Tử Quyên nghi ngờ Diên Mi là đang cố ý.
Nhưng nàng ta mới kết luận với Thần Phi rằng người này là một đứa ngốc!
Tuyết lạnh buốt, dính vào ngực và lưng ấm áp nên hóa thành nước, yếm bị ướt rất khó chịu. Nàng ta tức giận nhìn về phía Diên Mi, thấy mặt
nàng mê mang lại vô tư, cũng không có vẻ hả hê hay vui sướng khi thâý
người ta gặp họa.
Tử Quyên khẽ cắn răng, thật là xui tám kiếp! Gặp hai đứa ngốc ở một chỗ.
Nàng ta mắng trong lòng, nhưng có chết cũng không dám nói ra. Đằng
kia, Thất hoàng tử còn đang cười ha ha ha, lại vốc tuyết muốn ném về
phía mình.
Phía trước có vài cung nữ, thái giám đang thở hồng hộc chạy tới,
thấy Thất hoàng tử ở chỗ này, đều vỗ vỗ ngực, vẻ mặt “A Di Đà Phật“.
Nhưng thấy Tử Quyên thì nguyên một đám lại trắng mặt.
Tử Quyên đang nghẹn một bụng tức giận không có chỗ phát, túm lấy
cung nữ dẫn đầu, vung tay tát hai cái, mắng chửi tàn nhẫn: “Các ngươi
chết ở đâu mà lại để Thất hoàng tử chạy đến chỗ này? Còn chơi cái kia?
Thời tiết bây giờ ra sao? Trời đông lạnh giá rét, các ngươi lại đưa
diều! Nếu nương nương mà biết chuyện này thì còn không lột da các ngươi
hả? Còn không mau đem thứ đồ chơi kia đi!”
Tiểu cung nữ bị đánh hai má đỏ bừng, rối rít vâng dạ, tiểu thái giám lại gần muốn ôm Thất hoàng tử đi, Thất hoàng tử lại dùng sức nắm lấy
tay áo Diên Mi.
Áo Tử Quyên đã ướt hết nên không muốn bị mất mặt nữa, sai một tiểu
thái giám: “Dẫn Phó tiểu thư tới Dịch Môn đi.” Rồi xoay người liếc một
cái, ý muốn giữ kín chuyện Thất hoàng tử.
Mấy cung nhân gật đầu liên tục, đương nhiên bọn họ không muốn chết.
Tử Quyên bị chọc tức lại chỉ có thể yên lặng nuốt vào, vội vàng trở về thay quần áo trước.
Không thể trách nàng ta không dám nói, - - Thất hoàng tử ở Hàm Chương cung, mẹ đẻ chính là Thần Phi.
Hài tử này có chút đặc biệt, đừng thấy bộ dạng phấn điêu ngọc trác,
hơn ba tuổi mới có thể nói chuyện, mà vẫn còn lắp bắp. Hiện nay sáu
tuổi, các hoàng tử bằng tuổi khác đều đã học vỡ lòng, mà hắn nói chuyện
còn không rõ ràng, cung nhân liền nhận ra: đầu óc vị hoàng tử này không
được tốt cho lắm.
Nhưng Thần Phi được thánh sủng không giảm, bên ngoài không ai dám
bắt nạt hắn. Hơn nữa, mặc dù hắn ngốc, nhưng thỉnh thoảng cũng biết ai
tốt ai xấu, không nói thì thôi, một khi nói với Hoàng thượng, mặt rồng
sẽ lập tức thịnh nộ.
Bây giờ hắn không chịu đi, tiểu thái giám cũng không dám nài ép lôi kéo, chỉ đành câu có câu không dụ dỗ.
Lúc đang không biết phải làm sao thì một âm thanh thình lình xuất
hiện: “Thất đệ không vui, các ngươi kéo đệ ấy làm cái gì?”
Nhóm cung nhân nhìn nhau, vội vàng vung tay, quỳ xuống đất hành lễ, “Thái tử điện hạ, Hầu gia.”
Diên Mi cũng phúc thân đâu ra đấy.
Thái tử mới mười hai tuổi, mặc áo thêu rồng màu đỏ sậm, buộc kim
quan, khoác áo choàng, gương mặt bụ bẫm vẫn chưa hết vẻ ngây thơ, vẫy
tay với Thất hoàng tử: “Thất đệ, lại đây, Ngũ ca có thứ đồ tốt, dẫn đệ
đi lấy.”
Rõ ràng Thất hoàng tử có thể nhận biết hắn, nhìn hắn cười, “Được,
Thái tử ca ca.” lại chuyển mắt nhìn người bên cạnh, tò mò đi tới muốn
kéo một cái.
”Đây là Lục ca”, thái tử chỉ Tiêu Lan bên cạnh, “Đệ không biết à? Vài ngày trước đã gặp rồi.”
Thái tử xưng hô như thế, là gọi theo thứ tự trong hoàng thất, nay trừ hắn ra, thì không còn ai gọi Tiêu Lan như vậy nữa.
Thất hoàng tử vòng quanh Tiêu Lan một vòng, duỗi tay đi kéo ống tay
áo của hắn, Tiêu Lan liền nửa ngồi xổm xuống, nhưng thất hoàng tử chỉ
nhìn giỏ mây trong tay hắn, bên trong có mấy quả đào vừa lớn vừa hồng.
- - Đây là của Điền Nam cống nạp mấy ngày trước, tên là tuyết đào,
bởi vì chín muộn, hầu như vào lúc lập đông sau mùa tuyết, cho nên được
gọi như vậy. Hình dáng đẹp, ăn lại giòn ngọt, thái tử được hai giỏ, cố ý cho Tiêu Lan một ít, đợi đưa cho hắn, Hàm Chương cung tất nhiên cũng có.
