Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 28: Tuyệt sát




"Ai~!"

Quỷ Cốc Tử thở dài một tiếng, chỉ có thể đi theo sau lưng Phượng Khuynh Thành, trơ mắt nhìn Phượng Khuynh Thành xé rách vị trí xiêm áo dư thừa trên người, quấn cây nhuyễn kiếm ở bên hông.

Đối với việc Phượng Khuynh Thành vừa là đồ đệ, vừa là nữ nhi, hắn không có biện pháp nào.

Đối với nàng, trừ phục tùng chính là phục tùng, còn phải nói gì nghe nấy.

Bởi vì, nàng nói, nàng không thích người không nghe lời, cho dù là một con chó, không nghe nàng sai bảo, nàng tuyệt đối sẽ không giữ lại.

Nhưng mà, hắn lo lắng, nàng một lúc uống nhiều thuốc như vậy......

Nếu trận bộc phát này qua đi, sẽ lưu lại cho thân thể quá nhiều tai hoạ ngầm!

Phượng Khuynh Thành thử nhẹ nhàng vận khí, cảm giác cả người tràn đầy nội lực, thậm chí so với lúc trước, còn mạnh mẽ hơn, nhếch môi cười, nàng thích cường đại, cảm giác có thể nắm giữ tất cả.

Mở cửa tẩm điện ra, nhanh chóng phi thân bay lên nóc nhà, lặng yên không một tiếng động.

Quỷ Cốc Tử lập tức đuổi theo, không dám lười biếng.

Đi tới Tàng Bảo Các, Phượng Khuynh Thành giơ tay lên ý bảo Quỷ Cốc Tử ở lại bên ngoài, Quỷ Cốc Tử muốn cự tuyệt, con mắt Phượng Khuynh Thành nhẹ híp, mày khẽ cau, trong con ngươi, lóe lên sự tàn nhẫn, cổ Quỷ Cốc Tử co rụt lại, gật đầu một cái, ẩn vào góc, giấu kỹ thân thể mình.

Phượng Khuynh Thành hài lòng gật đầu, lặng lẽ đẩy cửa Tàng Bảo Các ra, nhắm mắt lại, thích ứng bóng tối bên trong Tàng Bảo Các, cho đến khi đã thích ứng, có thể thấy rõ ràng  bố cục bên trong Tàng Bảo Các, mới theo vị trí hôm đó Quân Vũ Nguyệt đi, từ từ đi về phía trước.

Đi tới trước cầu thang, chân Phượng Khuynh Thành khẽ đạp lên cầu thang, bay người lên trên lầu hai, ở lầu hai, Phượng Khuynh Thành không hề ngừng lại, trực tiếp đi qua một bên, nơi Quân Vũ Nguyệt mở cơ quan, nhẹ nhàng tìm kiếm, ken két một tiếng, trên đầu mở ra một cửa sổ, Phượng Khuynh Thành nở nụ cười.

Phi thân mà lên. Diễn đàn L %^ ê Q Úy Đ *& ôn

Từ từ đi tới vị trí để Thiên Sơn Tuyết Liên.

Nghĩ đến sẽ lập tức có được Thiên Sơn Tuyết Liên, sau đó độc của Mặc Hàm Mạt Vũ có thể được giải, bọn chúng có thể giống như những hài tử khỏe mạnh khác, rốt cuộc không phải chịu được lúc kịch độc phát tác, đổ máu, khổ sở bị nấu trong nước sôi nóng bỏng, không nhịn được vui sướng, trái tim cũng thình thịch đập dữ dội.

"Chuyện này......"

Vui sướng còn chưa kịp dâng lên.

Phượng Khuynh Thành nhìn nơi vốn để Thiên Sơn Tuyết Liên, trống rỗng, nụ cười trên mặt cứng lại từ khi nào, còn khó coi hơn khóc, thân thể cũng cứng đờ, bàn tay xuôi ở bên người, cũng không nhịn được phát run.

Tức giận, căm hận.

Đến hàm răng cũng đang run rẩy.

Sự uất ức này không có chỗ để phát tiết.

"A......" Quát to một tiếng, Phượng Khuynh Thành vận khí một chưởng đánh nát cái bàn chỗ đặt Thiên Sơn Tuyết Liên, vẫn cảm thấy không đủ hả giận, lại vận khí đánh nát vài bảo vật giá trị liên thành.

