Kiều Hoa

Chương 33: Thân mật




Edit: Thổ Đậu

Beta: Cải Trắng

Khương Nguyệt yêu thích tắm gội, nhất là ngâm mình trong thau tắm. Như thế, mỗi khi ra ngoài, da dẻ nõn nà, hơi ửng hồng, hơn nữa còn khiến cho cả thể xác và tinh thần thoải mái. Nhưng hôm nay Sở Thận đích thân canh gác, nàng ngại tắm lâu, chỉ rửa ráy sơ qua khoảng mười lăm phút, lưu luyến rời khỏi suối nước nóng.

Tuy xung quanh có hòn non bộ che, nhưng dù sao cũng đang mùa thu, gió đêm thổi lạnh thấu xương. Khương Nguyệt lạnh nổi da gà, nhanh chóng thay xiêm y sạch sẽ. Sửa sang xiêm y xong, Khương Nguyệt đưa mắt nhìn về phía Sở Thận đang đứng, âm thầm phiền não: Chẳng nhẽ về sau mỗi lần nàng tắm gội, Sở Thận đều đứng canh gác như thế này?

Khương Nguyệt chớp chớp mắt. Đường đường là vương gia nước Đại Diệu lại giúp nàng làm những việc này, khiến nàng hơi xấu hổ. Khương Nguyệt nắm chặt xiêm y, bước từng bước nhỏ về phía hòn non bộ.

Cảm nhận được động tĩnh sau lưng, Sở Thận quay qua.

Hắn thấy tiểu cô nương trước mặt tóc hơi rối, ngẩng đầu nhìn mình. Mái tóc chưa lau khô, vẫn có nước nhỏ xuống. Khuôn mặt nhỏ hồng hào, hai má ửng đỏ, vô cùng đáng yêu. Sở Thận nhìn thoáng qua, cởi áo khoác ngoài xuống, bọc nàng kín mít.

“Đi thôi.”

Đúng là nàng thấy hơi lạnh, nhưng giờ khoác áo của hắn, khoang mũi ngập tràn mùi hương của hắn. Mùi của nam nhân không giống các cô nương, cơ mà ngửi cũng dễ chịu. Khương Nguyệt thấy Sở Thận sải bước đi ở phía trước, ánh trăng nhàn nhạt phủ lên người, vạt áo tung bay. Nàng cảm thấy nam nhân này giống như theo gió trở về.

Hắn cao lớn tuấn mỹ, làm nàng cảm thấy đặc biệt đáng tin cậy, không nhịn được mà ỷ lại vào hắn.

Nàng cong môi, dùng sức bọc chặt áo ngoài quanh mình, sau đó chạy theo. Đến khi đuổi kịp Sở Thận, Khương Nguyệt mới thở mạnh mấy hơi. Buổi tối lạnh, nàng có thể nhìn thấy hơi thở của mình, hệt một làn sương trắng mỏng manh.

Khương Nguyệt cẩn thận đưa mắt ngắm nam tử bên cạnh, cảm nhận tim đập nhanh hơn. Do dự hồi lâu, cuối cùng nàng lấy hết can đảm, nắm lấy góc tay áo của hắn.

Sở Thận dừng lại ngay, nghiêng đầu nhìn nàng. Đôi mắt phượng đen nhánh như phát sáng, lại không có biểu cảm gì, bình tĩnh hững hờ.

Khương Nguyệt nắm tay lại, mặt đỏ bừng, ấp úng nhỏ giọng nói: “… Có hơi tối.” Nói xong, Khương Nguyệt hơi chột dạ. Dù đêm khuya buông xuống nhưng trăng sáng nhô cao, chiếu nơi này sáng trưng, chẳng tối chút nào.

Nàng thấy tâm tư Sở Thận quá khó nắm bắt. Đôi khi nàng có thể nhìn rõ sự yêu thương của hắn đối với mình, ví như vừa nãy đi, thấy nàng lạnh, lập tức cởi áo choàng khoác cho nàng. Cử chỉ săn sóc này khiến nàng vô cùng ấm lòng. Có điều, hầu hết thời gian đều bày ra sắc mặt lạnh tanh, rõ ràng là một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, nhưng lại giống như ông cụ non, đầy vẻ nghiêm túc đứng đắn, không cười đùa gì. Nàng khá thích mẫu nam tử dịu dàng, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, đã sớm nhận định rằng về sau chỉ có thể gả cho Sở Thận. Thế nên, nàng đành tới gần hắn một chút.

