Kiếp Vô Thường

Chương 44




Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)


______________________________


Lúc Tông Tử Hoành thu dọn xong hành trang, đến cáo biệt với mẫu thân, Thẩm Thi Dao đang uống trà nói chuyện với mẫu phi Sở Doanh Nhược của Tông Tử Kiêu.


"Mẫu thân, Sở phi nương nương." Tông Tử Hoành hành lễ với từng người. Trong số rất nhiều huynh đệ, y thân thiết với tiểu Cửu nhất, cũng bởi vì mẫu phi của hai người có quan hệ tốt. Nhưng bộ dáng hôm trước nói những lời như thế kia, hôm nay lại như chẳng có chuyện gì xảy ra của mẫu thân, khiến lúc y đối mặt với Sở Doanh, có hơi không được tự nhiên cho lắm.


"Tử Hoành lại muốn ra ngoài à?" Sở Doanh Nhược nói, "Chẳng trách sao Kiêu nhi hai ngày nay cứ rầu rĩ không vui."


"Con muốn tới Kinh châu một chuyến, hẳn sẽ không ở ngoài quá lâu đâu, người nói với tiểu Cửu, con về sẽ kiểm tra bài tập của đệ ấy, đừng để đệ ấy lười biếng."


"Yên tâm đi, ta sẽ coi chừng nó." Sở Doanh Nhược khẽ mỉm cười, ý cười nhàn nhạt như thế, trên mặt nàng như một đóa hoa nở rộ diễm lệ, đẹp không sao tả xiết.


Sở Doanh Nhược xuất thân từ một môn phái nhỏ, gia tộc tuy không có tên tuổi, nhưng nàng sinh ra đã tuyệt sắc khuynh thành, năm ấy trên hội Giao Long, dựa vào dung mạo mà làm mọi người kinh ngạc không thôi, giờ dù đã làm mẹ, vẫn là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ trong lời đồn.


Sở Doanh Nhược vốn là có hôn ước, nhưng bị Tông Minh Hách cướp về, trong số hết thảy hậu phi, nàng được ân sủng nhiều nhất, vì thế mà Tông Tử Kiêu từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, không kém trưởng tử là bao.


Một nữ nhân như thế, vào cung đương nhiên sẽ không được chào đón. Đặc biệt nàng còn có một đôi mắt hồ ly hút hồn mị hoặc như mang sao, xinh đẹp động lòng người, trời sinh không được người cùng giới thích. Lúc đó, chỉ có Thẩm Thi Dao kết giao với nàng, hai người đều bị Đế hậu coi như cái đinh trong mắt, dĩ nhiên thành một phe.


Thẩm Thi Dao thở dài một hơi: "Con vừa ra khỏi cửa ta đã lo lắng, nhưng giữ con ở lại không được, đi đi, ở ngoài phải chăm sóc mình cho tốt đấy."


"Mẫu thân, người yên tâm."


"Tỷ tỷ đừng lo, Tử Hoành đã tu tới tầng thứ bảy Tông Huyền Kiếm, người thường không làm gì được nó đâu mà."


"Minh thương dễ cản, ám tiễn khó phòng." Thẩm Thi Dao ám chỉ mà nói, "Năm đó nó và Tử Kiêu, không phải là bị người ám hại ư, bằng không sao có thể suýt mất mạng thế chứ."


Ánh mắt Sở Doanh Nhược nhất thời phủ một tầng sương lạnh: "Đúng thế, may mà huynh đệ hai đứa phúc lớn mạng lớn. Tử Hoành, con ra ngoài, lòng người hiểm ác, không thể không đề phòng."


"Vâng."


Tông Tử Hoành thở dài một hơi, ra khỏi cung Vô Cực nhanh nhất có thể, sau đó lập tức ngự kiếm bay lên, thẳng lên trời xanh, nhìn cung Vô Cực phía xa xa bị bỏ lại phía sau, càng lúc càng nhỏ, càng ngày càng xa, lại nhìn trời đất bao la trước mắt, chỉ cảm thấy lòng thanh thản thoải mái.


