Kiều Nữ Lâm gia

Chương 16




Lâm Đàm chỉ cười không nói lời nào.

Nụ cười của nàng là mỉm cười theo lễ phép, cũng không có bao nhiêu ý xấu hổ.

Trong lòng Sơn Gia Lôi khó tránh khỏi hơi thất vọng.

Nếu như Lâm Đàm có ý tứ với Sơn Gia Thụ, lúc này trên mặt sẽ hiện lên vẻ đỏ ửng thẹn thùng quở mắng, chứ không phải bình ổn như bình thường, trấn định như vậy.

“Gia Thụ ca là nam tử như vậy, a Đàm lại không động lòng sao?” Sơn Gia Lôi khẽ cắn môi, có mấy phần không phục.

Nàng dõi mắt nhìn sang đình đón xuân, chỉ thấy gió nhẹ thổi áo bào của Sơn Gia Thụ lên, tiêu sái ổn định, hào sảng tráng kiện đĩnh đạc *, giống như tiên giáng trần, không khỏi âm thầm ấm ức thay hắn, “Nhân tài như huynh ấy, chính là Cửu Thiên Huyền Nữ gả cho huynh ấy cũng không uổng cuộc đời này, a Đàm thật sự không có ánh mắt. Haizzz, a Đàm cái gì cũng tốt, chính là quá mức bình tĩnh có chủ ý, tâm sự luôn không chịu lộ ra ngoài, ít đi mấy phần ôn nhu hòa nhã của nữ hài nhi –– cũng khó trách tổ mẫu luôn không thích nàng lắm, không chịu tới Lâm gia cầu hôn.”

(*) Tiêu sái ổn định, hào sảng tráng kiện đĩnh đạc: Nguyên gốc 萧萧肃肃, 爽朗清举 (tiêu tiêu túc túc, sảng lãng thanh cử), tiêu tiêu hình dung cử chỉ tiêu sái thoát tục, túc túc hình dung thanh tĩnh bình ổn, sảng lãng = hào sảng sáng sủa, thanh = tráng kiện, cử = đĩnh đạc, cao thẳng, rắn rỏi.

Sơn Gia Hủy “Ah” một tiếng, “Vì sao nhị ca của ta lại tới?”

Sơn Gia Lôi thấy nụ cười trên mặt Lâm Đàm khách khí mà xa lánh, lời trêu ghẹo đã đến khóe miệng, lại không biết nuốt xuống làm sao.

Hướng Hinh Ninh lơ đãng nhìn vào trong đình, “Có lẽ tới đánh cờ với ca ca a Đàm thôi.” Không hề để trong lòng.

Sơn Gia Hủy và Sơn Gia Lôi thấy huynh trưởng của mình, liền định qua chào hỏi, Lâm Đàm làm chủ nhân lại không chịu đi cùng, “A Hủy, a Lôi, ta và Hinh Ninh đi Thủy các trước chờ các ngươi.”

Sơn Gia Hủy rất buồn bực, “A Đàm ngươi muốn kiêng dè đúng không, ngươi thay đổi thành thủ cựu * như vậy từ khi nào?”

(*) Thủ cựu: chỉ tư tưởng cổ hủ, tri thức nông cạn, hàm ý châm chọc.

Sơn Gia Lôi chế nhạo nói, “ A Hàn hài tử này đáng yêu chăm chỉ, còn mãi cứ giả bộ đại nhân, tiên sinh cổ lỗ, vốn có danh xưng tiểu thủ cựu, a Đàm đây là đại khái học theo đệ đệ của nàng đi.” Nói xong tất cả mọi người đều cười.

Sơn Gia Hủy sai tỳ nữ Tùy Vân đi về phía huynh trưởng chào hỏi, mình không hề đi qua.

Vài vị cô nưng nhìn thị nữ bẻ mấy cành hoa thược dược kiều diễm, liền rời đi.

Trên đình đón xuân, Sơn Gia Thụ nhìn bóng dáng kia dần dần đến gần, lại dần dần rời xa, bất giác buồn bã.

Hắn không tự kiềm chế được đi tới bên cạnh lan can, nhìn về phương hướng bóng dáng kia biến mất.

“Hoa Đường huynh.” Lâm Khai nhìn vẻ mặt của hắn ở trong mắt, vuốt ve ly bằng ngọc bích trong tay, nói, “Đừng tiếp tục nhìn, nhìn cũng vô ích.”

