Kim Bài Điềm Thê, Tổng Giám Đốc Sủng Hôn

Chương 1: Phản bội cẩu huyết




"Em cùng Tô Bắc, ai kỹ thuật tốt hơn?"

"Cô ta đều không cho anh chạm vào, nào có như yêu tinh em đâu."

Tô Bắc đứng ở cửa phòng khách sạn, âm thanh quen thuộc từ trong truyền tới. Cô chắc chắn không nghe lầm, âm thanh nồng đậm tình dục của bạn trai mình, còn giọng nữ kia chính là bạn thân từ nhỏ của cô - Diệp Nhiễm.

Bọn họ! Bọn họ như thế nào có thể làm loại chuyện này!

Tô Bắc không dám tin nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, trên mặt đất quần áo tán loạn, trên giường hai thân thể lõa lồ gắn kết triền miên.

Cô như bị sét đánh, cả người cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

"Đáng ghét.. a. A!"

Âm thanh nũng nịu của Diệp Nhiễm lại vang lên, yêu mị đến xương cốt cũng tan chảy.

Theo tiếng rên rỉ kiều diễm đầy dâm dục của Diệp Nhiễm, nước mắt Tô Bắc trượt dài trên má, cô cố nén nước mắt nhưng ngăn không được.

Dối trá, tất cả đều là dối trá!

Người cô yêu nhất, cái gì bạn thân nhất. Tất cả đều là giả dối.

Tô Bắc rốt cuộc không chịu nổi hận ý trong lòng, cô tháo chiếc nhẫn đôi trên ngón áp út, hung hăng ném tới trên giường. Đôi gian phu dâm phụ lúc này mới bừng tỉnh.

"Diệp Nhiễm! Cô gọi tôi tới đây chính là vì muốn tôi nhìn cô cùng bạn trai tôi ở trên giường cùng nhau mây mưa sao?"

Tô Bắc rống giận: "Tốt, rất tốt."

Cô xoay người, cố nén nước mắt, chuẩn bị rời đi căn phòng tràn ngập sự phản bội này.

Nhưng khi cô vừa mới đi vài bước, liền cảm giác sau gáy đột nhiên đau.

Trước mắt Tô Bắc toàn bộ biến thành một màu đen. Đằng sau, Diệp Nhiểm cầm cái gạt tàn thuốc, khóe miệng giơ lên nụ cười xảo quyệt.

"Muốn trách thì trách mày.."

Tôi? Tại sao?

Tô Bắc dần dần mất đi ý thức, lâm vào hôn mê.

* * *

Tại thời điểm Tô Bắc tỉnh lại, chỉ thấy thân thể truyền đến một trận xé rách, thống khổ, trong không khí tràn ngập mùi nam nữ hoan ái.

Tại tTô Bắc tỉnh lại thời điểm, chỉ cảm thấy thân thể truyền đến một trận xé rách thống khổ, trong không khí tràn ngập nam nữ hoan hảo thối nát hơi thở.

"Ân.." Một tiếng rên rỉ không tự chủ được từ Tô Bắc trong miệng phát ra.

Ở trên người nàng, thân thể đàn ông nam tính động tác càng thêm cuồng dã.

Người đàn ông mạnh mẽ, thô bạo, sự đau đớn làm Tô Bắc hoàn toàn thức tỉnh ý thức đang hôn mê. Cô vô cùng xấu hổ, sợ hãi, không ngừng đẩy người đàn ông xa lạ đang đòi hỏi một cách đáng sợ trên người mình ra.

Nhưng do sức lực của cô quá yếu, người đàn ông đó không hề ngưng lại động tác. Mọi cố gắng của cô căn bản là không có tác dụng.

Cô ý đồ lớn tiếng kêu cứu, ai ngờ lại chỉ có thể phát ra những âm thanh nức nở.

Trong bóng đêm, Tô Bắc căn bản không thấy rõ người đàn ông này rốt cuộc là ai. Cô chỉ có thể theo động tác của hắn mà không ngừng lay động.

Đau đớn cùng khoái cảm dần dần chiếm lĩnh đầu óc của Tô Bắc.

Đêm dài từ từ trôi, ánh trăng mắc cỡ thẹn thùng lấp trong làn mây.

* * *

Trời còn trưa sáng, người đàn ông đã tỉnh lại. Đầu của hắn đau như búa bổ. Hắn hồi tưởng lại đêm qua, đi xã giao ở khách sạn Hilton, uống vào hai ly rượu, hắn liền có cảm giác không thích hợp, liền đứng dậy trở về phòng. Sự tình phía sau, hắn chỉ còn nhớ một chút mơ hồ.

Quay đầu nhìn về phía bên người con gái đang nằm trên giường, mặt cô ẩn trong chăn, không nhìn thấy rõ ngũ quan. Lộ Nam khẽ cau mày.

Tối qua cùng hắn uống rượu chính là người phụ trách của công ty Minh Sâm. Bọn họ vẫn luôn nghĩ cách lấy lòng hắn, muốn có được quyền hợp tác cùng tập đoàn Thịnh Thế. Nhưng không nghĩ tới, bọn họn thế nhưng lại dùng loại thủ đoạn hạ đẳng này, đem nữ nhân đưa lên giường hắn. Đắng tiếc, hắn không phải là một người có thể dễ dàng để bọn họ tính kế trên đầu mình như thế.

Lộ Nam nhặt quần áo trên đất, thong thả mặc vào, giơ tay nhấc chân đều là khí thế bá vương.

Lộ Nam không thèm để ý tới người con gái này trông như thế nào. Đẹp hay xấu đều không thể thay đổi sự thật hắn đã bị cô và bọn họ tính kế. Đương nhiên, nếu đã dám tính kế trên đầu hắn thì cũng nên chuẩn bị tốt tinh thần để gánh chịu hậu quả.

* * *

Lúc Tô Bắc tỉnh lại, bên người sớm đã không còn bóng dáng gã đàn ông hôm qua, chỉ còn đống hỗn độn quần áo vứt lung tung dưới đất, cùng thân thể mềm nhũn, đầy vết thâm tím không ngừng nhắc nhở cô về những khổ sở đêm qua mà cô đã phải chịu đựng.

Nói dối, phản bội, thất thân!

Mọi việc phát sinh ngày hôm qua giống như từng con kiến gặm nhấm trái tim cô, Tô Bắc nhịn không được muốn phát cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.