Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 12: Chấn kinh




Thí luyện tràng vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, trong nháy mắt biến thành lặng ngắt như tờ. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn người nằm trên mặt đất, trong miệng máu tươi trào ra bên ngoài chính là Quang Ngọc học viện ngũ cấp kiếm sĩ, còn có Lăng Vân vẻ mặt lãnh ý, trước ngực mang theo huy chương tam cấp kiếm sĩ. Toàn bộ học viên mồm miệng há hốc ra, cằm thiếu chút nữa rơi cả xuống đất.

Một học viên Giáp lâm vào đờ đẫn, duỗi tay ra lôi kéo quần áo người bạn thân bên cạnh là học viên Ất, ngữ khí có chút khó tin hỏi: "Hình như ta xuất hiện ảo giác thì phải, vị học trưởng Quang Ngọc học viện kia, huy chương trước ngực là ngũ cấp kiếm sĩ ư?"

Đệ tử Ất cẩn thận nhìn thoáng qua vị kiếm sĩ trẻ tuổi đang nằm dưới đất không thể dậy nổi, dùng sức gật đầu giống như muốn thay bản thân gia tăng lòng tin: "Ngươi không nhìn lầm, huy chương kia...... là ngũ cấp kiếm sĩ."

"Lâm Thành phòng B-13, huy chương mang theo trước ngực là tam cấp kiếm sĩ ư?".

Đại danh phòng B-13 một tháng này như sấm bên tai, đệ tử Ất không chút nghĩ ngợi liền khẳng định đáp: "Là tam cấp kiếm sĩ."

"A, hồi nãy tam cấp kiếm sĩ một quyền đem một ngũ cấp kiếm sĩ đánh hộc máu hôn mê."

"Tình huống trước mắt xem ra hẳn là như vậy."

"Là như vậy."

"......" Đệ tử ất.

"......" Đệ tử giáp.

......

Trong thí luyện tràng một mảng yên lặng quỷ dị, hầu như mọi người vẻ mặt hoảng hốt, hai mắt khó tin, việc phát sinh trước mắt khiến bọn họ khó có thể chấp nhận.

Nếu nói, một tháng trước, Lăng Vân nhờ năng lực cận chiến, đánh lén thành công một tứ cấp kiếm sĩ, đem một tứ cấp kiếm sĩ đánh cho hôn mê, mọi người còn có thể dễ dàng chấp nhận. Dù sao Khải Đặc chỉ là một tứ cấp chức nghiệp giả, tuy rằng cùng tam cấp kiếm sĩ cách biệt chính là giữa sơ cấp và trung cấp, nhưng nói như thế nào hai người lúc đó cấp bậc cũng chỉ kém nhau một bậc, bị đánh ngất xỉu là chuyện hoàn toàn có khả năng.

Nhưng trước mắt, trước mắt vị ngũ cấp kiếm sĩ này lại đến từ một trong tam đại cao cấp học viện của Tử Vân đế quốc -- Quang Ngọc học viện a. Một người hàng thật giá thật, ngũ cấp chức nghiệp cường giả được Quang Ngọc học viện chứng thực qua. Một cường giả như vậy, cư nhiên lại bị một quyền lúc nãy đánh cho hộc máu, bay ra ngoài?

Một chiêu hạ gục một ngũ cấp kiếm sĩ? Điều này có thể sao? Nếu thật sự là như vậy, người này còn có thể tính là tam cấp kiếm sĩ sao?

Kiếm sĩ khi nãy va chạm vách tường, bị cổ lực đạo kia chấn động khiến tro bụi trên mặt vách tường rơi xuống. Bất luận kẻ nào cũng cảm ứng được lực lượng đó lớn như thế nào, toàn lực một kích quán chú đấu khí đánh lên vị ngũ cấp kiếm sĩ kiêu ngạo kia...... Cho dù cảm ứng không được, thì khe nứt trên vách tường kia, không phải là chứng minh lực phá hoại tốt nhất sao?

