Bách hoa thịnh hội do Bách phi dày công chuẩn bị, cuối cùng lấy Trịnh Yến Yến, Thẩm Minh Châu, Dương Linh cùng được chọn làm nữ vương hội hoa mà kết thúc
Cũng coi như là một kết cục mà tất cả đều vui vẻ.
La phu nhân vui vẻ, “May nhờ a Thấm chủ ý chính đáng, không hợp thì không đến, bằng không đến đây lại để cho con bé và người khác đều được liệt vào nữ vương, đại khái sẽ tức hỏng đi.”
La phu nhân hiểu tính tình của Lâm Thấm, nghịch ngợm thì nghịch ngợm, bướng bỉnh thì bướng bỉnh, bá đạo cũng rất bá đạo, để cho con bé được đặt ngang hàng cùng với đám người Trịnh Yến Yến, Thẩm Minh Châu, nói không chừng sẽ tức giận đến nhảy dựng lên.
Lâm Đàm mỉm cười, “Nếu như a Thấm ở đây, vậy sẽ không phải là cục diện ba nữ đứng ngang hàng, nhất định là một mình siêu quần xuất chúng.”
“Nhìn con xem người làm tỷ tỷ, tin tưởng muội muội bao nhiêu.” La phu nhân cười cười, cũng không đặt lời Lâm Đàm nói vào trong lòng.
Kết quả này rất ngoài dự đoán của Bách phi, nhưng cũng may nàng đã sớm có chuẩn bị, hoa quan thật sự chuẩn bị sẵn ba cái. Sở dĩ có ba cái là bởi vì nàng vốn định trừ nữ vương ra lại bình chọn thêm hai vị, giống như Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa trong khoa cử lấy ra tiền tam giáp. Hiện giờ nàng thấy nhà nào đều không tiện đắc tội, Cao Nguyên Dục lại nói ra đều xếp vào nữ vương, Bách phi thuận nước đẩy thuyền, nên đồng ý.
Trịnh Yến Yến, Thẩm Minh Châu và Dương Linh vốn đều là mỹ nữ xuất sắc, sau khi đội hoa quan của mình lên, càng thêm hoa mỹ.
Hoa quan này rất đẹp đẽ, trên đó điêu khắc lớn nhỏ trên trăm đóa hoa nổi danh, có dùng vàng chế tạo, có dùng ngọc thạch tạc thành, cực kỳ xinh đẹp.
Nhà người lấy được hoa quan đều rất cao hứng.
Phu nhân Thẩm Tướng Trịnh thị càng hài lòng hơn. Bởi vì trong ba vị nữ vương này, một là cháu gái ruột thịt của bà, một người khác là cháu gái nhà mẹ bà, đều là người thân của bà.
Trên mặt Hộ Quốc công phu nhân vẫn mang theo nụ cười khiêm tốn đúng mực.
Ba vị cô nương này không chỉ nhận được Bách phi nhiệt liệt khích lệ và hoa quan nữ vương, còn nhận được Chu thái hậu triệu kiến.
Chu thái hậu tuổi tác đã cao, lười gặp người, được bà triệu kiến, Trịnh Yến Yến và Thẩm Minh Châu cảm thấy vinh hạnh sâu sắc, bước chân còn nhẹ nhàng hơn bình thường.
Trịnh Yến Yến và Thẩm Minh Châu nhận được triệu kiến riêng, Chu thái hậu khen ngợi các nàng mấy câu, ban thưởng một hộc minh châu và hai cuộn gấm vóc. Hai người vẫn là lần đầu tiên nhận được ban thưởng vừa dầy vừa nặng như vậy từ Chu thái hậu, đều hớn hở ra mặt, vui mừng vô cùng. Cho đến ra khỏi Dưỡng Ninh cung vẫn còn phơi phới, người không thăng bằng.
(*) Hộc: dụng cụ để do dung tích thời xưa, dung lượng bằng mười đấu, sau đổi thành năm đấu.
