bị đánh chết chôn đi không đề cập tới, nếu không phải trong nhà thúc tôi kết hôn, tôi còn thật tính toán, coi như cả đời làm trợ lý, Lô Chu người này… Nói như thế nào? Nhân cách mị lực đi, thật sự làm tôi có thể khăng khăng một mực thương anh ấy, cùng anh ấy chung một chỗ, tôi đã cảm thấy thật cao hứng, không ở bên cạnh anh ta, tôi cũng đã vô dụng rồi, có anh ấy cổ vũ, tuy rằng cách anh ấy cổ vũ tổng là thực biến thái, nhưng người này là vậy, tôi có lúc đều hoài nghi mình là một M. Đây không phải là ái tình sao? Cùng cảm giác với mối tình đầu.”

Đỗ Mã thú vị nhìn Tiêu Nghị nói “Cậu không biết, Lê Trường Chinh người nọ mới là lợi hại, cậu quăng Lô Chu với anh ta, tôi cam đoan cậu không tới ba ngày càng thương anh ta hơn yêu Lô Chu, Lê Trường Chinh vô luận nói cái gì, làm như thế nào đều có thể theo ý cậu, hơn nữa còn là chân tâm, không ngụy trang.”

“Coi như hết.” Tiêu Nghị dở khóc dở cười nói “Đa tình từ xưa thương ly biệt.”

Đỗ Mã nói “Cậu chính là rất sùng bái Lô Chu, tựa như người yêu sùng bái bạn trai mình, phóng đại rất nhiều ưu điểm của anh ta, không nhìn khuyết điểm của anh ta, tình yêu cuồng nhiệt đều như vậy, thần tượng tình kết, có thể lý giải.”

Tiêu Nghị nhàm chán tựa vào trên ghế sa lông, Đỗ Mã còn nói “Cậu không cần sợ thiếu Lô Chu, cậu nghĩ như vậy, anh ta sủng cậu, nếu sủng cậu cũng hy vọng cậu tốt, đuổi theo nhân sinh của mình, có phải hay không? Anh ta nguyện ý tốn tài nguyên, kéo xuống mặt mũi nâng cậu, kiên trì dùng ca khúc chủ đề cậu viết, không phải bởi vì anh ta thích cậu sao?”

“Phải không?” Tiêu Nghị nói “Nguyên lai là anh ta cần dùng sao?”

“Cậu xem cậu người này đi.” Đỗ Mã nói “Có thể hồng thế nào cũng có thể hồng, chẳng lẽ bởi vì quan hệ của anh ta, cậu viết ca khúc dở có thể thành công hay sao? Anh ta chính là cho cậu cơ hội, cuối cùng cũng phải dựa vào chính mình, tôi cũng muốn cung cấp một cơ hội cho cậu mà thôi. Nếu cậu không cố gắng, anh ta còn không phải sẽ sinh khí? Tôi cảm thấy lấy ý nghĩ của anh ta, anh ta hy vọng cậu thành danh.”

“Cậu tự tin như vậy.” Tiêu Nghị nói “Cả ngày như đánh máu gà.”

Đỗ Mã “Tóm lại, nói như thế, nếu anh ta tốt với cậu sẽ muốn nâng cậu, cho cậu cao hứng, hiện tại tài hoa của cậu rốt cục có người thưởng thức, anh ta nhất định sẽ thả cậu đi tới phòng âm nhạc, đúng hay không? Nếu anh ta muốn cậu làm trợ lý cả đời, đây mới là áp chế.”

“Từ cô tôi mà tôi có thể hiểu Lô Chu.” Đỗ Mã lại thản nhiên nói “Anh ta không phải là người không phóng khoáng như cậy, cậu sùng bái anh ta, luyến tiếc anh ta, về sau có thể tùy thời viết bài hát cho anh ta, dùng tài nguyên của cậu phủng anh ta, cậu có biết một ca khúc có thể làm cho một phim điện ảnh đã chết hồi sinh không? Có bao nhiêu người nhớ rõ ca khúc kinh điển lại đã sớm quên những phim điện ảnh cùng truyền hình?”