Ít nhất, thì làm vậy sẽ không khiến mình thấy khó xử khi sau này gả cho hắn.

Nhưng mà……

Khương Nguyệt ống tay áo Sở Thận vừa bị mình nắm rút về, mặt lập tức nóng rát, lòng mất mát.

Nhưng giây sau, hắn nắm lấy tay nàng. Bàn tay dày rộng bao lấy tay nàng, cứ thế nắm mà bước đi. Khương Nguyệt sửng sốt một lát, chẳng điều khiển nổi hai chân, chỉ biết chậm rãi đi theo sau hắn. Một bước lại một bước. Nàng phục hồi tinh thần, nhịn không được mừng thầm, ngẩng đầu lên ngắm sườn mặt của hắn, lòng giống như có thứ gì đó lấp đầy, từng chút một đến tràn cả ra.

Thân nhiệt của nam tử cao hơn nữ tử rất nhiều, tiếp xúc với Sở Thận vài lần giúp nàng hiểu rõ hơn về điều này. Như hiện tại, lòng bàn tay hắn ấm áp, khiến nàng không nhịn được muốn tới gần hơn một chút.

Yên lặng đi hết quãng đường, đến tận lúc vào phòng, Sở Thận vẫn không có ý định buông nàng ra, dắt nàng vào phòng mình. Khương Nguyệt cảm thấy hôm nay đã quá muộn, ở chung phòng với hắn có vẻ không ổn lắm. Khương Nguyệt vừa muốn lên tiếng, lại thấy Sở Thận lấy ra một chiếc khăn sạch sẽ và lau tóc cho nàng.

Ban nãy tắm, nàng tiện tay gội đầu luôn. Tuy chỉ dội qua nước nhưng tóc cũng bị ướt.

Lông mi Khương Nguyệt run rẩy, mắt không tự chủ được mà quan sát hắn. Thấy hắn bình tĩnh lau tóc cho mình, chẳng khác gì so với bộ dáng làm việc nghiêm túc trước kia. Nàng không thể không thừa nhận… nàng thích ngắm dáng vẻ nghiêm túc của hắn. Lần trước, khi Sở Thận để nàng đọc sách cùng trong thư phòng, quyển “Sử Ký” hay thật nhưng khi giương mắt lên nhìn hắn, tâm tình càng thoải mái hơn. Sau lại không nhịn được, trộm ngắm thêm vài lần.

Cái này có thể do Lục Châu ngày ngày lải nhải bên tai nàng câu “Sắc đẹp thay cơm”.

Khương Nguyệt ngồi cạnh giường, để mặc hắn lau tóc cho mình, tâm tình vô cùng tốt, cảm thấy Sở Thận cũng không khó ở chung như nàng đã tưởng tượng.

Đến khi tóc khô hẳn, Sở Thận mới đặt khăn sang một bên. Cúi đầu nhìn nàng thì phát hiện hàng lông mi đã cụp xuống, người ngủ mất rồi. Thân mình nàng từ từ nhích lại gần, vừa vặn ngừng trước ngực hắn. Hắn nhẹ nhàng vươn tay đỡ lấy bả vai nàng, sợ nàng té ngã.

Người nằm trong lòng, nho nhỏ ngoan ngoãn, hơi thở đều đều, ngủ ngon lành. Sở Thận quan sát hồi lâu, hai mắt tràn ngập nhu tình, không nhịn được duỗi tay xoa mặt nàng. Tay chạm vào làn da mềm mại nhẵn mịn. Trên người nàng có một mùi hương thoang thoảng, khiến hơi thở hắn hỗn loạn, không bình tĩnh nổi.

Khuôn mặt nàng xinh đẹp. Dù không trang điểm nhưng vẫn mê người như thế. Còn hai tháng nữa mới mười bốn mà đã trổ mã thế này rồi. Hắn vỗ nhẹ mặt nàng, có cảm giác mình không thể giữ dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh như trước kia nữa.

Nhớ tới hình ảnh vừa rồi, hắn cố gắng trấn định tâm tư, nhưng cuối cùng cũng không thắng nổi dụ hoặc. Về sau nàng sẽ là của hắn, có điều bây giờ… Sở Thận nhíu nhíu mày, cho rằng bản thân đang vô liêm sỉ lấy cớ, trong long vô cùng mâu thuẫn. Hắn chưa từng hối hận, chỉ có chút áy náy.

