Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 5: bái sư (1)





 
Edit: Naughtycat
 
“Hệ thống, hệ thống,” Tô Thanh Y trầm mặt, trong lòng ra sức gọi hệ thống: “Bây giờ phải làm sao? Ta có thể nói cho hắn biết là ta ở đây chờ hắn sẵn không?”
 
“Không được lộ ra sự tồn tại của bản hệ thống.” Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên, Tô Thanh Y lập tức chặn lại: “Ta không có nói ra ngươi nha!”
 
Hệ thống: “Ồ.”
 
“Ồ” là có ý gì? Được hay là không được?
 
Tô Thanh Y ngẩn người, sau đó nghĩ, mặc kệ hắn không quan tâm là được.
 
Vì thế nàng bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn, ngẩng đầu lên nhìn Tần Tử Thực nói: “Thật ra...”
 
“Tích tích tích ! Nữ chính xuất hiện! Nữ chính xuất hiện!”
 
Lời còn chưa nói xong, hệ thống vội vàng hét ầm lên, trong đầu Tô Thanh Y ong ong, vội vàng chạy ra ngoài, hệ thống lại bắt đầu ra sức rít gào: “Ngăn nàng lại! Ngăn nàng lại! Không thể để nàng ta và mục tiêu gặp nhau!”
 
“Biết rồi biết rồi!” Tô Thanh Y ôm lấy cái đầu đau nhức đi theo hướng mà hệ thống chỉ, bực bội nói: “Ngươi mà còn làm ta đau đầu nữa thì ta không cản được đâu đấy!”
 

Cuối cùng hệ thống cũng yên tĩnh lại, Tô Thanh Y chạy đến miệng vách núi, thấy một nữ tử váy xanh đang cúi người đào một gốc cỏ.
 
Nữ tử mặc áo trắng váy xanh, trên mặt đeo màn che, trong tay cầm một cây gậy trúc xanh, thoạt nhìn tao nhã không màng danh lợi, yếu đuối lại mang theo một chút cứng cỏi, làm người vừa thấy thương tiếc lại vừa thấy tôn trọng.
 
Khác với loại người yếu hèn như Tô Thanh Liên ở chỗ nàng ta có vẻ yếu đuối nhưng bền bỉ, làm người khác khó có thể có chút chán ghét nào. Tô Thanh Y đứng ở ven đường, nhìn nữ tử kia nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể lẳng lặng nhìn.
 
Nữ tử này là tỷ muội ở với nàng từ nhỏ đến lớn. Nàng ta từ nhỏ đã lương thiện ôn hoà, luôn cười dịu dàng với mọi người, ai gặp nàng cũng đều thích nàng, đến cả Tô Thanh Y cũng không ngoại lệ. Tô Thanh Y còn nhớ rõ ràng lúc còn nhỏ Nhiễm Thù sợ tối nên thích chạy đến tìm nàng ngủ cùng, đêm xuống nàng hay kể chuyện ma dọa nàng ta, Nhiễm Thù sợ tới mức nước mắt lưng tròng. Ngày hôm sau nàng ta không đi học sớm được bị sư phụ trách phạt vậy mà Nhiễm Thù cũng không khai ra một chữ.
 
Giống bao cát trút giận như vậy, nếu không phải Tô Thanh Y tính tình mạnh mẽ, nắm đấm cứng luôn che chở nàng ta ở Tinh Vân môn, thì đã sớm bị người ta bắt nạt đến chết rồi. Nhưng ai có thể nghĩ được nàng ta sẽ cùng với Tạ Hàn Đàm lên kế hoạch giết chết mình chứ?.
 
Tô Thanh Y cứ im lặng đứng ở ven đường nhìn Nhiễm Thù, chờ sau khi Nhiễm Thù hái xong thảo dược đứng lên, nhìn thấy ánh mắt của Tô Thanh Y, hơi kinh ngạc: “Cô nương có việc gì à?”
 
“Không có.” Tô Thanh Y hoàn hồn, trưng ra khuôn mặt tươi cười, đón lấy ánh mắt tìm tòi và nghiên cứu của đối phương dưới màn che, từ trong túi lấy ra một củ cà rốt cắn một cái rồi nói: “Tiên sư muốn vào núi à?”
 
Nghe được 2 từ “Tiên sư” Nhiễm Thù nở nụ cười ôn hòa rồi nói: “Tại hạ muốn hái vài cây thảo dược, nên mới đến chân núi Huyền Thiên môn, mong cô nương giúp đỡ.”
 
Có lẽ nàng ta nhận nhầm nàng thành người của Huyền Thiên môn, như thế cũng tốt.
 