Tam cấp kiếm sĩ, có thực lực cường hãn như vậy sao?

Vấn đề có chiều sâu như thế, nhất thời khiến chúng đệ tử đại não đồng thời ngừng trệ......

Lăng Vân nhìn lướt qua mọi người trong Quang Ngọc học viện đang muốn lên quần ẩu ( đánh hội đồng_cái này hay), ánh mắt sắc bén giống như hàn băng chi nhận lạnh đến thấu xương, khiến ba vị tứ cấp kiếm sĩ một trận kinh hồn táng đảm, cảm giác giống như bị ác lang nhìn chằm chằm, làm đáy lòng bọn hắn lạnh rét. Cơ hồ đồng thời, trong đầu bọn họ sinh ra một loại cảm giác muốn xoay người bỏ chạy.

"Nếu không phải bởi trong học viện không cho phép giết người, vừa rồi nếu ta tùy ý bổ thêm một chưởng, thì đã trực tiếp lấy đi cái mạng nhỏ của biểu ca ngươi!" Lăng Vân ánh mắt dừng ở trên người Khiết Na, ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ. Tuy rằng hắn không không cố ý lộ ra khí thế kinh người, nhưng một phen hành động vừa rồi, theo sau đánh cho một ngũ cấp kiếm sĩ hộc máu chấn nhiếp chúng nhân, đã đủ để cô gái này sợ run lên.

Đối với Khiết Na lúc nãy trêu đùa Tạp Thụy hai người bọn họ, hắn cũng không muốn để ý tới. Hắn đã sống hai thế giới, còn có thực lực một kích làm trọng thương ngũ cấp kiếm sĩ, những đệ tử tham gia vào việc trêu đùa lúc nãy đối với hắn chỉ như trò đùa của những tiểu hài tử. Nếu không phải hành vi quá phận của Khiết Na, hơn nữa nhiều lần liên lụy đến chính hắn, hắn cũng sẽ không tùy tiện ra tay, đem ngũ cấp kiếm sĩ kia đánh trọng thương.

"Việc này, dừng ở đây. Ngươi nếu còn tiếp tục tung tin đồn khắp nơi, làm nhục danh dự cá nhân ta, ta sẽ cho ngươi vì lời nói của mình mà hối hận cả đời." Không hề để ý tới chúng đệ tử kinh nhược mộc kê ( nhát gan như gà), cùng với Khiết Na bộ dáng hoảng sợ vâng dạ, Lăng Vân trực tiếp hướng về Cách Lâm bên người nói:"Mang Tạp Thụy đi tới phòng y tế!"

...... Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Cho đến khi Lăng Vân cùng với Tạp Thụy ba người rời đi, mọi người mới như từ trong mộng tỉnh lại, ngay lập tức bàn luận sôi nổi. Ánh mắt đại bộ phận đệ tử, toàn bộ rơi xuống trên người kiếm sĩ Quang Ngọc học viện cùng với Khiết Na. Lăng Vân bỏ đi lưu lại lời nói, lập tức khiến mọi người tự hỏi.

"Người phòng A-2 không phải nói rằng Lâm Thành phòng B-13 bởi vì sợ hãi tứ cấp kiếm sĩ Tuyết Vận trả thù, cho nên, lấy thủ đoạn đê tiện vô sỉ, công kích vào hung bộ( ngực) của người ta để uy hiếp nàng, khiến cho nàng không dám tiếp tục tìm người phòng B-13 gây phiền toái sao.....???."

"Lấy thực lực Lâm Thành giờ phút này, nếu thật muốn cùng Tuyết Vận chống lại mà nói......"

Nhìn ngũ cấp kiếm sĩ nằm ở kia rõ ràng đã bị nội thương nghiêm trọng, mọi người cơ hồ không dám tưởng tượng. Nếu một chiêu này rơi xuống trên người Tuyết mỹ nhân, sẽ có hậu quả gì.

