Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 43: Ma thú chi triều




Lưu Ly sớm đã có ý tưởng đến Hắc Ám mật lâm dẫn phát ma triều, chỉ là dưới sự truy đuổi của nhiều Kiếm Sư như vậy, nàng chỉ có thể né trái tránh phải, sao có thể thuận lợi chạy đến Hắc Ám mật lâm? Thà lao tâm khổ trí, đột phá phòng thủ của Kiếm Sư để đến Hắc Ám mật lâm dẫn phát ma triều, thì không bằng trong khoảng thời gian đó mau chóng phá vòng vây để đi ra ngoài.

Chẳng qua bây giờ đã có Lăng Vân trợ giúp, ý tưởng này đã được nàng nói ra.

Lúc này có thực lực cường hãn của Lăng Vân, bọn họ căn bản không cần đi đường vòng, thần ngăn thì sát thần, ma chắn thì đồ ma (như câu gặp thần sát thần, gặp ma giết ma), dù là nhị giai Kiếm Sư, cũng không thể ngăn cản bọn họ đi tới đó.

Lúc này đẩy nhanh tốc độ tiến lên, hai người đột phá tất cả các lớp phong tỏa, không bao lâu đã tiếp cận Hắc Ám mật lâm.

- Bá chủ Hôi Sắc sâm lâm chính là một đầu thụ yêu. Chúng ta hẳn là may mắn, thụ yêu di động vô cùng chậm chạp, tuy rằng đạt tới tứ giai, nhưng tốc độ của nó chỉ là nhị giai, đây là cấp cho chúng ta một cơ hội.

Lưu Ly đứng ở trên một đỉnh núi, nhìn mảnh rừng hoàn toàn lâm vào hắc ám nói.

Hắc ám của Hắc Ám mật lâm, không phải là một lực lượng thần bí nào. Mà là bởi vì cây cối trong đó không có khoảng cách, làm cho ánh mặt trời không thể tiến vào, mới khiến bên trong hình thành hắc ám nhiều năm không tiêu tan.

- Tứ giai yêu thụ Mạn Đằng gần như trải rộng một phần ba Hắc Ám mật lâm, những người tiến vào bên trong, chưa thấy được gì đã bị công kích. Muốn tiến lại gần bản thể của hắn là không có khả năng.

Lăng Vân nhìn trung tâm Hắc Ám mật lâm, một gốc cây đại thụ làm cho người ta rung động, hơi gật gật đầu, trong miệng phun ra hai chữ:

- Phóng hỏa.

- Mật lâm (rừng rậm) quanh năm không có ánh mặt trời chiếu vào, bên trong rất ẩm ướt phóng hỏa sợ rằng là khó có thể bốc cháy lên.

- Không cần đốt đến bên trong mật lâm, chỉ cần tìm một chỗ khô ráo đem ngọn lửa châm lên, hỏa khắc mộc, dù cho không phải là một trận lửa lớn, nhưng cũng có thể khiến cho thụ yêu vừa sợ vừa nộ. Mà chúng ta phải làm chỉ cần dẫn phát cơn giận của thụ yêu, không cần ngọn lửa phải đốt tất cả.

Lưu Ly suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có đạo lý, chỉ thấy nàng duỗi tay ra, trong miệng niệm một câu chú ngữ, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một quyển sách giống từ điển nhỏ. Điển tịch sau khi xuất hiện, lập tức với tốc độ cực nhanh lật qua các trang, một lát sau dừng lại ở một trang trong đó, mà kia là chỉ là một tiểu thật, dùng ba mươi điểm vinh dự công huân, đổi lấy một trận lửa thiêu rừng rậm.

- Công huân vật phẩm, không phải chỉ có thần điện mới có thể đổi sao?

- Chỉ cần bằng vào chính mình cố gắng trước hai mươi tuổi đạt được cảnh giới kiếm sư là tiềm lực nhân tài, đều có thể được thần linh phá lệ ban ân, có được một quyển thần chi điển tịch. Bản điển tịch này, có thể đổi được công huân vật phẩm, chẳng qua bởi vì thực lực hạn chế, điển tịch trước mắt chỉ có thể đổi vật phẩm tương đương với nhất giai thần điện. Nếu như ta có thể tấn chức nhị giai Kiếm Sư trước ba mươi tuổi, thần chi điển tịch cũng sẽ tùy theo cấp bậc mà thăng cấp.

Nói đến đây, Lưu Ly liếc nhìn Lăng Vân:

- Ngươi còn chưa đi thần điện lĩnh thưởng tấn chức?

Lăng vân gật gật đầu. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

- Lấy thực lực của ngươi, đã có thể trên nhị giai Kiếm Sư, mười tám tuổi nhị giai Kiếm Sư, chẳng những có thể đạt được đại lượng công huân, còn có thể đạt được ban ân khác của thần linh, những ban ân này đối với ngươi tuyệt đối sẽ rất có trợ giúp. Nếu ngươi có thời gian, không ngại đi khảo hạch, lĩnh một lần.

Lăng vân vẫn như cũ gật đầu ứng phó.

Chẳng qua trong lòng hắn cũng có ý tưởng này. Dù sao thông qua công huân để đổi nhiều bảo vật cũng có nhiều tác dụng kỳ diệu. Ví dụ như trong đó có ghi lại một loại thuốc, có thể làm người ta khôi phục ngoại thương với tốc độ cực nhanh. Nếu lần trước bị bốn kiếm sĩ truy kích mà lúc đó hắn có loại dược hoàn này, cũng sẽ không phải bị bức cho chật vật như vậy.

