Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Chương 42: 42: Trác Thiệu Khả Nghi





Nếu như là Lương Hâm phản lão hoàn đồng trở nên trẻ trung, Trác Thiệu khẳng định không ngại cùng Lương Hâm tìm tòi thân thể mới của y một chút, nhưng tình huống hiện tại...
Lương Thần không chỉ có thân thể trẻ tuổi, tuổi tâm lý của cậu cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi.
Lúc Trác Thiệu đối mặt với Lương Thần, luôn cảm thấy kỳ quái.
Bất quá lại có chút kỳ quái, đây là Lương Hâm, cũng là Lương Thần.
Trác Thiệu hít sâu một hơi, muốn nói điều gì đó, Lương Thần lại ngay lúc Trác Thiệu kiểm tra tay mình, nhìn thấy vết thương trên tay Trác Thiệu.
Vết thương trên tay Trác Thiệu bị thủy tinh cắt rách, so với vết thương trên tay bị dây thừng làm thương của cậu vết cắt sâu hơn nhiều, không chỉ như thế, trên mặt Trác Thiệu cũng bị thương.
Tất cả đều là cậu hại...
Lương Thần trong lòng chua xót không thôi, cầm lấy tay Trác Thiệu thanh âm có chút run rẩy: "Trác Thiệu, cậu bị thương..."
"Tôi không sao, vết thương nhỏ này không tính là gì, họ có đánh cậu không? Cậu có đau không?" Trác Thiệu biết mình bị thương, nhưng tuyệt đối chỉ là vết thương ngoài da, trái lại là Lương Thần...
Lúc hắn vừa đến ban công, hai người kia tựa hồ đang đánh Lương Thần...
Lương Thần nếu bị nội thương thì hỏng rồi.
Xe cứu thương cũng không biết khi nào mới đến, Trác Thiệu theo bản năng, liền vén quần áo Lương Thần lên muốn xem một chút.
Lương Thần trước kia cảm thấy mình có chút mập mạp, không muốn để Trác Thiệu nhìn thấy thân thể của mình, hiện tại...
Lương Thần theo bản năng, liền lùi về phía sau, che bụng mình lại.
Động tác của Trác Thiệu cứng đờ.
Lúc trước Lương Thần vẫn luôn rất nghe lời, hiện tại...
"Tớ không có việc gì, một chút cũng không có việc gì." Lương Thần thấp giọng nói, không dám nhìn Trác Thiệu.
Trác Thiệu sẽ tới cứu cậu, hẳn là thấy cậu đáng thương, tựa như lúc trước Trác Thiệu chiếu cố cậu, là do thấy cậu đáng thương.
Cậu không thể được một tấc tiến một thước, không thể gây thêm phiền toái cho Trác Thiệu, bằng không...!Trác Thiệu nói không chừng, lại bắt đầu xa cách cậu.
Cậu...!Không thể để Trác Thiệu biết cậu thích hắn.
Trong lòng Lương Thần chuyển qua các loại ý niệm trong đầu, cả người có chút choáng váng.
"Không có việc gì là tốt rồi." Trác Thiệu nói, "Lúc trước xin lỗi, tôi..."
Trác Thiệu còn chưa nói hết, Lương Thần đã hôn mê bất tỉnh trước mặt hắn.
"Lương Thần!" Trác Thiệu trong lòng nhảy dựng, vô cùng sợ hãi.

