Kiều Nữ Lâm gia

Chương 165




Thẩm Tướng đang tính toán, Bách phi cũng không nhàn rỗi. Nàng đặc biệt mời ca ca của nàng Bách đại học sĩ vào cung thương lượng, “Ca ca, a Dục đã mười bảy rồi, ta vẫn lo nghĩ cho hôn sự của hắn. Vốn nghĩ tới vị nào là nữ vương được chọn lựa ra từ trên bách hoa thịnh hội thì đó chính là Vương phi của a Dục, ai ngờ lại lập tức chọn ra ba vị. Ba vị cô nương này người nào cũng tốt, hiện giờ ta không có chủ ý gì cả.”

Bách đại học sĩ là một vị mỹ nam tử trung niên vóc người trung đẳng, ôn tồn nho nhã, rất khiêm nhường mấy câu, “Chuyện Sở Vương điện hạ chọn phi theo lý nên do bệ hạ và nương nương làm chủ, nào có đạo lý do thần nói ra?”

Bách phi giận trách, “Ca ca! Chúng ta là huynh muội chí thân, a Dục là cháu ngoại ca, chuyện cả đời của hắn, ca người làm cậu có thể không vất vả sao?”

Bách đại học sĩ thấy nàng như vậy, cũng không nói lời khách sáo nữa, cẩn thận trù tính cho nàng.

“Cô nương Trịnh gia, chắc nương nương không muốn rồi. Bệ hạ tình thâm ý trọng với Trịnh hoàng hậu đã qua đời, nhưng những năm gần đây Trịnh gia chỉ dựa vào ân sủng của bệ hạ, cũng không có chỗ dựa nào khác. Huống chi, mặc dù bệ hạ nhớ đến Trịnh hoàng hậu, không phải cũng đã giáng chức Phùng quý phi rồi sao? Phùng quý phi chính là biểu muội của Trịnh hoàng hậu đó, có thể thấy được không phải cứ dính dáng đến Trịnh hoàng hậu thì bệ hạ sẽ không để ý tới đại cục, không để ý tới thiệt hơn rồi. Vì vậy, theo ý thần, cô nương Trịnh gia không nên chọn làm Sở Vương phi.” Bách đại học sĩ nói.

“Có đạo lý.” Bách phi gật đầu.

Nàng cũng cảm thấy mặc dù danh tiếng của phủ Vinh Quốc công dễ nghe, nhưng nội bộ lại không tốt. Cho nên, nếu để cho nàng chọn lựa giữa Trịnh Yến Yến, Thẩm Minh Châu và Dương Linh, nàng cũng giống như Bách đại học sĩ, bỏ qua đầu tiên chính là Trịnh Yến Yến.

“Thất tiểu thư Thẩm gia, nói ra có vài phần đáng tiếc.” Bách đại học sĩ lộ vẻ tiếc hận, “Bổn triều còn không có vị cô nương nào giống như Thẩm thất tiểu thư và tỷ tỷ nàng Khang Vương phi, ông nội đứng đầu quan văn, ông ngoại lại là đại nguyên soái uy danh hiển hách, được cả quan văn và võ tướng ủng hộ, được trời ưu ái, cười ngạo ngang vai. Đáng tiếc bà ngoại nàng… Haizzz, thật ra đây vẫn là thứ yếu, chỗ chết người nhất chính là Thẩm Tướng dường như không hề nhìn cháu rể mình bằng con mắt khác, chưa từng ủng hộ Khang Vương. Nếu như Sở Vương điện hạ cưới Thẩm thất tiểu thư làm Vương phi, chỉ sợ cảnh ngộ sẽ giống như Khang Vương điện hạ.”

“Không thể nào?” Mặc dù Bách phi không hề hài lòng với Thẩm Minh Châu, nhưng nàng bao che, yêu thương nhi tử, vội vàng nói chuyện thay Cao Nguyên Dục, “Thẩm Tướng không giúp đỡ Khang Vương, đó là vì Khang Vương thật sự khiến ông ta thất vọng đi? A Dục và Khang Vương không giống nhau, sẽ không làm loạn. Trước không nói gì khác, a Dục là hài tử ngoan giữ mình trong sạch, háo sắc giống Khang Vương khi nào chứ? Khang Vương này là một kẻ ngu ngốc, sau này còn có nhiều chỗ phải dùng đến Thẩm gia người ta, hắn lại dám vì một thị nữ mà chọc giận Khang Vương phi, làm hại nàng rơi thai. Khang Vương này thật đúng là không có tâm kế, quá vô dụng!”