“Ngày nào đó nếu anh ta gặp chuyện, cậu sẽ cảm thấy may mắn với lựa chọn hôm nay của mình bởi vì ít nhất cậu có thể trong lúc anh ta gặp nạn giúp anh ta một phen.”

“Sau khi cậu trở về cái gì đều không cần phải nói.” Đỗ Mã lại nói “Đừng nói gì, cô tôi cũng có ý tứ này, dì ấy sẽ tìm Lô Chu mở miệng, nếu cậu không yên lòng, cậu trước hết chuyển thành trợ lý phụ giúp công việc cho anh ta, mặc kệ sinh hoạt của anh ta, nhưng xử lý hết thảy công tác của anh ta, đoàn phim nếu cậu lo lắng thì đi theo, cho cậu chức vị phó tổng, buổi sáng đến phòng âm nhạc, dư lại nửa ngày cậu đi bồi Lô Chu là được.”

“Làm việc buổi sáng, bồi Lô Chu nửa ngày.” Đỗ Mã lại nói với Tiêu Nghị “Tôi biết cậu cả ngày ma ma kỷ kỷ, dính người, hiện tại cho cậu đi cậu cũng không bỏ xuống được, dù sao vừa mới bắt đầu, phòng âm nhạc cũng không nhiều việc, cậu có thể treo chức vị, hết thảy như cũ, thế nào?”

Tiêu Nghị nói “Tôi còn muốn đi, Lê Trường Chinh lại là xảy ra chuyện gì? Đến viết bài hát cho anh ta sao?”

Đỗ Mã nói “Cô tôi sau khi mở công ty điện ảnh và truyền hình sẽ cùng công ty của Lê Trường Chinh hợp tác, tôi thấy ý của dì ấy là muốn ký với Lê Trường Chinh, bất quá không có khả năng, về sau sẽ thường xuyên giao lưu hợp tác sẽ, chờ dì ấy bắt đầu dự án của mình, bộ phim đầu sẽ tập hợp đại già, nói không chừng Lô Chu & Lê Trường Chinh đều sẽ diễn chung.”

“Điện ảnh hay phim truyền hình?” Tiêu Nghị hỏi.

“Phim truyền hình, Cẩm Mao Thử miêu phi thiên.” Đỗ Mã nói “Tôi đoán.”

Tiêu Nghị “…”

“Ai diễn mèo, ai diễn chuột?” Tiêu Nghị nháy mắt liền quên tiền a công ty a ngành a sự nghiệp a, phản ứng đầu tiên chỉ là bản năng của fan, nghĩ thầm nếu đồng thời mời Lê Trường Chinh cùng Lô Chu, trên Skype, Weibo nhất định sẽ điên!

“Không biết.” Đỗ Mã nói “Tôi đoán Lô Chu diễn Bạch Ngọc Đường, Lê Trường Chinh diễn Triển Chiêu.”

“Lê Trường Chinh là người thuộc phái điện ảnh, anh ta cư nhiên còn diễn phim truyền hình sao?” Tiêu Nghị hỏi.

“Anh ta nhận.” Đỗ Mã nói “Tiền đủ thì anh ta nhận, không phải tôi nói, Lô Chu nhà cậu nếu không suy xét chuyển hình, phim truyền hình chỉ sợ chống đỡ không đến vài năm.”

Tiêu Nghị nói “Không khoa trương như vậy, anh ấy đang lúc hồng.”

Đỗ Mã nói “Anh ta nhiều lắm cũng diễn điện ảnh, nếu không chờ tiểu sinh lên đây, anh ta còn diễn hoa hoa công tử, hoặc là nam chính tây trang đô thị, hàng năm đều là phim truyền hình, lãng phí diễn xuất xuất thân từ điện ảnh, cậu nhìn Lê Trường Chinh, Lê Trường Chinh đều lấy ảnh đế .”