Nghĩ vậy, mọi người trong đầu ý nghĩ lập tức minh bạch: "Nói như thế, Lâm Thành căn bản không e ngại Tuyết Vận, mà do phương thức công kích kia của hắn, cũng là nguyên nhân đối vời người ta gây ra lực sát thương lớn nhất."

"Người ta hạ thủ lưu tình, không muốn cùng nàng chấp nhặt, lại bị nữ nhân này bịa đặt khắp nơi khiến bọn họ chịu oan uổng, tùy tiện bôi nhọ thanh danh người ta......"

"Vị Lâm học trưởng thật sự là biết thương hương tiếc ngọc, hơn nữa thái độ làm người thanh cao, không tranh với đời, dù cho bị người bôi nhọ danh dự cũng nể mặt đồng bạn cùng học, không cùng nàng so đo...... Cao thủ a, đây mới là phong phạm của cao thủ chân chính!"

Nhất thời, mọi người ánh mắt nhìn Khiết Na, dần dần thay đổi.

Nguyên bản ở ngoài cửa, Lăng Vân ba người đã từng nếm thử các loại ánh mắt có hèn mọn, có châm chọc, có khinh thường, bây giờ đều rơi xuống trên đầu Khiết Na.

Thanh giả tự thanh, nhục nhân giả, nhân tất nhục chi.( người rõ ràng trong sạch, kẻ làm nhục người ta,tất phải chịu nhục)

Lăng Vân bảo Cách Lâm dìu Tạp Thụy tới phòng y tế, còn hắn lại về phòng, tiếp tục tu luyện.

Quy tắc cạnh tranh do Thần linh tại cái thế giới này định ra rất tàn khốc, vì lấy lòng thần linh đạt được công huân, chiến đấu không có lúc nào là không phát sinh trong cuộc đời. Tu luyện, biến cường, trở thành truy cầu không có giới hạn trong cuộc đời mỗi người. Nếu muốn bình yên mà sống, phải có thực lực cường đại. Tại cái thế giới này, chỉ có thực lực cường đại mới có thể bảo mệnh, đó cũng là vốn liếng để có tiếng nói tại đây.

Quy tắc tuy rằng thật sự tràn đầy ý nghĩa "khôn sống dại chết", thế nhưng......

Đây đúng là điều Lăng Vân cần!

Thái bình thịnh thế, võ giả không có đất dùng. Mà hỗn loạn chi trì, chưa bao giờ thiếu bóng dáng của võ giả.

Tĩnh tọa ước chừng ba, bốn giờ, một trận tiếng đập cửa khiến Lăng Vân tỉnh lại.

"Học viên Lâm Thành, ta là thành viên học viện viện vệ đội( đội bảo vệ học viện), mời theo ta đi một chuyến tới văn phòng phó viện trưởng."

Bị người ta cắt đứt tu luyện là việc mỗi người luyện khí rất tức giận. Lăng Vân khẽ cau mày, chậm rãi khống chế đấu khí đang thử trùng kích đốc mạch Chí Dương huyệt, chìm vào trong đan điền, sau đó thu công.

"Lâm Thành đệ tử, thỉnh mở cửa, phó viện trưởng đại nhân có chuyện quan trọng cần gặp ngươi." Ngoài cửa, vệ đội học viên lại thúc giục một câu.

Lăng Vân mở cửa ra, vừa lúc chứng kiến vệ đội học viên vẻ mặt có chút phức tạp, không nói gì với hắn, trực tiếp nói: "Đi thôi!". Sau đó hướng chỗ ở của phó viện trưởng đi tới. Không cần nghĩ, cũng biết là chuyện gì.

Hắn đả thương đệ tử của cao cấp học viện Quang Ngọc học viện, học viện không truy cứu trách nhiệm của hắn mới là lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.