Bởi vì Dương Linh là nữ nhi của Hộ Quốc công, người một nhà Hộ Quốc công quanh năm vẫn ở Kiến Khang, thái hậu cũng rất ít thấy, vì vậy cho đòi Hộ Quốc công phu nhân và Dương Linh cùng tiến kiến.
Thấy Hộ Quốc công phu nhân dẫn theo một vị thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, xinh đẹp phóng khoáng cùng nhau vào Dưỡng Ninh cung, trong mắt Chu thái hậu lóe lên vẻ kinh ngạc.
Không trách được a Thấm và a Hân luôn miệng nói vị Dương Linh cô nương này xinh đẹp, nàng quả thật rất đẹp, khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng!
Dương Linh cũng đội hoa quan chạm trổ bách hoa giống như Trịnh Yến Yến và Thẩm Minh Châu, trên hoa quan này châu báu sáng chói huy hoàng, xán lạn chói mắt, nhưng châu báu sáng ngời nữa cũng không so sánh được với đôi mắt sáng của nàng.
“Dáng vẻ của lệnh ái thật đáng yêu, hơn nữa đôi mắt này giống như biết nói vậy.” Chu thái hậu mặt mũi hiền lành khen ngợi.
“Thái hậu nương nương khen trật rồi.” Hộ Quốc công phu nhân khiêm tốn.
Lâm Thấm cười tủm tỉm tranh công với Chu thái hậu, “Bà nội, cháu nói không sai chứ? Có phải Dương cô nương là một vị mỹ nhân phong hoa tuyệt đại không?”
Chu thái hậu cười gật đầu, “Ánh mắt của a Thấm không sai, thật đẹp.”
Sau khi Lâm Thấm tranh công xong chính là đòi thưởng, “Bởi vì cháu cho nên ngài mới có thể nhìn thấy một vị mỹ nhân như vậy, bà nội, ngài xem có phải nên...?” Tay đặt trong ống tay áo, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Chu thái hậu, “... Có phải nên có tỏ vẻ không?”
Chu thái hậu cười không dừng nổi, “Hài tử này hễ làm chuyện tốt gì đều sẽ đòi ban thưởng, bà nội còn không biết cháu sao? Hôm nay đi bách hoa hội sẽ được hoa quan rồi, cháu lại không đi, đúng không, bà nội sợ cháu bực bội, vậy đưa cho cháu một cái quan tử đi. Quan tử này được bà nội đội lúc còn trẻ, mặc dù hơi cổ xưa, nhưng rất đẹp, có một phong cách riêng.”
“Vậy thật ngại nha.” Lâm Thấm cười hì hì, “Hôm nay cháu mới nói không muốn lấy một đồng...”
“Dì nhỏ, chọc cười không lấy một đồng, đề cử mỹ nhân có thể nhận ban thưởng nha.” A Hân tìm lý do cho Lâm Thấm.
Ánh mắt Lâm Thấm sáng lên, “Có thể như vậy sao?”
“Có thể chứ.” A Hân gật đầu.
“Dĩ nhiên có thể.” Chu thái hậu cười ha ha.
A Hạo đoan chính ngồi bên cạnh, mặt nghiêm túc.
Hai mẹ con Hộ Quốc công phu nhân và Dương Linh thấy Chu thái hậu và Lâm Thấm, a Hân thoải mái hòa hợp như vậy, không khỏi sinh lòng hiếu kỳ.
Hộ Quốc công phu nhân mỉm cười hỏi, “Nếu Dự Chương quận chúa gọi là dì nhỏ, vị cô nương này nhất định là muội muội của Tề Vương phi, Lâm nhị tiểu thư đi?”
Lâm Thấm cười tủm tỉm đi qua hành lễ, “Phu nhân mạnh khỏe, ngài đoán không hề sai.”
Hộ Quốc công phu nhân nắm tay nàng quan sát từ trên xuống dưới, cười nói với Chu thái hậu: “Thái hậu nương nương, nếu như Lâm nhị tiểu thư đi bách hoa thịnh hội, vậy không đến lượt tiểu nữ đâu.”