“Theo đuổi của mỗi người không giống.” Tiêu Nghị nói “Không thể so sánh như vậy… Bất quá Lê Trường Chinh cũng hơn 30 sao? Ah ấy thoạt nhìn trẻ hơn Lô Chu a… Đúng, lúc học đại học… Đúng, Lê Trường Chinh sinh cùng năm với Lô Chu.”

Lê Trường Chinh nhìn qua tựa như 23-24, Lô Chu tuy rằng diện mạo không già nhưng khí tràng thành thục hơn một chút, hai người kia cư nhiên là đồng học, Tiêu Nghị hoàn toàn không nghĩ tới.

“Hai người bọn họ tôi cảm thấy hẳn là trái lại.” Đỗ Mã cười nói “Lê Trường Chinh đi diễn phim thần tượng, Lô Chu càng thích hợp màn ảnh lớn.”

“Tôi cũng hiểu được.” Tiêu Nghị nói “Bất quá Lê Trường Chinh diễn xuất cũng tốt, anh ta thuộc loại đặc biệt ôn nhuận, trong ánh mắt mang theo câu chuyện, diễn cái gì giống cái đó.”

“Lô Chu diễn cái gì cũng giống như bản thân anh ta. ” Đỗ Mã đứng dậy nói “Trở về đi.”

“Bất quá tôi cảm thấy Lô Chu lợi hại nhất chính là có thể làm cho mình cùng nhân vật hòa hợp nhất thể.” Tiêu Nghị nói “Tuy rằng người diễn là anh ta nhưng khí tràng của anh ta cũng là khí tràng của nhân vật, hoàn toàn là tâm tình lúc đó của nhân vật, thực thần kỳ, cậu biết không, lúc anh ta diễn Khấu Bân, tôi thật sự cảm thấy chúng ta trong đó, tâm tình của anh ta, anh ta mê man, tôi đều có thể cảm giác được.”

“Ân.” Đỗ Mã nói “Hai người bọn họ đều là thiên phú , đình chỉ, tôi biết anh ta là nam thần của cậu, vừa nói tới anh ta cậu lại nói ba ngày ba đêm … Đi thôi, trở về quá muộn cẩn thận bị mắng.”

12 giờ đêm.

“Nói cái gì?” Lô Chu hoài nghi nhìn Tiêu Nghị.

Tiêu Nghị “Không nói gì.”

Tiêu Nghị như đang xem sách tranh đạo Hồi, đem Ipad lật sang trang khác. Lô Chu giận dữ hét “Nhìn Amazon cậu lật nhanh như vậy làm chi!”

Tiêu Nghị đành phải lại lật trở về.

Lô Chu “A? Cái gì cũng không nói, hai người ngồi cả đêm? Tốt lắm, không nói gì nghiêm trọng sao?”

“Nói về Raffia cùng Louis 15.” Tiêu Nghị lẩm bẩm.

“Cậu nhìn cậu đi.” Lô Chu nói “Như thế nào cũng không gói chút cơm rượu thừa cặn ở nhà hàng cho Tiểu Lô đói rách?”

Tiêu Nghị “…”

Tiêu Nghị nghĩ thầm anh ăn dấm của Đỗ Mã sao? Là bởi vì lần trước chúc mừng sinh nhật tôi, phát hiện tôi chạy tới nhà Đỗ Mã sao, nếu biết tôi cùng Lê Trường Chinh bắt tay … Hẳn là sẽ đem đồ vật trong nhà bị tay tôi chạm qua toàn bộ ném xuống. Nói không chừng nháy mắt Ipad sẽ không có.

“Đỗ Mã có tiền như vậy?” Lô Chu lại hỏi “Uống Raffia?”

Tiêu Nghị nói “Không, cậu ấy uống không nổi, chính là tâm sự gần đây nhiều quá thôi.”

