Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 25: Vương gia uy vũ khí phách




Phượng Khuynh Thành đồng ý trao đổi, Thư Mộ Bạch hơi suy tư, liền gật đầu đồng ý, "Vậy Phượng cô nương, ngươi muốn cái gì, cứ mở miệng!"

"Thật sự là ta muốn cái gì, ngươi đều đồng ý?"

Thư Mộ Bạch "Ừ" một tiếng, "Đúng, chỉ cần Thư Mộ Bạch ta có, lại không làm trái với nguyên tắc làm người, Phượng cô nương cứ mở miệng!"

Vừa nghe cứ mở miệng, Phượng Khuynh Thành vui vẻ nói, "Thư công tử, chuyện này là thật?"

"Thiên chân vạn xác, tuyệt vô hư ngôn (không nói lời dối gạt)!" Thư Mộ Bạch nói lời thề son sắt.

Phượng Khuynh Thành cười vui vẻ, tròng mắt cũng híp lại thành một đường thẳng, giống như một con tiểu hồ ly vừa làm việc xấu, vùi ở trong ngực Quân Vũ Nguyệt, sau đó mở mắt ra, con ngươi tinh quái đảo quanh vài vòng, mới lên tiếng, "Vương gia, có thể cho Khuynh Thành dùng Ám Nhất một chút hay không?"

"Được!" Quân Vũ Nguyệt lên tiếng.

"Cám ơn Vương gia!" Phượng Khuynh Thành nói xong, hai tay bưng lấy mặt của Quân Vũ Nguyệt, sau đó liền lộ liễu tặng một nụ hôn môi.

Nghiêng đầu nói với Ám Nhất đang chờ ở bên cạnh, "Ám Nhất, ngươi đi đến chỗ của Thư công tử, bỏ tất cả những thứ Linh Đan Diệu Dược Thư công tử nghiên chế (nghiên cứu + chế tạo), vào trong túi, rương cho ta, mang về!"

Ám Nhất nghe vậy, kinh ngạc, nhìn về phía Thư Mộ Bạch.

Thư Mộ Bạch cũng kinh ngạc, trong nháy mắt liền tức giận, nhưng mà, nghĩ đến, Ám Ngũ đã từng cứu tính mạng của hắn, những thứ Linh Đan Diệu Dược kia dù tốt đến mấy, cũng chỉ là vật ngoài thân, về sau nghiên chế lại là được rồi.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, vẫn có chút tâm bất cam tình bất nguyện, nhất là khi Quân Vũ Nguyệt luôn chiều theo Phượng Khuynh Thành, khiến Thư Mộ Bạch không hiểu, bất đắc dĩ cười một tiếng, "Ám Nhất, ngươi dẫn người đi thu dọn đi, nhưng mà, những bình sứ kia cũng cực kỳ dễ vỡ, lúc ngươi dời đi, cẩn thận chút, đừng làm vỡ, làm hư!"

"Vâng!" Ám Nhất đáp một tiếng lui ra.

Thư Mộ Bạch mới nhìn Phượng Khuynh Thành đang khéo léo cười thật tươi đẹp.

Chợt, Thư Mộ Bạch cảm thấy, mỹ nhân rắn độc chính là dáng vẻ hiện giờ của Phượng Khuynh Thành.

Mặt cười như vẽ, khóe mắt đuôi mày không nhìn ra một chút ý xấu, nhưng mở miệng ra nói chuyện, lại xấu xa đến tận xương tủy.

"Phượng cô nương, hôm nay tại hạ đã bỏ ra giá cao, Ám Ngũ họ?"