Chu thái hậu cười nói: “Hài tử này rất hiếu thuận, vào cung đi Tử Thần điện gặp hoàng đế bệ hạ trước, rồi đến Dưỡng Ninh cung cùng với ai gia rồi.”
Hộ Quốc công phu nhân đoán chừng được ý tứ của Chu thái hậu, vội mỉm cười khích lệ, “Phần lớn tiểu cô nương tuổi tác này đều ham chơi thích náo nhiệt, Lâm nhị tiểu thư lại hiếu thuận như vậy, thật sự khó được.”
Hộ Quốc công phu nhân khen ngợi Lâm Thấm, Lâm Thấm lại niềm nở nhìn về phía Dương Linh, cho nàng một khuôn mặt cười xán lạn thật lớn.
Dương Linh cũng đáp lại bằng nụ cười.
“Dương cô nương, xem chừng ngươi còn nhỏ hơn ta một chút.” Lâm Thấm cười hì hì nói.
Dương Linh thoải mái nói ra ngày sinh cùng nàng.
“Còn nhỏ hơn ta, hì hì.” Lâm Thấm vui sướng, nhưng tâm tư xoay chuyển thật nhanh, “Nếu như nghĩ cách để nhị ca nhìn thấy nàng, thích nàng rồi, vậy về sau nhị ca sẽ phải chiếu cố một cô nương còn nhỏ hơn ta rồi, nào còn nhớ nhung đến ta nữa chứ? Ta có thể vô câu vô thúc tự do tự tại rồi!”
Trong lòng Lâm Thấm nghĩ ra chuyện tốt, không nhịn được mặt mày hớn hở.
Dương Linh tò mò, “Ngươi không đi bách hoa thịnh hội, sao lại nhìn thấy ta vậy?”
Lâm Thấm cười đắc ý, “Ta lặng lẽ lên lầu các, từ trên lầu nhìn xuống. Dương cô nương, dáng dấp của ngươi thật sự dễ nhìn quá bắt mắt, ta mới vừa đứng trước cửa sổ, lần đầu tiên nhìn thấy lại cảm thấy kinh ngạc, nhìn thêm lần thứ hai, ta đã xoay người xuống lầu, ngươi đoán thử coi là vì sao?”
Dương Linh mỉm cười, “Là vì đến nói cho thái hậu nương nương?”
“Chúc mừng ngươi đoán đúng rồi!” Lâm Thấm vỗ tay trầm trồ khen ngợi nàng.
Hai cô nương tuổi tác xấp xỉ nói chuyện đến cực kỳ hợp ý.
Chu thái hậu đã quen dung túng Lâm Thấm, vui vẻ nói: “A Thấm rất khó có được cùng người mới gặp mà đã như quen từ lâu, cùng lệnh ái như vậy, có thể thấy được có duyên phận.”
Hộ Quốc công phu nhân cũng hơi ngạc nhiên, “Từ trước đến giờ tiểu nữ kết giao bằng hữu đều kén chọn, cùng Lâm nhị tiểu thư như vậy dường như vẫn là lần đầu tiên đã thân thiết, gần gũi như thế, ngày trước chưa từng có.”
Chu thái hậu vô cùng vui sướng.
A Hân cười tươi, nhỏ giọng nói với a Hạo: “Ca ca, muội thấy dì nhỏ sắp đạt được mục đích rồi.”
A Hạo ngồi yên, vẫn không nhúc nhích, “Còn sớm. Dì nhỏ muốn thoát khỏi bể khổ, con đường còn dài.”
A Hân ngây người.
Chu thái hậu mỉm cười nói chuyện nhà với Hộ Quốc công phu nhân, Hộ Quốc công phu nhân lần lượt đáp lại, càng nói càng hòa hợp.