Lô Chu không quá tin tưởng, nhưng lại không thể biến thành giun đũa chui vào trong bụng Tiêu Nghị nhìn hắn nghĩ cái gì, Tiêu Nghị đang giao chiến bên trong, một tiểu ác ma Đỗ Mã mặt đen hắc hắc cười xấu xa, một người khác lại là thiên sứ Lô Chu hai tay tạo thành hình chữ thập lẩm bẩm nói Harry ——

Tiểu ác ma Đỗ Mã không trụ nói Tiêu Nghị a, kiếm tiền nha, thành gia lập nghiệp, làm lão bản là có thể ở Bắc Kinh mua nhà, chỉ cần có tiền, cậu có thể tùy thời báo đáp Lô Chu, chờ anh ta gặp nạn, cậu có thể làm ân nhân của anh ta…

Tiểu thiên sứ Lô Chu ở một bên nói:

Tiêu Nghị ——

Tôi là nam thần của cậu

Là nam thần của cậu

Nam thần của cậu

Nam thần

Thần…

Tiêu Nghị “…”

Vẻ mặt Lô Chu chán nản nhìn Tiêu Nghị.

“Qua trang.” Lô Chu nói “Cậu si ngốc sao?”

Tiêu Nghị cảm thấy kỹ năng trời sinh của Lô Chu nhất định đặt đại bộ phận vào diễn xuất, dư lại thì toàn bộ đặt vào phun tào, đi làm người dẫn chương trình nói không suy nghĩ, chuyên môn nói móc nghệ sĩ đồng hành nhất định thực phấn khích.

Tiêu Nghị buồn bực qua trang, nghĩ đến phải rời khỏi Lô Chu, trong lòng khổ sở, Lô Chu cũng phát hiện hắn hôm nay biểu hiện có chút kỳ quái, bất quá không nói gì, không bao lâu, Tiêu Nghị tắt đèn ngủ.

Tiêu Nghị một mình nằm ở trong phòng, bức màn bên ngoài chiếu một chút ánh sáng, hai chân hắn đạp thú nhồi bông của Lô Chu, nhìn thấy nó đeo nhẫn kim cương trước kia Tiêu Nghị mua cho bạn gái bồi tội, đó là lúc Lô Chu phát tiền lương đầu tiên cho hắn, tổng cộng có 8 vạn, vì thế Tiêu Nghị mua chiếc 1 vạn 2.

Nhẫn chiết xạ quang mang, chiếu xuống trên ngón tay con thú nhồi bông, tình yêu của hắn đã triệt để kết thúc.

Hắn kéo tay mềm nhũn của nó, nhìn một hồi, ngẫm lại, trong lòng bị đè nén, muốn tìm người nói, bình thường có chuyện gì hắn liền bức thiết muốn nói cho Lô Chu, giống như nói cho Lô Chu, Lô Chu sẽ thay hắn quyết định, mắng hắn sau đó đi xử lý giúp hắn.

Hiện tại hắn cũng muốn mở miệng nói, nói đi nói đi, nói trong lòng thoải mái chút, nếu Lô Chu phản đối, Tiêu Nghị liền từ chối đề nghị này của Đỗ Mã.

Tiêu Nghị khinh thủ khinh cước đi qua hành lang.

“Chu ca… Anh đã ngủ chưa.” Tiêu Nghị nhỏ giọng nói.

Ở trong không phản ứng, Tiêu Nghị đem lỗ tai dán trên cửa, cửa đột nhiên kéo khai, Lô Chu mặt không đổi sắc đứng ở cửa phòng. Cả người Tiêu Nghị nhất thời ngã xuống, không cẩn thận trảo quần ngủ của Lô Chu, trực tiếp xả quần của y xuống dưới.

Lô Chu “…”

Tiêu Nghị vội nói xin lỗi, Lô Chu xấu hổ, kéo quần lên.

“Làm gì?” Lô Chu nói.