Nàng tin tưởng hắn như vậy, hắn lại không có cách nào xem nàng như trẻ con nữa.

*

Có lẽ do hôm qua được tắm, Khương Nguyệt ngủ rất ngon. Hôm sau tỉnh lại, tinh thần phấn chấn, thoải mái cả người. Cũng đúng, suối nước nóng kia thật sự rất tốt cho cơ thể.

Khương Nguyệt mím môi, chỉnh lại y phục rồi xuống giường, nhẹ nhàng đi đến phòng Sở Thận xem thử.

Tấm chăn cộm lên, người trong chăn đang ngủ. Sở Thận còn chưa tỉnh.

Khương Nguyệt lại một lần nữa về phòng mình, ngồi trước gương, cầm cây lược gỗ tự mình chải tóc. Tóc nàng rất dài, chắc gần chạm mông, hơn nữa còn đen óng, mượt mà cực kỳ.

Này phần lớn là công lao của lão vương phi. Tuy nàng cũng yêu cái đẹp, nhưng lúc ấy còn nhỏ, không nghĩ xa được như thế. Cơ mà lão vương phi đã nuông chiều nàng từ bé, dù là thứ dùng cho cơ thể hay mái tóc đều là đồ tốt nhất. Nếu không hiện giờ nàng cũng không có được da thịt nõn nà cùng mái tóc đen nhánh như thế này.

Búi hai bên kiểu nha hoàn rất đơn giản, chẳng qua trên đầu không có đồ trang sức, Khương Nguyệt luôn luôn yêu cái đẹp cảm thấy có chút tiếc nuối. Nàng đến vội vàng, chỉ kịp lấy mấy bộ quần áo đơn giản, hơn nữa nàng tới đây để chăm sóc cho Sở Thận, đương nhiên không có thời gian rảnh rỗi để trang điểm chải chuốt.

Nàng đang để mặt mộc, chẳng có chút son phấn nào. Khương Nguyệt ngẫm nghĩ một lát, đi tới chỗ tay nải của mình, thấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, không nhịn được cong môi, thầm nghĩ: Bích Tỳ quả thực rất hiểu nàng, còn trộm cho nàng một hộp son môi.

Khương Nguyệt cầm hộp nhỏ, ngồi trước gương đánh son, xem như đã trang điểm qua. Nàng ngắm chính mình trong gương, lấy làm hài lòng, nhưng mà…… Khương Nguyệt chớp mắt, mày lá liễu hơi nhíu, nghi hoặc dí sát mặt vào gương, sau đó duỗi tay kéo cổ áo xuống một chút.

Phần cổ trắng nõn như ngọc xuất hiện thêm vết đo đỏ.

Làn da nàng mỏng manh, chỉ cần dùng chút sức thôi đã để lại dấu vết. Vết đỏ thế này, chắc do côn trùng cắn. Nơi này hết sức ấm ướt, có côn trùng cũng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng tưởng tượng cảnh mình đang ngủ bỗng dung bị côn trùng bò lên người, nàng rùng mình. Khương Nguyệt nhíu mày phiền não, vội đem chăn trên giường treo lên gậy trúc trong viện.

Xong xuôi, Khương Nguyệt mới đến phòng Sở Thận hầu hạ hắn mặc quần áo rửa mặt. Khi nàng đi vào, Sở Thận đã mặc xong y phục, đang ngồi ở mép giường đi giày. Khương Nguyệt đi qua một bên, phát hiện chiếc khan trải giường bị vo lại thành một đống nằm ở góc giường.

Phát hiện ánh mắt của Khương Nguyệt. Sở Thận ho nhẹ, không nhanh không chậm nói: “Lúc uống nước không cẩn thận làm ướt.”

“Ồ.” Khương Nguyệt ngơ ngác gật đầu, trong lòng càng thêm buồn bực, nghĩ: Sao Sở Thận lại uống nước ở trên giường? Còn nữa, sao huynh ấy lại không cẩn thận thế chứ?

“Ta thấy thời tiết hôm nay cũng không tồi, chờ lát nữa đi giặt, chập tối là khô luôn.” Khương Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chớp mắt nói.