Chu thái hậu cảm thấy Dương Linh thật đẹp mắt, không nhịn được khen ngợi nhiều mấy câu, Hộ Quốc công phu nhân trìu mến nhìn nữ nhi bảo bối, “Không dối gạt thái hậu nương nương, hiện giờ tiểu nữ nhìn hoạt bát vui vẻ, nhưng mười năm trước... haizzz, năm ấy con bé bị bệnh vô cùng nặng, thiếu chút nữa không còn mạng nhỏ, nếu không phải may mắn gặp được một vị danh y, đã không có con bé bây giờ rồi.”
Chu thái hậu kinh ngạc, “Có chuyện như vậy sao? Vậy lệnh ái là người có phúc, đại nạn không chết, tất có hậu phúc.”
A Hạo vẫn vững vàng ngồi bên cạnh, đoan trang mà nghiêm túc, lúc này lại lạnh nhạt nói: “Thật khéo, cậu cả, cậu hai của ta cũng từng gặp được danh y. Bằng không, tính mạng khó đoán.”
Nhìn thấy dáng dấp hắn vẫn còn là một hài tử choai choai, nhưng lời nói ra lại giống như tiểu đại nhân, vô cùng trầm ổn, Hộ Quốc công phu nhân không khỏi âm thầm lấy làm kỳ trong lòng.
“Lâm đại gia và Lâm nhị gia cũng từng như vậy sao?” Hộ Quốc công phu nhân thân thiện hỏi.
A Hạo gật đầu, “Cậu cả ta bị thương, cậu hai ta thiếu chút nữa không thể đi tới nhân thế, là một vị thần y thánh thủ nối tiếp sinh mệnh của bọn họ, mới có hôm nay.”
Hộ Quốc công phu nhân tấm tắc lấy làm kỳ.
Chu thái hậu vẫn là lần đầu tiên nghe thấy chuyện như vậy, khá tò mò, “A Hạo, bà cố đã biết đến chuyện cậu cả cháu từng bị thương, nhưng cậu hai cháu thiếu chút nữa không tới nhân thế, đây là có chuyện gì?”
A Hạo nghiêm túc nói: “Tục danh của cậu hai cháu chỉ có một chữ Hàn, chữ này chính là vì kỷ niệm vị đại phu đã đỡ đẻ cho cậu. Nếu như không có vị thần y kia, sẽ không có cậu hai cháu rồi.”
“Hàn đại phu sao?” Hộ Quốc công phu nhân lên tiếng kinh hô.
“Sao vậy, ngươi biết?” Chu thái hậu thấy nàng như vậy, không khỏi ngây ngốc.
Hộ Quốc công phu nhân vội chỉnh đốn trang phục hành lễ, “Thần thiếp thiếu lễ nghi, xin thái hậu nương nương thứ tội.”
“Không cần đa lễ.” Chu thái hậu mỉm cười.
Hộ Quốc công phu nhân ổn định tâm thần, nhớ lại chuyện năm đó, “Thân thể tiểu nữ luôn tốt, năm ấy không biết vì sao đột ngột sốt cao, mắt thấy sắp sốt đến hồ đồ rồi, thân thể nhỏ bé nóng lên, mắt không mở ra được, chỉ biết nói mê sảng. Người một nhà chúng thần phụ gấp đến mức không biết làm thế nào cho phải, một vị phụ tá của Quốc công gia nhà thần phụ dâng thẻ, nói là vừa vặn có một vị thần y hành y ở duyên hải, y thuật của nàng cao minh, nhất định thuốc đến bệnh trừ, nhưng mà không biết ngày trước vị thần y từng gặp phải chuyện gì, quyết định quy củ không xem bệnh cho gia quyến quan phủ. Thần phụ và Quốc công gia thương lượng một chút, chuyển tiểu nữ sang biệt viện, chỉ nói là nhi nữ phú thương, dùng số tiền lớn mời vị thần y kia qua phủ chữa trị. Thần y này không thu tiền xem bệnh, ‘Xin quyên những vàng bạc này cho