"Quân Vũ Nguyệt, ta muốn giết chết ngươi!"

Một tiếng gầm này, cả Nhiếp Chính Vương phủ cũng run lên mấy lần.

Những thị vệ núp ở chỗ sáng chỗ tối lập tức chạy tới Tàng Bảo Các.

Quỷ Cốc Tử núp trong bóng tối, kêu to không ổn, vừa định cất bước, mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn vào Tàng Bảo Các......

"Khuynh Thành, cẩn thận......"

Quỷ Cốc Tử quát to một tiếng, nhắc nhở Phượng Khuynh Thành bên trong Tàng Bảo Các. Lại bại lộ vị trí của mình, lập tức, có vô số mũi tên nhọn bay tới chỗ hắn, Quỷ Cốc Tử rút roi ra, cuốn một cái, cuốn lấy đợt tên nhọn đầu tiên, dễ như trở bàn tay ném ra ngoài, lại lập tức có đợt thứ hai, đợt thứ ba......

Hắn vốn có thể thừa cơ rời đi, nhưng hắn lo lắng cho an nguy của Phượng Khuynh Thành.

Lúc Quỷ Cốc Tử đang mệt mỏi nghênh chiến, cửa sổ lầu ba Tàng Bảo Các vì chấn động mà mở ra, một bóng dáng tươi đẹp phi thân ra, một cước phá hủy cánh cửa sổ, đôi tay mở ra, như Đại Bàng giương cánh, tóc đen dài tung bay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, là sự tức giận cùng sát khí.

Trong hai tròng mắt, đã sớm lạnh lẽo như băng ngàn năm, không mang theo một chút nhu tình.

"Quân Vũ Nguyệt, cút ngay ra đây cho lão nương!"

Rống giận xong, Phượng Khuynh Thành vận khí, hút lấy những mũi tên nhọn đang bay tới, vận khí, đẩy toàn bộ ra ngoài, lập tức có âm thanh mãnh liệt truyền đến, kiếm khí hơi ngừng lại, rồi nghênh đón đợt thứ hai.

Bởi vì không nhìn thấy Thiên Sơn Tuyết Liên, cả người Phượng Khuynh Thành cuồn cuộn lửa giận đang không có chỗ phát tiết, những người cầm cung tên, là nơi cho nàng trút giận.

Một đợt mũi tên nhọn bay tới, Phượng Khuynh Thành đánh trả một đợt.

Không chút lưu tình, đỏ mắt chém giết, giống như Tu La dưới địa ngục.

Cho đến khi, mũi tên nhọn dừng lại, một người mặc cẩm y đen từ không trung bay xuống, hạ xuống trên tường rào bên ngoài Tàng Bảo Các.

Phượng Khuynh Thành từ trên cao nhìn xuống, tốn hơi thừa lời nghiến răng, "Quân Vũ Nguyệt......!"

Quân Vũ Nguyệt lạnh lùng nhìn Phượng Khuynh Thành, không hiểu, hắn rõ ràng đã dùng ngân châm phong tỏa nội lực của nàng, tại sao nàng?

Hơn nữa, võ công nội lực còn thâm hậu hơn rất nhiều.

"Khuynh Thành, xuống!" Quân Vũ Nguyệt trầm giọng nói.

Những lời này, cũng là muốn nói cho Phượng Khuynh Thành, xuống, hắn có thể bỏ qua mọi chuyện.

Nhưng Phượng Khuynh Thành, bởi vì tung tích Thiên Sơn Tuyết Liên không rõ, đã sớm tức điên, tâm trí mê mẩn, cũng không tin tưởng Quân Vũ Nguyệt, không, cho tới bây giờ cũng chưa từng tin tưởng.

"Quân Vũ Nguyệt, ta muốn Thiên Sơn Tuyết Liên, ra giá đi!"

"Thiên kim không đổi!"

Phượng Khuynh Thành nghe vậy, nóng nảy oán hận.

"Quân Vũ Nguyệt, ngươi đáng chết, đây là ngươi bức ta!" Phượng Khuynh Thành nói xong, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, đâm về phía Quân Vũ Nguyệt.

Không chút lưu tình.

Một kiếm này, mang theo sát khí, nhất định đâm trúng Quân Vũ Nguyệt, cũng muốn thấy máu.

