Kiều Nữ Lâm gia

Chương 40




Tiêu thị đang cắn răng nghiến lợi mưu đồ bí mật tính toán, La Thư cũng đã trở lại Lâm Lang hiên nơi nàng ở trước lấy chồng ổn định xuống. Nàng ở chánh phòng, Lâm Khai và Lâm Hàn ở đông sương phòng, Lâm Đàm ở tây sương phòng, về phần Lâm Thấm, con bé còn nhỏ lắm, không thể rời bỏ mẹ ruột, ở cùng một chỗ với La Thư, do La Thư tự mình chăm sóc ăn uống cuộc sống thường ngày.

Nghỉ ngơi xong, La Thư hào hứng bừng bừng mang theo Lâm Hàn và tiểu Lâm Thấm dạo chơi từng nơi, Lâm Khai và Lâm Đàm cùng đám người Tô sư gia thương lượng sự tình.

Lâm gia từ trước đến giờ do ba người Lâm Phong và Lâm Khai, Lâm Đàm chủ sự, còn dư lại ba người, La Thư, Lâm Hàn, Lâm Thấm chỉ để ý ăn ngon chơi vui chăm sóc tốt cho mình là được.

Lâm Lang hiên rất lớn.

Khi La Thư chưa lấy chồng đã nổi danh tính tình ngang bướng, khi đó thái phu nhân còn sống, nghe được tên của nàng liền nhức đầu, cũng lười đi quản giáo nàng; Tiêu thị lại muốn làm mẹ kế“Tốt”, để mặc càn rỡ giương oai, chưa bao giờ chịu phí tâm lực đi quản thúc nàng. Vì vậy, Lâm Lang hiên nàng ở được nàng khuếch trương lại khuếch trương, dĩ nhiên khuếch trương thẳng đến một cửa hông góc đông nam.

Lâm Lang hiên rất lớn, lớn bao nhiêu đây? Lớn đến nếu La Thư phạm sai lầm, bị Thái phu nhân hạ lệnh cấm túc, nàng còn có thể cưỡi ngựa giải sầu trong Lâm Lang hiên.

Nàng rất bá đạo vòng một vòng hoa viên trong Lâm Lang hiên, trong hoa viên núi giả san sát, đá hiếm trải rộng, hoa cỏ cây cối danh quý hiếm càng thêm đếm không hết. Cho nên, Lâm Lang hiên không chỉ lớn, phong cảnh còn rất đẹp.

Năm đó thanh danh nàng bên ngoài, cho đến tuổi nên gả cưới, người môn đăng hộ đối đều không cầu hôn nàng. Tấn Giang Hầu bất đắc dĩ, gả nàng cho Lâm Phong –– Trạng nguyên lang được Hoàng đế bổ nhiệm, nhân vật như thần tiên vậy, danh tiếng nhất thời có một không hai, nhưng hắn không cha không mẹ, nói cho cùng chẳng qua chỉ là gã cô nhi không nơi nương tựa mà thôi. Bởi vì chuyện hôn sự nà, La Thư không ít lần bị đám người La Anh cười nhạo, nàng là một người tính nôn nóng, bị chê cười liền mang theo roi ngựa một đường vọt thẳng tới trước mặt Tấn Giang Hầu, ai dám ngăn cản nàng, liền quất roi về phía mặt người đó. Cận vệ của Tấn Giang Hầu không ít, vả lại mọi người có võ công cực cao, nhưng khi nàng nổi tính khí lên thì không ai dám nghiêm túc cản nàng, cứ như vậy nàng vọt tới trước mặt Tấn Giang Hầu.

La Thư và phụ thân của nàng Tấn Giang Hầu La Khởi tranh cãi một trận ầm ĩ.

Kết quả gây gổ, nàng bị nhốt, La Khởi ra lệnh cưỡng chế nàng ở trong Lâm Lang hiên thêu đồ cưới, trước khi lập gia đình, không cho phép ra cửa. Nhưng mà nàng cũng được chỗ tốt, La Khởi cho nàng thêm rất nhiều đồ cưới, nhiều đến khiếu Tiêu thị đau bụng lâu mấy tháng, hơn nữa, Lâm Lang hiên giữ lại cho nàng, để nàng bất cứ lúc nào đều có thể trở về nhà mẹ đẻ, từng cọng cây ngọn cỏ, đều không cho sửa đổi. Tiêu thị đã từng uyển chuyển nói đạo lý với Tấn Giang Hầu: nếu là cô nương gia đều giống như a Thư vậy, La gia có bao nhiêu chỗ cũng không đủ ở. Cô nãi nãi ra ngoài còn phải giữ lại khuê phòng ở nhà mẹ đẻ, hơn nữa còn là một mảnh khuê phòng hoa viên lớn như vậy, vậy để các nữ hài nhi lứa tiếp theo làm thế nào?