từ ấu cục, về sau xin làm nhiều việc thiện, cứu tế thêm người nghèo’. Nàng quả thật là vị thần y, sau mấy thang thuốc tiểu nữ đã dần dần khá hơn, ba ngày sau đã có thể mở mắt gọi cha nương rồi, người một nhà chúng thần phụ mừng rỡ như điên, thiên ân vạn tạ vị thần y kia. Quốc công gia nhà thần phụ là người thành thật, trong lòng băn khoăn, nên nói thật với vị thần y kia, nàng rất kinh ngạc, ‘Ngày trước ta thật sự có quy củ như vậy, nguyên nhân trong đó rất chua cay, không đề cập đến cũng được. Nhưng mà hiện giờ ta cũng biết rõ không phải tất cả quan phủ đều chỉ biết khi dễ bách tính hiếp đáp quê nhà, trong quan viên cũng có người tốt. Hộ Quốc công bảo vệ đất nước yên dân, cứu người vô số, nữ nhi của ngươi, sao ta lại không cứu chứ?’, sau khi nói thẳng ra, Quốc công gia nhà thần phụ rất vui mừng, theo ý tứ Hàn đại phu quyên góp xây từ ấu cục, chứa chấp rất nhiều hài tử không nhà để về, trừ cho áo cơm ra còn mời người dạy chúng học. Hàn đại phu nói, đó coi như tiền xem bệnh.”
“Là một nữ tử mặt tròn sao? Con mắt thật to, vóc người trung đẳng?” A Hạo hỏi.
“Đúng.” Hộ Quốc công phu nhân gật đầu.
“Tên đầy đủ là Hàn Nhược Chuyết?” A Hạo lại hỏi một câu.
Hộ Quốc công phu nhân cảm khái gật đầu, “Chính là nàng. Trên đời này trừ nàng ra cũng không còn có vị nữ đại phu, nữ thần y họ Hàn thứ hai.”
Chu thái hậu nghe cực kỳ kinh ngạc.
Lâm Thấm vẫn còn đang mặt mày hớn hở nói chuyện với Dương Linh, a Hân đi qua kéo váy nàng, “Dì nhỏ, có chuyện.”
Lâm Thấm vui vẻ quay đầu, “Tiểu cô nương a Hân đáng yêu, có đại sự không bình thường gì mà muốn phá vỡ dì nhỏ và Dương cô nương vui vẻ nói chuyện vậy?”
“Hàn đại phu.” A Hân nhắc nhở nàng.
“Hàn đại phu?” Lâm Thấm ngẩn ngơ.
“Hàn đại phu?” Trong đôi mắt sáng ngời của Dương Linh lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Ngươi biết Hàn đại phu?”
“Ngươi biết Hàn đại phu?”
Hai người ngớ ra trong chốc lát, đồng thời mở miệng hỏi.
“Ngươi là nữ vương bách hoa hội, ngươi nói trước đi.” Lâm Thấm vội vàng cười khiêm nhường.
“Nào có, ngươi ngây thơ đáng yêu khiến người ta ưa thích, ngươi nói trước đi.” Dương Linh cũng mặt cười.
“Ngươi nói trước đi.”
“Ngươi nói trước đi.”
Hai nàng đang nhún nhường, a Hân cười đến gãy lưng rồi.
A Hân kéo tay Lâm Thấm, “Dì nhỏ, mới vừa rồi bà cố và Dương phu nhân nói chuyện, dì không nghe thấy.”
Lâm Thấm dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Chu thái hậu, “Bà nội, ngài và Dương phu nhân âm thầm nói chuyện gì vậy? Cháu không nghe thấy.”
Chu thái hậu vui vẻ vẫy tay với nàng, “A Thấm mau tới đây. Bà nội mới vừa biết lúc nhị ca cháu sinh ra là do Hàn đại phu đỡ đẻ, vì thế hắn mới có tên là một chữ Hàn. Nói ra lại đúng dịp, cô nương Dương gia cũng nhờ Hàn đại phu cấp cứu tính mạng về đấy.”