Thất hoàng tử nhìn cũng không thích, nhưng hắn lại duỗi tay cầm một quả rất to rất đỏ, xoay người chạy vù tới cạnh Diên Mi.
”Chao ôi”, bây giờ thái tử mới chú ý tới Diên Mi, cũng vui vẻ đứng
dậy, “Thất đệ cũng mượn hoa hiến phật nha.”, lại hỏi tiểu thái giám đang quỳ, “Người trong cung các ngươi?”
Tiểu thái giám vội vàng đáp: “Hồi điện hạ, không phải là người của
Hàm Chương cung, đây là Phó gia tiểu thư, buổi chiều tiến cung tạ ơn,
nàng lạc đường, bọn nô tỳ đang muốn đưa nàng đến Dịch Môn.”
“Ồ?” Thái tử nháy mắt mấy cái, quay lại nhìn về phía Tiêu Lan cười đùa, “Lục ca, là Phó gia tiểu thư.”
Hắn cố ý kéo dài mấy chữ sau, khóe môi Tiêu Lan lại cong cong, lúc
hắn mới thấy nàng, nhớ lại những nữ quyến vào cung hôm nay thì đã đoán
được.
”Mau đứng dậy đi”, thái tử vẫn còn tính tình thiếu niên, đánh giá nàng vài lần, nói nhỏ với Tiêu Lan: “Khá được, Lục ca.”
Diên Mi cầm quả đào trong tay, đứng dậy, nàng cũng không có thái độ e lệ, nhìn thẳng về phía Tiêu Lan.
Thái tử: “...”
Bởi vì có nhiều người Hồ nhập cư vào Đại Tề nên dân chúng khá lẫn
lộn, có quý nữ e lệ rụt rè, có đàn bà mạnh mẽ chua ngoa, còn có lộng lẫy thích chưng diện.
Thái tử hơi lo lắng, “Đừng nói là nàng muốn ném quả đào lại đây chứ... Đều do ngoại hình Lục ca lớn lên quá tuấn tú.”
Tiêu Lan cười một tiếng, thuận miệng nói: “Chuyện này cũng không tốt.”
Hắn khẽ nheo mắt lại, ung dung quan sát Diên Mi.
Dáng người thiếu nữ vừa phải, hơi gầy, mặc áo ngoài màu lam, tai bị
đông lạnh nên đỏ lên, đôi mắt bình tĩnh nhìn qua, như nước trong veo,
trong sáng mà yên tĩnh.
Nhìn theo ánh mắt kia... Tiêu Lan di chuyển cái giỏ trong tay, - - ánh mắt kia cũng chuyển động theo.
Hử, không phải nàng nhìn mình chằm chằm mà là đang nhìn đào trong giỏ!
Tiêu Lan nhìn cách nàng cầm quả đào thì hiểu được: tuy quả đào này
là Thất hoàng tử cho nàng, nhưng chủ nhân vốn là Tiêu Lan, nàng trực
tiếp nhận lấy thì không hay, cho nên có lễ để hỏi ý mình.
Tiêu Lan khom người đưa tay ra dấu “Thỉnh“.
Ngay lập tức, mắt Diên Mi sáng lên, nàng nhìn thẳng vào hai mắt Tiêu Lan, không rời khỏi, mang theo ý cười rõ ràng. Tiêu Lan cảm giác mình
thấy rõ trong mắt nàng có mấy chữ to: Ngươi là người tốt.
Ở bên cạnh, Thái tử cười ha ha, chờ tiểu thái giám dẫn Diên Mi đi
rồi, hắn còn kéo dài tiếng, nhìn về phía Tiêu Lan nói: “Trao cho ta quả
đào, lấy ngọc quỳnh báo đáp. Có là cường đạo cũng báo, để mà giao hảo
đời đời cùng nhau.”
Tiêu Lan cũng không thèm để ý, mặc hắn cười đùa, thỉnh thoảng đáp lại.
**************
Khi Diên Mi đến Dịch Môn, cung nữ tên Tử Linh kia đã đi từ sớm, chỉ
để lại một mình Phó mẫu chờ trong lo lắng, thấy nữ nhi đi ra thì lập tức nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần, thấy người từ đầu đến cuối đều
tốt mới yên tâm.
Lên xe nhà mình, Phó phu nhân còn chưa nói chuyện, Diên Mi bèn đưa quả đào bọc trong khăn tay cho bà.
”A, Thần Phi nương nương thưởng? Thời tiết này không còn đào đâu!”
Phó phu nhân khá vui mừng, nữ nhi của bà không yêu thích quần áo trang
sức, phấn son cũng không, nếu so với việc thích chưng diện, nàng rất
thích ăn đào, cây đào trong nhà là giống nàng thích, chỉ là còn nhỏ, năm nay nở hoa, còn chưa kết quả.
”Xem ra Thần Phi nương nương cũng thích A Mi nhà chúng ta.”
”Không phải”, Diên Mi chỉ chỉ quả đào, “Không phải Thần Phi.”
”Không phải Thần Phi nương nương?”, Phó mẫu buồn bực hỏi: “Vậy là ai thưởng?”
Diên Mi suy nghĩ một chút, nói: “Người khác.” Nàng nhìn quả đào, không nhịn được liếm liếm môi.
Phó mẫu đầy bụng nghi ngờ, cầm quả đào cũng không dám làm gì. Chờ về đến nhà nói với Phó Tế, Phó Tế sợ Thần Phi sai sử người khác cho, nên
nói: “Đã là quý nhân trong cung thưởng, nếu ăn sẽ bất kính, nên đem
cúng.”
Phó phu nhân không có ý kiến.