Tấn Giang Hầu lại nói: “La gia tổng cộng chỉ có một a Thư.” Ngụ ý, La Thư là một ngoại lệ, không giống các cô nãi nãi khác. Tấn Giang Hầu là người trị binh, không biết dịu dàng, không hiểu phong tình, sẽ không thương hương tiếc ngọc, Tiêu thị không có biện pháp nắm giữ người như ông, không thể làm gì khác hơn là vâng vâng dạ dạ theo mệnh. Vì vậy, Lâm Lang hiên cứ đầy đủ không sứt mẻ bảo tồn lại như vậy.

Tâm tình La Thư kích động khó có thể kìm nén, “A Hàn, a Thấm, nương ở nơi này lớn lên. Các con nhìn, bên trên cây kia treo cái bia, là chỗ nương dùng để luyện bắn tên, bên kia là một miếng đất trống, nương dùng để phi ngựa…”

“Hình như hơi xa xỉ.” Lâm Hàn bình luận.

“Nương, người thật xa xỉ!” Lâm Thấm chớp mắt to, mặt sùng bái kính ngưỡng kêu lên.

“A Thấm thật sự khiến nương vui lòng.” La Thư mừng rỡ, cúi người xuống, nhéo khuôn mặt nhỏ bé mềm mại bóng loáng của Lâm Thấm.

Lâm Thấm nhìn chỗ nào thích chỗ đó, nhưng mà, Lâm Lang hiên rất lớn, nhìn một nửa, nàng liền mệt mỏi không đi được nữa, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, tội nghiệp ngửa đầu nhìn La Thư.

“Để Thanh Trúc tỷ tỷ cõng con có được không?” Lâm Thấm là đứa bé do một tay La Thư nuôi nấng, La Thư nào không biết ý con bé? Thấy dáng vẻ này của con bé, cũng biết con bé mệt mỏi, rất hiểu lòng người hỏi.

“Không muốn.” Lâm Thấm lưu loát rõ ràng lắc đầu, “Không muốn Thanh Trúc tỷ tỷ cõng.”

Ở trước mặt tiểu nữ nhi, La Thư rất có kiên nhẫn, cười hỏi: “Như vậy, a Thấm muốn mẫu thân ôm rồi, đúng không?”

“Cũng không phải.” Lâm Thấm vẫn lắc đầu như cũ.

“Vậy còn muốn như thế nào đây.” La Thư buồn bực.

Lâm Thấm cười hì hì chỉ chỉ Lâm Hàn, “Muốn nhị ca cõng.”

“Đứa bé nghịch ngợm này.” La Thư không khỏi cười một tiếng, “Thanh Trúc cõng con còn không được, nhất định phải nhị ca con.”

Không đợi La Thư nói, Lâm Hàn đã ngồi xổm xuống, “A Thấm, lên đây đi.”

Lâm Thấm hoan hô một tiếng nhào qua, Lâm Hàn chịu đựng mệt nhọc cõng nàng lên.

La Thư mang theo tiểu nhi tử tiểu nữ nhi đi dạo một lần không sai biệt lắm quanh Lâm Lang hiên, Lâm Hàn chỉ tùy ý nhìn mấy lần, Lâm Thấm lại nhìn say sưa ngon lành.

Phía trước là núi giả, trên núi giả có đình cao màu xanh đen, bên trong có bàn đá ghế đá, vắng vẻ đáng yêu.

“Con muốn ngồi trên ghế đá nhỏ đó.” Lâ Thấm một cái liền chọn trúng bài trí trong đình này, kích động nói.

“Được, ngồi trên ghế đá nhỏ.” La Thư tất nhiên theo con gái.

Mẹ con ba người vào trong đình ngồi xuống, Thanh Trúc mang theo bình trà, tách trà, rót nước trà, Lâm Thấm đã được như nguyện ngồi lên ghế đá nhỏ, nhấp một ngụm nước mật ong ấm, hài lòng nhắm mắt lại.