“Trùng hợp như thế?” Lâm Thấm mới vừa nghe thấy chuyện này, đã sợ đến ngây người.
Nàng há to miệng.
A Hạo chê cười nhìn nàng, giơ tay kéo nàng, “Dì nhỏ, xin chú ý hình tượng.”
Lâm Thấm giống như nằm mộng cúi đầu, nhỏ giọng thương lượng với a Hạo, “Cao Trường Hạo, dì cảm thấy dường như dì không cần làm gì cả, đã thoát khỏi bể khổ rồi, cháu nói thử xem?”
A Hạo tỏ vẻ bình tĩnh, “Quản bao nước thẳm non xa, xin lên xuống mà mưu cầu.” Thay đổi danh ngôn trong “Ly tao” một chút, tặng lại cho dì nhỏ của hắn như vậy.
“Cao Trường Hạo cháu có ý gì?” Lâm Thấm trừng mắt với hắn.
A Hạo nghiêm mặt nói: “Dì nhỏ, dì đã từng thấy cậu hai cháu từng nhìn cô nương nào lần thứ hai chưa?”
Lâm Thấm cười xấu xa, “Cao Trường Hạo, vậy cháu không rõ rồi. Ngày trước cậu hai cháu không hề tỏ vẻ gì đối với cô nương xinh đẹp, đó là bởi vì dì không coi trọng đó. Hiện giờ dì đã coi trọng, sao cậu hai cháu có thể không nhìn trúng được? Cao Trường Hạo, nếu không hai chúng ta đánh cuộc đi, dì cá cậu hai cháu sẽ thích Dương cô nương, cháu đánh cuộc cậu hai cháu không thích, nếu như dì thua, sẽ lập bia đá ở Thấm viên thừa nhận dì nhìn sai rồi, nếu như cháu thua, vậy lập bia đá ở hậu viện Tề Vương phủ, viết rõ cháu thất bại.”
A Hạo ngồi không nhúc nhích, chỉ đảo tròn tròng mắt.
“Như thế nào, có dám đánh cuộc không?” Lâm Thấm vỗ hắn.
“Chỉ viết một lần.” Sau khi a Hạo cân nhắc xong, trịnh trọng nói ra yêu cầu này.
“Được, chỉ viết một lần.” Lâm Thấm thuận miệng đồng ý.
Đã đồng ý rồi mới cảm thấy có gì không đúng, “Cao Trường Hạo, có phải cháu định giở trò không?”
A Hạo xì mũi coi thường, “Có chơi có chịu, cháu mới sẽ không giở trò. Cho rằng cháu giống dì sao?”
Lâm Thấm thuận tay cho hắn một đòn.
A Hạo nghiêm mặt lên.
Lâm Thấm xoay người, mặt đầy nụ cười nhiệt tình, “Dương cô nương, đây thật trùng hợp, Hàn đại phu không chỉ đã cứu ngươi, còn cứu đại ca và nhị ca ta đó. Lúc ấy đại ca ta bị thương rất nặng, nếu như không phải gặp được Hàn đại phu, bây giờ đại ca ta còn có thể vẫn nằm trên giường đó. Nhị ca của ta thì khỏi nói, không có Hàn đại phu thì không có huynh ấy, gia phụ gia mẫu lấy chữ Hàn làm tên cho huynh ấy, chính là vì để cho huynh ấy không quên gốc.”
Lâm Thấm nhanh chóng đi về phía Dương Linh, hai cô nương tay cầm tay, vừa cười vừa cảm khái.
“Hai đứa thật hợp ý, vậy nhận làm tỷ muội đi.” Hộ Quốc công phu nhân nhìn vào trong mắt, vui thích trong lòng, cười nói.
“Vậy không được.” Lâm Thấm sợ nhảy dựng lên, lắc đầu liên tục.
Nàng còn lớn hơn Dương Linh một tháng, nếu như nhận tỷ muội vậy nàng chính là tỷ tỷ.
Nàng mới không muốn làm tỷ tỷ của Dương Linh.