“Nương nương nói cũng có vài phần đạo lý.” Bách đại học sĩ tỏ vẻ cung kính.

“Ca ca, ca nói.” Bách phi cười cười, khích lệ.

Bách đại học sĩ nói: “Mặc dù hiện giờ Bách gia chúng ta còn kém Thẩm gia, nhưng mà người trong triều tình nguyện đi theo chúng ta cũng không ít. Những người này lấy quan văn làm chủ, võ tướng còn ít, cận vệ càng gần như không có. Nương nương, Hộ Quốc công và Tấn Giang Hầu một vị ở Tây Bắc, một vị ở Đông Nam, đều là nhân vật quan trọng uy danh hiển hách, dậm chân một cái đều sẽ chấn động. Phủ Tấn Giang Hầu không có nữ tử xuất sắc, Hộ Quốc công lại có một vị dòng chính nữ, vả lại hắn yêu thương nữ nhi này như châu ngọc trong lòng bàn tay, hết sức sủng ái. Thần cho rằng, nếu như Sở Vương điện hạ có thể cưới được vị cô nương này, mới coi như viên mãn.”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Trên mặt Bách phi có vẻ u sầu, “Nhưng mà mấy ngày trước ta mời Hộ Quốc công phu nhân và Dương đại tiểu thư đến Tiên Cư điện làm khách, ta đã ám hiệu không chỉ một hai lần, nhưng Hộ Quốc công phu nhân đều không động, Dương đại tiểu thư cũng tỏ vẻ ngây thơ, giống như vốn nghe không hiểu vậy. Haizzz, đây thật sự làm khó người ta.”

“Vậy sao?” Bách đại học sĩ rất giật mình, “Hộ Quốc công phu nhân không có vẻ vui thích, Dương đại tiểu thư cũng không tỏ vẻ xấu hổ?”

“Không có.” Bách phi như đưa đám.

Bách đại học sĩ chậm rãi vuốt râu, trầm ngâm suy tư.

Trên khuôn mặt được bảo dưỡng cực kỳ tinh xảo của Bách phi lộ ra vẻ căm giận, “Ta không hiểu được, a Dục mười bảy mười tám tuổi, vừa anh tuấn, lại có khả năng, hơn nữa cực kỳ giữ mình, nam tử như vậy được xưng tụng là độc nhất vô nhị rồi, cõi đời này còn có thể tìm ra được người thứ hai sao? Trước kia hễ ta thoáng khen cô nương nhà nào đôi câu, cô nương kia sẽ tỏ vẻ thẹn thùng, mẫu thân của cô nương đó càng kích động không thể tự chủ, vui mừng ra mặt. Nhưng vị Hộ Quốc công phu nhân và Dương đại tiểu thư này, huênh hoang tỏ vẻ như vậy sao?”

“Cũng chưa hẳn là huênh hoang tỏ vẻ.” Bách đại học sĩ trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Có lẽ người một nhà Hộ Quốc công vào kinh thời gian ngắn, còn chưa rõ ràng tình thế trong kinh, vì vậy không quyết định chắc chắn được. Hoặc có thể là, nương nương mới gặp mặt hai lần đã lộ ra ý tốt, Hộ Quốc công phu nhân còn chưa hiểu, không dám nhận lời. Nương nương, hôn nhân đại sự phải tính toán cẩn thận, ngược lại đừng nóng vội.”

“Cũng đúng, không thể nóng vội.” Bách phi nhíu nhíu mày, nói.

Bách đại học sĩ mỉm cười, “Nghe nói Hộ Quốc công và phu nhân vô cùng sủng ái Dương đại tiểu thư, theo ý tứ của thần, phụ mẫu như vậy đoán chừng trừ gia thế thân phận nhân phẩm ra càng sẽ quan tâm đến con rể có thể đối xử tốt với nữ nhi hay không, quan tâm sau khi nữ nhi lấy chồng rồi có thể sống phú quý lại suôn sẻ hay không. Nương nương, thật ra để Sở Vương điện hạ ra mặt hình như càng tốt hơn.”