Cung điện vàng son lộng lẫy, chạm rồng khắc phượng kia, như một lao tù hoa lệ, chỉ giam lấy thể xác và tinh thần người ta lại trong một góc chật chội, càng ngày càng eo hẹp. Ngày ấy, khi y bị nước mắt của mẫu thân và sự cay nghiệt của Đế hậu làm choáng váng đầu óc, y thiếu chút nữa quên mất, chí hướng của y căn bản không ở nơi đây.


Gửi gắm tình cảm cho núi sông, thoải mái tự do, biết trời đất rộng lớn, thương tiếc đến cả ngọn cỏ lá cây, đó mới là cuộc đời sảng khoái mà y mong!


---


Nơi này, đường bộ lẫn đường thủy đều thông thuận, đồng ruộng bao la phì nhiêu, làm nông đánh cá đều phát đạt, từ xưa đã là vùng mà kẻ điều binh tất phải tranh chấp .


Mà mảnh đất giàu có lại đông đúc phì nhiêu này, bị hai giáo phái lớn là Thuần Dương Giáo ở Kinh Châu và Ngũ Uẩn Môn ở Vũ Lăng chia để trị.


Kỳ thực ở ngàn năm trước, hai giáo phái này vốn là một, tổ tiên khai tông lập phái là một cao tăng. Sau đó, nhóm kiếm tu và nhóm võ tu từ từ chia phe phái riêng, thậm chí bắt đầu xảy ra nội đấu, cuối cùng chia thành hai.


Thuần Dương Giáo kế thừa đạo lý tu đạo thanh tâm quả dục của giáo phái cũ, giáo quy thừa hưởng mấy trăm năm chính là cải biến từ ngũ giới thập thiện của Phật gia.


Mà danh tự Ngũ Uẩn Môn, thì lại lấy từ Ngũ Uẩn của Phật học Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức, cho rằng người sinh ra từ Ngũ Uẩn, ngàn vạn giới điều cũng đều là hư vô, nhân quả lại lại hiện hữu, không cần quá đè nén dục vọng của bản thân, vì thế họ hoàn toàn ngược lại với Thuần Dương Giáo, không nhiều quy củ khuôn sáo như thế, thái độ tựa như hòa thượng "Rượu thịt vào bụng, Phật Tổ trong lòng".


Hai phái này đều ở nơi này, mấy trăm năm qua không ngừng tranh chấp, mãi đến tận khi Đại Danh Tông Thị đăng cơ xưng đế, dưới sự ép buộc, hai phái mới giữ được sự hòa bình vi diệu


Đến Lạc Kim Ô của Thuần Dương Giáo, đệ tử gác cổng thông báo xong, Hứa Chi Nam tự mình ra đón.


"Hứa đại ca."


"Đại điện hạ, lâu rồi không gặp." Hứa Chi Nam cười tiến lên tiếp đón, hắn nhìn Tông Tử Hoành, không khỏi cảm khái, "Ba năm trước, đại điện hạ còn phong thái thiếu niên, giờ đã trưởng thành hơn nhiều rồi."


Tông Tử Hoành không đồng ý nói: "Ta gọi huynh một tiếng đại ca, huynh còn xưng hô với ta như thế, không khỏi quá khách khí rồi."


"Ha ha, được, Tử Hoành, mau vào đi."


Kỳ thực Hứa Chi Nam đáng tuổi cha chú Tông Tử Hoành, nhưng nhìn bề ngoài hắn chỉ hơn có vài tuổi. Ba năm qua, hai người trao đổi thư từ không ngừng, mới gặp mặt, cũng không cảm thấy xa lạ.


Bọn họ hỏi han tình trạng gần đây của nhau.


"Ta nghe nói, phái Hoa Anh có ý kết thân với đệ." Hứa Chi Nam nói, "Đệ cũng môn đăng hộ đối với Hoa tiểu thư, nam tài nữ đẹp, đây là trong họa có phúc, ở hiền gặp lành mà."