Tô Thanh Y nghĩ lại rồi nói: “Thật ngại quá, tiên sư. Nếu là lúc trước thì không sao, nhưng gần đây Huyền Thiên Môn có đại sự, không cho người lạ tới gần, mong tiên sư tha lỗi, ở ngoài núi hái hoa hoa cỏ cỏ gì đó đi.”
 
Nhiễm Thù không nói gì, cười dịu dàng đánh giá Tô Thanh Y, rồi ôn hoà nói: “Huyền Thiên môn có đại sự à... Lần này chưởng môn cố ý mời tại hạ tới đây, cũng chưa từng nghe nói qua. Nếu không ngại cô nương có thể nói cho ta biết có đại sự gì thế?”
 
Hỏng rồi!.
 
Đột nhiên Tô Thanh Y kịp phản ứng lại mình đã bị lừa, trong nháy mắt kim tiên[1] trong tay Nhiễm Thù quật lại đây! Tô Thanh Y lăn một vòng tại chỗ, tay đưa vào trong túi vải nhưng người lập tức cứng đờ.
[1] Kim tiên 金鞭: Roi làm vàng.
 
Nhiễm Thù đã quá quen với nàng rồi, mỗi Phù tu đều có kiểu vẽ phù riêng của mình, giống như là viết chữ vậy, mỗi người đều không giống nhau, huống chi sau này nàng còn cải tiến một số lượng lớn phù triện, giờ phút này ném ra ngoài, khó tránh được để Nhiễm Thù nhận ra nàng, như vậy thì nguy rồi.
 
Nàng ta với Tạ Hàn Đàm một lòng muốn dồn nàng vào chỗ chết, nếu nàng ta biết mình còn sống, chẳng phải là lại muốn mình chết thêm lần nữa à?.
 
Trong chớp nhoáng Nhiễm Thù lại vụt kim tiên tới lần nữa. Tô Thanh Y tránh trái tránh phải, Nhiễm Thù lạnh mặt đuổi theo Tô Thanh Y, lạnh lùng nói: “Nghiệp chướng còn không mau dừng lại! Trốn trốn tránh tránh ở trong Huyền Thiên môn, là muốn làm gì!”
 
Tô Thanh Y không tiếp lời, một đường muốn dẫn Nhiễm Thù chạy đến ngoài vách núi. Nhưng mà Nhiễm Thù canh giữ ở đầu ngoài vách núi, trong vách núi cũng chỉ có một con đường vừa dài vừa hẹp, nàng không dẫn nàng ta đi được, ngược lại còn bị roi của Nhiễm Thù đuổi tới tận trong vách núi.
 
Mắt thấy hai người càng ngày càng gần sơn động mà Tần Tử Thực đang nghỉ ngơi, Tô Thanh Y nhịn không được liều mạng gọi hệ thống: “Hệ thống! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!”
 
Hệ thống giả chết không online, Tô Thanh Y trốn tránh vài lần, Nhiễm Thù chau mày lại, tức giận nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đã thế thì đừng trách bổn toạ ra tay vô tình!”
 
Vừa nói xong, mười cái phù triệu trong tay Nhiễm Thù bay ra ngoài, Tô Thanh Y vội vàng lùi về phía sau né tránh, phù triện lại theo sát không rời, Tô Thanh Y hướng vách núi đá chạy đi, lúc phù triện sắp bay tới, trong nháy mắt nàng đột ngột xoay người lại, mười mấy lá phù triện lập tức đập lên phía trên vách đá, toàn bộ vách núi đá đều phát ra tiếng vang ầm ầm! Cũng trong nháy mắt đó, kim tiên trong tay Nhiễm Thù theo sát mà tới, một roi đánh lên trên người Tô Thanh Y, cả người Tô Thanh Y bay lên mạnh mẽ đập vào một khối băng lớn!

 
Lại phải chết à? Cứ như thế này mà chết sao?
 
Toàn thân Tô Thanh Y bị kim tiên quất đến tê liệt, cơ bản không hành động gì được, cứ thế bay qua khối băng lớn kia, tất cả trong đầu đều là tiếng hét chói tai của hệ thống, chết rồi chết rồi chết rồi!
 
Trong nháy mắt đó có một bàn tay ôm lấy hông nàng, dịu dàng mà vững vàng ôm nàng vào lòng, xoay người thoát khỏi khối băng. Xung quanh vách núi bắt đầu sụp xuống, nam tử cúi đầu nhìn Tô Thanh Y còn đang ngây người, lạnh nhạt nói: “Bám chắc vào.” Sau đó điểm mũi chân một cái lập tức bay lên trên vách núi. Nhiễm Thù ở sau lưng vội vàng quát lên: “Yêu nghiệt không được chạy.”
 
Sau đó nàng ta lập tức đuổi theo.
 
