Kiếp Vô Thường

Chương 35




Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)


_____________________________


"Oa, chuỗi chuông gió này làm từ củ ấu nè, tiếng thật dễ nghe. Vô Nhiếp, đệ biết củ ấu không, nhìn rất kỳ quái, nhưng lại ăn được, chỉ có chỗ này mới có thôi." Giải Bỉ An vừa nói vừa móc tiền từ túi ra, "Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền vậy?"


"Hai mươi đồng."


"Đắt dữ vậy?" Tay Giải Bỉ An đang cầm túi lấy tiền lại rụt lại, "Ông chủ, ông đừng thấy chúng ta là người nơi khác nên chém giá bọn ta đấy nhé."


"Ôi ôi xem ngài nói kìa, công tử tuấn tú như thế, thôi thì chỉ lấy ngài mười lăm thôi nhé."


"Mười đồng nhé, ta mua cho đệ đệ ta, ngài bán rẻ chút đi mà."


Phạm Vô Nhiếp vốn đang lơ đãng nhìn xung quanh, nghe thấy hai chữ "đệ đệ", tai giật giật, quay mặt lại: "Ta không cần thứ đồ bỏ đi của con nít này."


Giải Bỉ An bật cười ha ha: "Cho Bạc Chúc đó chứ, đệ lớn thế rồi rồi chơi mấy thứ này chi."


Phạm Vô Nhiếp giật lấy túi tiền của Giải Bỉ An: "Đắt lắm, không mua." Nói xong xoay người rời đi.


“Ấy…..” Giải Bỉ An đuổi theo.


"Công tử, mười đồng cũng được mà, công tử! Tám đồng! Bảy đồng!"


Phạm Vô Nhiếp bước đi nhanh chóng, Giải Bỉ An phải chạy một lúc mới đuổi theo kịp: "Vô Nhiếp, đệ làm gì thế chứ, ông ấy bảo bảy đồng là bán rồi mà."


"Huynh dọc đường đi mua biết bao nhiêu thứ cho Bạc Chúc." Phạm Vô Nhiếp đột nhiên dừng bước, cất túi tiền vào túi Càn Khôn của mình dưới ánh mắt của Giải Bỉ An, "Sao huynh thích mua mấy thứ vô dụng này cho nó thế hả."


"Tại Bạc Chúc không thể rời khỏi Minh phủ mà."


"Nó không rời khỏi Minh phủ được thì liên quan gì tới huynh, cũng có phải huynh giết nó đâu."


Giải Bỉ An thở dài: "Bạc Chúc là linh hồn ta thu về, thân thế của đệ ấy đáng thương lắm, lúc còn sống..." Y dừng một chút, không nói tiếp nữa, ngược lại bảo, "Sao đệ lại không vui thế? Chê ta không mua đồ cho đệ à?"


Phạm Vô Nhiếp sao có thể thừa nhận được.


"Đệ muốn gì thì đệ cứ nói với sư huynh đi, xưa nay cũng chưa từng thấy đệ đòi ta mua cái gì cả."


"Ta muốn gì huynh cũng cho ta ư?" Phạm Vô Nhiếp nhìn Giải Bỉ An đầy ẩn ý.


"Đệ nói đi, lương của ta cao lắm, còn có ít cung phụng từ nhân gian nữa, phần lớn đều mua được cả." Giải Bỉ An mỉm cười, "Đệ đứa nhỏ này ấy à, cũng thích phân cao thấp quá nhỉ." Thứ Phạm Vô Nhiếp thực sự muốn, sao có thể nói ra, tâm tình hắn buồn bực, tiện tay chỉ sang bên: "Mua cái kia đi."


Giải Bỉ An xoay người nhìn theo, là một quán nhỏ bán trang sức bằng ngọc: "Đệ nói cái nào? Cái này à?" Y đi tới, cầm một chuỗi ngọc bội khắc cánh hoa lan thành tầng, "Vô Nhiếp, mắt nhìn của đệ tốt đấy, cái này đẹp lắm."


Phạm Vô Nhiếp từ nhỏ đã sinh ra ở hoàng gia, sau này thành độc tôn thiên hạ, có thứ tốt gì là chưa từng thấy, sao có thể để ý thứ đồ chơi rẻ tiền này, vừa định phủ nhận, đột nhiên phát hiện một chuỗi giống như đúc bên cạnh, chỉ là chia ra treo dây tua trắng đen thôi. Hắn đi tới, cầm một chuỗi khác lên: "Không bằng chúng ta mỗi người một cái, treo lên kiếm đi."


