Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 15: Diệu Âm




Lăng Vân lặng lẽ thu thập hành lý đơn giản đến không thể đơn giản hơn của mình. Không hề nói cho bất kỳ ai, hắn lặng lẽ ly khai Tử Vân trung cấp học viện.

Rời khỏi Tử Vân trung cấp học viện, hắn lập tức tìm một cửa hàng thiết tượng nổi danh nhất ở Kiều Dương thành, đem một bộ bản vẽ sớm đã thiết kế giao cho chủ bổn điếm là chú kiếm sư cấp cao nhất. Theo lời chỉ điểm, sau ba ngày tĩnh lặng chờ đợi, đến khi hỏa hậu đại thành thì chú tạo được một thanh trường kiếm dài bốn thước.

Tu luyện đối với người thường mà nói binh khí là vật ngoài thân, mang theo cũng chỉ bất lợi với người tu hành. Nhưng mà theo Lăng Vân xem ra, tu luyện bản thân, đó là một bước mượn ngoại lực để cường hóa bản thân. Mới đầu nhờ sự trợ giúp của binh khí, tới hậu kỳ mượn đại thế chi lực, cho đến bước tu luyện cuối cùng mượn sự giúp sức của thiên địa chi lực, ba thứ đó làm sao tồn tại chung một chỗ?

Vả lại, Lăng Vân thân là kiếm tu, tu luyện Cửu Cửu Thượng Huyền Kiếm Khí ngưng tụ kiếm hồn, thanh kiếm trong tay ắt không thể thiếu. Kiếm tu không có kiếm còn có thể gọi là kiếm tu sao? Điều này cũng là lý do hắn đứng ở cửa hàng thiết tượng suốt ba ngày.

Lăng Vân cẩn thận nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay vừa mới đúc ra, vươn tay phải, ngón trỏ gấp khúc, tập trung chân khí nhẹ nhàng bắn ra. Một trận kiếm ngâm thanh thúy vang vọng trong cửa hàng thiết tượng. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Mỗi một thanh kiếm, đều có thanh âm độc nhất vô nhị của chính mình. Theo thanh âm, hắn liền có thể nghe ra ưu khuyết điểm của thanh kiếm này.

Ngưng thần lắng nghe một lát, đối với thanh kiếm này, Lăng Vân đã có hiểu biết đại khái. Hắn nhìn thẳng vào thanh trường kiếm, gật đầu khen ngợi nói:" Kiếm thân, kiếm tiêm, kiếm phong, kiếm mạt, kiếm tích, kiếm nhận, kiếm cách, kiếm bính, kiếm thủ, ngay cả vỏ kiếm đều là thượng hạng, sư phó hảo thủ nghệ.".

Chú kiếm sư lắc đầu: "Ta bình sinh tạo kiếm vô số, vô luận giá cả thế nào, đều có thể nguyên do bởi vì bản thân mà đoạn kiếm. Tuy rằng ta không rõ ngươi chú tạo thanh kiếm này rốt cuộc có cái gì huyền diệu, nhưng theo cử chỉ lời nói của ngươi, khí phách trầm tĩnh, đều có thể nhìn ra vẻ phiêu dật xuất trần, chính như kiếm này nhẹ nhàng ưu nhã. Nếu là thường nhân sử dụng kiếm này, sẽ tạo ra một loại cảm giác phô trương. Nhưng các ngươi một người một kiếm này, lại cực kỳ tương xứng, không thấy chút nào không hợp nhau, giống như hồn phách kiếm này từ xưa đã vì ngươi mà sinh."

"Ngài quá khen." Lăng Vân xuất ra thân phận tạp của bản thân, đi vào quầy tính tiền, nhẹ nhàng hoa tay, sau đó một trăm kim tệ được chuyển vào.

"Một trăm kim tệ? Đây chính là giá cả một trang bị hoàn mỹ a." Chú kiếm sư đối với sự hào phóng của hắn, hơi có chút kinh ngạc.

Lăng Vân cười khẽ, liếc mắt nhìn chú kiếm sư một cái, trường kiếm trong tay kia khẽ vung lên, kiếm phong như hàn nguyệt, nói: "Chỉ một trăm kim tệ, có thể khiến sư phó xuất ra chân thủ nghệ để tạo kiếm này, giá trị tuyệt đối đáng."