Tông Tử Hoành cũng không định kể bất hòa giữa hậu phi hay huynh đệ cho người ngoài nghe, y tránh nặng tìm nhẹ nói: "Chuyện này ta cũng chỉ mới nghe nói, phụ quân vẫn còn chưa quyết định nữa."


"Ta thấy tám chín phần mười rồi."


"Hứa đại ca, Thuần Dương Giáo gần đây ổn không?"


"Tất cả đều ổn."


"Vậy Sư Minh thì sao?"


"À, mấy hôm trước vừa phát hiện tung tích Trần Tinh Vĩnh ở Nhạn Thành, chúng ta giờ không dám đánh rắn động cỏ, chỉ là sai người âm thầm theo dõi thôi."


Tông Tử Hoành nheo mắt lại: "Ba năm, ta rốt cuộc cũng có cơ hội tự tay báo thù rồi."


"Chuyện này vẫn cần bàn lại cẩn thận, lập kế hoạch chu toàn, Trần Tinh Vĩnh quá giảo hoạt, thêm nữa có pháp bảo kia, đã giúp hắn ta chạy thoát hai lần rồi."


"Công Thâu Cự quả thật khó đối phó." Nhớ tới chuyện ở khách điếm năm ấy, y tới giờ vẫn còn sợ hãi trong lòng. Khi ấy tuy y còn trẻ, nhưng thực lực không tầm thường, lại có hai tu sĩ cấp cao bảo vệ, há có thể bị kẻ vô danh trên giang hồ ép tới suýt nộp mạng, đều do Công Thâu Cự kia, y nói, "Không có cách nào khống chế pháp bảo kia ư?"


"Ta hỏi Thương Vũ Môn rồi, pháp bảo kia không có điểm yếu, phạm vi thi thuật hoàn toàn dựa vào linh lực tu sĩ, nhưng nếu có nhiều người, lại khó có thể vẹn toàn. Lúc ấy Trần Tinh Vĩnh nhốt bốn người trong ba không gian, mà người ở ba không gian đều khó đối phó, vậy hẳn đó là giới hạn của hắn rồi, nên đối phó với Công Thâu Cự, cần nhiều người, tốt nhất là nhiều người hơn cả chúng."


Tông Tử Hoành gật gù: "Lần này chúng ta nhất định có thể tóm được hắn. Chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta tới Nhạn Thành ngay đi."


Hứa Chi Nam an ủi: "Đệ đừng vội, nếu có nhiều người cùng đi, khó tránh khỏi gây chú ý. Ta đã phái sư đệ ta tới Nhạn Thành điều tra tình hình, đệ ấy cũng sắp về rồi, chờ bàn bạc xong chúng ta hành động cũng chưa muộn."


"Đại sư huynh." Một đệ tử tiến vào bẩm báo, "Trình sư huynh về rồi."


Hứa Chi Nam cười nói: "Đệ xem, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, để đệ ấy vào gặp ta đi."


Lát sau, một đệ tử Thuần Dương Giáo đi vào, khuôn mặt hắn lạnh lùng, nghiêm túc thận trọng: "Sư huynh, ta về rồi."


"Diễn Chi, đệ vất vả rồi. Tử Hoành, đây là sư đệ ta, Trình Diễn Chi, Diễn Chi, đây là đại điện hạ của Ninh Hoa Đế Quân."


Trình Diễn Chi chắp tay đúng mực nói: "Đã nghe danh đại điện hạ."


Tông Tử Hoành gật đầu, thầm nghĩ, đệ tử Thuần Dương Giáo này, đúng là đệ tử cấp càng cao, lại càng đẹp, ai cũng cao lớn anh tuấn, khí vũ hiên ngang, nếu đứng thành một hàng, còn giống hơn cả huynh đệ ruột thịt.


"Diễn Chi, nói tình huống cho bọn ta nghe xem."


