Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 57: Dạ luống cuống




Editor: ChieuNinh

Nếu như nói, Cự Lang màu đen xám này và Rhona là bạn lữ mà nói, vậy tại sao Cự Lang sẽ mang theo đứa bé sinh hoạt ở chỗ này, mà không trở về bầy sói?

Lỗ Đạt Mã vứt ra sau ót vấn đề giải thích không thông, nơi này cũng không phải thế giới cũ của nàng, rất nhiều vấn đề cũng không thể sử dụng kiến thức nắm giữ trước kia mà tới phân tích. Giống như, nếu như căn cứ theo thế giới cũ của mình mà nói, hàng năm vừa tới tháng hai là mùa giao phối của sói, kỳ mang thai khoảng chừng hai tháng, lấy cái thời gian này mà tính ra, ở nơi đây vào mùa này, thì lúc này phải không nên thấy sói con lớn như vậy.

Đang lúc Lỗ Đạt Mã không cách nào làm rõ suy nghĩ của mình thì Dạ đi về phía nàng. Hắn khẽ cắn chặt vạt áo của Lỗ Đạt Mã, kéo nàng tới vị trí của con Cự Lang kia.

Lỗ Đạt Mã ngoan ngoãn theo hắn đi qua, cách rất gần, nàng mới nhìn rõ, con Cự Lang này bị thương, không ngờ là vết thương còn rất nặng. Mặc dù trong động là một mảnh tối đen, nương vào ánh sáng nhạt của trời sao xuyên thấu vào từ cửa động, Lỗ Đạt Mã vẫn có thể thấy chân sau của Cự Lang máu thịt mơ hồ.

Khi đôi mắt màu xanh biếc của Cự Lang đen xám nhìn Lỗ Đạt Mã thì từ bên trong đó rõ ràng lộ ra vẻ phòng bị.

Lỗ Đạt Mã liếc nhìn Cự Lang, liền giương mắt nhìn sang Dạ. Nàng hiểu, Dạ muốn mình trị liệu cho nó.

Chỉ là, trời tối đen kịt, ngay cả tình huống miệng vết thương tế nào nàng cũng không nhìn rõ, làm sao mà chữa trị chứ.

"Đạt Mã! Thương!"

Dạ thấy Lỗ Đạt Mã nửa ngồi ở đó không nhúc nhích, hóa về hình người, vỗ nhè nhẹ lên bả vai của nàng.

"Dạ, quá tối, ta nhìn không rõ ràng lắm, ngày mai được không?"

Lỗ Đạt Mã cau mày, trả lời. Làm một sinh viên viện y học, dĩ nhiên Lỗ Đạt Mã biết rõ mấu chốt khi cứu trị kịp thời hay là một ca giải phẫu thành công, bỏ lỡ cơ hội cứu trị tốt nhất, cho dù là Thần Tiên cũng vô lực lật chuyển tình huống. Nhưng mà, để cho nàng ở dưới tình huống thối thui của nơi này, trị còn không bằng không trị.

Dạ có chút không rõ, làm sao sẽ không thấy rõ?

Hắn không biết là, Lỗ Đạt Mã là loài người, tế bào thị lực ánh mắt không giống với hắn, ở trong bóng tối thì không cách nào thấy rõ sự vật.

Nhìn Lỗ Đạt Mã lắc đầu, Dạ tin tưởng nàng sẽ không lừa gạt mình. Nhưng mà, trước kia buổi tối, tại sao Lỗ Đạt Mã có thể làm rất nhiều công việc mà không có nói là nhìn không thấy đây?

"Lửa!"

Dạ nhớ tới, thời điểm có lửa, Lỗ Đạt Mã không bị trời tối ảnh hưởng, hắn tự tay đi sờ mặt dây chuyền thủy tinh trên cổ của Lỗ Đạt Mã.

Lỗ Đạt Mã hiểu ý tứ của Dạ, nhưng mà, nàng phải giải thích thế nào với Dạ đây, không có ánh mặt trời thì mặt dây chuyền thủy tinh chỉ thuần túy là một vật phẩm trang sức thôi.

Thấy Lỗ Đạt Mã còn cau mày lắc đầu, Dạ duỗi cánh tay dài một cái, cõng Lỗ Đạt Mã ở trên lưng, khom lưng nửa bò đi ra ngoài động, liền bắt đầu nhổ từng vốc cỏ, lại chất đống lên.