“Nhà mới thật tốt, nếu lúc này cha và đại ca đại tỷ cũng ở đây, thật tốt.” Lâm Thấm sung sướng cười.

Lòng La Thư thắt chặt.

Dọc theo đường đi người cả nhà đều gạt Lâm Thấm, nói cho nàng biết sau khi đến kinh thành liền có thể nhìn thấy phụ thân, hiện giờ đã đến rồi, nhưng mà Lâm Phong… Haizzz, cũng không biết ngày mai Hoàng đế tự mình thẩm án, có thể thẩm ra cái gì… La Thư nhíu chặt chân mày.

“Khi nào phụ thân trở lại?” Lâm Thấm ghế nhỏ bằng đá cũng không ngồi, nhào vào trong ngực mẫu thân, hai mắt sáng trong suốt hỏi.

Chân mày La Thư nhíu sâu hơn.

Lâm Hàn tỏ vẻ phớt tỉnh kéo muội muội qua, “A Thấm, trước muội học cửu chương với nhị ca, chờ muội học thuộc lòng cửu chương rồi, phụ thân liền trở lại.”

Lâm Thấm hơi thất vọng, “Trước phải học cửu chương à? Được rồi, vậy liền học cửu chương trước.”

Lâm Hàn lộ ra nụ cười vui mừng, “A Thấm, buổi tối nhị ca liền bắt đầu dạy cho muội.”

Lâm Thấm không muốn, “Sao phải đợi đến buổi tối, nhị ca, hiện giờ học, muội học xong sớm một chút, phụ thân liền trở lại sớm một chút.”

Mũi La Thư cay xè, vội vàng xoay người, giả bộ như đang nhìn phong cảnh bên ngoài.

Lâm Hàn dạy cho muội muội cửu chương, Lâm Thấm học được rất nghiêm túc.

“Ba chín hai mươi bảy”, “Sáu tám bốn mươi tám”, “Bốn tám ba mươi hai”, “Sáu sáu ba mươi sáu”, giọng nói non nớt của trẻ em, êm tai dễ nghe.

“Phu nhân, Thế tử phu nhân đã tới.” Thị nữ tới bẩm báo.

Thế tử phu nhân theo lời thị nữ, cũng chính là thê tử của La Giản.

Trên mặt La Thư hiện lên vẻ không vui, miễn cưỡng nói: “Cho nàng ta đi vào.”

Thị nữ khom gối, “Dạ, phu nhân.” Đi ra ngoài dẫn Nhương thị đi vào.

La Thư thấy Nhương thị cười đi tới, một tia chán ghét khó che giấu chợt lóe lên trong mắt.

Nhương thị có đôi mày nhỏ nhắn mắt thanh tú, vô cùng nhã nhặn, sắc mặt rất trắng, nhưng không phải vẻ trắng muốt sáng bóng, mà kiểu mang theo chút tử khí, không có sức sống. Mỗi lần La Thư thấy nàng ta đều có một luồng khí tăm tối, làm cho người ta rất không vui vẻ.

Ở Tấn Giang Hầu phủ mặc dù nói cho oai Nhương thị là phu nhân Thế tử, nhưng ở trước mặt Tiêu thị nàng ta cũng không được coi trọng, La Giản cũng không kính yêu nàng ta, bản thân nàng ta lại một mực không sinh hạ trai gái, vì vậy địa vị hơi xấu hổ.

Thấy La Thư, nàng tươi cười chào hỏi, trong tươi cười mang theo ý lấy lòng và nịnh hót, cũng hết sức thân mật với Lâm Hàn và Lâm Thấm.

“Mặt của bà ta thật dọa người.” Lâm Thấm vừa thấy nàng ta liền không thích, làm xong lễ gặp mặt, liền kéo Lâm Hàn ngồi sang bên cạnh, lại tiếp tục tập trung tâm trí học cửu chương, tuyệt đối không thích nhìn Nhương thị.

Lâm Hàn biết Lâm Thấm không thích Nhương thị, cố ý xê dịch thân thể ngăn cản Nhương thị, để cho muội muội không phải nhìn thấy nàng ta.