Quân Vũ Nguyệt lạnh lùng nhìn Phượng Khuynh Thành tức giận ngút trời, không nhanh không chậm rút trường kiếm ra, tiến lên nghênh đón Phượng Khuynh Thành, đều là cao thủ tuyệt sắc, Lưỡng Kiếm Tương Bính, Đao Quang Kiếm Ảnh *, phía sau hai người, rất nhiều thứ không chịu nổi kiếm khí cực lớn, tường rào ầm ầm sụp đổ.

(* Hai thanh kiếm áp sát, tàn sát khốc liệt) 

Vừa bắt đầu, Quân Vũ Nguyệt liền hiểu rõ, Phượng Khuynh Thành nhất định đã uống gì đó.

Nếu không, lần trước, chỉ có thể đánh ngang tay, lần này, thế nhưng hắn lại rơi vào thế hạ phong, mà con ngươi Phượng Khuynh Thành, càng ngày càng đỏ, đó là biểu hiện sắp tẩu hỏa nhập ma.

Nếu như mặc cho nàng tiếp tục như vậy, nàng nhất định sẽ không chịu nổi xung lực khổng lồ này, mà bạo huyết bỏ mình.

Không......

Đây không phải là điều hắn muốn.

Vừa bắt đầu, hắn vốn không muốn như vậy.

Bỏ trường kiếm ra, mặc cho Phượng Khuynh Thành nảy sinh ác tâm đâm tới, tay kia ngưng tụ hơi thở, lúc nhuyễn kiếm của Phượng Khuynh Thành sắp đâm trúng tim mình, hút Phượng Khuynh Thành vào. 

"Hấp Công Đại Pháp, Khuynh Thành cẩn thận......"

Quỷ Cốc Tử quát to một tiếng, thoát ra muốn trợ giúp Phượng Khuynh Thành, Long Nhất, Ám Nhất Ám Nhị lập tức tấn công Quỷ Cốc Tử, cản trở Quỷ Cốc Tử cứu người.

Phượng Khuynh Thành chỉ có thể trơ mắt nhìn Quân Vũ Nguyệt hút đi nội lực của nàng, mạnh mẽ cảm thấy thân thể không thể động đậy, thân thể càng ngày càng suy yếu.

Cho đến khi Quân Vũ Nguyệt thu tay lại, đến hơi sức cầm nhuyễn kiếm cũng không có, tay mềm nhũn, nhuyễn kiếm rơi xuống, người cũng nặng nề ngã xuống đất.

Phượng Khuynh Thành chỉ có một suy nghĩ, chính là, nàng không thể chết được, cũng không chết nổi.

Nàng còn có Mặc Hàm, Mạt Vũ, nàng không thể chết được, tuyệt đối không thể.

Lúc Phượng Khuynh Thành sắp tiếp xúc với mặt đất, Quân Vũ Nguyệt ôm eo của Phượng Khuynh Thành.

"Khuynh Thành......"

Phượng Khuynh Thành mở đôi mắt đẹp, ngực kịch liệt phập phồng, hơi thở rõ ràng không yên, lại từng chữ từng câu, cắn răng nghiến lợi, "Quân Vũ Nguyệt, giờ khắc này, ta hận ngươi, hận không được tự tay giết ngươi!"

"Ngươi......"

Phượng Khuynh Thành không che giấu chút hận ý nào, là chuyện Quân Vũ Nguyệt không hề nghĩ tới.

Thật. Diễn đàn L %^ ê Q Úy Đ *& ôn

Hắn thật sự không quen khi Phượng Khuynh Thành nhìn hắn như vậy, cũng không vui.

Hắn thích, Phượng Khuynh Thành mềm mại dựa vào trên người hắn, mở miệng một tiếng Vương gia, khéo cười thật tươi đẹp, giấu giếm tâm cơ, hoặc là động tình thì nhuyễn nhuyễn nhu nhu (mềm dẻo) như lông chim.

"Quân Vũ Nguyệt, ngươi đi chết đi......" Phượng Khuynh Thành gào xong, nhanh chóng rút chủy thủ ra, đâm vào ngực Quân Vũ Nguyệt, lúc Quân Vũ Nguyệt kinh ngạc, nặng nề đẩy hắn ra, mà người nàng cũng ngã rầm trên mặt đất, lại ha ha nở nụ cười.

