Kiển

Chương 15




“Ca ca, ngươi xem công ty này có chút vấn đề phải không?” Tư Đồ Huy cầm một tập tài liệu dày đi vào phòng làm việc của Tư Đồ Cương, lại còn quỷ dị mà len lén khóa cửa lại.

Đang chìm trong công việc, Tư Đồ Cương nghe tiếng mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía người lấy lý do bài tập ở trường đại học không có, lại muốn chia sẻ gánh nặng với mình mà tới công ty kia.

Đáng tiếc, tốc độ ngẩng đầu của y không đủ nhanh, cho nên không thấy Tư Đồ Huy vừa làm gì.

“Thật sao? Cầm lại đây cho ta.”

Rốt cuộc, Tư Đồ Huy cũng được quang minh chính đại tiến tới gần ca ca.

A, mùi thơm dịu này là mùi xà bông thơm do chính tay ta chọn, quả nhiên rất thích hợp với ca ca. Hơn nữa thể vị của ca ca, đối với ta mà nói, quả thực còn lợi hại hơn cả xuân dược.

Hít một hơi thật sâu, Tư Đồ Huy cảm thấy hông hạ của mình đã chậm rãi cương lên.

Hắn cố ý tiến sát đến lỗ tai xinh xắn kia, lấy phương thức thì thầm mà nói công việc, trên thực tế là đang khiêu khích Tư Đồ Cương: “Ngươi xem, chỗ này nè, số liệu có chút vấn đề.”

Lỗ tai mẫn cảm bị công kích, làm cho Tư Đồ Cương khẽ run rẩy, lúc này y mới phát hiện đệ đệ đã tiến lại rất gần mình, y vội vàng kéo xa cự ly: “Đang trong thời gian làm việc, đừng làm vậy.”

“Vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?” Tư Đồ Huy thống khổ hỏi.

Vì sao ca ca một chút cũng không thông cảm với khổ tâm của mình? Vì được tiếp xúc với y nhiều hơn, mình đã tự nguyện đến công ty hỗ trợ, lại phải nhẫn nại, kiềm nén không dám đụng chạm vào y, đơn giản là vì y nói không thể để cho người trong công ty nhìn thấy điều bất thường. Mình tôn trọng y như thế, yêu thương y như thế, hết thảy đều vì y, vậy mà… y lại đối xử với mình như vậy? Chẳng lẽ mình làm còn chưa tốt sao?

“Ai đối xử tệ với ngươi chứ?” Quả đúng là một câu hỏi không đầu không đuôi.

“Ngươi đồng ý vì tên khốn khiếp kia mà khẩu giao, nhưng lại không cho phép ta nói chuyện thân mật với ngươi?” Tư Đồ Huy khổ sở nói, cổ họng nghẹn ngào, gần như không phát ra âm thanh.

“Vương bát đản? Trong thời gian làm việc, không được thảo luận chuyện vớ vẩn.” Đang chìm trong công việc, Tư Đồ Cương không nghe rõ ràng lắm, lỗ tai chỉ loáng thoáng nghe thấy từ kia, nên thuận miệng trả lời.

“Là cái tên Tư Đồ Hạo đó, có phải nó đã bức ngươi khẩu giao rồi đúng không?” Bây giờ Tư Đồ Huy căn bản cái gì cũng không trông nom được, công việc gì chứ, bây giờ hắn chỉ nhất tâm muốn biết trong lời nói của Tư Đồ Hạo có bao phần sự thật mà thôi.

Ánh mắt sắc bén của Tư Đồ Huy xuyên qua đầu Tư Đồ Cương.

“Cái này… cái này…” Tư Đồ Cương nghe thấy hai chữ đáng xấu hổ kia, mặt thoáng cái đã đỏ ửng như con tôm luộc. Y chột dạ xoay ra chỗ khác, căn bản không muốn trả lời vấn đề này, ấp úng muốn cho qua.

“Có hay không có!” Tư Đồ Huy cực độ bất mãn với thái độ của y, hắn mạnh mẽ xoay Tư Đồ Cương lại, tiếp tục ép hỏi.

“Cái này… cũng không thể gọi là chính thức khẩu giao được, chỉ là… chỉ là dùng miệng hôn hôn ở chỗ đó thôi.” Không thể không đáp, Tư Đồ Cương cẩn thận dùng từng từ một. Trả lời cũng không thể đi ngược sự thật, cũng không được kích thích nhị đệ.

“Chỉ là?! Ngươi cảm thấy ‘chỉ là’ thôi sao?” Mặc dù đã hết sực hời hợt, bất quá hiệu quả không lớn, bởi vì câu trả lời này đối với Tư Đồ Huy mà nói vẫn vô cùng kích thích, làm cho hắn không cách nào thừa nhận nổi.

Ngón tay bắt đầu xảo diệu cởi quần áo Tư Đồ Cương ra, tìm kiếm da thịt mềm mại được giấu ở bên trong.

“Ngươi làm gì? Đây là phòng làm việc đó!” Tư Đồ Cương tức giận, nhưng không cách nào đẩy được hắn ra.