“Anh… Cửa phòng không phải có điều khiển từ xa sao?” Tiêu Nghị nói ” Vì sao muốn đích thân mở cửa…”

Lô Chu nói “Tôi muốn đi xuống uống nước!”

Tiêu Nghị vội hỏi “Tôi đi rót nước cho anh.”

Tiêu Nghị xuống lầu mang nước đá lên, Lô Chu tiếp nhận lại không uống, hai người đứng trước cửa phòng. Thời tiết đã có điểm nóng mở điều hòa, áo ngủ trên thân Lô Chu không cài cúc áo, hiện ra cơ ngực to lớn cùng cơ bụng cân xứng, Tiêu Nghị thân trần, chỉ mặc quần ngủ.

Lô Chu giương lên mi “?”

Tiêu Nghị nghĩ nghĩ nói “Tôi… Có chuyện muốn nói cho anh.”

Lô Chu “Ngô.”

Ngắn ngủi trầm mặc, Tiêu Nghị giương mắt nhìn Lô Chu, đột nhiên thập phần khẩn trương.

“Muốn nói cái gì?” Lô Chu chờ mong nhìn Tiêu Nghị.

Tiêu Nghị “…”

Tiêu Nghị liếm liếm môi, tránh đi ánh mắt Lô Chu, đêm đăng đạm sắc ở cuối hành lang, chiếu rọi thân thể cùng da thịt bọn họ.

Trong mắt Lô Chu mang theo trách cứ cùng lo lắng, sờ sờ đầu Tiêu Nghị nói “Làm sao vậy? Này không giống cậu.”

Tim Tiêu Nghị kịch liệt nhảy dựng lên, Lô Chu sờ đầu hắn làm hắn có cảm giác phi thường ấm áp, tựa như toàn bộ thế giới trong nháy mắt trở nên tốt đẹp, giống như ái tình làm người ta nhìn thấy tốt đẹp, làm hô hấp Tiêu Nghị đều ngừng lại.

Lô Chu còn nói “Tiến vào rồi nói đi.”

Lô Chu cầm ly nước vào phòng, Tiêu Nghị nói “Không… Không . Ngày mai rồi nói sau, ngủ ngon, Chu ca.”

“Có bệnh a!” Lô Chu dở khóc dở cười nói.

Tiêu Nghị “…”

Tiêu Nghị một đầu hắc tuyến đóng cửa lại, trở lại trong phòng, hắn ôm thú nhồi bông của Lô Chu, cầm di động nhìn lại nhìn, quyết định gọi điện thoại cho Đỗ Mã, nói cho anh ta biết mình còn chưa chuẩn bị tốt, cũng luyến tiếc Lô Chu.

Bất quá quá muộn, Đỗ Mã nhất định đã ngủ, ngày mai rồi nói sau, ngày mai từ chối đề nghị của Đỗ Mã, nhưng mà Tiêu Nghị như thế nào cũng ngủ không được, vẫn luôn thức đến hơn 5-6 giờ, lo lắng đề phòng gửi tin nhắn cho Đỗ Mã, kêu anh ta gọi mình, mới dần dần ngủ đi.

Hôm sau, Tiêu Nghị bị Lô Chu ném gối vào đầu, đang ngủ nhất thời dậy.

Lô Chu một bên đeo đồng hồ một bên nói “Đỗ tổng kêu tới công ty một chuyến.”

Tiêu Nghị buồn ngủ đi vào trong phòng rửa tay, tiện đà ngã vào Lô Chu một thân tây trang.

Buổi sáng, Lô Chu lái xe, lại bị kẹt xe, Tiêu Nghị còn ngủ gà ngủ gật.

“Cậu đêm qua ngủ không ngon?” Lô Chu hỏi.

“5 giờ mới ngủ …” Tiêu Nghị một mảnh hỗn độn đáp.

“Cả ngày suy nghĩ gì.” Lô Chu gõ gõ trán Tiêu Nghị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.