Kiếp Này Em Từng Có Anh

Chương 4




Trần Định Lương cười. “Chẳng hạn như có duyên mà không có nợ ấy hả?”

“Đúng thế.”

Bỗng nhiên tôi nhớ Văn Lâm quay quắt.

Trần Định Lương đưa tôi về đến tận cổng tòa nhà.

“Tạm biệt anh.” Tôi nói với anh ta.

Về đến nhà, tôi lập tức dọn hết đồ trên bàn ăn đi, rồi đổ hết những thứ trong hộp ghép hình ra, phân loại những mảnh ghép có màu gần giống nhau, sốt ruột muốn ghép ngay nhà hàng mơ ước của tôi và Văn Lâm, sẽ là món quà kỷ niệm nhân dịp sinh nhật anh.

Bức tranh không hề dễ như tôi hằng tưởng tượng, tôi phải thức cả một đêm mới có thể ghép được một phần rìa của bức tranh.

Buổi sáng, khi Văn Lâm gọi điện thoại đánh thức, tôi vẫn còn đang ngủ gục bên bàn.

“Em đã thấy nhà hàng mà chúng mình từng nói với nhau đấy!”

Tôi kể cho anh nghe.

“Ở đâu vậy?” Văn Lâm hỏi lại.

“Ngay trước mắt em đây. Đó là một bức tranh ghép, anh có muốn xem không?”

“Anh qua cùng em đi ăn trưa nhé.”

Tôi vui vẻ trở về cửa hàng, Từ Ngọc gọi điện đến hẹn tôi đi ăn trưa.

“Hôm nay thì không được.”

“Cậu hẹn với Văn Lâm rồi à?”

“Ừm. Vũ Vô Quá đâu, chẳng phải chiều anh ta mới đi làm sao?”

“Anh ấy bận viết tiểu thuyết, viết cũng được một nửa rồi, muốn nhanh chóng viết cho xong. Tớ sợ ở nhà lại quấy rầy việc sáng tác của anh ấy. À nói cho cậu một chuyện này...”

“Chuyện gì?”

“Dạo này tớ thường không thấy áo ngực đâu cả.”

“Lại tặng mấy con chim mẹ làm tổ chứ gì?” Tôi cười lớn.

“Tớ dùng kẹp kẹp đàng hoàng mà, mấy con chim làm sao giật nó đi được chú? Tớ nghi có kẻ ăn trộm áo lót của tớ.”

“Trừ phi đó là kẻ biến thái.”

“Cũng có thể lắm chứ.”

“Thế thì cậu phải cẩn thận thôi, hì hì...” Tôi dọa cô ấy.

Đến trưa, tôi về nhà, tiếp tục ghép tranh. Văn Lâm mua đồ ăn về cùng ăn với tôi.

“Anh thấy giống với nhà hàng mơ ước của chúng ta không?” Tôi hỏi.

Anh gật đầu. “Công nhận giống thật, không ngờ lại có một nhà hàng như vậy thật.”

“Anh đã từng xem bộ phim Những chiếc ô tại Cherbourg chưa?”

Anh lắc đầu.

“Anh từng nghe bài hát I will wait for you chưa?”

“Hình như anh cũng từng nghe rồi thì phải.”

Anh cầm mảnh ghép lên ghép vào bức tranh.

“Anh không được động vào bức tranh của em.”

“Kỷ lục cao nhất của anh là cứ một tuần hoàn thành xong một bức tranh ghép, nhưng bức tranh giá hai ngàn đồng thì anh chưa thử ghép bao giờ.”

“Anh cũng ghép tranh sao? Từ trước đến nay chưa thấy anh nói gì về chuyện ấy với em cả.” Tôi ngồi trên đùi Văn Lâm hỏi.

“Hồi học đại học nhiều thời gian rảnh rỗi nên anh đã ghép mấy chục bức đấy.”

“Tặng em một bức đi.”

“Chẳng nhớ anh vứt nó ở xó nào rồi. Em muốn ghép bức tranh này sao?”

“Ừm.”

“Em kiên nhẫn thế sao?” Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy sự hoài nghi.

“Cái em có chính là thời gian mà. Phần lớn thời gian của em là để đợi anh.”

“Em biết ghép tranh có bí quyết gì không?”

“Bí quyết gì vậy?”

Văn Lâm nói. “Tốt nhất nên mua bức đơn giản hơn, bức này quá phức tạp.”

“Nhất định em sẽ hoàn thành bức tranh này, anh cứ chống mắt lên mà coi.”

“Thơm quá! Tầng dưới lại xong một mẻ bánh rồi.” Văn Lâm hít hà.

“Anh muốn ăn không? Em đi mua nhé!” Tôi đứng lên.

“Không. Đến giờ anh phải đi làm rồi. Anh đưa em về shop trước nhé.”

Tôi đưa tay vuốt vuốt tóc anh. “Tóc anh lại thêm nhiều sợi bạc rồi này.”

“Vì phải đối phó với em nhiều nên thế đấy.”

“Đừng đổ vạ cho em, công việc của anh quá vất vả, không thể giảm bớt đi được sao?”

“Chờ vài năm nữa có muốn làm cũng chẳng ma nào thèm mời làm nữa đâu.”

“Nói luyên thuyên.”

“Một người làm về ngoại tệ thì 40 tuổi cũng coi như già rồi đấy.”