Đổi được lửa thiêu rừng rậm, một chỗ bên cạnh rừng rậm xuất hiện năng lượng dị thường ngưng tụ, sau một lát khu vực kia độ nóng đã tăng đến mức cây cối tự cháy. Theo nhiệt độ càng tăng thế lửa cũng càng lúc càng lớn, bắt đầu hướng rừng rậm lan ra.

Ngọn lửa bùng lên, hơn nữa dần dần lan về phía rừng rậm, trong rừng thụ yêu rốt cục không nhịn được nữa, tuy rằng ngọn lửa không thể đốt cháy vào sâu trong rừng rậm, nhưng khói đen cùng liệt hỏa hừng hực, tạo ra sự sợ hãi trời sinh trong lòng nó. Sợ hãi càng nhiều, thì phẫn nộ càng lớn.

Bị người ta cầm lửa đến tận cửa nhà đốt, chỉ sợ không có ai có thể thờ ơ.

Thụ yêu hướng hai người phát ra một tiếng rít gào trầm trọng, ngay sau đó cả tòa rừng rậm như sống dậy, cùng với chấn động trên mặt đất, một vài hắc ám ma thú sinh sống trong rừng rậm nghển cổ cao vút gầm rú, âm thanh chấn động hướng bốn phương tám hướng mà khuếch tán.

Có hắc ám ma thú mở đầu, ngoại vi rừng rậm lập tức có ma thú bắt đầu hưởng ứng, những tiếng gầm rú liên tiếp nhau, giống như một loại ngôn ngữ thần bí mà nhân loại không thể nào lý giải được.

Nghe được tiếng phẫn nộ gầm rú của ma thú, Lưu Ly và Lăng Vân liếc mắt nhìn nhau, đều biết mình đã thành công, hai người ăn ý cười cười, cùng nhau hướng bên ngoài rừng rậm bắt đầu đột phá.



Biến cố của Hôi Sắc sâm lâm lập tức truyền tới quân doanh liên quân tam quốc, trong nháy mắt, toàn bộ Kiếm Sư đại biểu tam quốc tất cả đều biến sắc.

Ma thú chi triều, vấn đề mà bọn họ lo lắng cuối cùng đã xảy ra.

Nhân loại thanh thế đại quy mô tiến vào Hôi Sắc sâm lâm, xâm nhập lãnh địa của ma thú, ở trong Hôi Sắc sâm lâm không kiêng nể gì giết chết các ma thú, hành động này không thể nghi ngờ là đã chọc giận các cư dân của Hôi Sắc sâm lâm. Chỉ vì nhóm bá chủ vẫn không nói gì, không có ma thú cường đại dẫn đầu, những ma thú đó tuy rằng phẫn nộ cừu thị, nhưng thế đơn lực bạc (chỉ có một mình) chỉ có thể ôm hận thối lui, tạm lánh mũi nhọn.

Chẳng qua lúc này bá chủ của Hôi Sắc sâm lâm tự mình lên tiếng, nhất thời kích phát cừu hận trong lòng các ma thú, lần này hưởng ứng theo ma thú chi triều, không ngờ đạt tới một nửa của Hôi Sắc sâm lâm.

Ngoại trừ vài khu vực chưa bị xâm phạm ra, thì tất cả ma thú trong khu vực Tử Vân đế quốc đều hưởng ứng thụ yêu kêu gọi, phát ra tiếng gầm rú, tỏ rõ mình là một thành viên của ma thú chi triều.

Đại biểu tam quốc biết lần này ma thú chi triều lan đến phạm vi rất xa, một đám đều tái mặt.

Một nửa! Một nửa ma thú của Hôi Sắc sâm lâm! Chính là năm trăm đầu ma thú! Đó là một con số khủng bố như thế nào!?

Lấy số lượng sáu mươi Kiếm Sư ở đây, gần như mỗi vị Kiếm Sư phải đánh với chín đầu ma thú. Một chọi một thì không cần nói, Kiếm Sư tự nhiên sẽ không e sợ ma thú cùng giai. Dù cho lấy một địch hai, Kiếm Sư nhân loại cũng không nhất định phải bại. Cho dù lấy một địch ba, bọn họ cũng cam đoan có thể toàn thân trở ra. Nhưng là lấy một địch chín?

Làm sao có thế chiến đấu!

Ẩn núp? Chờ ma thú chi triều đi qua rồi tiếp tục đuổi giết mục tiêu?

Đây là Hôi Sắc sâm lâm, không phải là đế quốc nhân loại. Với sự mẫn tuệ về khứu giác của các ma thú, cùng với lãnh địa quen thuộc là Hôi Sắc sâm lâm, nếu muốn tìm ra nhân loại đang ẩn núp, thật sự rất dễ dàng.

Cường long áp bất quá địa đầu xà, hơn nữa tình huống của bọn họ lúc này không chỉ kém cường long một chút đỉnh.

Suy nghĩ một chút, liên minh tam quốc trước tiên hạ mệnh lệnh lui lại đối với Kiếm Sư của đế quốc mình, mà bọn tự mình thu thập đồ đạc rất nhanh, hướng bên ngoài Hôi Sắc sâm lâm triệt thoái.

Tuy rằng Kiếm Sư của tam quốc nhận được mệnh lệnh kịp lúc, nhưng rất nhiều Kiếm Sư đã xâm nhập vào sâu bên trong Hôi Sắc sâm lâm, trong nhất thời căn bản không thể lập tức đi ra, hơn nữa, luận về trình độ quen thuộc ở trong rừng rậm, nhân loại làm sao có thể so với ma thú? Tốc độ lui lại của bọn họ, làm sao có thể so được với tốc độ ma thú đuổi giết?

Một hồi chiến đấu truy đuổi tràn ngập huyết tinh, nhất thời diễn ra trong Hôi Sắc sâm lâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.