Nhương thị nói ra nỗi khổ dấu kín với La Thư, “Ca ca muội cũng thật là, tất cả mọi chuyện đều do hắn gây ra, cửa chính là do hắn không cho mở, cũng là hắn không để cho chúng ta ra mặt đón muội, hiện giờ náo ra chuyện, hắn né đến không thấy bóng dáng! Muội muội, hắn chỉ luôn làm ra chuyện không thấy bóng người, mọi người chỉ hỏi ta…” Dáng vẻ rất uất ức.

La Thư liếc xéo Nhương thị, “Tấn Giang Hầu phủ này hiện giờ đương gia là dì hay là đại ca ta?”

Nhương thị ngẩn ra, “Dĩ nhiên là phu nhân, phu nhân mới là đương gia chủ mẫu của Tấn Giang Hầu phủ.”

La Thư hừ một tiếng, “Thì ra ngươi còn biết đương gia chủ mẫu của Tấn Giang Hầu phủ là bà ta. Nếu biết điều này, ngươi oán trách đại ca ta là như thế nào, đại ca ta chỉ là Thế tử, nếu Hầu phu nhân không gật đầu, lời của đại ca ta có người chịu nghe sao? Có người chịu làm theo sao? Hừ, có vài người dối trá đã quen, dám làm không dám chịu, gặp chuyện chỉ biết đẩy trách nhiệm, có vài người ấy mà, ngốc đến như đầu heo, người khác nói gì đều tin cái đó, luôn để cho người ta coi thành vũ khí sử dụng!”

Nhương thị xấu hổ tức tối cúi đầu, khăn trong tay bị nàng xoắn đến không có hình dáng.

La Thư giống như hoàn toàn không nhìn thấy Nhương thị khó chịu, nâng tách trà lên, thanh nhàn uống trà.

Nhương thị nhéo khăn một lúc, dùng sức nặn ra nụ cười: “Muội muội, phu nhân không chỉ lệnh cho ta thu dọn Lâm Lang hiên, còn lệnh cho ta thu dọn cực kỳ sạch sẽ ngăn nắp ngoại viện Hảo Vấn các, muội cũng biết quy củ của Tấn Giang Hầu phủ, nam tử tám tuổi liền phải ra ngoài viện ở, không tiện theo bên cạnh mẫu thân, bên cạnh tỷ tỷ. Nam tử hán luôn pha trộn ở chung một chỗ với nữ quyến, có thể có tiền đồ gì? A Khai và a Hàn còn luôn theo muội, đến Hảo Vấn các đi.”

La Thư xì mũi coi thường, “Ngươi cũng nói, đó là quy củ của phủ Tấn Giang Hầu, nếu là người của phủ Tấn Giang Hầu, dĩ nhiên nên tuân thủ. Nhưng ta là người của Tấn Giang Hầu phủ sao? Ta đã sớm lấy chồng rồi, bây giờ ta là khách của phủ Tấn Giang Hầu, ngươi không biết xấu hổ cầm những quy củ này tới gò bó ta?”

Nhương thị bị nàng nói không có ý kiến gì.

“Thật ra thì ta tới mời muội muội đến tham gia tiệc đón gió tẩy trần…” Nhương thị im hơi lặng tiếng giải thích.

La Thư không chút lưu tình từ chối, “Đón ngọn gió nào, không biết chúng ta đường xa mà đến rất mệt mỏi, hiện giờ cần nghỉ ngơi sao? Thật là không có ánh mắt!”

Nhương thị bị mỉa mai đến mặt đỏ tới tận mang tai.

Sắc mặt nàng có phần khác thường, chính là đỏ lên không giống người khác, nhìn có cảm giác rất quái dị.

Lâm Thấm vừa học cửu chương, còn không nhịn được nghiêng đầu sang xem xét nàng ta mấy lần, sau khi nhìn qua, chê bai nhíu lỗ mũi nhỏ.

Lâm Hàn cầm quyển sách ngăn cản ánh mắt của nàng, “A Thấm, không thích nhìn thì đừng nhìn, tránh cho sau khi nhìn, khó chịu chính là bản thân muội.”

Lâm Thấm khiêm tốn thỉnh giáo, “Nhị ca, vì sao muội biết rõ ràng lát nữa sẽ khó chịu, vẫn muốn nhìn là thế nào?”

Tuổi Lâm Hàn cũng không lớn, sao có thể giải thích được rõ ràng chuyện như vậy? Chỉ xụ mặt nói cho muội muội, “Không cho nhìn nữa.”

