Kiêu Nữ Tu Tiên

Chương 22: Có người leo giường




Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

Tuy Lâm Đa Bảo là vị hôn phu trên danh nghĩa của Ngọc Diệu Âm, nhưng Ngọc Diệu Âm này không phải là Ngọc Diệu Âm kia, sao có thể tiếp nhận. Hơn nữa bây giờ hai người đều không ở trong gia tộc, không có ai ép buộc, song phương có thể nói là đều tự do, nam chưa cưới, nữ chưa gả.

Ngọc Diệu Âm lập tức cười tự giễu, hiện giở thân thể này chỉ mới mười tuổi, còn cách tuổi 16 trưởng thành sớm lắm, cân nhắc những chuyện này cũng quá hài hước rồi. Nàng thích thú vứt những suy nghĩ kia ra sau đầu, dụng tâm chọn nội tâm công pháp.

Những thứ Ngọc Diệu Âm chọn ra đều là những cuốn vô cùng tốt, cho dù là bất cứ bộ pháp nào cũng đều hòa hợp, phụ trợ cho bản thân tu luyện, chú trọng luyện tốt sễ nhanh chóng có thể đả thông hết kinh mạch.

Ngọc Diệu Âm cầm cuốn mà nam tử có thể dùng đến tìm Lâm Đa Bảo Đang lái thuyền.

“Lâm Đa Bảo, Hà Kỳ Nguyên lôi hòm bí tịch võ công ra, hai chúng ta đều có cuốn thích hợp, ta thuận tiện giúp huynh chọn lấy mấy cuốn có thể thích hợp với huynh, huynh nhìn xem! Nếu không thích hợp có thể quay lại rương bí tịch nhìn xem!”

“Để ta xem, ai da, nhiều cuốn thế này, Âm Nhi, muội đề nghị cho ta đi!” Lâm Đa Bảo thấy Ngọc Diệu Âm tới gặp mình, trong lòng cảm động không tôi, ai, vợ mình vẫn là đau lòng mình.

Nếu Ngọc Diệu Âm biết rõ Lâm Đa Bảo đang nghĩ gì, đánh chết nàng cũng sẽ không tốt bụng đưa bí tịch võ công tới.

“Ta cảm thấy cuốn này khá thích hợp, đã có chủ tu nội công tâm pháp của huynh, hắn sẽ dễ luyện hơn, đây vốn là kiểu phụ trợ, sẽ không có xung đột với nội công huynh đang tu luyện!”

“Vậy lấy cuốn này, Âm Nhi, phiền muội nhét vào ngực giúp ta với, lúc ta nghỉ ngơi sẽ luyện thật tốt!” Lâm Đa Bảo toét miệng cười với Ngọc Diệu Âm, trong lòng cũng vô cùng chờ mong nhìn nàng.

Ngọc Diệu Âm bị nhìn đến ngượng, vốn định trực tiếp ném qua một bên, kết quả nhìn thấy khắp nơi đều bẩn, chỉ đành dẩu môi, không cam tâm tình nguyện nhét sách vào ngực Lâm Đa Bảo, sau đó không thèm quay đầu mà đi ra.

Lâm Đa Bảo vui sướng, ha ha, muốn về sau dụ nàng tới chỗ nào rộng rãi tu luyện, tâm tình cũng sung sướng, tu luyện thật là tốt.

Nửa đêm hôm đó, Lâm Đa Bảo đổi ca chạy đến trước giường mai rùa của Ngọc Diệu Âm, khuôn mặt nàng vì ngủ say mà hơi hồng hồng, Lâm Đa Bảo không dám lay nàng tỉnh, đành lặng lẽ kéo một góc chăn che lên người mình, thỏa mãn nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Kỳ thật Ngọc Diệu Âm đã sớm tỉnh lúc Lâm Đa Bảo bò lên bên cạnh, nhưng nàng cũng không mở to mắt, Lâm Đa Bảo cẩn thận từng li từng tí năm bên mép giường, nàng cũng cảm giác được, bản thân đang tự hỏi làm thế nào cho tốt, kết quả chưa được bao lâu, Lâm Đa Bảo đã ngủ say!

Ngọc Diệu Âm mở mắt quan sát người trước mắt, vuốt ve cái trán, tên không bằng cầm thú này!

Đương nhiên, Lâm Đa Bảo ngốc nghếch trong lúc ngủ sẽ tự giác hướng tới nơi ấm áp là Ngọc Diệu Âm, vì thế mỗi sáng tỉnh dậy, Ngọc Diệu Âm đều phát hiện mình đang bị Lâm Đa Bảo ôm vào ngực.

Lâm Đa Bảo làm bộ đáng thương, “Đừng đuổi ta đi, ta ngủ một mình không được, ta ngủ đây lại không biết vì sao cứ hướng về muội! Nếu muội không thoải mái, vậy trực tiếp đá ta qua bên cạnh đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.