Sơn Gia Thụ vẫn lưu luyến, “Ngươi có từng thích một cảnh đẹp, thế cho nên cả ngày lẫn đêm nhớ nhung, ăn không biết ngon, ngủ không yên ổn? Cảnh tượng vô cùng nhớ nhung đó, nhìn nhiều một chút cung tốt. Sướng Chi, nếu đổi lại là ngươi, sẽ giống như ta.”

Lâm Khai lộ ra vẻ mặt không tán thành, “Ta sẽ không nhìn nhiều bằng một hai lần, ta sẽ nghĩ cách mang cảnh đẹp này về nhà.”

Sơn Gia Thụ im lặng.

Hồi lâu, hắn buồn bã nói: “Ta từng cầu xin tổ mẫu, cũng cầu mẫu thân viết thư cho phụ thân, chỉ chờ phụ thân hồi âm. Sướng Chi, nếu như ta muốn chuyển cảnh đẹp kia vào trong nhà, nhất đinh phải được phụ thân ta gật đầu mới được.”

Lâm Khai khẽ mỉm cười.

Hắn và Sơn Gia Thụ biết nhau hai năm rồi, hai người đều là mỹ thiếu niên ngọc thụ lâm phong, tính tình, tính cách có nhiều chỗ tương đồng, được gọi là bạn tốt. Sơn Gia Thụ có ý với Lâm Đàm, tâm tư này nào có thể giấu giếm được Lâm Khai? Sơn gia là thế gia đại tộc, Sơn Gia Thụ lại có tướng mạo tốt, Lâm Khai không phản đối cửa hôn sự này, nhưng không quá mức yêu thích. Trong cái nhìn của Lâm Khai, Lâm Đàm xinh đẹp, người lại có khả năng, đối tượng có thể lựa chọn rất nhiều, không nhất định không phải Sơn Gia Thụ không thể. Hôm nay Sơn Gia Thụ đến nhà thăm hỏi, còn cố ý đưa ra ý muốn tới đình đón xuân ngồi một chút, Lâm Khai cũng không từ chối, thật ra muốn nhìn một chút xem phản ứng của Lâm Đàm với Sơn Gia Thụ là gì.

Khi Lâm Khai vẫn còn bé đã có thể thay Lâm Đàm chắn một đao khi nàng gặp nguy hiểm, đây chính là cái gọi là tình nghĩa huynh muội, có thể nghĩ. Hắn đau lòng muội muội những năm gần đây lấy thân phận trưởng tử Lâm gia bôn ba bên ngoài, cũng hy vọng muội muội có một chốn đi về tốt, xứng với lang quân tài mạo như tiên, giành được thiên trường địa cửu, chỉ có điều, thấy Lâm Đàm vốn không chịu đi qua, Lâm Khai cũng liền có phần rõ ràng thái độ của muội muội.

Nếu Lâm Đàm không có hứng thú với Sơn Gia Thụ, Lâm Khai cũng sẽ không coi hắn là đối tượng em rể.

Đồng Nhi báo lại, “Đại công tử, hai vị thiếu gia Hướng gia tới, còn dẫn theo một vị khách.”

Lâm Khai và Sơn Gia Thụ nghe được huynh đệ Hướng gia tới, liền tự mình ra đón, gặp mặt, chào hỏi hai huynh đệ Hướng Húc, Hướng Côn khôi ngô cường tráng, vẻ mặt khí khái, Hướng Côn cười đẩy một vị thiếu niên hơn hai mươi ra, “Vị này là Đường Hi, là con nhỏ nhất của Oanh Dương hầu, mấy năm trước khi hai chúng ta ở trong kinh khi ở Giang Hạ hầu phủ, thường xuyên đến Đường phủ dây dưa.”

Hướng gia ở An Định và Giang Hạ hầu phủ ở Kinh thành là người trong tộc, Lâm Khai dĩ nhiên biết. Khi huynh đệ Hướng gia ở Kinh thành làm quen với con em hầu môn, chuyện này cũng bình thường, lập tức liền không suy nghĩ nhiều, cười nói ngưỡng mộ đã lâu, “Đệ tử Đường gia nhất định kiếm thuật cao siêu, Đường huynh, về sau nếu có cơ hội, kính xin chỉ giáo nhiều.”