Giải Bỉ An nhìn chuỗi khác, cười khúc khích, đùa hắn: "Kiếm của đệ với Bái Tuyết là một đôi, hồn binh khí cũng lấy đối tên của sư huynh, giờ ngay cả ngọc bội cũng phải có cặp với ta, ta thấy đệ ấy à, bình thường giả vờ lão luyện, kỳ thực là yêu tinh dính người thôi." Phạm Vô Nhiếp liếc xéo Giải Bỉ An, môi mỏng khẽ mở: "Nếu ta chỉ muốn dính lấy huynh thôi thì sao."


Giải Bỉ An sửng sốt một chút, đôi mắt hồ ly cong cong lên kia của Phạm Vô Nhiếp, thật giống như sinh ra để mê hoặc lòng người, mí mắt mỏng mỏng chớp chớp đùa bỡn ánh sáng phản chiếu trong con ngươi trong veo, lại bị hàng mi dài nửa che nửa đậy, tình cảm trong mắt loang lổ như ánh nắng xuyên qua lá cây, chợt sáng chợt tối, vừa lạnh vừa nóng.


Khi bị ánh mắt như thế nhìn chăm chú, Giải Bỉ An như bước hụt một bước làm tim đập mạnh lên một cái, mặt cũng không lí do mà nóng bừng lên.


Giải Bỉ An nhanh chóng cúi đầu xuống, làm như đang ngắm nghía ngọc bội: "Ta là sư huynh của đệ, đệ muốn dính, thì dính thôi, ha ha, quả nhiên vẫn chẳng trưởng thành gì cả."


Phạm Vô Nhiếp nhìn thính tai đỏ lên gần như trong suốt của Giải Bỉ An, trong lòng lóe một tia mừng thầm. Hắn chợt có một ý nghĩ xưa nay chưa từng có, hắn nghĩ, đời này, cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu, người này liệu có khả năng thích hắn hay không?


Không hề coi hắn là đệ đệ nữa, cũng chẳng coi hắn là kẻ thù, thật sự, thích hắn?


Ý nghĩ này khiến tim Phạm Vô Nhiếp không ngừng loạn nhịp, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy đau lòng.


----


Cuối cùng, Giải Bỉ An mua đôi ngọc bội kia, thắt trên kiếm của hai người.


Phạm Vô Nhiếp nhìn hai thứ đồ nhỏ thành cặp lay động trên bội kiếm, chỉ cảm thấy những trân bảo hiếm có trên đời trong kiếp trước có dâng lên trước mặt hắn, cũng không đáng nhắc tới.


Hôm nay có hơi lạnh hơn, ở ngoài lâu, khí lạnh ẩm thấp này khiến ngay cả tu sĩ cũng có hơi chịu không nổi. Bọn họ tìm một quán cơm nhỏ, gọi một bầu rượu nóng và vài món ăn, định hun ấm cơ thể. Phạm Vô Nhiếp gọi tiểu nhị lấy một lò sưởi làm ấm tay, đưa cho Giải Bỉ An: "Cầm lấy, huynh vừa tới mùa đông là tay chân đã lạnh ngắt rồi."


Giải Bỉ An kinh ngạc: "Sao đệ biết?"


"... Tay huynh lạnh đỏ cả lên rồi." Phạm Vô Nhiếp nắm lấy tay Giải Bỉ An, xoa xoa mấy đầu ngón tay hồng hồng, nhét lò sưởi vào trong tay y.


Giải Bỉ An cầm lò sưởi trong tay, hơi ấm một đường lan vào lòng y, y hỏi: "Vậy đệ có lạnh không, đặt chân tới bên chậu than đi, ấm lắm."


"Ta thể nhiệt, không lạnh." Phạm Vô Nhiếp nhìn chung quanh quán cơm nhỏ này, phát hiện mấy bàn có đệ tử Thuần Dương Giáo ngồi, còn có mấy nữ khách quay về phía bọn họ xì xào bàn tán còn thẹn thùng cười trộm.