Nàng biết, lần này, nặng bao nhiêu, gần như nàng dùng hết hơi sức toàn thân.

Quân Vũ Nguyệt nhìn chủy thủ trên ngực.

Đây là chủy thủ hắn đặt ở ám thất trong tẩm điện, giá trị ngàn vàng.

"Ha ha, không ngờ bản lĩnh của ngươi rất tốt, lại có thể tiến vào ám thất, Phượng Khuynh Thành, Bổn vương thực sự xem thường ngươi rồi!"

"Quân Vũ Nguyệt, bản lĩnh của ta, ngươi không biết nhiều đâu!" Phượng Khuynh Thành nói xong, giùng giằng đứng lên, đi tới chỗ Quỷ Cốc Tử đang bị tấn công.

Ngã trái ngã phải, tứ chi được chống đỡ bằng toàn bộ ý chí.

Nàng nghĩ, chết cũng không sợ, cho dù phải chết, nàng cũng muốn chết ở trong ngực hai hài tử.

Hướng về phía Long Nhất Ám Nhất Ám Nhị gào thét, "Ám Nhất, cút ngay!"

Một tiếng này, mặc dù suy yếu, lại uy vũ mười phần.

Ám Nhất dừng một chút, thu tay lại rồi lui ra, Long Nhất Ám Nhị, cũng do dự một chút, lui ra.

Quỷ Cốc Tử thoát ra, lập tức tiến lên, đỡ Phượng Khuynh Thành, "Nha đầu......"

Phượng Khuynh Thành lắc đầu, "Ta không sao!"

Khóe mắt, lỗ mũi, lỗ tai, lại có máu tràn ra, mà khóe miệng càng không ngừng chảy máu.

"Nha đầu đừng nói chuyện, ta dẫn ngươi trở về, y thuật của Hồng Tụ rất tốt, ta......, ngươi, sẽ khỏe lại, sẽ!"

Phượng Khuynh Thành "Ừ" một tiếng, thân thể dựa vào trên người Quỷ Cốc Tử.

Sự tin tưởng đó, lệ thuộc vào, nhu tình chưa bao giờ từng thấy qua, khiến Quân Vũ Nguyệt đố kị đến đỏ mắt, lạnh giọng hừ nói, "Ngươi cho rằng, các ngươi có thể đi sao?"

"Quân Vũ Nguyệt, ngươi quá đề cao chính ngươi, cũng quá xem thường Phượng Khuynh Thành ta rồi!" Phượng Khuynh Thành nói xong, nháy nháy mắt với Quỷ Cốc Tử, Quỷ Cốc Tử gật đầu, nhanh chóng từ trong ngực lấy ra một vật, khẽ ném xuống đất.

Tiếng nổ mạnh, khói dầy đặc cuồn cuộn gay mũi.

Một hồi ho khan kịch liệt, rất nhiều người hôn mê bất tỉnh.

Mà Quỷ Cốc Tử ôm lấy Phượng Khuynh Thành nhanh chóng bay đi, ra khỏi Nhiếp Chính Vương phủ.

Nhưng......

Quân Vũ Nguyệt bị thương vẫn theo sát ở phía sau không nghỉ.

Vô luận Quỷ Cốc Tử liều mạng thế nào, cũng không bỏ rơi được, mà Phượng Khuynh Thành trong ngực, hô hấp dần dần yếu đi, vết máu bên miệng càng ngày càng nhiều......

"Khuynh Thành?"

"Ta không sao, không có việc gì, trở về, ta muốn nhìn Mặc Hàm Mạt Vũ, ta......"

"Sẽ không, đều nói người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm, Khuynh Thành, ngươi sẽ không sao!" Quỷ Cốc Tử nói xong, không hề định chạy tán loạn khắp nơi nữa, ôm Phượng Khuynh Thành đi đến nơi ẩn náu của Tuyệt Sát môn.

Nếu bây giờ Quân Vũ Nguyệt dám đuổi theo, liền giết hắn!

Quân Vũ Nguyệt đuổi theo, muốn, từ trong tay Quỷ Cốc Tử đoạt lại Phượng Khuynh Thành, lúc đưa tay ra giành Phượng Khuynh Thành, dưới ánh trăng sáng ngời, thấy sắc mặt Phượng Khuynh Thành tái nhợt, khóe mắt, lỗ mũi, lỗ tai, khóe miệng rõ ràng có máu dị thường chảy ra, trên tay đã dính máu của Phượng Khuynh Thành.