"Tôi báo cảnh báo xong rồi, cũng gọi 120..." Ngụy Kiến Minh từ ban công đi tới, liền nhìn thấy một màn này, bị hoảng sợ: "Đứa nhỏ này không sao chứ?"
"Tôi muốn đưa cậu ấy đến bệnh viện." Trác Thiệu ôm Lương Thần lên, đi tới bên cầu thang, nhìn cầu thang dốc đứng, lại dừng lại.
Cầu thang này không dễ đi, Lương Thần cũng có chút nặng...!Hơn nữa, hắn hình như đã quên một người...
Trác Thiệu nhìn về phía Ngụy Kiến Minh, đột nhiên nghĩ đến mình nên gọi điện thoại cho Lương Phóng.
Lúc này Lương Phóng, vừa mới cùng Thường Chu đến đồn cảnh sát.
Tuy rằng ông tính toán dùng tiền chuộc đi chuộc người, nhưng Thường Chu vẫn đề nghị ông báo án, dù sao bọn bắt cóc nói không chừng sẽ không thả người, dù vậy, bọn họ vẫn phải đi cứu người.
"Các cậu nhất định không được đánh rắn động cỏ, miễn cho chọc giận bọn bắt cóc..." Lương Phóng vừa đi, vừa nhiều lần nói lời này với Thường Chu.
Kết quả là, ngay sau đó, họ thấy một số cảnh sát vội vã ra khỏi đồn cảnh sát.
"Các cậu làm sao vậy?" Thường Chu khó hiểu nhìn những cảnh sát kia, huyện Phúc Dương bình thường không có vụ án lớn gì, sao buổi tối đột nhiên xuất động nhiều người như vậy?
"Thường cục, chúng tôi nhận được báo án, có người bắt được hai tên bắt cóc!" Cảnh sát dẫn đầu nói với Thường Chu.
"Lại là kẻ bắt cóc?" Biểu tình Thường Chu thay đổi.
"Thường cục?" Những cảnh sát kia khó hiểu nhìn Thường Chu, vì sao lại nói thế?
Lương Phóng đang định nói mình tới báo án, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Điện thoại là Trác Thiệu gọi tới, Lương Thần đã không có việc gì, Trác Thiệu cứu đã cậu!
Lương Phóng vui mừng vô cùng, cúp điện thoại liền nói: "Con trai tôi được cứu rồi, ở thôn Cao Địa!"
"Bọn bắt cóc bị bắt đang ở thôn Cao Địa." Những cảnh sát kia lập tức nói.
Đúng rồi, điểm đến của Lương Phóng cũng giống như những cảnh sát đó.
Trác Thiệu gọi điện thoại cho Lương Phóng, đang muốn đưa Lương Thần xuống lầu trước, Lương Thần liền mơ mơ màng màng tỉnh lại.
"Trác Thiệu..." Lương Thần kêu một tiếng, biểu tình có chút mê mang.
Tình huống của cậu không tốt lắm, Trác Thiệu lấy tay thử nhiệt độ cơ thể của cậu, liền phát hiện nhiệt độ cơ thể của cậu rất cao.
Đứa nhỏ này, đây là phát sốt!
"Lương Thần, cậu cảm thấy thế nào?" Trác Thiệu hỏi.
"Có chút lạnh..." Lương Thần nói, cậu nhìn Trác Thiệu, liền muốn dựa vào, nhưng đã nghĩ rõ ràng chuyện lúc trước, lại cảm thấy không thể làm như vậy, đồng thời, ánh mắt cũng thanh minh hơn: "Tớ không sao, chính là có chút cảm mạo, uống chút thuốc là tốt rồi, Trác Thiệu tay cậu..."
"Tôi cõng cậu đi xuống." Trác Thiệu nói.
Lương Thần thế nào cũng không chịu: "Tớ có thể đi."

"Các cậu đừng chậm rì rì như vậy, nào, tôi đỡ cậu ta đi." Ngụy Kiến Minh đưa tay muốn đỡ Lương Thần.
Trác Thiệu vươn tay, nói mình muốn đỡ Lương Thần là được rồi, nhưng mà còn không đợi anh ta nói cái gì, Lương Thần cũng đã nói: "Cảm ơn chú."
Trác Thiệu duỗi tay ra, đột nhiên có chút xấu hổ.
Dưới lầu, Đào Đại Tráng và Ngụy Vĩ Dương hai người được dân làng trông coi, không có cơ hội chạy trốn, đồng thời, còn có ngày càng nhiều thôn dân chạy tới xem náo nhiệt.
"Tôi đã sớm nói Ngụy Vĩ Dương này không phải thứ tốt gì.

Không nghĩ tới gã hiện tại còn dám làm ra chuyện bắt cóc!"
"Gã ngay cả cha mẹ mình cũng đuổi ra ngoài, còn có cái gì không dám làm?"
"Đúng vậy, người này thật sự không phải thứ tốt!"
"Người bị bắt cũng không biết thế nào..."
......
Dân làng nghị luận sôi nổi, nhìn thấy Trác Thiệu và Lương Thần cùng nhau từ trên lầu đi xuống, liền cùng nhau nhìn lại, còn có người nhận ra Trác Thiệu: "Người kia hình như là Trác Thiệu..."
Trác Thiệu nhìn thoáng qua người nhận ra mình, lại không biết đối phương, liền hướng đối phương cười cười.
Kết quả nụ cười này, liền mang theo vết thương trên mặt.
Trác Thiệu che mặt mình, chỉ cảm thấy mặt đau rất, đều có chút hối hận lúc trước quá liều mạng...
Lương Hâm có hơi nhan khống, mặt hắn bị thương, Lương Hâm có cảm thấy không đẹp hay không.
Không, Lương Hâm kỳ thật không phải là nhan khống, khi đó Lương Hâm nói, cũng không phải là thật...
Biểu tình Trác Thiệu có chút hoảng hốt, Lương Thần vừa lúc nhìn thấy một màn này, ánh mắt lại chua xót.
Ngay sau đó, tiếng xe cứu thương vang lên.
Bệnh viện nhân dân huyện Phúc Dương ban đầu ở trung tâm thành phố, nhưng mấy năm trước vì mở rộng chuyển nhà, lúc này cách thôn Cao Địa không xa, có người gọi 120 kêu xe cứu thương, bọn họ rất nhanh liền đến.
Trác Thiệu lại bất chấp suy nghĩ cái khác, một tay ôm lấy Lương Thần liền hô lên.