Tổ tiên Oanh Dương hầu phủ Đường Vô Thương vốn là một vị kiếm khách nổi tiếng, trong loạn thế đi theo Thái tổ Hoàng đế, từng ở trận tiền hai quân từng lấy xuống thủ cấp mấy đầu lĩnh quân địch, sau đó càng thêm danh dương thiên hạ rồi. Nhắc tới Oanh Dương hầu phủ, liền làm cho người ta nghĩ đến kiếm thuật tối cao của thế gian, nghĩ đến bảo kiếm sáng ngời lạnh như sương linh khí bức người.

Thân hình Đường Hi cao lớn, mặt mày cũng rất thanh tú, lộ ra chút hồn nhiên ít có ở tuổi tác và với thân phận này của hắn, “Lâm đại thiếu cũng thích kiếm thuật sao? Vậy sau này thật sự phải luận bàn nhiều. Mặc dù kiếm thuật của ta thường thường, cũng là sờ đến kiếm liền si mê.”

Thì ra hắn là vị kiếm si.

Lâm Khai mời mấy vị khách qua đình đón xuân.

Nơi này từ trên cao nhìn xuống, cảnh sắc tuyệt đẹp.

Chờ mọi người đều ngồi xuống, Lâm Khai không thể thiếu sai người mang rượu nhạt lên –– nam nhân gặp nhau, nào có không uống rượu? Ai ngờ Đường Hi che ly rượu không cho rót, nghiêm túc nói: “Mấy ngày trước ta bị trúng độc, hiện giờ mặc dù độc đã giải, nhưng thân thể còn yếu ớt, xin thứ cho ta không thể uống rượu.”

Mọi người không khỏi kinh hãi, “Trúng độc?”

Hướng Côn và hắn có giao tình rất dày, trong lòng quan tâm, vội quay hắn lại nhìn lên nhìn xuống đánh giá, luôn miệng hỏi, “Ngươi như thế nào? Không sao chứ? Sao lại trúng độc?”

Sắc mặt Hướng Húc tái xanh, “Là ai to gan như vậy dám hạ độc ngươi?” Hận không thể lập tức xông ra báo thù cho Đường Hi.

Đường Hi nói: “Chuyện này thật sự không biết ai hạ độc. Ta theo Hoài Viễn Vương Điện hạ ra kinh xử lý, ở ngoài thành An Định bị đánh bất ngờ, ta thay Điện hạ cản một mũi tên, trên mũi tên kia bôi kịch độc, không quá bao lâu thì sắc mặt ta biến đen, suýt nữa bỏ mạng…”

“Lại có chuyện như vậy!” Mọi người đều kinh hãi.

Hướng Côn vội hỏi, “Vậy sau đó ra sao?”

Đường Hi cười nói, “Quân y đều nói ta không cứu được, mấy anh em tốt của ta cũng định nhặt xác cho ta, ai ngờ Điện hạ thân đến nhìn ta, đút linh dược giải độc bệ hạ ban cho vào trong miệng ta, hơn nữa quân y hết lòng điều dưỡng cho ta, cái mạng nhỏ này của ta liền kiếm trở về được.” Nói đến Hoài Viễn Vương tự mình đút linh dược giải độc vào trong miệng hắn, trên mặt Đường Hi hiện lên vẻ mặt rất hạnh phúc.

Hắn là một người đơn thuần.

Lâm Khai nghe Đường Hi miêu tả, trên lưng bất giác đổ mồ hôi lạnh. Con em Oanh Dương hầu phủ có công phu cỡ nào, Đường Hi anh dũng đỡ cho chủ còn trúng tên, lại có kịch độc, trừ suýt bỏ mạng, a Đàm muội ấy là một cô nương gia yểu điệu, lỡ có vạn nhất kia… Hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Lâm đại thiếu, Lâm đại thiếu…” Bên tai Lâm Khai truyền tới tiếng gọi thân thiện của Đường Hi.

Lúc này Lâm Khai mới ý thức được mình thất thần, cười khổ nói xin lỗi, “Xin lỗi, ta nghĩ tới tình hình lúc đó, thật rung động lòng người…”

Đường Hi cười gật đầu, “Lúc ấy quả thật rất nguy hiểm. Đúng rồi Lâm đại thiếu, nghe nói lúc ấy ngươi cũng ở đó, đúng không? Thích khách chỉ để ý đánh, ngươi chỉ để ý ăn mỳ, lòng không có việc khác, thấy biến không loạn, phong hoa tuyệt đại. Đáng tiếc khi đó ta đang trị thương, không thấy được phong thái của ngươi.” Lộ ra vẻ hâm mộ.