Đột nhiên, Quân Vũ Nguyệt đã hiểu ra chuyện gì, bỗng nhưng liền buông tha không đuổi theo nữa.

Đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Quỷ Cốc Tử ôm Phượng Khuynh Thành, biến mất ở trước mắt, giơ tay lên, nhìn máu tươi trên tay, Quân Vũ Nguyệt lắc đầu, "Không phải như vậy, không phải như vậy!"

Hắn muốn, không phải như thế này, không phải......

Đột nhiên, Quân Vũ Nguyệt cảm thấy, cả người lạnh lẽo, so với khi mẫu hậu ném hắn ở trong hồ, mặc cho hắn vùng vẫy, mấy lần chìm nổi, thiếu chút nữa ngâm nước mà chết, còn lạnh hơn.

Thân thể cao lớn lảo đảo, lui về phía sau liền ngã xuống.

Thư Mộ Bạch nhanh chóng ôm lấy thân thể Quân Vũ Nguyệt, điểm mấy huyệt vị trên người của hắn, lại rút chủy thủ trên ngực Quân Vũ Nguyệt, miệng vết thương, máu chảy đầm đìa, mắng, "Kẻ điên, các ngươi đều điên!"

Lúc Phượng Khuynh Thành được Quỷ Cốc Tử mang về nơi ẩn náu của Tuyệt Sát môn, dọa sợ bao nhiêu người.

Tuyệt Sát môn, lập tức dù không có ai hạ lệnh, lập tức hành động, thu thập dược liệu trân quý, truyền tin đi mời thần y —— Không Hư Tử. Sau khi Hồng Tụ bắt mạch cho Phượng Khuynh Thành, chạy ra phòng bên ngoài, òa khóc lên.

Lúc Thiêm Hương nhận được tin tức chạy đến, thấy Hồng Tụ đang khóc, không nói hai lời, kéo hai bàn tay của Hồng Tụ, "Khóc lóc cái gì, còn thở!"

Hồng Tụ sững sờ, ngay sau đó lau khô nước mắt.

Đêm hôm ấy, là đêm gian nan nhất từ trước đến giờ của cả Tuyệt Sát môn.

Cho đến, lúc trời sáng, một lão già vội vội vàng vàng chạy tới, mọi người vẫn không dám phớt lờ như cũ.

Từ buổi sáng đến ban đêm, lão già —— Không Hư Tử mệt mỏi đi ra khỏi phòng, phân phó Hồng Tụ Thiêm Hương nấu thuốc, mới báo cho mọi người, Phượng Khuynh Thành đã vượt qua nguy hiểm.

Năm ngày sau. L %^ ê Q Úy Đ *& ôn

Nhiếp Chính Vương phủ

Quân Vũ Nguyệt uống say mèm, Thư Mộ Bạch ở một bên nhìn, cũng nhức đầu.

Thư Mộ Bạch biết, Quân Vũ Nguyệt chưa bao giờ uống rượu như thế, cho dù uống, cũng sẽ không uống say, nhưng bây giờ chính hắn, đột nhiên, cho Thư Mộ Bạch một cảm giác phá quán tử phá suất (Theo nghĩa đen là một cái bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả. Nghĩa bóng là nếu chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ mặc nó tiếp tục thôi hoặc thành tích không tốt cũng không quan tâm, không cầu tiến.).

"Vũ Nguyệt?"

Một hồi lâu, Quân Vũ Nguyệt mới mở mắt, nhìn chằm chằm vào Thư Mộ Bạch, "Mộ Bạch, ngươi biết không, thật ra thì, ta có một bí mật, cũng không nói với ai, thật, nhưng mà hôm nay, ta bỗng nhiên cảm thấy, nếu ta không nói, thì cả đời cũng không có cơ hội nói ra khỏi miệng!"

Bí mật?

Thư Mộ Bạch tức giận.

Quân Vũ Nguyệt có nhiều bí mật lắm.

"Không muốn nghe!"

"Không, Mộ Bạch, ngươi nhất định phải nghe, nhất định phải nghe!"

Bất đắc dĩ, Thư Mộ Bạch chỉ đành phải thở ra một hơi, "Ngươi nói đi, ta nghe......"

"Thật ra thì, ta......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.