Sở Thận nghe vậy thì gật đầu, con ngươi lóe tia sáng, không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Nguyệt.

Thay Sở Thận dọn dẹp xong, Khương Nguyệt trải khăn, sau đó đem quần áo vào trong sân giặt. Tuy nói giặt đồ, nhưng khi giặt đến quần lót của Sở Thận, nàng vẫn không nhịn được đỏ mặt, cúi đầu ngây ngô cười.

Thời tiết hôm nay rất đẹp. Khương Nguyệt giặt xong quần áo, tâm tình khá hơn chút chút. Lúc này, tai loáng thoáng nghe thấy tiếng chân mỗi lúc một gần. Nàng nghi hoặc quay đầu nhìn, thấy cách đó không xa có một nam tử cao lớn dạo bước vào sân. Bên cạnh hắn còn có một người, có lẽ là người hầu.

Thủ vệ ở Vu Uyển nàng đã gặp rồi. Người kia trang phục không hề giống thủ vệ ở đây. Nàng ngừng động tác trong tay, tiến lên phía trước xem.

Khương Nguyệt lúc này mới nhìn rõ, nam tử kia tướng mạo ưa nhìn, nhưng làn da lại trắng nõn quá mức, nhìn hơi yếu ớt. Đôi mắt vốn rất đẹp, hiện giờ lại vẩn đục, quầng mắt thâm. Khương Nguyệt quan sát đến quần áo. Hắn một thân áo gấm đen, tinh xảo hoa lệ, khí chất bất phàm, vừa nhìn là biết không phải người thường. Nàng thầm đoán: Sở Thận là vương gia, không lẽ người này quen Sở Thận?

Sở Tu cũng chú ý đến nha hoàn mỹ mạo trước mặt, thầm nghĩ: Ai bảo Sở Thận không gần nữ sắc thế? Giờ đang bị giam còn đưa cả mỹ nhân đến đây? Xưa nay toàn tung hô là chính nhân quân tử, không phải cũng chỉ là nam tử bình thường thôi sao.

Cao Thịnh thấy nha hoàn trước mặt không biết lễ nghĩa, thấy thái tử điện hạ mà không chào, định răn dạy thì thái tử phất tay. Gã đành nhắm mắt, im miệng không nói gì, đứng một bên.

“Sở Thận đâu?” Sở Tu híp mắt, vu vơ hỏi.

Khương Nguyệt quan sát nam tử trước mặt, cảm thấy hắn quen quen. Mãi lúc sau mới thấy người này hơi giống Sở Thận. Đặc biệt là hiện tại, biểu cảm nhàn nhạt, cực kỳ giống.

“Vương gia đang nghỉ ngơi trong phòng.” Khương Nguyệt trả lời đúng sự thật.

Tiểu nha hoàn này chẳng những lớn lên xinh đẹp, giọng nói cũng thật dễ nghe, Sở Tu thầm nghĩ Sở Thận thật biết cách hưởng thụ. Chẳng qua sau khi hắn để ý tới A Du, rất ít khi đến chỗ các thiếp thất khác. Nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, hắn cũng muốn khai chi tán diệp. Nhưng khiến hắn thật lòng yêu thương, chỉ có A Du.

Có nam tử nào mà không yêu cái đẹp, Sở Tu nhìn nha hoàn mỹ mạo tuyệt sắc trước mắt, cho rằng đây là “đối tượng cưng chiều mới” của Sở Thận.

Có điều… Sở Tu nhớ tới lần đó ở tiệc sinh nhật Tuyên Ninh, Sở Thận đưa một tiểu cô nương xinh đẹp chưa tới tuổi cập kê đi cùng. Nghe nói, họ có cử chỉ thân mật. Nghĩ vậy, đúng là cô nương trước mặt rồi.

Sở Tu nhếch môi, trong lòng nảy ra một suy nghĩ. Hắn hận Sở Thận thấu xương. Sở Thận đoạt đồ vật của hắn, vậy hắn sẽ cướp đi thứ Sở Thận quan tâm. Như thế rất công bằng.

Hắn duỗi tay nắm lấy cằm của tiểu cô nương, thấp giọng nói: “Khẩu vị của đường đệ, đúng là quá kén chọn.” Tuy tiểu cô nương còn ngây ngô nhưng chẳng bao lâu nữa, sau khi trưởng thành rồi, chắc chắn sẽ là vật báu hấp dẫn.