“Ca ca, ngươi vì nó mà khẩu giao, vậy mà không đồng ý ân ái với ta sao? Ngươi cứ đẩy đi, tốt nhất tàn nhẫn mà đẩy đi, đụng vào tủ hoặc chỗ nào đó, làm cho ta bị thương hoặc chết luôn cũng được. Có lẽ như vậy, ta sẽ không phải chịu đau khổ thế này nữa.” Thanh âm thống khổ vang lên.

Nghe những lời này, Tư Đồ Cương cũng không dám đẩy hắn ra, vạn nhất thật sự xảy ra việc ngoài ý muốn, người ân hận đầu tiên sẽ chính là y, chắc chắn y sẽ tự trách mình rằng:

Nếu như không đẩy ra thì tốt biết bao. Chỉ là việc nhỏ thôi mà, đã chịu bao lần rồi, thêm một lần nữa, có sao đâu.

“Tại sao ta phải đẩy ngươi? Ta thích ngươi nhất, bởi vì ngươi nghe lời ta nhất. Chúng ta vào phòng trong nghỉ ngơi đi, hoặc là chờ tối rồi làm cũng được mà?” Thay đổi sách lược, Tư Đồ Cương ôn nhu dỗ dành đệ đệ, đồng thời cũng hy vọng hắn có thể thay đổi thời gian và địa điểm.

“Không, bởi vì ngươi sẽ không bao giờ cho hai người kia tới đây, cho nên nơi này chỉ thuộc về chúng ta. Hơn nữa ta phải ân ái với ngươi ngay bây giờ, ta thật sự không thể chờ đến tối được. Ngươi sờ mà coi, chỗ này của ta sắp nổ tung rồi.” Một bên cởi áo của ca ca, một bên làm cho ca ca phân tâm mà túm tay y kéo vào hông hạ của mình, đồng thời làm nũng khẩn cầu: “Thấy ta nhẫn nại khổ cực thế này, nhất định ca ca sẽ không cự tuyệt đúng không?”

Lúc chạm vào dục vọng cực đại của nhị đệ, Tư Đồ Cương lại càng hoảng sợ hơn, so với lúc lớn nhất của hắn, bây giờ cũng chỉ kém hơn có xíu mà thôi.

Trong óc ầm một tiếng, đột nhiên thấy ngực mát lạnh, tiếp theo y liền cảm thấy một thứ gì đó ấm áp, ẩm ướt bao lấy trái hồng đậu của mình.

“Ư…” Do đã bị huấn luyện, nên chỉ cần có kích thích là thân thể y sẽ thành thực phản ứng cho đối phương biết rằng y đã có khoái cảm.

Tư Đồ Huy lập tức thừa thắng truy kích, một bên tiếp tục liếm, một bên luồn tay vào trong quần, đùa giỡn dục vọng đáng yêu của ca ca, tay kia lột áo ca ca xuống, lộ ra vòm ngực rộng rãi.

“Không… a… đừng ở chỗ này… vào trong đi… cửa còn chưa khóa đó…” Thân thể khó nhịn mà ngọ nguậy, miễn cưỡng bảo trì chút lý trí còn lại mà nhắc nhở bản thân đang trong tình thế nguy hiểm.

“Hi hi, tùy thời có người tiến vào, có phải càng kích thích hơn đúng không? Nghe nói vụng trộm ở phòng làm việc, bởi vì sợ người khác nhìn thấy, cho nên tinh thần vô cùng khẩn trương, thân thể cũng rất mẫn cảm, có thể hưởng thụ niềm vui thú chưa từng có. Ca ca, ngươi xem, ngươi cũng thế rồi nè.” Vừa nói, Tư Đồ Huy vừa luồn tay vào cúc động nho nhỏ, ở bên trong khuấy động một phen, làm cho Tư Đồ Cương cảm thụ khoái cảm mạnh hơn.

“Ư…” Đúng như nhị đệ nói, cái loại hào khí nguy hiểm này làm cho thân thể sinh ra niềm hưng phấn khác thường. Bởi vì sợ hãi mà thân thể căng thẳng, nội bích càng co bóp hơn.

Hắn kéo ca ca, làm cho y nửa ngồi trên bàn, còn mình thì nâng hai chân y lên, làm cho hậu động dâm mỹ mở ra lớn hơn, càng tiện cho hắn tiến vào.

Cảm giác phong phú làm Tư Đồ Cương ưỡn người, tiếng rên rỉ cũng muốn phun ra, nhưng một tia lý trí còn sót lại nhắc nhở y:

Không thể như vậy được, sẽ bị người khác nghe thấy mất.

Cho nên y chỉ có thể miễn cưỡng nuốt vào, thân thể khó nhịn mà giãy dụa không ngừng.

Cúc động nhỏ hẹp quấn chặt lấy dục vọng cực đại, làm cho Tư Đồ Huy phát tiết nhanh hơn so với bình thường.

Nhưng mà hắn vẫn kiên quyết không cho ca ca được giải thoát: “Ca ca, ngươi cư nhiên không đem lần đầu tiên của cái miệng nhỏ nhắn phía trên này lưu lại cho người yêu ngươi nhất là ta, thật sự không thể tha thứ. Ngươi phải bị trừng phạt. Ngươi nói, ta nên làm gì đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.