Phượng Khuynh Thành cười, sau đó dùng bộ mặt tỉnh bơ nói với Quân Vũ Nguyệt, "Vương gia, có đôi lời nói thế nào, Vương gia là chủ tử của Nhiếp Chính Vương phủ, mà Khuynh Thành là nữ nhân của Vương gia, ít nhiều gì cũng coi là nửa chủ tử của Nhiếp Chính Vương phủ, nô tài kia nô tỳ thấy, cho dù trong lòng ngươi muốn cũng được, không muốn cũng được, ngươi đều phải quy củ, khách khí dập đầu hành lễ, nhưng Ám Ngũ, khi dễ thân phận Khuynh Thành chỉ là một nha hoàn, một hôm được Vương gia ngươi nhìn trúng, cưng chiều, phất lên làm Phượng Hoàng, trong lòng oán hận, thấy Khuynh Thành, không chỉ không dập đầu hành lễ, còn miệt thị vu khống Khuynh Thành, Vương gia, Khuynh Thành, Khuynh Thành......"

Phượng Khuynh Thành nói đến phần sau, âm thanh dừng lại, đôi môi đỏ mọng mím lại thành một đường thẳng, uất ức không thôi.

Biết rõ Phượng Khuynh Thành đang diễn trò, hơn nữa trong lòng biết rõ trong lòng nàng, vốn không muốn bỏ qua cho đám người Ám Ngũ.

Quân Vũ Nguyệt hỏi, "Ngươi muốn như thế nào?"

Phượng Khuynh Thành nghe vậy, ngẩng đầu, hai mắt đưa tình nhìn Quân Vũ Nguyệt, ánh mắt kia, giống như Quân Vũ Nguyệt chính là ái nhân, chỗ dựa duy nhất của nàng, nhưng mà trong nháy mắt, thu vẻ đưa tình lại, đổi thành xảo quyệt, "Vương gia, có vài lời, không biết ngươi có từng nghe chưa?"

"Lời gì?" Diễn đàn L *& ê Q!@ úy Đ %^ ôn

"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!"

Phượng Khuynh Thành vừa dứt lời, Thư Mộ Bạch liền kêu, "Phượng Khuynh Thành, ngươi nói mà không làm?"

"Ta nói mà không làm?" Phượng Khuynh Thành nhìn về phía Thư Mộ Bạch đang tức giận, lắc đầu một cái, "Thư công tử, từ đầu đến cuối, ta vốn không đồng ý bỏ qua cho các nàng!"

"Ngươi mới vừa rồi, rõ ràng nói......"

Phượng Khuynh Thành lắc đầu, cắt đứt lời nói của Thư Mộ Bạch, "Thư công tử, ta nghĩ, ngươi đã hiểu lầm, ta chỉ nói, chỉ cần Thư công tử cho đồ, Khuynh Thành sẽ xem xét, nhưng Thư công tử ngươi đưa cho mấy cái bình bình lọ lọ kia, căn bản không có giá trị!"

"Ngươi......"

Thư Mộ Bạch tức chết.

Hắn cũng được tính là vô liêm sỉ, nhưng không ngờ, Phượng Khuynh Thành còn hơn hắn.

Vươn tay, chỉ vào Phượng Khuynh Thành, nhếch miệng, không nói ra được một câu, nhìn về phía Quân Vũ Nguyệt, "Vũ Nguyệt, ngươi thấy sao?"

Quân Vũ Nguyệt nhìn về phía Thư Mộ Bạch, lại nhìn Phượng Khuynh Thành trong ngực một chút, hai mắt thấp thỏm bất an, gắt gao cắn đôi môi đỏ mọng, mặt mong đợi nhìn hắn, tâm hơi căng, mới mở miệng nói, "Người chịu uất ức là Khuynh Thành, Khuynh Thành định đoạt!"

"Vương gia, ngươi thật tốt!"

Thư Mộ Bạch quả thật không thể tin vào tai của mình, Quân Vũ Nguyệt hắn lại vì một cô nương, mặc cho nàng xử trí thuộc hạ của mình, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

"Ngươi......" Tay Thư Mộ Bạch run một cái, sau đó nặng nề thả xuống, lại nâng lên, "Thôi, thôi, ta không quản được ngươi, ta đi......"

Nói xong, tức giận phất tay áo bỏ đi.

"Vương gia, có phải Khuynh Thành làm sai hay không?" Phượng Khuynh Thành nói xong, tay nhỏ bé nắm chặt xiêm áo của Quân Vũ Nguyệt.