"Người ở chỗ này!"

Lương Thần bị hoảng sợ, cậu muốn ôm lấy Trác Thiệu, nhưng lại không dám...
Trác Thiệu lúc này, đã không còn thời gian chú ý đến suy nghĩ mẫn cảm của Lương Thần.
Trong mấy giờ ngắn ngủi vừa qua, hắn nhận được tin tức thật sự có chút nhiều, đầu óc mình cũng có chút không rẽ được.
Hơn nữa lúc này hắn lo lắng nhất chính là thân thể Lương Thần.

Đương nhiên, Lương Thần có chút nặng, điều này cũng làm cho hắn không rảnh suy nghĩ nhiều.
Thật không nghĩ tới, Lương Hâm mỗi ngày đều tập thể hình, vẫn duy trì vóc người hoàn mỹ, khi còn bé lại là một tiểu mập mạp...
Thật sự...!Rất đáng yêu.
Trác Thiệu có chút muốn hôn người trong ngực một cái, đương nhiên, hắn cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Hắn hôn không nổi, cũng không có khả năng ở trước mặt mọi người hôn người ta.
Trác Thiệu thở hồng hộc bế Lương Thần lên xe cứu thương, đang cân nhắc sau này phải rèn luyện thật tốt, không thể giống như bây giờ một thân xương sườn không có khí lực gì, đã bị y tá kéo lại: "Trên người cậu sao lại có máu?"
"Mau đến xem xem!"
"Vết thương trên tay cậu phải khâu, có muốn chích ngừa uốn ván hay không?"
......
Trác Thiệu: "..."
Xe cứu thương đưa Trác Thiệu và Lương Thần đến bệnh viện, lúc Lương Phóng vội vàng chạy tới, hai người đều đã tiếp nhận trị liệu đơn giản.
Trên tay Trác Thiệu khâu vài mũi, Lương Thần thì đang truyền nước.
Trong mắt bác sĩ, kỳ thật vết thương của Trác Thiệu nghiêm trọng hơn một chút, Lương Thần tuy rằng bị bọn bắt cóc đá vài cước, nhưng cậu ăn mặc dày, cũng không bị thương tổn gì, sốt chủ yếu là vì nhiễm trùng do vi khuẩn, trái lại là Trác Thiệu, trên người hắn có vết thương thật, thậm chí còn đến mức phải khâu.
Bất quá, Trác Thiệu thật đúng là không cảm thấy mình bị thương như vậy có gì nghiêm trọng, lúc trước hắn làm côn đồ, lúc ở trong ngục giam, chịu thương tích so với cái này còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Lúc xử lý vết thương Trác Thiệu không thể không tách ra khỏi Lương Thần, sau khi bảo y tá xử lý xong vết thương của mình, không chút nghĩ ngợi liền chạy về chỗ Lương Thần.
Hiện tại hắn một bước cũng không muốn rời khỏi Lương Thần.
Lương Thần ngồi trên ghế trong phòng truyền dịch, chờ y tá đâm kim cho cậu, đôi long lanh nước.

Trác Thiệu nhìn đôi mắt kia, lại muốn xoa xoa đầu cậu, nhưng hắn vừa đến gần, lại nhìn thấy Lương Thần cúi đầu.
Trác Thiệu lúc này đã tỉnh táo lại, cũng cảm giác được có chút không thích hợp.
Lương Thần...!Cậu đang xa lánh hắn?
Đổi lại là Lương Thần lúc trước, bị kinh hách như vậy, khẳng định sẽ trông mong nhìn hắn, muốn được hắn an ủi, nhưng hôm nay Lương Thần...
Trác Thiệu đang muốn mở miệng hỏi, đột nhiên nghĩ tới chuyện mình làm lúc trước.