Khương Nguyệt không ngờ người này lại vô lễ như vậy. Lực của nam tử vốn rất lớn, nhéo cằm nàng đến phát đau. Nàng tránh thoát, lùi về sau mấy bước, lại bị hắn dùng sức nắm lấy cánh tay, bờ môi mỏng mấp máy, nói: “Tiện tì, dám phản kháng cô?”

Xưng hô này ngay lập tức chọc giận nàng.

Nhưng từ xưng hô này, Khương Nguyệt liền biết hắn là thái tử Đại Diệu – Sở Tu. Nghe nói Sở Tu ốm yếu, lời này có vẻ không phải là giả. Nhưng dù ốm yếu, cũng là nam tử, sức lực đương nhiên lớn hơn nàng nhiều. Nàng muốn tránh thoát nhưng lại sợ chọc giận hắn, mang lại phiền phức cho Sở Thận. Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng Khương Nguyệt thấy cánh tay kia bị đẩy ra, còn mình ngả về hướng khác.

Toàn bộ thân mình bị ôm trong ngực, Khương Nguyệt ngửi được mùi hương quen thuộc, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn người. Thấy Sở Thận nghiến chặt răng, híp mắt nhìn thái tử, lạnh nhạt nói: “Thái tử điện hạ.”

Sở Thận cao hơn Sở Tu một chút, nhưng cả hai đều là những nam tử cao lớn tuấn mỹ. Chỉ là khi so sánh với nhau, Sở Tu trắng trẻo, giống một thư sinh yếu đuối, cơ mà khí chất lại khiến người khác khiếp sợ. Khương Nguyệt thầm nghĩ: Thái tử nhìn nguy hiểm hơn nhiều. Sở Thận chỉ thanh cao lạnh lùng thôi.

Sở Tu mỉm cười, lạnh lùng nói: “Xem ra ngươi ở chỗ này không tồi.”

“Làm phiền thái tử điện hạ đã quan tâm.” Sở Thận sắc mặt không đổi, hờ hững nói.

Đến cái cau mày của Sở Tu thôi cũng đậm vẻ lạnh lùng, đôi tay dưới tay áo rộng dùng sức nắm chặt, gân xanh nổi lên.

Y cực kỳ không ưa dáng vẻ này của Sở Thận. Rõ ràng thân phận thấp hơn y, nhưng lại cao cao tại thượng. Phụ hoàng coi trọng hắn, việc gì cũng dung túng cho hắn. Giờ con trai thiếu chút nữa bỏ mạng, phụ hoàng cũng không xử quyết hắn, ngược lại đem hắn nhốt ở nơi này. Y biết Sở Thận sẽ không ở nơi này lâu, chứng cứ có nhưng chẳng thể thuyết phục người khác. Phụ hoàng càng không lấy mạng của hắn dễ dàng như vậy. Cuối cùng, vẫn là y phải thỏa hiệp.

Thật đáng cười làm sao, con trai ruột còn chẳng bằng cháu trai.

Nhớ tới sự việc hôm qua, sau hai mươi mấy năm sống trên đời, y bỗng thông suốt một chút. Cơ mà cứ có cảm giác, chuyện không đơn giản như vậy.

*

Sở Thận duỗi tay xoa xoa đầu tiểu cô nương trong ngực, ôn hòa nói: “Nàng vào phòng đợi một lúc đi.”

Đây là muốn nàng tránh đi.

Khương Nguyệt ngẫm nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu, chậm rãi đi vào nhà.

Thái tử và Sở Thận không hợp nhau, chuyện này nàng từng nghe nói rồi. Nhìn biểu cảm lẫn giọng điệu thái tử thử xem, đâu phải không hợp, coi Sở Thận là kẻ thù luôn rồi. Việc của hoàng thất vốn phức tạp, nàng tâm tư đơn giản, nghĩ có thể do hoàng thượng đối xử với Sở Thận quá tốt, làm thái tử không thoải mái.

Khương Nguyệt lẳng lặng ngồi trong phòng, hơi ngẩng đầu, từ cửa sổ có thể nhìn thấy hai người đang nói chuyện với nhau trong sân. Nàng chỉ thấy vẻ mặt của thái tử, còn Sở Thận lại đứng đưa lưng về phía nàng. Hai người nói chuyện khoảng mười lăm phút. Cuối cùng thái tử ho khù khụ một cách mãnh liệt, khuôn mặt tuấn tú tức đến đỏ bừng, lúc sau mới phất tay áo rời khỏi sân.