Hoài Viễn Vương đã truyền lời xuống, công tử trẻ tuổi ngày đó ăn mỳ ở tiệm mỳ Phan gia chính là đại công tử Lâm Khai của Lâm Tri châu. Hắn đã nói như vậy rồi, quan quân người hầu bọn họ không hề nói lời gì mà long phượng thai, huynh muội sinh đôi nữa, sau khi vết thương của Đường Hi tốt lên, nghe được lời đồn đại chính là như vậy.

“Sao chưa từng nghe ngươi nói tới?” Hướng Côn và Hướng Húc cùng nhau chất vấn Lâm Khai.

Sơn Gia Thụ cũng kinh ngạc, “Sướng Chi, ngươi thật can đảm!”

Đều tán thưởng Lâm Khai không thôi.

Lâm Khai chỉ mỉm cười.

Hắn đương nhiên không tiện khoe khoang, nhưng cũng không tiện khiêm tốn –– lúc ấy ở đó là Lâm Đàm, cũng không phải hắn;

Hắn cũng không thể nói thật, dù sao Lâm Đàm là một nữ nhi gia giả nam trang ra cửa, vẫn là một chuyện dễ dàng bị người ta chỉ trích;

Vì danh tiếng của muội muội, hắn chỉ đành phải cái gì cũng không nói.

Tán dương Lâm Khai xong, Đường Hi thưởng thức cảnh đẹp bên đình đón xuân, “Lâm đại thiếu, mấy ngày nữa Hoài Viễn Vương Điện hạ sẽ rời khỏi An Định, nghe nói ngươi muốn mở tiệc chiêu đãi ngài ấy, không biết định vào ngày nào vậy? Đến lúc đó ta cũng sẽ đi theo Điện hạ tới đây, lại tụ họp với Lâm đại thiếu.”

Mắt Hướng Côn sáng rực lên, “Sướng Chi, ngươi thật sự muốn mời Hoài Viễn Vương? Ta rất kính nể vị đại Hoàng tử Điện hạ anh dũng thiện chiến này, đến lúc đó ngươi mở tiệc mời ngài ấy, ta liền làm người tiếp khách, được không? Cũng tiện biết được phong thái của vị danh tướng này!”

Hướng Húc chìa một ly rượu tới, “Sướng Chi, ta cũng phải làm người tiếp khách.”

Sơn Gia Thụ cười nói: “Dĩ nhiên không thiếu được ta.”

Lâm Khai tỏ vẻ khó xử, “Ta còn không nhận được hồi đáp của Hoài Viễn Vương Điện hạ…” Thật ra thì hắn vốn không mời Hoài Viễn Vương.

“Điện hạ nhất định sẽ tới.” Đường Hi cao hứng phấn chấn, “Điện hạ rất thưởng thức ngươi chứ sao, chắc chắn tới!”

Đường Hi vừa nói như thế, huynh đệ Hướng thị liền thúc giục Lâm Khai, “Nhanh, phái một người lại đi hỏi, hoặc ngươi tự mình đi một chuyến? Ta có thể theo ngươi, thật, hôm nay ta rảnh rỗi, rất rảnh rỗi.”

Lâm Khai bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ra lệnh cho Đồng Nhi, “Sai người đến An Bình Quận Vương phủ.”

Đồng Nhi đáp ứng.

Hoài Viễn Vương sai một thị vệ tới đưa lời nhắn, “Chính tị ngày mai Điện hạ sẽ đến.”

Đường Hi thật cao hứng, “Ngươi xem, ta đã nói, Điện hạ chắc chắn tới. Ngài khen Lâm đại thiếu không dứt miệng đấy.”

Huynh đệ Hướng thị mừng rỡ, lúc ấy liền buộc Lâm Khai mời hai người bọn họ làm người tiếp khách, Lâm Khai tự nhiên đồng ý –– nếu không đồng ý, Hướng Côn và Hướng Húc nào chịu.

Ngày mai Sơn Gia Thụ cũng tới.

Chuyện liền quyết định như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.