Khi đó hắn hy vọng Lương Thần biết khó mà lui, không cần thích hắn, đã từng nhiều lần làm cậu thương tâm...
Trác Thiệu đột nhiên có loại xúc động muốn trở lại mấy ngày trước, sau đó đem mình của mấy ngày trước một tát đánh chết.
"Trác Thiệu, Lương Thần, hai người không sao chứ?" Lương Phóng vội vàng chạy tới.
Ông cảm kích nhìn Trác Thiệu một cái, lại nhìn con trai mình.
Lương Phóng đột nhiên phát hiện, con trai mình lại gầy đi, còn gầy đi rất nhiều.
"Ba?" Lương Thần giật mình nhìn Lương Phóng, cậu nhìn thấy kẻ bắt cóc gọi điện thoại cho Lương Phóng, nhưng cậu không ngờ Lương Phóng lúc trước còn ở thành phố H, lại đến nhanh như vậy.
Lương Phóng đối với Trác Thiệu rất cảm kích, Trác Thiệu nhìn Lương Phóng, lại cảm thấy có chút không vừa mắt.
Bất quá, đây rốt cuộc là ba của Lương Thần.

Trác Thiệu nhìn Lương Phóng, xoay người rời đi.
Lương Thần vốn cảm thấy rất lạnh, hiện tại mùa đông truyền nước, nhất định càng lạnh...
Dù sao cũng là buổi tối, trong bệnh viện rất ít người, Trác Thiệu tìm được y tá trực ban, xin một ly nước nóng.
Y tá tưởng hắn muốn uống, lấy ra một cái ly dùng một lần rót cho hắn một ly nước nóng, Trác Thiệu lại nói: "Chị y tá, chị có thể cho em một bình nước nóng không?"
Y tá có chút kinh ngạc, nhưng vẫn xách một bình nước nóng cho Trác Thiệu: "Cậu cầm đi, nhớ lát nữa phải trả lại bình nước nóng."
Trác Thiệu nói cảm ơn, sau khi tiếp nhận liền đi về phía Lương Thần, kết quả vừa đi tới cửa phòng truyền dịch, liền nhìn thấy bên trong tụ tập mấy cảnh sát, trong đó còn có hai cảnh sát trẻ tuổi hắn quen biết, cảnh sát trẻ tuổi giúp hắn bắt Khuất Quế Hương.
"Hai đứa nhỏ đều phải làm ghi chép, nhất là Trác Thiệu.

Làm sao cậu biết bọn bắt cóc ở đâu? Còn không báo cảnh sát, đã trực tiếp đi bắt bọn bắt cóc..." Thường Chu đi theo Lương Phóng tới, dọc theo đường đi, ông ta đã hiểu được một ít tình huống, sau đó càng hiểu càng cảm thấy Trác Thiệu có chút khả nghi.
Vì sao Trác Thiệu lại biết Lương Thần ở chỗ đó?
Trác Thiệu cùng Lương Phóng đến huyện Phúc Dương, sau đó bất quá một giờ, hắn liền tìm được kẻ bắt cóc, đi cứu người...
Hẳn là hắn cảm thấy chuyện lần này là người quen gây án, mà người quen thuộc nhất, không phải là Trác Thiệu ở cùng một chỗ với Lương Thần sao? Đương nhiên, Trác Thiệu có thể cũng không phải là muốn bắt cóc...
Thường Chu hoài nghi quá rõ ràng, bên cạnh ông ta có một cảnh sát quen biết Trác Thiệu lập tức nói: "Thường cục, Trác Thiệu kia là một đứa trẻ ngoan..."
"Tri nhân tri diện bất tri tâm, Trác Thiệu kia có chút khả nghi..." Thường Chu nhíu mày, lúc trước một trong hai tên bắt cóc kia, nói Trác Thiệu cũng đang lừa tiền của Lương Thần.
"Trác Thiệu mới không khả nghi!" Lương Thần không chút nghĩ ngợi liền nói: "Là Trác Thiệu cứu cháu!"
"Coi như là cậu ta cứu cậu, cậu ta nói không chừng cũng là muốn tiền của cậu." Thường Chu nghĩ đến Lương Thần ở nhà để tiền lung tung và Lương Phóng vừa lên liền muốn đi trả tiền chuộc, liền nhịn không được cảm thấy có chút âm mưu.
Loại tình huống này, cứu Lương Thần, làm cho Lương Thần và Lương Phóng cảm kích hắn, thậm chí có thể so với bắt cóc Lương Thần lợi nhuận nhiều hơn.
"Không đâu...!Trác Thiệu cậu ấy không cần tiền của cháu, cậu ấy còn cho cháu tiền." Lương Thần cũng nghĩ đến tiền trong nhà, nhất thời ánh mắt chua xót..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.