Chú kiếm sư thấy hắn nhìn ra cái gì, cũng không còn khiêm tốn, ha hả cười cười, sau đó tiến vào hậu viện làm chuyện riêng của mình.

Lăng Vân cũng không đi theo, miễn cho dính phải nhân quả. Thu kiếm, trực tiếp hướng đạo cụ điếm đi đến. Một trăm kim tệ, dù cho đối một người thừa kế gia tộc mà nói, cũng không phải là số lượng nhỏ. Nếu hắn không muốn sau vài ngày liền không còn kim tệ để dùng, thì trên người có một ít vật phẩm linh tinh cần phải bán đi.

Làm ngoại vi đệ tử của cao cấp đế quốc Lâm gia, trên người tự nhiên mang theo những thứ giá trị không bình thường.

Lăng Vân chọn một gian đạo cụ điếm trang trí khá xa hoa, trực tiếp đi vào quầy hàng thu mua các loại đạo cụ. Đem trang sức phẩm đặt trên quầy nhìn qua có chút giá trị, cất tiếng nói: "Bán!"

Nhân viên công tác hơi sửng sốt, cẩn thận đem mấy thứ trang sức vật phẩm này phân biệt một chút, sau khi nghiên cứu một lúc, trong mắt hắn không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc: "Những thứ này, hẳn là trang sức đến từ cao cấp văn minh đế quốc. Ở quốc nội, trang sức của cao cấp văn minh đế quốc chính là thập phần hiếm thấy, bình thường các thứ này đều bị các thế lực lớn cất giữ, dùng làm vốn để khoe khoang. Ngươi xác định sẽ bán ra chứ?".

Lăng Vân gật gật đầu: "Thỉnh định giá."

"Tốt, xin mời ra ghế kia ngồi chờ một lát." Nhân viên công tác nói xong, mời tới một lão già chuyên môn phụ trách giám định giá trị vật phẩm, ở một bên tỉ mỉ giám định.

Lăng Vân ở một chỗ chuyên môn chiêu đãi khách nhân ngồi xuống, sau đó, lập tức có một người bán hàng đem một ít nước trà điểm tâm bưng lên.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp hưởng thụ, một tiếng gầm nhẹ bao hàm hận ý từ cách đó không xa truyền tới: "Lâm Thành!"

Lăng Vân dừng một chút, nhớ tới người ta kêu chính là chính mình sau đó mới theo tiếng kêu nhìn lại. Chỉ thấy chỗ cầu thang ở lầu hai cửa hàng, kiếm sĩ tuổi trẻ chính là Lai Ân bốn ngày trước bị hắn một chiêu đả thương, nhìn hắn vẻ mặt oán độc. Bên cạnh hắn còn có sáu người trẻ tuổi, ba nam ba nữ, xem trang phuc ăn vận trên người bọn hắn không khác biệt lắm, hiển nhiên là cùng đến từ Quang Ngọc học viện.

Không cần nghĩ nhiều, Lăng Vân biết khẳng định không có cái chuyện tốt gì. Hắn trong lòng hoạt kê cười, cùng với mấy tiểu học sinh như vậy tính toán, hiển nhiên là tự làm mất mặt mình. Do đó, hắn trực tiếp lựa chọn bỏ qua mấy người đó, chuyên tâm hưởng dụng điểm tâm giản đơn do cửa hàng cung cấp.

Một vị lục y thiếu nữ cao ráo trong ba vị nữ tử "Di" một tiếng, duyên dáng nũng nịu nói: "Diệu Âm tỷ tỷ, không tưởng được còn có người cư nhiên có thể coi thường mị lực của ngươi, xem ra thật không đơn giản nga! Cũng không biết có phải hay không cùng với mấy kẻ trước giống nhau, đều cố ý giả bộ, muốn lấy điều này để hấp dẫn chú ý của tỷ tỷ."