Lúc Nhương thị rời đi ngượng ngùng, rất không có ý tứ, Lâm Khai và Lâm Đàm cũng nhanh chóng trở lại, sắc mặt rất tốt, tươi cười rạng rỡ.

La Thư vừa nhìn đôi huynh muội sinh đôi này, thì biết rõ Lâm Phong đoán chừng không có chuyện gì, yên tâm hơn nhiều.

Lâm Thấm kể khổ với đại ca đại tỷ, “Muội muốn sớm học xong cửu chương, sớm một chút để phụ thân trở lại, nhưng mà, muội đã học đến hồ đồ…”

Lâm Khai và Lâm Đàm rất đau lòng, Lâm Đàm suy nghĩ một chút, nói, “A Thấm sắp học đến hồ đồ, vậy chúng ta liền trước không học, nghe chuyện khác. Tỷ tỷ nói cho muội một chút chuyện của phủ Tấn Giang Hầu được không?”

Lâm Thấm khéo léo gật dầu, “Được được, tỷ tỷ nói gì muội đều nghe.” Hai tay nhỏ bé nâng lên chống má, chăm chú chuẩn bị nghe giảng.

Lâm Đàm không khỏi cười một tiếng, dịu dàng nói: “Ông ngoại của chúng ta chính là Tấn Giang Hầu gia, lão nhân gia họ La, tên húy là Khởi.”

“Ông ngoại cũng họ La nha.” Lâm Thấm ngọt ngào cười, “Họ giống họ nương như đúc.”

Lâm Hàn cảm thấy muội muội rất ngây thơ, “A Thấm, họ của nương và ông ngoại dĩ nhiên giống nhau, con trai con gái đều phải theo họ phụ thân. Ví dụ như nhà chúng ta, phụ thân họ Lâm, bốn huynh muội chúng ta tất cả đều họ Lâm.”

“Muội biết rõ.” Lâm Thấm ưỡn thẳng thân thể nhỏ bé lên, bày tỏ nàng biết, rất rõ ràng điểm này theo lời nhị ca.

Lâm Đàm mỉm cười, “A Hàn, a Thấm, mới đầu ông ngoại chúng ta cưới bà ngoại chúng ta làm vợ, sinh hạ ra cậu và mẫu thân chúng ta, bà ngoại bất hạnh qua đời…”

“Bà ngoại thật đáng thương.” Lâm Thấm nước mắt tràn mi.

“Huynh cảm thấy nương mới thật đáng thương.” Lâm Hàn nhỏ giọng lầm bầm, “Từ nhỏ đã không có nương, đáng thương bao nhiêu.”

“Đúng, nương cũng đáng thương.” Lâm Thấm nước mắt tí tách.

Nàng vừa khóc lại khàn giọng, ca ca tỷ tỷ cũng đau lòng, cùng nhau dỗ nàng.

Khó khăn lắm mới dỗ xong nàng không rớt hạt đậu vàng nhỏ nữa, Lâm Đàm tiếp tục nói: “Sau đó ông ngoại lại cưới tiếp một người vợ, chính là chị họ của bà ngoại chúng ta. Bà ta thay ông ngoại sinh ra thứ nữ La Anh, thứ tử La Châm, mặt khác ông ngoại còn có thứ xuất La Lạp, La Địch và La Cung, tổng cộng năm nhi tử. Trong năm nhi tử này, trừ con nhỏ nhất La Cung mang theo vợ con ở Thành Đô làm quan, mấy người còn lại toàn bộ ở phủ Tấn Giang Hầu. Người bốn phòng, tổng cộng có bốn vị thiếu phu nhân, tám vị thiếu gia, tám vị cô nương, được xưng tụ là cẩm tú cả sảnh đường.”

Lâm Thấm rất cao hứng, “Rất nhiều thâm thích.”

Lâm Đàm nhỏ nhẹ thở dài, “Nhưng mà, chỉ có một người cậu cùng mẹ với mẫu thân chúng ta, còn lại đều không phải. Không cùng mẹ, chung quy cách xa chút, không thân cận.”

“Chỉ có một cậu ruột thôi nha.” Tròng mắt Lâm Thấm đảo lòng vòng, “Vậy thì đối tốt với cậu ấy chút đi.”