Nỗi lo dấy lên trong lòng Khương Nguyệt. Sở Thận chậm rãi quay đầu, đối mặt với nàng.

Sở Thận sải bước vào nhà, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì. Nàng nhìn không ra hắn có tức giận không, cảm thấy hắn giấu tâm tư quá sâu, khiến người khác không lôi ra được. Nàng đứng lên, đi đến trước mặt Sở Thận, ngẩng đầu thấp giọng nói: “Diễn Chi ca ca, thái tử điện hạ kia……”

Đúng lúc này Sở Thận thấy dấu tay trên cằm nàng, hai mắt nhìn âm u hơn hẳn. Hắn duỗi tay ôm nàng vào lòng, động tác bá đạo lại tràn ngập ý muốn bảo vệ. Khương Nguyệt không dám động, cũng không nói chuyện, buông thõng tay, nắm lấy ống tay áo hắn theo bản năng.

Tại sao lại…… đột nhiên ôm nàng?

*

Sở Tu trở về Đông Cung, càng nghĩ càng tức. Khuôn mặt anh tuấn bừng bừng lửa giận. Thẩm Bảo Du vừa thấy Sở Tu tiến vào, lập tức đứng dậy hành lễ. Sở Tu nắm lấy tay nhỏ của nàng, kéo nàng đến bên người.

“Điện hạ?” Thẩm Bảo Du khó hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn.

Cung tì nội điện thức thời lui ra, trong điện giờ chỉ còn lại hai người. Thẩm Bảo Du biết hôm nay thái tử xuất cung, nhưng sự tình cụ thể như thế nào, nàng không hỏi nhiều. Việc của nam nhân, nàng sẽ không quan tâm, nàng chỉ lo quản lí Đông cung, làm tròn vai thái tử phi của hắn.

Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, sắc mặt Sở Tu mới tốt lên một chút. Hắn thấp giọng nói: “Ta vừa đi gặp Sở Thận.”

Nghe vậy, Thẩm Bảo Du thoáng sửng sốt. Nàng ngẩng đầu quan sát sắc mặt Sở Tu, thầm nghĩ: Chả trách lại không vui.

“A Du, nàng nói xem, có phải ta không bằng Sở Thận không?” Sở Tu hỏi.

“Điện hạ đừng nói như vậy, trong mắt thiếp thân, điện hạ luôn là tốt nhất.” Đây là nàng nói thật. Thẩm Bảo Du đặt tay lên eo hắn. Sở Tu thân mình gầy yếu, đến eo cũng rất nhỏ.

Sở Tu nghe xong, ánh mắt ôn hòa hơn hẳn, lẩm bẩm nói: “Đấy là trong mắt nàng thôi. Chứ phụ hoàng thì không……” Hắn hạ thấp giọng, tiếp tục nói: “Ta vẫn nhớ, khi còn bé ở trong cung không có hoàng tử cùng tuổi, phụ hoàng thường xuyên để Sở Thận tiến cung, làm bạn với ta. Hai người bọn ta cùng nhau đọc sách, tập viết, nhưng phụ hoàng trước giờ không khen ta, ngược lại khen Sở Thận tuổi còn nhỏ nhưng chữ viết rất đẹp. Ta rất tức giận, không phục, không quản ngày đêm chăm chỉ tập viết. Nhưng thân thể ta yếu ớt, không được mấy ngày liền bệnh nặng. Biết tin, phụ hoàng còn mắng ta.”

Thẩm Bảo Du nghe đến đau lòng, dịu dàng an ủi: “Đó là do hoàng thượng lo lắng cho sức khỏe của điện hạ, vì thương mới mắng…”

“Không đâu.” Sở Tu ôm chặt thêm một chút, bất đắc dĩ thở dài nói, “Trước kia ta luôn nghĩ mình không bằng hắn, tới giờ mới biết còn nguyên nhân khác.”

Thẩm Bảo Du không biết nguyên nhân khác Sở Tu nhắc là gì, nhưng cứ có cảm giác bất an.

“A Du, nàng có biết, tối qua phụ hoàng xuất cung đi gặp người nào không?” Khóe miệng Sở Tu thấp thoáng nụ cười, mà ánh mắt thì lạnh băng.

