Edit: Yuuki Titan
Phóng túng lần này, Đường Tự trên giường ngủ đã hơn 18 canh giờ, Tiểu Trúc Tử ngược lại đã tỉnh từ sớm, thế nhưng không xuống nổi giường, nửa người dưới còn tưởng không phải của mình, hai chân như nhũn ra, eo đau đến phát run, hậu đình không chịu được khống chế mà chảy ra niêm trọc.
Sáng ngày thứ ba Đường Tự mới lười biếng duỗi eo dậy, vỗ vỗ khuôn mặt Tiểu Trúc Tử, nô tài đáng thương mắt đều thâm quầng cả.
Tiểu Trúc Tử như vậy không biết có hay không đáng thương, nhưng khi Đường Tự tỉnh sẽ có người sắp trở nên đáng thương, đó chính là đệ đệ Đường Tự – Đường Tục.
Đường Tự vừa tỉnh liền bắt đầu an bài cho đệ đệ cưới vợ, tin tức thả đi, hai ngày sau liền tuyển người. Vì chuyện này Đường Tự hai ngày không ra khỏi cửa, hơn nữa hai ngày trước còn ngủ hơn 18 canh giờ, thậm chí có người hoài nghi hắn bị bệnh, đưa tin tức cho gia đình hắn.
Đường Tự ngồi ở bên bàn bày ra hai bức tranh của hai mỹ nữ hỏi Tiểu Trúc Tử người nào đẹp hơn, có người ở bên ngoài truyền tin đến, nói đệ đệ hắn đã đến đây. Đường Tự vừa nghe, hắn hai ngày nay cũng chuẩn bị sai người gọi Đường Tục đến.
“Cho hắn tiến vào.”
Đường Tục đi vào đến xem đại ca, sắc mặt rất tốt, không giống bộ dáng bị bệnh, cũng an tâm, nhưng xem Tiểu Trúc Tử lại giống bộ dáng vừa mới bệnh nặng xong.
“Đại ca không sinh bệnh tiểu đệ cũng an tâm.”
“Ta bị bệnh, ngươi nghe ai nói?”
“Hạ nhân nói ngươi mấy ngày trước ngủ tới 18 canh giờ, tỉnh cũng không ra khỏi cửa, có chút lo lắng liền đến nói cho chúng ta. Vì thế tiểu đệ đến xem, đại ca không có việc gì trong nhà cũng an tâm.”
“Ta không bệnh, đại ca cũng đang có chuyện muốn tìm ngươinói chuyện, ngồi xuống rồi nói sau.”
“Nhị thiếu gia, nô tài cho ngươi đi pha trà, ngài muốn ô long, hay vẫn là mao tiêm?”
“Không cần phiền toái, giúp ta lấy cái chén, ta cùng đại ca uống cùng một bìnhlà được.”
“Áo.”
Chỉ chốc lát sau Tiểu Trúc Tử lấy qua cái chén, Đường Tục tiếp nhận cái chén mắt vẫn dõi theo y, cảm giác y đi bộ có chút mất tự nhiên. Tướng đi đường hình chữ bát (八) , còn đỡ bên eo, giống nhưu phụ nữ mang thai hoặc giống như một ông lão bị thương thắt lưng.
“Tiểu Trúc Tử, ngươi gần đây bị bệnh sao.”
“Không có a, nhị thiếu gia.”
“Đó là đụng vào eo sao? Lại đây mau ngồi xuống, muốn hay không tìm đại phu xem ngươi?”
Đường Tục rất hảo tâm đem Tiểu Trúc Tử kéo đến một chiếc ghế gần đó, bảo y ngồi xuống.
Tiểu Trúc Tử nghĩ đến cái đêm mấy ngày trước, mặt có chút sung huyết mà trở nên hồng, cũng đem đầu vùi xuống thật thấp.
“Ngươi làm sao vậy? Phát sốt sao?”
“Tục đệ!”
Đường Tự ngay lúc đệ đệ hắn muốn đem tay sờ lên trán Tiểu Trúc Tử liền bắt lấy tay Đường Tục, hơn nữa lại dùng khí lực rất lớn. Phát hiện mình thất thố hắn liền vội vàng đứng lên giải thích .
“Tiểu Trúc Tử mấy ngày hôm trước ngủ một giấc từ trên giường rớt xuống, thương bị eo, ngươi hỏi y như vậy, y tự nhiên sẽ đỏ mặt, bức người đến lúng túng, khốn khổ cũng không phải quân tử a, đại ca giáo huấn ngươi, còn không ngồi xuống đi .”
“Thực xin lỗi, là ta thất lễ.”
Đường Tục đối này Tiểu Trúc Tử vừa chắp tay, làm động tác nhận lỗi.
“Tiểu đệ a, ta nơi này có hai bức tranh ngươi xem thấy thế nào?”
Đường Tục lấy lại nhìn nhìn.
“Họa sĩ thực cẩu thả, mặt nữ nhân cũng chỉ là trung thượng chi tư (khuôn mặt tạm được), đại ca bảo ta xem làm cái gì? Ngược lại đại ca đáp ứng vẽ [Hoa khai phú quý đồ] đã vẽ tốt chưa? Tiểu đệ ngược lại chờ nhận lấy.”
“Cái kia đợi lát nữa sẽ cho ngươi, tiểu đệ ngươi cũng không còn nhỏ, đại ca chuẩn bị cưới vợ cho ngươi. Hai bức họa trên tay ngươi là do đại ca cân nhắc đi cân nhắc lại mới chọn được, một là con của một vị quan, một là con của nhà thương gia mấy đời. Ở trong vùng đều có danh tài nữ hẳn sẽ hợp với ngươi.”
“Vẫn là nên có thứ tự, đại ca nên lấy vợ trước đi.”
Đường Tục có chút ngượng ngùng chối từ nói.
“Sự tình của đại ca ngươi cũng biết đi, công chúa đi trước, đại ca thề sẽ không cưới vợ nữa, mà thiếp được gia nhân chăm sóc rồi nảy sinh tình cảm cùng nhau ly khai ta mà đi, đại ca không muốn nàng, cũng không muốn người khác, nhưng Đường gia chúng ta không thể vô hậu, cho nên chỉ trông cậy vào ngươi, đệ đệ, ngươi phải hiểu nỗi khổ tâm của đại ca a.” ( đoạn này trong QT khá khó hiểu, ta chỉ edit theo những gì ta hiểu, cho nên bạn nào có đọc QT rồi sẽ thấy khác đi)
Đường Tự lấy tay bưng kín ánh mắt, người bên ngoài còn tưởng rằng hắn khóc.
Đường Tục nghĩ lại cảnh ngộ của đại ca, công chúa sớm mất, có người nói đại ca đem đầu dập vào quan tài có thể thấy tình cảm của họ sâu nặng đến thế nào, trải qua hai lần đả kích. Hắn nên vì đại ca mà chia bớt sầu não.