Lâm Đàm không khỏi buồn cười.

Ngay cả Lâm Hàn nghiêm túc trên khuôn mặt cũng ẩn ý cười.

Những ý niệm ly kỳ cổ quái này của Lâm Thấm, cũng thường làm cho các ca ca tỷ tỷ của nàng cảm thấy rất buồn cười.

Tối hôm đó, mãi cho đến khi lên giường ngủ Lâm Thấm vẫn còn nhớ kỹ phải sớm ngày học xong cửu chương, để cho phụ thân sớm ngày trở lại.

La Thư và Lâm Đàm cùng dỗ nàng ngủ, nghe đều lòng chua xót không dứt.

Lâm Đàm nhẹ nhàng nắm lấy tay mẫu thân, “Nương, ngày mai phụ thân sẽ trở lại.”

La Thư ngậm nước mắt vỗ vỗ nàng, “Biết rồi.”

Ngày hôm sau, thời tiết vô cùng sáng sủa.

Sau khi Hoàng đế lâm triều, rất có hứng thú đích thân thẩm án tham ô của Lâm Phong.

Hắn phụ trách chủ thẩm, Hoài Viễn Vương, Khang Vương, Kỳ Vương, Trang Vương, Tào Vương các Hoàng tử, cùng với Tả tướng xem thẩm, đám người Lại bộ Thượng thư Đỗ Bằng viễn, Hộ bộ Thượng thư Triệu Vạn Trình đều dự thính.

Khi Lâm Phong bị đưa đến trên điện, vẫn mặc quan phục ngũ phẩm. Mặc dù quan phục ngũ phẩm chỉ là màu xanh không thu hút, nhưng Lâm Phong nhân phẩm xuất chúng, vẫn có vẻ tác phong nhanh nhẹn như cũ.

“Thần Lâm Phong, bái kiến bệ hạ.” Lâm Phong quỳ xuống nơi thềm son, vẻ mặt nghiêm túc lễ tứ bái.

Dáng vẻ rất thong dong.

Hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng thấy Lâm Phong như vậy, trong mắt lóe lên tia hứng thú.

“Lâm Phong, ngươi lấy tội danh tham ô bị áp giải vào Kinh thành, ở trước mặt trẫm không phải nên xưng ‘tội thần’ sao?” Giọng Hoàng đế giống như thường ngày, rất chậm, rất rõ ràng, lại có vẻ uy nghiêm khiếp người. d1en d4nl 3q21y d0n

Lâm Phong không kiêu ngạo không tự ti, “Bệ hạ, thần hiện giờ chỉ có hiềm nghi tham ô, cũng không phải đã định tội tham ô. Trước khi chưa định tội, thần chính là trong sạch, thân là thần tử của Hoàng đế bệ hạ, thân là quan viên của Đại Hạ Vương triều, không nên tự coi nhẹ mình.”

“Như vậy, ngươi trong sạch sao?” Hoàng đế không nhanh không chậm hỏi.

“Thần, là trong sạch!” Giọng Lâm Phong kiên định, âm vang có lực.

“Ngươi còn không biết xấu hổ nói mình trong sạch.” Khang Vương bước ra khỏi hàng, lớn tiếng chỉ trích, “Lâm Phong, bổn Vương đã tra được chứng cứ tham ô của ngươi, bằng chứng như núi! Thứ nhất, trước khi ngươi nhậm chức Tri châu An Định châu, An Định châu hàng năm thu thuế nộp lên Hộ bộ là sáu mươi vạn lượng bạc trắng đến tám mươi vạn lượng bạc trắng, nhưng sau khi ngươi đến An Định châu, lại dùng danh thiên tai yêu cầu giảm miễn thuế, hai năm nay tiền thuế của An Định châu đã giảm mạnh tới bốn mươi vạn lượng. Không cần phải nói, còn lại mấy chục vạn lượng bạc trắng này, nhất định đã bị ngươi tham ô, vào túi tiền của mình; thứ hai, An Định châu có danh liêm khiết là Tưởng Hiền, hắn biết chuyện ngươi tham ô, âm thầm tố giác với bổn Vương, cũng ghi chép từng khoản tội của ngươi, giao cho bổn Vương. Đáng tiếc sau khi Tưởng Hiền giao chứng cứ cho bổn Vương liền bị người ám sát, Lâm Phong, nếu không phải ngươi có tật giật mình, sao cần giết người diệt khẩu? Thứ ba, Lâm Phong ngươi không phải có danh cô nhi không cha không mẹ, nhưng tài sản dưới tên ngươi phong phú, đến mức làm cho người ta giận sôi! Ngươi dám nói đây không phải do ngươi tham ô đoạt được?” Từ trong ngực lấy ra một quyển, “Bệ hạ, đây là sản nghiệp dưới tên Lâm Phong, người nhìn một cái, thì biết rõ Lâm Phong điên cuồng, lòng tham không đáy cỡ nào!”