Tần Tử Thực quay đầu lạnh lùng quét mắt về phía đối phương, hai ngón tay chụm lại ở không trung vẽ một cái, từ trên không trung trống rỗng lập tức xuất hiện một thanh Bạch Ngọc Kiếm, trên thân kiếm vẽ một đóa hoa đào diễm lệ chưa nở, trong chớp mắt kiếm ngọc to lên gấp mấy lần rơi xuống chân Tần Tử Thực, Tần Tử Thực đỡ eo Tô Thanh Y, chớp mắt tăng tốc độ bay ra ngoài. Trong tay Nhiễm Thù lật một cái một đoá hoa sen lớn xuất hiện dưới chân nàng ta, đuổi theo sau.
 
“Đinh” Hệ thống ở trong đầu Tô Thanh Y phát ra thông báo, hơi tiếc nuối nói: “Nhiệm vụ thất bại, mục tiêu cùng nữ chính thành công gặp gỡ. Nhưng độ hảo cảm không tăng lên, cho nên tính là hoàn thành một nửa nhiệm vụ, không trừ điểm tích phân, cũng không có ban thưởng. Mời ký chủ không ngừng cố gắng, nỗ lực phá hỏng tình cảm của bọn họ. Nhiệm vụ phụ: Trở thành đệ tử của Tĩnh Diễn, có nhận nhiệm vụ không?”
 
“Có nhận.” Tô Thanh Y lập tức gật đầu, rồi âm thầm nhíu mày: “Sao ta thấy mình giống tiểu tam thế nhỉ?”
 
Hệ thống: “Theo ý nghĩa nào đó thì cô chính là thế đấy.”
 
Tô Thanh Y: “...”
 
Hệ thống vội vàng bổ sung: “Nhưng mà lúc đầu nam phụ cũng không ai muốn rồi. Cô chỉ ngăn cản hắn đi sai đường! Để Nhiễm Thù cùng Tạ Hàn Đàm yêu nhau thôi.”
 
Nghe được hai cái tên này, trong lòng Tô Thanh Y tức lại càng tức, bực bội nói: “Câm miệng!”
 
Hệ thống tự động câm miệng.
 
Nhiễm Thù một đường đuổi theo Tần Tử Thực, trên người Tần Tử Thực có thương tích, cuối cùng không trụ được, cau mày nói: “Đây là kẻ thù của ngươi à?”
 
“À... Không tính là kẻ thù.” Tô Thanh Y nghiêm túc tự hỏi, nếu như nàng không bại lộ thân phận thì hình như hai người bọn họ cũng không phải kẻ thù mà?
 
Vừa nghe lời này, Tần Tử Thực lập tức ngừng lại, không chạy nữa mà quay người nhìn Nhiễm Thù đang đuổi theo sau, lạnh giọng nói: “Tại sao đạo hữu lại đuổi theo ta?”
 
“Phụt...” Tô Thanh Y nhịn không được cười ra tiếng, Nhiễm Thù ngây người, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tử Thực, thấy tuy cả người hắn toàn máu nhưng khí chất cao quý, vẻ mặt lạnh lùng, cả người đều là hạo nhiên chính khí[2], chắc không phải là ma tu tà đạo, lập tức không tự chủ được thu lại kim tiên trong tay, mềm giọng nói: “Vừa rồi trên đường gặp đạo hữu mang theo vị cô nương này, vị cô nương này không phải người Huyền Thiên môn, lại giả dạng đệ tử của Huyền Thiên Môn ngăn cản ta tiến vào trong vách núi, tại hạ sinh lòng nghi ngờ, vì vậy mới đi theo, không ngờ vị cô nương này liều mạng phản kháng, vô cùng giống gian tế, cho nên tại hạ mới có ngộ nhận như vậy, mong đạo hữu tha lỗi.”
[2] Hạo nhiên chính khí: Khí tức chính trực, ngay thẳng.
 
“Nàng ấy chỉ là quan tâm ta, sợ có kẻ thù đến trả thù thôi.” Tần Tử Thực giải thích, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Nếu như không có hiểu lầm gì, vậy xin cáo từ.”
 
“Chờ một chút!” Nhiễm Thù lộ ra vài phần thận trọng, chắp tay nói: “Xin hỏi tôn hiệu của đạo hữu?”
 
“Tĩnh Diễn, Thiên Kiếm Tông.”
 

Vừa nghe đến tên này, Nhiễm Thù lập tức lộ ra vẻ cung kính, chắp tay nói: “Hoá ra là Tĩnh Diễn tiền bối, vãn bối Nhiễm Thù ở Tinh Vân môn, lần này hiểu lầm có nhiều đắc tội, hiện giờ Tĩnh Diễn tiền bối đang bị trọng thương, mong rằng tiền bối cho vãn bối cơ hội lấy công chuộc tội, đưa Tĩnh Diễn tiền bối an toàn về tới Thiên Kiếm Tông, để cho lòng của vãn bối được yên tâm.”
 