Không chờ Thẩm Bảo Du mở miệng nói, Sở Tu khẽ cười, nói: “Là mẫu thân của Sở Thận, Tần Ngọc Dung.” Nữ tử hơn hai mươi năm trước làm khuynh đảo vô số công tử quyền quý Phàn thành, giờ vẫn vậy.

Thẩm Bảo Du ngẩn ra, một ý nghĩ đáng sợ lập tức nảy lên, sau không dám nghĩ tiếp, run run nói: “Điện hạ……”

“Nàng là một nữ tử thông minh, đương nhiên điều này có nghĩa là gì. Cái này, ta chỉ nói với một mình nàng, bởi vì ta chỉ tín nhiệm nàng, nhưng mà A Du, trong lòng ta rất khó chịu…”

Nam tử luôn cao cao tại thượng, lại lộ dáng vẻ chân thật nhất trước mặt nàng, tựa như đứa bé đang thì thầm bảo, mình rất khó chịu. Thẩm Bảo Du cảm giác tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn vô cùng.

“A Du, ta cũng muốn khiến hắn nếm trải cảm giác mất tự do.”

“Điện hạ?” Nàng không biết thái tử muốn làm gì, chỉ nhìn hắn, cẩn thận nói: “Điện hạ, thiếp thân chỉ mong điện hạ được bình an.”

Sở Tu cong môi, duỗi tay xoa mặt nàng, nói: “A Du, nàng không cần phải làm gì cả, ở bên ta là được.”

*

Khương Nguyệt không dám động, đứng im để Sở Thận ôm. Đến khi Sở Thận buông lỏng tay, nàng mới dám ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nàng thấy mày đẹp của Sở Thận khẽ nhíu lại, đánh bạo đưa tay vuốt phẳng cho hắn. Nhưng ngay sau đó, hắn bắt lấy tay nàng, cúi đầu nhìn người.

Ánh mắt hắn sáng quắc. Khương Nguyệt bị hắn nhìn đến mức lỗ tai đỏ hồng, cảm thấy cử chỉ như vậy quá mức thân mật, nhưng nàng lại không phản kháng.

Sở Thận duỗi tay nâng cằm nàng lên, tỉ mỉ quan sát vệt đỏ ở cằm, dịu dàng hỏi: “Có đau không?”

Giờ Khương Nguyệt mới nhớ ra hành động ban nãy của Sở Tu, vội vàng lắc đầu: “Không… không đau.”

Nàng chẳng dám nhìn thẳng, lông mi cong vút hơi cụp xuống, che khuất cảm xúc trong mắt. Khuôn mặt nhỏ vốn trắng như sứ, nay lại phủ một lớp ửng hồng, giống như dặm phấn má. Ánh mắt hắn lướt dọc theo mũi nàng đi xuống, dừng lại ở cánh môi mềm mại. Hôm nay có tô son môi, trông càng xinh đẹp.

Tay hắn vẫn đang nâng cằm.

Lúc này, Sở Thận cảm thấy mình nên làm gì đó

Hắn nhìn nàng, nhớ tới hình ảnh kiều diễm tối qua, cổ họng lập tức khô khốc. Tiểu cô nương trong lòng ngước mắt, hai mắt long lanh, ngại ngùng. Rốt cuộc, hắn không nhịn được nữa, cúi đầu phủ lên môi nàng, đem tiếng kêu của nàng nuốt vào trong.

Hắn chưa từng có nữ nhân nào bên cạnh, không biết phải thân mật cùng người khác thế nào. Nếu là hôn, thì cũng chỉ có lần trên xe ngựa kia thôi.

Hắn làm theo bản năng, cẩn thận nhấm nháp đôi môi nàng, hương vị ngọt ngào kia quả thật khiến người ta quyến luyến không buông, hô hấp trở nên dồn dập, tay cũng bắt đầu không nghe lời.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở đại bảo mất liêm sỉ rồi, mọi người thấy thế nào?

Thái tử: Cầm thú!

Sở Tương: Đường huynh làm tốt lắm!

Cố Ý Thâm: Không gần nữ sắc gì gì đó đều là gạt người!

Ôn Thanh Họa: Sớm muộn gì tất cả mọi thứ cũng thuộc về ta!

Tiểu Bảo: Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!!! (Buông chủ nhân ta ra, không được ăn ┭┮﹏┭┮)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.