“Anh chưa đến 40 mà.” Đột nhiên tôi cảm thấy anh giống như một thằng nhóc.

Văn Lâm đưa tôi trở về cửa hàng, dọc đường đi chúng tôi nắm tay nhau. Đột nhiên anh giằng khỏi tay tôi nói. “Em tự về cửa hàng đi nhé, anh sẽ tìm em sau.” Rồi sau đó vội vàng chạy về hướng ngược lại. Đây không phải lần đầu tiên đột nhiên anh bỏ rơi tôi như vậy, chắc hẳn đã gặp phải người quen. Tôi nhìn những người đang đi qua đi lại trước mặt, liệu có phải một ai trong số họ không?

Tôi thất thần bước trên đường. Là một kẻ thứ ba, đó chính là kết cục mà tôi phải chấp nhận.

Trước khi bước vào cửa hàng, tôi lau khô những giọt nước mắt. Từ Ngọc và Jenny, Anna đang tán gẫu với nhau.

“Cậu về rồi à? Tớ đang bàn với họ cách đối phó với kẻ biến thái ăn trộm đồ lót của tớ.” Từ Ngọc nói.

“Chị định xử sao?” Anna hỏi Từ Ngọc.

“Hứ, nếu để chị tóm được...”

“Đầu tiên dùng bao tải chụp đầu hắn ta lại, đánh cho một trận nhừ tử, sau đó cắt cổ diễu phố thị chúng, sau đó ngũ mã phanh thây.” Tôi nói.

“Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ? Cũng chẳng phải việc giết người phóng hỏa gì.” Từ Ngọc nhìn tôi kinh ngạc.

Thật ra tôi chỉ muốn xả một chút phẫn nộ của mình lúc này mà thôi. Điện thoại kêu, tôi biết đó là anh.

“Lúc nãy anh thấy em gái của cô ấy.”

“Thật sao? Cô ấy có trông thấy anh không?” Tôi lạnh lùng nói.

Anh trầm ngâm không nói.

“Em phải làm việc rồi.” Tôi tắt máy.

“Tối nay chúng ta cùng nhau đi bắt tên trộm áo lót phụ nữ!” Tôi nói với Từ Ngọc.

“Tối nay?”

“Chẳng phải cậu nói hẳn ta thích xuất hiện vào ban đêm sao?”

“Nhưng nào biết đêm nay liệu hẳn có đến hay không chứ, hơn nữa tối nay Vũ Vô Quá không ở nhà.”

“Chuyện này không cần đàn ông can thiệp vào. Huống hồ thằng đàn ông chỉ dám ăn trộm đồ lót của đàn bà thì cũng chẳng đáng xu teng gì cả.”

Sau khi tan ca, tôi và Từ Ngọc cùng về nhà.

“Cậu chuẩn bị mồi nhử chưa?” Tôi hỏi Từ Ngọc.

“Mồi nhủ?”

“Áo lót ấy! Cần phải tìm một cái thật quyến rũ vào.”

“Có một cái đây.”

Từ Ngọc bước vào phòng ngủ, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc áo lót bằng ren màu đỏ, vô cùng bắt mắt và hấp dẫn.

“Cậu mặc áo lót màu đỏ?” Tôi ngạc nhiên.

“Trước đây lâu lắm rồi bỗng hứng lên mua, chỉ mặc đúng một lần.” Cô ấy ngượng ngịu nói. “Hắn thích trộm những chiếc áo lót màu mè, màu đen, màu tím, màu gì cũng lấy, chỉ trừ màu trắng. Cái màu đỏ này chắc chắn hắn sẽ thích lắm đây.”

“Đúng đấy, màu này quả thật rất biến thái.” Tôi nói.

Từ Ngọc treo chiếc áo lót màu đỏ lên dây phơi ngoài ban công.

Chúng tôi tắt đèn trong phòng, ngồi ở chỗ có thể trông thấy ban công. Nhà Từ Ngọc ở trên tầng hai, chúng tôi đoán kẻ trộm áo lót kia chắc hẳn là một khách trọ quanh đây, đã men theo đường ống nước để lên tầng hai ăn trộm.

Tôi ngồi trên ghế sofa, hỏi Từ Ngọc. “Có vũ khí nào có thể tấn công được không?”

“Cây lau nhà được không?”

Cô ấy chạy vào bếp lấy ra một cây lau nhà vẫn còn đang ướt nhẹp, “Vẫn còn chưa khô.”

“Không dùng cái này, dùng chổi đi.”

“Cây lau nhà của tớ chính là chổi đấy.”

“Cậu dùng cây lau nhà để quét nhà? Không phải chứ?”

Cô ấy cầm một chiếc dây thắt lưng da ở trên ghế sofa lên, vung vẩy. “Thắt lưng da thì thế nào? Tớ sợ hắn lại thích thì chết!”

“Thế nào bây giờ?”

“Có cái gì như gậy đánh bóng chẳng hạn?”

“Có vợt cầu lông.”

“Được đấy.”

Tôi và Từ Ngọc bắt đầu cố thủ từ lúc 10 giờ đến tận 12 giờ đêm mà ngoài ban công vẫn không hề có chút động tĩnh.

“Nhỡ hắn không đến thì sao?” Từ Ngọc nói.

Đúng lúc này điện thoại bỗng nhiên réo chuông khiến chúng tôi hoảng hồn.

Từ Ngọc nghe điện thoại.

“Là Vũ Vô Quá.” Cô ấy nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.