Bách phi giận tái mặt, “Ca ca, nhắc tới ta thật sự tức cành hông! A Dục hài tử này cái gì cũng tốt, chính là quá cố chấp rồi. Khi còn bé thích cãi lộn tới lui với Lâm Thấm đó, cho dù cãi lộn đến tưng bừng hắn cũng vui vẻ không mỏi mệt. Sau đó hắn lại chết sống náo loạn muốn xuất cung đi học, vì cái gì? Còn không phải vì tiểu nha đầu Lâm Thấm kia sao? Ta hận đến nghiến răng, nhưng bệ hạ lại bị hắn ầm ĩ đáp ứng, không thể làm gì khác hơn đành cố nhịn cơn tức này. Vốn cho rằng hài tử không hiểu chuyện, ai ngờ càng lớn càng tệ hại hơn. Hắn đã đến tuổi lập gia đình rồi, cho dù ta nhắc tới cô nương nhà nào với hắn, hắn đều không tiếp lời, ta biết ngay, hắn còn nghĩ tới Lâm Thấm!”

Ngực Bách phi không ngừng phập phồng, hiển nhiên bị chọc tức.

Bách đại học sĩ cười khổ, “Lâm nhị tiểu thư cũng cực tốt. Ông ngoại là Tấn Giang Hầu, phụ thân và đại ca đều là trạng nguyên, đại tẩu là cháu gái ngoại của thổ ty vương, nghiễm nhiên là một vị công chúa tộc khác. Nhưng mà, tỷ tỷ của nàng ta là hoàng trưởng tử phi, trừ phi Sở Vương điện hạ muốn làm một nhàn vương phú quý, nếu không thì không thể làm đám hỏi với Lâm nhị tiểu thư rồi.”

“Vì sao?” Bách phi đột nhiên biến sắc, lạnh lùng nói: “Đều là nhi tử của bệ hạ, tại sao a Dục phải làm vị nhàn vương phú quý? Hắn kém ca ca hắn ở điểm nào chứ, chẳng lẽ vì hắn sinh sau mấy năm, nên nhất định phải ở dưới người khác sao!”

Giọng nàng quá lớn, Bách đại học sĩ hoảng hốt trong lòng, theo bản năng liếc nhìn bốn phía.

Thấy bốn phía yên tĩnh, sẽ không có người nghe lén, thoáng yên tâm.

Bách phi tức giận dâng trào, lạnh giọng chất vấn, “Đừng nói a Dục, chính là ca ca đó? Chẳng lẽ ca ca cam tâm cả đời ở dưới Thẩm Tướng sao, không muốn trở thành đứng đầu quan văn, không muốn trở thành quyền thần dưới một người trên vạn người sao? Ai sẽ ghét quan nhỏ, ai sẽ ghét quyền lực nhỏ, người nào đã hưởng tư vị nắm đại quyền rồi, còn có thể chịu đựng vắng lạnh, có thể bị đánh về nguyên hình sao?”

“Nương nương nói rất đúng.” Bách đại học sĩ nói theo ý nàng: “Thần đã hiểu ý định của nương nương. Lâm nhị tiểu thư là muội muội của hoàng trưởng tử phi, đây tất nhiên vạn lần không được lấy.”

Bách phi càng biến sắc, nhổ một bãi, “Phi, hoàng trưởng tử phi gì chứ!”

Trong mắt nàng là lửa giận hừng hực, Bách đại học sĩ lại đồng tình, tỏ vẻ thương hại.

“Sự kiện kia đã sớm qua, quên đi thôi.” Bách đại học sĩ nhỏ giọng khuyên nhủ.

Bách phi đau đớn trong ngực, thê lương cười cười, “Quên đi sao, ta đã sớm quên đi. Ca ca, nếu như không quên sự kiện kia, nhiều năm như vậy sao ta có thể sống đến giờ được?”

Bách đại học sĩ thấy nàng khổ sở như vậy, vẻ mặt lại rối rắm, “Hắn cũng không biết là nương nương. Năm đó ta chỉ nhắc đến muốn làm mai cho hắn, bàn mối hôn sự, hắn còn chưa nghe được là cô nương nhà ai đã cự tuyệt ta. Nương nương đừng để trong lòng, hắn không phải cự tuyệt nương nương, khi đó chắc hắn vốn không muốn kết hôn thành gia đi.”

“Có gì khác biệt?” Bách phi lẩm bẩm.

Giọng nàng rất nhỏ, nhỏ đến Bách đại học sĩ không nghe thấy.

Bách đại học sĩ mềm giọng khuyên nhủ: “Chuyện cũ đã qua rồi, nương nương vẫn nên nhìn về phía trước, mưu tính chuyện sau này thôi. Mấy ngày nữa thần sẽ bái phỏng Hộ Quốc công, thăm dò ý tứ của hắn, nếu không ngại nương nương để Sở Vương điện hạ ra mặt. Như thế, có lẽ cuối năm nay, đầu năm sau Sở Vương điện hạ có thể cưới được Vương phi rồi.”