Vẻ mặt của Dạ rõ ràng rất nóng nảy, có thể thấy được con Cự Lang này đối với hắn mà nói là một tồn tại quan trọng.

Dạ dùng để nhóm lửa gần như đều là cỏ non xanh tươi, cũng phải thôi, đây là mùa xuân, thời tiết cho vạn vật hồi phục, thật đúng là không có chỗ nào để tìm được cõ khô lá vàng gì đó. Lại nói, nàng cũng chưa từng có nói với Dạ, nhóm lửa phải dùng cỏ khô.

Dạ để Lỗ Đạt Mã từ trên lưng xuống, một đôi con ngươi màu tím sẫm tha thiết mong đợi nhìn nàng.

"Dạ, buổi tối không có ánh mặt trời, mặt thủy tinh không thể đốt đống lửa lên được."

Lỗ Đạt Mã vừa nói xong, nhưng vẫn lấy mặt dây chuyền xuống giao vào trong tay Dạ.

Dạ cẩn thận cầm trong tay, mân mê ở bên cạnh đống rơm hồi lâu, cũng không có tìm được điểm sáng lúc hắn nhóm lửa đã từng nhìn thấy. Dạ nhìn mặt dây chuyền thủy tinh trong tay một chút, lại nhìn sang Lỗ Đạt Mã, đó là ánh mắt cầu xin giúp đỡ.

Lỗ Đạt Mã bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Không có ánh mặt trời, ta cũng không được!"

Nghe xong, trong mắt của Dạ lộ ra vẻ mặt khó mà tin được, ở trong lòng của hắn Lỗ Đạt Mã có bản lĩnh thần kỳ như vậy, tại sao ở buổi tối thì không thấy lửa chứ.

Dạ quấn lên, giam giữ Lỗ Đạt Mã ở trước ngực, cọ cọ.

"Đạt Mã, lửa!"

Lỗ Đạt Mã vỗ nhẹ lưng hắn, cầm lấy mặt dây chuyền, lôi kéo hắn cùng đứng ở đống rơm bên, dùng hành động để bày tỏ, nàng thật sự chịu bó tay.

Dạ thấy nàng gặp phải tình huống giống như mình mới vừa rồi, không có điểm sáng có thể nhóm lửa, đột nhiên hóa thân thành hắc báo, ngẩng đầu cao lên, phát ra một tiếng tru thật dài, đinh tai nhức óc.

Lỗ Đạt Mã bị tiếng tru bất thình lình mà sợ hết hồn, đợi tinh thần bình tĩnh lại mà nghe được đau thương nhàn nhạt và tuyệt vọng từ trong tiếng tru. Sau khi thét dài xong, Dạ cực kỳ điên cuồng mà đá tung đống cỏ bay tản ra chung quanh.

Thế giới động vật rất tàn khốc. Con Cự Lang này bị thương rất nặng, nếu như chân của nó vì vậy mà tàn phế, giống như bị tuyên phán tử hình. Không chạy nhanh thì có ý nghĩa là không cách nào bắt được con mồi, như vậy thì sẽ bị đuổi ra khỏi bầy sói. Quy tắc sinh tồn của bầy sói chính là như vậy, bọn chúng có thể rất tỉ mỉ chu đáu yêu thích đối với sói con, nhưng cũng không thương hại đồng loại già yếu tàn tật, bọn chúng sẽ đuổi những con sói già, bệnh yếu, tàn tật ra khỏi bầy sói.

Thật ra thì Lỗ Đạt Mã có thể lý giải, ở dưới tình huống thức ăn khan hiếm, phải bảo đảm mạng sống cho sói tráng niên và sói con phải, mới có thể làm cho chủng tộc của chúng nó không ngừng sinh sôi sinh tồn, đây chính là cái gọi là bản năng sinh tồn mà thôi.

Nhìn qua Dạ điên cuồng gào thét ở trước mặt, dùng sức xé nát cỏ dại ở bên cạnh, một sự chua xót đau lòng nói không nên lời xông lên trong đầu của Lỗ Đạt Mã. Nàng nhào qua, không để ý có thể bị Dạ ngộ thương hay không, ôm chặt lấy đầu của hắn.

"Dạ, chúng ta nghĩ biện pháp, ta tới nghĩ biện pháp, Dạ, sẽ có biện pháp, tin tưởng ta......"

Ngay khi Dạ dần dần bình tĩnh lại, trong động phía sau bọn họ truyền ra âm thanh đánh nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.