Tần Tử Thực không nói chuyện, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ lời đề nghị của Nhiễm Thù. Tô Thanh Y nhìn thấy tình hình không đúng, đưa tới đưa đi như này sinh ra tình cảm thì làm sao? Vì thế vội vàng nói: “Không phiền toái vị tiên sư này, ta đưa tiền bối về là được rồi, không cần phiền đến ngươi!”
 
Nhìn dáng vẻ của Tô Thanh Y, Nhiễm Thù cười khẽ, dường như sáng tỏ nói: “Cô nương yên tâm, ta sẽ không đoạt Tĩnh Diễn tiền bối với cô nương đâu. Tĩnh Diễn tiền bối là người quan trọng của Chính đạo, không thể có nửa phần sơ xuất, Tinh Vân Môn và Thiên Kiếm Tông vốn là đồng khí liên thanh[3], dĩ nhiên tại hạ sẽ không thấy đồng môn gặp nạn mà không trợ giúp. Chỉ là giúp một việc nhỏ, cũng không có ý tứ khác.”
[3] Đồng khí liên thanh: Cùng chung tiếng nói, đứng cùng một bên.
 
Lời này của Nhiễm Thù nói vô cùng khéo léo thoả đáng, làm Tô thanh Y tức đến trào máu ở trong lòng, nàng bắt đầu hoài nghi trước kia có phải mắt mình bị mù không. Người ta có một cái miệng max kỹ năng nói, Bạch Liên Hoa max kỹ năng trạch đấu, lúc trước sao nàng lại thấy đối phương vừa dịu dàng vừa đáng yêu, là cái bao cát trút giận, khi mình không ở đó sẽ bị người khác bắt nạt chứ?!
 
Nàng nghẹn một hơi, còn đang muốn nói thêm cái gì thì Tần Tử Thực đã gật đầu nói: “Cứ làm vậy đi.”
 
Nói xong hắn quay lại nhìn Tô Thanh Y nói: “Cô nương đến từ đâu? Định đi tới chỗ nào?”
 
Tô Thanh Y không hiểu vì sao đột nhiên Tần Tử Thực lại hỏi cái vấn đề này, ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngươi có phải người Thiên Kiếm Tông không?”
 
“Đúng vậy.” Tần Tử Thực gật đầu giải thích: “Tần Tử Thực là tên thường gọi, tại hạ là đệ tử của Thiên Kiếm tông, đạo hiệu là Tĩnh Diễn.”
 
“Vậy thì quá tốt,” Tô Thanh Y lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, cầm tay áo Tần Tử Thực nói: “Ta từ một nơi không tên đến, đang muốn đi Thiên Kiếm tông.”
 
Tần Tử Thực nhíu mày, Tô Thanh Y vội nói: “Mặc dù ta là ngũ linh căn, nhưng ta rất thành tâm cũng rất nỗ lực. Ta từ nhỏ rất sùng bái Thiên Kiếm tông, yêu nó, hướng tới nó! Ước mơ của ta là trở thành đệ tử của Thiên Kiếm tông! Ước mơ của mỗi người đều đáng được tôn trọng, Tĩnh Diễn tiên sư, ngươi nói có đúng không?”
 
“Nhưng mà,” Tần Tử Thực ra vẻ khó xử: “Ngươi thích hợp với Phù tu hơn.”
 
“Không! Tiên sư,” Vẻ mặt Tô Thanh Y trịnh trọng: “Con người phải ở cùng người mình yêu thích, chứ không nên ở cùng người thích hợp với mình, ta yêu Thiên Kiếm tông, cho dù ta thích hợp làm Phù tu, Đạo tu, Nho tu, Thiền tu, nhưng mà ta lại yêu Kiếm tu! Ta nhất định phải làm đệ tử Thiên Kiếm tông, mong tiên sư thành toàn!”
 
Tần Tử Thực im lặng, dưới màn che Nhiễm Thù cười nhạt nói: “Nếu vị cô nương này đã thành tâm như thế, tiền bối không ngại thì để nàng thử đi.”
 
Nghe Nhiễm Thù nói, Tần Tử Thực gật đầu. Nội tâm Tô Thanh Y lập tức bi phẫn.
 
Mẹ nó ta cứu ngươi, chăm sóc ngươi, cũng không bằng đối phương nói một câu!!
 
Đúng là sắc đẹp hại người! Đi theo chủ tử như vậy, nàng còn có tiền đồ gì chứ?
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.