Bách phi ngây ngốc gật đầu, “Cứ theo ca ca.”

Bách đại học sĩ phải đi rồi, nhưng không yên tâm, không dám đi, cẩn trọng nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của Bách phi, “Nương nương, hiện giờ người đã là phi tử trông coi lục cung, cực kỳ vinh sủng, chuyện trước kia ngàn vạn lần đừng để trong lòng nữa…”

“Yên tâm, ta có đúng mực.” Bách phi thản nhiên nói.

Lúc này Bách đại học sĩ mới hành lễ cáo từ.

Sau khi hắn rời đi, Bách phi cũng không phân phó cung nữ đi vào hầu hạ mà ngồi một mình trên bảo tọa xa xỉ hoa mỹ, quý khí bức người, tâm tình sa sút, hứng thú mất hết.

“Thưa nương nương, Sở Vương điện hạ đến thỉnh an.” Cung nữ đi vào bẩm báo.

“Cho hắn vào.” Bách phi lạnh nhạt nói.

Cung nữ khom gối, “Dạ, nương nương.” Xoay người đi ra ngoài.

Không lâu lắm, Cao Nguyên Dục đã đi vào, hành lễ chào hỏi, “Thỉnh an mẫu phi.”

Bách phi vốn lạnh lẽo trong lòng, thấy Cao Nguyên Dục lại có vài phần ấm áp, dịu dàng nói: “A Dục, đứng lên đi, tới đây để mẫu phi xem một chút.”

Cao Nguyên Dục nói: “Tạ mẫu phi.” Rất nghe lời đứng lên, đi tới bên cạnh Bách phi, mặc cho nàng nắm tay.

Bách phi tỏ vẻ yêu thương, nắm tay Cao Nguyên Dục vuốt ve tới vuốt ve lui, “A Dục, công việc ở Lại bộ có khổ cực không? Có ai làm khó dễ con không, có ai gây sự với con không?”

Cao Nguyên Dục cười một tiếng, “Ai rảnh rỗi đến điên rồi sao, dám đến khi dễ con? Con không khi dễ người khác đã coi như tốt rồi.”

Bách phi nghe giọng Cao Nguyên Dục nói cực kỳ êm tai, tâm tình trở nên sáng rỡ từng chút một, “Con cũng đừng đi khi dễ người ta, sẽ rơi lại danh tiếng xấu.”

Cao Nguyên Dục thuận theo gật đầu, “Dạ, không khi dễ người, không lưu lại tiếng xấu.”

Bách phi thấy hắn nghe lời như thế, mặt mày bất tri bất giác đã đầy ý cười rồi.

Bách phi giống như mẫu thân bình thường liên miên dong dài lầm bầm hỏi sinh hoạt ăn uống của Cao Nguyên Dục, sáng sớm ăn gì, bài tập có nhiều không, làm việc bên ngoài có thuận lợi không, Cao Nguyên Dục đáp lại từng việc, không hề tỏ vẻ bực mình.

Đối với nam tử ở độ tuổi này của hắn cũng coi như không dễ dàng.

“A Dục, con thấy đại tiểu thư Dương gia như thế nào?” Giọng Bách phi ôn nhu lạ thường.

“Ái nữ của Hộ Quốc công và phu nhân, dĩ nhiên cực tốt.” Cao Nguyên Dục lễ phép khen ngợi.

Bách phi vui mừng trong lòng, cười híp mắt nhìn hắn, “Như vậy, đến ngày sinh nhật của mẫu phi mở tiệc mời nội ngoại mệnh phụ, đến lúc đó a Dục chào hỏi Hộ Quốc công phu nhân, được không? Nếu như trùng hợp đại tiểu thư Dương gia cũng ở đó, con cũng bắt chuyện, có được không?”

Sinh nhật Bách phi cũng sắp đến, làm sủng phi của hoàng đế trông coi lục cung, mặc dù sinh nhật của nàng không dám xưng là lễ thiên thu, cũng không dám làm quá phô trương xa xỉ, chỉ bày tiệc rượu trong cung mời nội ngoại mệnh phụ, vậy ngược lại cũng đúng mực, không vượt quá.

“Dạ, mẫu phi.” Cao Nguyên Dục không hề suy nghĩ nhiều, đã đáp ứng rồi.

Bách phi mở cờ trong bụng.

Khi còn bé hài tử này của nàng khó chịu kỳ quặc, không nghe lời, trưởng thành lại không giống trước, hiếu thuận mẫu phi bao nhiêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.