"Diệu Âm?" Lăng Vân hơi quay đầu, lần nữa hướng chỗ cầu thang nhìn qua. Vừa rồi vội vàng nhìn lướt qua nên không chú ý, hiện tại nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy một thiếu nữ băng cơ ngọc cốt, dung nhan khuynh thành, đang có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Đôi môi anh đào nhỏ nhắn hơi mở ra, hình thành một đường cong vô cùng gợi cảm, cực kỳ hấp dẫn, làm cho người ta nhịn không được muốn tiến lên hôn một cái. Trên khuôn mặt vô cùng mịn màng, nõn nà như nước, tạo thành một bộ ngũ quan tinh xảo hoàn mĩ vô cùng. Vô luận đôi mắt linh động thủy nhuận, hay là cái mũi kiều xảo mê người kia, đều để lộ ra một loại mị lực khiến cho người ta khó có thể kháng cự, làm người ta nhịn không được bị nàng hấp dẫn, cho đến khi khó có thể tự kềm chế.

"Quả nhiên là mỹ nữ hiếm có." Lăng Vân trong lòng âm thầm gật đầu, tuy rằng thán phục sự xinh đẹp của nàng, bất quá, hai người hoàn toàn lạ lẫm, không hề có liên quan.Với lại sau khi đã thưởng thức qua đủ loại mỹ nữ lưu truyền trên internet ở thế kỉ 21, ánh mắt hắn cũng sẽ không dừng lại ở trên người nàng quá lâu.

Nhưng thật ra một nữ tử khác bên cạnh nàng, khiến Lăng Vân có chút kinh ngạc.

"Lâm Thành!" Lúc Lăng Vân thoáng kinh ngạc nhìn chăm chú vào thiếu nữ thân váy dài màu trắng, toàn thân để lộ ra hơi thở băng tuyết thanh liên, thì thiếu nữ cũng đang chậm rãi theo cầu thang đi xuống dưới, gắt gao theo dõi hắn, tựa hồ muốn đem hắn toàn bộ nhìn thấu.

Vị thiếu nữ này không phải ai khác, đúng là người đống sát hồn phách Lâm Thành, ở Tử Vân trung cấp học viện có lãnh mỹ nhân danh xưng là Tuyết Vận.

Đối với nữ nhân nguy hiểm như vậy, động một chút liền ngầm hạ sát thủ đẩy người khác vào chỗ chết, Lăng Vân càng không muốn để ý tới, tiếp tục dụng tâm hưởng thụ cái căn bản được xưng là điểm tâm kia.

"Ngươi đã có thực lực đả bại Ngũ cấp kiếm sĩ, tại sao hơn một tháng trước, lần đó ngươi cùng ta tỷ thí, vì cái gì không toàn lực ứng phó."

Lăng Vân căn bản cũng không ngẩng đầu lên chút nào, đối với lời của nàng coi như không nghe thấy.

Tuyết Vận tức khắc tiến lên ép hỏi, toàn thân hàn ý đại thịnh, phía trên chiếc váy dài thân tuyết trắng kia đạm lam sắc quang mang mơ hồ tràn ra, nháy mắt khiến nhiệt độ bốn phía giảm xuống: "Trả lời ta! Một tháng trước, ngươi vì cái gì không xuất toàn lực?" Nàng từ nhỏ ở học viện cảm thụ danh dự của một đệ nhất cao thủ, tuyệt không cho phép trong đồng bạn cùng lứa tuổi có ai có thể vượt qua chính mình, càng không hi vọng người khác trong quyết đấu bởi vì nàng là nữ tử mà ra tay nhường nhịn. Nhất là một người bình thường nàng căn bản đánh giá không cao.

Lăng Vân nhíu nhíu mày, cổ nhân có câu "duy nữ tử cùng tiểu nhân khó dưỡng", quả nhiên không giả. Xem ra, không nói cho nàng một lý do thuyết phục, chỉ sợ nàng vẫn sẽ tiếp tục dây dưa với chính mình.

"Ta vũ kỹ tu luyện, lực sát thương rất lớn. Một khi ra tay, lấy ngươi thể chất yếu ớt, thập tử vô sinh. Đáp án này, ngươi vừa lòng chứ?"