Quân Vũ Nguyệt lắc đầu một cái, nhìn về phía đám người Ám Ngũ, Ám Lục, Ám Thất đang quỳ dưới đất, mở miệng nói, "Cởi xiêm áo, chạy một vòng trong Nhiếp Chính Vương phủ!"

Quân Vũ Nguyệt dứt lời, Ám Ngũ đại kinh, "Vương gia......"

Cả người không ngừng run rẩy.

Loại khuất nhục này, bảo các đại cô nương trong sạch như các nàng, làm sao tiếp nhận?

"Nếu như cảm thấy không hài lòng, chết sẽ kết thúc mọi chuyện, nhưng không phụ lòng Mộ Bạch có ân cứu mạng, tự mình đi đến ám thất, 30 không đủ, Bổn vương không ngại 50!"

Quân Vũ Nguyệt nói xong, không liếc mắt nhìn đám người Ám Ngũ đã sớm khóc không thành tiếng, ôm Phượng Khuynh Thành vào tẩm điện, tay áo đảo qua, cửa tẩm điện, trong nháy mắt đóng lại.

"Vương gia uy vũ!"

Phượng Khuynh Thành nịnh hót nói.

Đâu chỉ uy vũ, quả thực là quá khí phách cuồn cuộn.

Những lời của Quân Vũ Nguyệt, trái lại nói rất rõ ràng với đám người Ám Ngũ, ngươi nghĩ không thông, thì đi chết đi, dĩ nhiên, nếu ngươi cảm thấy chết là kết thúc mọi chuyện, không phụ một phòng Linh Đan Diệu Dược của Thư Mộ Bạch, thì cứ đi chết.

Tự nhiên cũng cảnh cáo đám người Ám Ngũ, không muốn chết, hôm nay, bất luận như thế nào, ngươi cũng phải lột sạch xiêm áo, chạy một vòng trong Nhiếp Chính vương phủ.

Nhưng mà, những chuyện này, ngươi đều không hài lòng, vậy thì đi ám thất đi.

Uy hiếp đến cỡ nào, cảnh cáo!

Nhiếp Chính vương xuất khẩu, quân vô hí ngôn......

Quân Vũ Nguyệt chưa lên tiếng đáp lại, chỉ nặng nề đặt Phượng Khuynh Thành ở trên giường, "Hài lòng chưa?"

Phượng Khuynh Thành trực tiếp nhìn thẳng vào mắt của Quân Vũ Nguyệt, một cái chớp mắt như vậy, Phượng Khuynh Thành giống như từ trong con ngươi của Quân Vũ Nguyệt, nhìn thấy chân thành thâm tình, thiền quyên tình thâm, nhưng mà trong nháy mắt, sự thâm tình khác thường trên biến mất không thấy gì nữa, trong con ngươi hẹp dài, bình tĩnh như trước không gợn sóng, đen sâu không thấy đáy.

Sững sờ. L *& ê Q!@ úy Đ %^ ôn

Thật lâu sau mới giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ lên mắt Quân Vũ Nguyệt, "Vương gia, là Khuynh Thành nhìn lầm rồi sao?"

"Cái gì?" Quân Vũ Nguyệt hỏi.

Phượng Khuynh Thành cười, "Không có gì, Vương gia, hôm nay, cám ơn ngươi ra mặt cho Khuynh Thành, Khuynh Thành rất vui vẻ!"

"Sau đó thì sao?" Quân Vũ Nguyệt hỏi.

Hơi thở có chút rối loạn.

Trong con ngươi bình tĩnh không gợn sóng, có dục vọng nhưu có như không hiện lên.

"Sau đó?" Phượng Khuynh Thành cắn răng.

Tự nhiên biết Quân Vũ Nguyệt nói sau đó là có ý gì.

Kiều mỵ cười một tiếng, "Sau đó, mọi chuyện hoàn toàn để cho Vương gia làm chủ!"

"Đây là do ngươi nói!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.