Giải Bỉ An nói: "Đệ tử Thuần Dương Giáo này phần lớn đều cao lớn dáng vẻ lại đường đường, còn có thân thể cường tráng, cho dù là nữ tử bình thường hay là nữ tu, đều ngưỡng mộ trong lòng không thôi đối với bọn họ, trên con đường tu tiên tràn đầy dụ hoặc, có thể kiên trì đi tiếp, tuyệt không phải người thường đâu."


"Đạo tâm không kiên định, thì cũng chẳng có duyên với con đường này." Phạm Vô Nhiếp lại nhớ tới chuyện xảy ra từ trăm năm trước, nhất thời có hơi hoảng hốt.


"Đạo tâm, đạo tâm." Giải Bỉ An cảm khái nói, "Tu sĩ cấp cao của Thuần Dương Giáo, cũng từng vì một nữ tử ma tu mà làm chuyện chuyện kiếm củi ba năm đốt một giờ, đạo tâm với tình yêu, bên nào nặng bên nào nhẹ, thực sự khó nói mà."


Phạm Vô Nhiếp không nói tiếp, hắn nói thầm trong lòng, có đôi khi, chỉ cần một người là đã có thể chống đỡ hết thảy mọi thứ trên thế gian.


Rượu và thức ăn lên rất nhanh, Giải Bỉ An vừa ăn vừa xoi mói: "Đồ ăn chỗ này bình thường quá, đáng ra nên hỏi xem quán nào ngon trước mới đúng."


"Vậy đổi quán đi."


"Lãng phí lắm, không sao cả, chúng ta cũng có ăn mấy bữa nữa đâu."


Đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập xông vào tiệm cơm, một đệ tử Thuần Dương Giáo kêu lên: "Không hay rồi, các huynh đệ mau trở về, người Thương Vũ Môn tìm tới Lạc Kim Ô rồi."


"Có chuyện gì thế!" Đệ tử Thuần Dương Giáo lao nhao đứng dậy.


"Cụ thể ta cũng không rõ, nghe nói, nghe nói lão yêu bà kia sắp không chịu nổi, đến “mượn” Thất Tinh Tục Mệnh Đăng."


Sư huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, cũng theo Thuần Dương Giáo trở về Lạc Kim Ô.


Chưởng môn Kỳ Mộng Sênh của Thương Vũ Môn, có thể đứng ngang hàng nhất đại tông sư với Lý Bất Ngữ, Hứa Chi Nam, Chung Quỳ, tuy rằng công pháp Thương Vũ Môn luôn có hơi tà môn ma đạo, luôn bị tiên môn thế gia chính thống lên án, nhưng họ lại tu khí tu tới mức vô song vượt trội, lại thủ hộ Đỉnh Thần Nông qua nhiều đời, địa vị trên giang hồ không thể lay chuyển, vẫn luôn duy trì cân bằng vi diệu với các môn phái của Trung Nguyên.


Kỳ Mộng Sênh này là người từ thời Tông thiên tử, giờ đại nạn sắp tới, cũng vô cùng bình thường, nào ngờ rằng nàng ta lại muốn “mượn” Thất Tinh Tục Mệnh Đăng. Thất Tinh Tục Mệnh Đăng kia chính là pháp khí của Gia Cát Khổng Minh, là chí bảo của Thuần Dương Giáo, nghe đồn sau khi thi thuật, đèn này sẽ không tắt, có thể giữ lại một hơi thở cho người dùng, cho dù gần chết,lưu lại một hơi cuối cùng, cũng có thể giữ được mạng sống.


Bảo bối như vậy, sao có thể cho người ngoài mượn được, bọn họ cách rất xa, cũng có thể ngửi được sát khí giương cung bạt kiếm ở Lạc Kim Ô, cũng khó trách mấy đệ tử Thuần Dương Giáo đều mang vẻ mặt nghiêm trọng như thế.


Lòng Giải Bỉ An có chút bất đắc dĩ nghĩ, sao gần đây bọn họ đi tới đâu, thì chỗ đó sẽ xảy ra chuyện thế nhỉ?


——


Lời tác giả:
Mấy nay bị bí ý tưởng, hôm nay có hơi ngắn, chờ mị hết writer-block là tốt liền!


Mừi: ờ thì… hôm trước 5k xong hôm nay 1k7 =))))) tại bà Thừa, hong phải tại bọn tui =)))) cảm ơn cô Nguyễn Phương đã đóng góp raw cho bọn tui huhu QwQ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.