"Ngươi......" Tuyết Vận một trận chán nản, định trách móc hắn lúc ấy hạ thủ lưu tình, không toàn lực ứng phó. Nhưng làm nàng nghĩ đến ngay cả Ngũ cấp kiếm sĩ Lai Ân cũng bị một chiêu đánh cho cơ hồ gần chết, lời nói sắp ra, lại không nói nên lời...... Chẳng lẽ muốn trách người ta không hạ sát thủ đối với mình?

Lăng Vân tiếp tục cúi đầu, xem ra nữ tử này hiển nhiên còn có chút đầu óc, vẫn nghĩ đến tính mạng của bản thân.

"Ngươi bị khai trừ, chính là bởi vì chuyện của Lai Ân?"

Lăng Vân không đổi sắc khẽ "ân" một tiếng.

"Nếu là bởi vì Quang Ngọc học viện cho chúng ta gây áp lực, ta đối với việc này cảm thấy thật có lỗi......"

Lăng Vân đối với việc này căn bản là không đặt ở trong lòng, tiêu sái cười, nói chuyện không đâu: " Thanh như thiên lại, uyển chuyển ôn nhu, thật là không hổ với danh xưng Diệu Âm".

Diệu Âm khẽ mỉm cười, đi xuống thang lầu, thản nhiên nói: "Nguyên lai Lâm học đệ cũng biết nói đùa!"

"Ta còn nghĩ ngươi thật sự có thể hoàn toàn coi thường mị lực của Diệu Âm tỷ chứ, nguyên lai cũng là giả bộ. Câu nói đầu tiên đã lộ ra, so với mấy người trước đây còn kém kiên nhẫn hơn." Lục y nữ tử bĩu môi, ngữ khí trong lúc đó hơi có chút khinh thường.

Cô gái này vừa nhìn liền biết là loại con cái của một đại gia tộc, đóa hoa nuôi dưỡng trong phòng ấm. Đối với người như thế, ngươi càng nói nàng chỉ biết càng nói mạnh hơn, bởi vậy Lăng Vân cũng không phản bác, tùy ý cho nàng độc xướng.

"Lâm Thành, cái nhục bốn ngày trước, ta sớm hay muộn sẽ có một ngày khiến ngươi hoàn lại." Ngũ cấp kiếm sĩ Lai Ân vẻ mặt âm trầm nói.

Lăng Vân thản nhiên gật đầu, một bộ bộ dáng hoàn toàn lấy lệ, thậm chí ngay cả họ tên của hắn cũng không thèm hỏi.

Nhìn Lăng Vân dáng dấp không coi ai ra gì, nhất thời chọc giận một thiếu niên thân hình cao lớn phía sau Lai Ân, hắn tiến lên phía trước, lớn tiếng quát mắng nói: "Thế nào, tự cho là may mắn thắng một trận, liền khinh thường người của Quang Ngọc học viện chúng ta sao? Hừ, một lần đó nếu không phải ngươi bỗng nhiên xuất thủ, thừa dịp Lai Ân không phòng bị đánh lén hắn, lại ngoan hạ sát thủ, hắn như thế nào có thể bị ngươi đánh trọng thương!".

Ngày đó không hiểu tại sao bị thua, Lai Ân chính mình cũng rất không tâm phục, lập tức gật đầu phụ họa nói: "Không sai, ta lúc ấy bị một cước đá ra, mất đi trọng tâm, mới có thể bị ngươi thừa dịp chiếm tiện nghi. Nếu chúng ta chính diện giao phong, ta vị tất đã sợ ngươi."

Diệu Âm thấy bọn họ tựa hồ vừa muốn khơi mào mâu thuẫn, vội vàng khẽ kêu nói: "Khai Sơn, ngươi có thể nào vô lễ như vậy."

Lục y thiếu nữ kia thì chỉ e thiên hạ không loạn, hưng phấn đứng lên, ở phía sau châm ngòi thổi gió nói: "Tử Vân học viện bất quá chỉ là một cái trung cấp học viện, có thể có cái cao thủ gì. Nếu như thật sự có cao thủ xuất hiện thì đã sớm tiến vào cao cấp học viện đào tạo chuyên sâu, có thể nào còn tại tiểu học viện này tiếp tục học? Lần trước Lai Ân thua, khẳng định là quá mức khinh thường, theo ta thấy chỉ có đánh lại một lần nữa mới có thể xác định thắng bại. Khai Sơn, ngươi bây giờ đại biểu Quang Ngọc học viện chúng ta, hảo hảo lĩnh giáo một chút bổn sự vị học đệ này, ta ủng hộ ngươi."