Bàng Đắc Tín bước xuống nhận lấy quyển, đi lên bậc thang, một mực cung kính trình cho Hoàng đế.

Sắc mặt Lâm Phong chưa thay đổi

Hoàng đế đại khái nhìn một chút, không biến sắc đặt quyển sang bên, “Lâm khanh, đây là Khang Vương trình án, trẫm cho ngươi tự biện.”

Ánh mắt của đám người Hoài Viễn Vương, Khang Vương, Kỳ Vương, Trang Vương, Tào Vương và Thẩm Kiền, Đỗ Bằng Viễn, Triệu Vạn Trình, đều rơi lên trên người Lâm Phong.

Khang Vương trình án, thật ra thì điều thứ nhất chỉ coi là nghi vấn, bởi vì lúc trước An Định châu có thể thu sáu mươi vạn đến tám mươi vạn lượng bạc trắng tiền thuế, không phải là hiện giờ, về sau cũng có thể nhận được con số này, nếu gặp thiên tai nhân họa, thu thuế sẽ không thu được con số dự định, cũng là chuyện thường xảy ra. Thuế má thu được ít hơn người tiền nhiệm, cái này có thể làm thành chứng cứ Lâm Phong không đủ khả năng, nhưng nếu làm thành chứng cứ tham ô, chỉ có thể nói chứng cứ chưa đủ. Điều thứ hai cũng rất mơ hồ, An Định châu có một tiểu lại tố cáo Lâm Phong, tự mình viết thư tố cáo, cũng in dấu tay rồi, thế nhưng vừa xuất hiện đã bị ám sát –– trừ phi Hình bộ tra rõ trước sau người bị ám sát này, chứng thật là do Lâm Phong phái người giết, nếu không, điều này cũng khó mà hạch tội Lâm Phong.

Lợi hại nhất ngược lại là điều thứ ba nói trắng ra chính là Lâm Phong là một kẻ cô nhi, tại sao có thể có nhiều sản nghiệp như vậy.

Dùng từ Hán ngữ hiện tại tới diễn tả, chính là: Lâm Phong, nguồn gốc tài sản kếch xù của ngươi không rõ.

Nếu như Lâm Phong không trình báo rõ ràng những tiền tài này từ đâu mà đến, như vậy, tội danh tham ô của hắn cũng có thể định ra rồi.

Điểm thứ ba điểm chết người nhất, mọi người ở đây đều nghĩ như vậy.

Lâm Phong nói: “Thần liền trả lời chắc chắn từng tố cáo của Khang Vương Điện hạ. Thứ nhất, An Định châu hai năm qua thật sự gặp phải thiên tai hiếm có, đầu tiên là mấy huyện thành xung quanh An Định châu hơn nửa năm không có mưa, tiếp theo Định Sơn bên cạnh lại có địa chấn, phá hủy vô số nhà cửa, chỉ riêng sắp xếp nạn dân, vững vàng thế cục đã không dễ, thần cho rằng, ở nơi vừa có hạn hán lại có địa chấn có thể giữ vững An Định châu không có số lượng lớn dân chúng thương vong, thế cục vẫn ổn định như cũ, thần làm quan địa phương đã dùng hết chức trách. Về phần thu thuế giảm bớt, đó là thiên tai, là chuyện không có cách nào, thần không thẹn với lương tâm. Thứ hai, chuyện Tưởng Hiền bị ám sát là chuyện không đơn thuần là án tham ô, mà là mệnh người bằng trời, thần cho rằng nên mời Hình bộ điều tra thêm, đưa hung thủ ra công lý. Thứ ba, thần thật sự có khối gia sản kếch xù, nguồn gốc phát sinh ra…”

Lâm Phong ngừng lại, trái tim của Khang Vương nhảy lên tận cổ họng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.