"Trước mắt phát hiện Trần Tinh Vĩnh và bảy thuộc hạ của hắn đều ở Nhạn Thành, chúng ở lại Nhạn Thành chí ít sáu ngày, bọn ta theo dõi ngày đêm, nhưng chúng trừ ăn cơm, gần như đóng cửa không ra ngoài, không biết đang làm gì, có vẻ như đang chờ người."


"Chờ người." Hứa Chi Nam suy tư nói, "Là chúng đang chờ mục tiêu tiếp theo, hay là chờ người mua?"


"Đều có khả năng." Trình Diễn Chi nói, "Có điều, hai năm qua chúng ta liên tục truy bắt Sư Minh, chúng ít dám phạm tội, mấy tháng trước còn bị chúng ta làm hao tổn mất mấy người, đệ đoán chúng cũng không dám hại người lúc này đâu."


"Thế là chờ người mua rồi?" Tông Tử Hoành lạnh nhạt nói, "Sau lưng Sư Minh, đến tột cùng là người phương nào lại làm chuyện mua bán táng tận lương tâm thế này với chúng." Trong đầu y hiện lên khuôn mặt ngạo mạn của Lý Tương Đồng. Kỳ thực mẫu thân y nói rất đúng, bàn về động cơ, bàn về thực lực, Lý Tương Đồng đều vô cùng khả nghi.


"Cho dù là ai, chỉ cần tra được, chắc chắn sẽ dấy lên gió tanh mưa máu." Hứa Chi Nam nghiêm trọng nói, "Có thể mua nổi nhân đan, lại có thể ở sau lưng bảo hộ Sư Minh, chắc chắn phải có địa vị rất lớn."


Trình Diễn Chi bảo: "Vậy thì càng phải điều tra rõ chân tướng, Tu Tiên giới có thứ bại hoại này, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc."


"Tử Hoành, giờ không còn sớm, đệ ở lại Lạc Kim Ô một đêm, mai chúng ta xuất phát tới thành Nhạn."


"Được."


---


Tông Tử Hoành nghĩ về chuyện xảy ra gần đây, căn bản ngủ không yên. Lần này cuối cùng có tóm được Trần Tinh Vĩnh hay không, có trừ hại cho Tu Tiên giới, báo thù cho y và tiểu Cửu được hay không đây? Kẻ đứng sau lưng Trần Tinh Vĩnh là ai, là ai mà lại dựa vào cách tu đạo ác độc thế này chứ?


Lúc nửa đêm, ngoài cửa truyền tới vài tiếng hỗn loạn, Tông Tử Hoành đang mơ hồ, lập tức tỉnh giấc, y xoay người xuống giường, chạy ra ngoài, thấy trên đài luyện võ rộng lớn của Lạc Kim Ô có ánh lửa chập chờn, phân tán khắp nơi, bọn họ nhìn giống như đang tìm gì đó.


Tông Tử Hoành đi tới, hỏi một đệ tử: "Có chuyện gì thế?"


"Đại điện hạ?" Một đệ tử nói, "Có kẻ tự tiện xông vào kết giới, nghe sư huynh đệ khác nói, là một đứa bé, giờ trốn mất tiêu rồi, bọn ta đang tìm nó, sợ nó bị kết giới làm bị thương."


"Một đứa bé?" Tông Tử Hoành có hơi mờ mịt.


"Nhanh, hình như ở đó."


"Sao ngươi dám tự tiện xông vào Thuần Dương Giáo? Có biết kết giới này có thể lấy mạng của ngươi không hả!"


"Này, nhóc con, bọn ta không muốn làm ngươi bị thương, bỏ kiếm xuống."


"Cút, đừng ép ta làm ngươi bị thương." Thanh âm kia trong trẻo, đầy non nớt, nhưng mười phần kiêu ngạo.


Nghe thấy giọng nói này, mắt Tông Tử Hoành lập tức tối sầm lại, giận dữ hét lớn: "Tông Tử Kiêu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.