Diệu Âm vẻ mặt trách móc, trừng mắt nhìn lục y thiếu nữ kia một cái: "Bích nhi, ngươi như thế nào lại làm trái lời ta? Không nghe lời tỷ tỷ có phải hay không."

Lúc này, vị nam tử tóc vàng đứng ở trên lầu vẫn không hề đi xuống kia mở lời, hắn tao nhã lộ ra một nụ cười quý tộc mê người, nhẹ giọng nói: "Ha ha, Diệu Âm, để cho bọn họ so tài tỷ thí đi, cũng không sai a. Người trẻ tuổi, hẳn thích động tay động chân hơn. Trong chiến đấu đa dạng, tiếp thu kinh nghiệm chiến đấu lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu, như vậy mới có thể tiến bộ." Từ khí chất bình tĩnh thoải mái của hắn cũng không khó đoán ra, vị nam tử tóc vàng này có thể chính là đứng đầu đội ngũ này.

"Á Nặc học trưởng......" Diệu Âm đang muốn khuyên can, đã thấy Lăng Vân không thèm quan tâm tiêu sái bước tới quầy bán đồ, đem kim tệ có được do bán trang sức phẩm chuyển vào trong thân phận tạp. Vẻ mặt thái độ thoải mái tự nhiên kia, tựa hồ từ đầu đến cuối đã không đem mọi người vào trong mắt, những lời đối thoại của bọn họ nhằm vào hắn từ nãy tới giờ, một chữ cũng không có lọt vào tai.

Sau khi nhận tiền, hắn cũng không chào hỏi một cái, trực tiếp đi ra bên ngoài.

Khinh rẻ, khinh rẻ triệt để! Không, quả thực là coi thường, cuồng vọng đến trình độ "mục vô nhân"!

Loại thái độ này, chẳng những Lai Ân cùng Khai sơn, mà ngay cả Diệu Âm trong lòng cũng có chút không thoải mái. Chính mình tân tân khổ khổ vì hắn ra sức, khiến hắn tránh được một phen phiền toái như vậy, nhưng hắn thì ngược lại, dĩ nhiên hoàn toàn không phản ứng, ngay cả một câu cảm tạ cho ra dáng cũng không nói, trực tiếp cứ như vậy mà đi, không thèm nhìn đến lòng tốt của nàng.

"Tiểu tử, đứng lại! Chúng ta còn không có cho ngươi đi, ai cho ngươi xuất môn!" Khai Sơn tính tình tương đối nóng nảy, là người đầu tiên nhịn không được, lớn tiếng hướng Lăng Vân đang rời khỏi cửa quát.

"Khai Sơn." Nam tử tóc vàng thở nhẹ một tiếng, ngữ khí lạnh nhạt lại mang theo một tia tức giận: "Xem ra, đối phương tựa hồ hiềm vi ngươi không có tư cách làm đối thủ của hắn a."

"Ai nha, không tốt, Á Nặc học trưởng dường như tức giận. Tiểu tử này cuồng vọng như vậy, cái này thì hay rồi, ngay cả Á Nặc học trưởng cũng không quen nhìn hắn." Bích nhi vừa thấy song phương tựa hồ lập tức sẽ động thủ, nhịn không được cười lên, bại lộ nguyên vẹn bản chất của tiểu ác ma.

Được đến học trưởng cho phép, Khai Sơn trong mắt hiện lên một tia chiến ý nòng cháy, cả người giống như ăn phải thuốc kích thích, hào hứng tăng vọt một cách không bình thường: "Học trưởng yên tâm, ta sẽ khiến hắn hối hận!" Hắn cước bộ đột nhiên gia tốc, nhanh chóng hướng Lăng Vân vừa mới tới cánh cửa phóng tới, trong miệng hét lớn: "Tiểu tử, muốn làm kẻ hèn nhát sao? Vậy trước tiên ngoan ngoãn hướng chúng ta nhận lỗi đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.