Kiếm Đạo Ca Hành

Chương 49: Hỗn Độn Thần Long




Năm ngày sau, lúc này là giữa trưa, ánh nắng chiếu rọi soi sánh khắp một vùng sơn mạch rộng lớn. bầu trời trong xanh không có lấy một gợn mây, Giờ là lúc nghĩ trưa, hầu hết đệ tử của Nhật Nguyệt giáo đang tập trung nghĩ ngơi. Trong rừng cây thoáng mát, giữa khoảng sân rộng lớn xung quanh trồng rất hiều hình nhân bằng gỗ có một nhóm đệ tử ngoại môn đang tụm lại bàn tán.

- Cách đây mấy hôm, ta được trưởng bối trong tông môn cho biết một thông tin là vài ngày nữa sẽ tiến hành lựa chọn đệ tử ngoại môn để chuẩn bị cho Đại Việt bí cảnh 5 năm một lần.

Một tên khác trong nhóm hùa theo:

- Sư huynh quả nhiên tin tức nhanh lẹ, đệ còn nghe nói lần này vì để nắm chắc lấy được thật nhiều nguyên liệu luyện chế Trúc Cơ Đan, mà các tông môn sẽ phái rất nhiều đỉnh cấp cao thủ dưới trúc cơ cảnh tham gia tiến vào bí cảnh.

Thanh niên được xưng là sư huynh nghe vậy tỏ ra khoái chí, vênh khuôn mặt lên làm ra vẻ thần bí rồi tiếp tục câu chuyện dưới ánh mắt hóng chuyện của đám sư đệ trẻ tuổi, đang định nói thì một nữ đệ tử hơi mập mạp xen vào.

- Tại sao lại chỉ có đệ tử dưới Trúc Cơ cảnh có thể tham gia vậy, nếu nguyên liệu trân quý như vậy sao không để mấy vị trưởng bối Nguyên Anh cảnh đi càn quét cho mau lẹ.

Thiếu niên sư huynh nghe xong thì phì cười tỏ ra hiểu biết giải đáp.

- Lục sư muội mới gia nhập tông môn vài năm gần đây nên chưa biết. Bí cảnh này vô cùng thần bí dã tồn tại ngàn vạn năm tại Đại Việt Quốc chúng ta, nghe đồn là do một siêu cấp tông môn cổ xưa nào đó dùng sức mạnh siêu việt mang từ đáy biển lên rồi tạo thành trận pháp bảo toàn nó ở trên mặt đất. Mãi tận sau này được bảy đại tông môn khai phá ra, Hai vị tổ sư chánh phái và tà phái dùng thực lực cao nhất nam phương mới tìm ra được cách tiến vào trong bí cảnh, Tuy nhiên chỉ có thể giới hạn cảnh giới ở Lyện Thể cảnh thôi. Trước đây cũng từng có một vị tiên bối Nguyên Anh cảnh cố tình kìm nén cảnh giới của mình về Luyện Thể cảnh để tiến vào bí cảnh, nhưng không ngờ bị trận pháp bảo vệ phát hiện, nó đánh ra 999 đạo lôi điện khiến cho vị Nguyên Anh cảnh kia thể xác và nguyên thần tan thành tro bụi.

Cả nhóm thiếu niên nghe xong mà giật mình hoảng sợ, Nguyên Anh cảnh là cảnh giới vạn người chưa có một, đạt được cảnh giới này có thể dùng sức mạnh dời non lấp bể, xưng hùng xưng bá, lại có thể trước khi chết nguyên anh xuất khiếu tìm một thân xác phù hợp mà trọng sinh. Vậy mà lại bị đánh cho thần hồn câu diệt không kịp trở tay nghĩ thôi cũng đủ biết trận pháp phong tỏa bí cảnh lợi hại như thế nào.

- Ta còn nghe nói lần này tiến vào bí cảnh chắc chắn sẽ có thiên tài mới nổi của giáo ta, chính là tiểu sư thúc tổ Diệp Thu. còn lại 9 suất sẽ do các trưởng lão khác tuyển chọn.

.....

Diệp Thu từ từ mở hai mắt ra, khung cảnh vẫn như củ hắn đang ngồi khoanh chân dưới tấm phù điêu trong đại điện của Lưu Thiền. Trong não hải của hắn liền triền ra âm thanh thánh thót của một đứa con nít.

- Chà chà ngủ say mấy vạn năm bây giờ mới thấy lại ánh sáng mặt trời thật là tốt, Diệp tiểu tử hãy mau mau dẫn ta đi ra ngoài dạo chơi đi, ta có rất nhiều thứ muốn tìm.

Diệp Thu khuôn mặt dở khóc dở cười hồi tưởng lại, Lúc hắn tưởng như không chịu nổi nữa thi Âm Dương Bát Quái bàn liền hổ tung. ánh sáng chói lóa của nó từ từ thu lại thành hình thù một long nhân bé xíu (người rồng),trên đầu có hai cái sứng mới nhú vượt ra mái tóc màu đỏ rực, khuôn mặt thì như trẻ con 6-7 tuổi, tứ chi như con người nhưng đầy lân phiến đặc biệt là có một cái đuôi rồng lúc nào cũng phe phẩy. Hắn đang hoảng hồn thì long nhân kia liền mở miệng phát ra tiếng nói của loài người, âm thanh lười nhác nói.

- Nhóc con không cần phải lo lắng, dù gì ta cũng ở trong ngươi 3 năm nay rồi, nếu muốn hại ngươi ta chỉ cần một ý nghĩ. Ta vốn là hỗn độn thần long, sinh ra từ lúc hỗn độn. Đã sống qua trăm ngàn vạn kiếp, tiếc là mấy vạn năm trước bị người ta lừa tách hồn phách ta thành âm dương song ngư rồi phong ấn trong cái bàn này. Cũng may là thiên chưa diệt ta, gặp được người có bất hủ kiếm ý giúp cho ý chí cầu sinh của ta một lần nữa cháy lên.

Lúc này Diệp Thu cũng dùng thần niệm hóa thành một DIệp Thu khác đứng trong não hải của mình nhìn con rồng nhỏ đang bay xung quanh thanh kiếm bạc kia, hắm bình tĩnh nói:

- Nếu đả sống lại thì nên rời đi chứ, ta dù gì cũng là ân nhân của người, người không nên ở trong não hải của ta như vậy.

Tiểu Long nghe xong thì lười biếng bay xuống nằm dài trên vai của Diệp Thu, Hắn ngáp dái trả lời:

- Ta bị người ta phong ấn quá lâu gần như hồn phách đã tan biến hết, bây giờ thực lực vô cùng nhỏ bé, chỉ có thể mượn nhờ bất hủ kiếm ý của ngươi để duy trì một tia hồn phách này. chỉ khi nào kiếm ý của ngươi đại thành thì ta mới có đủ năng lực mà ra ngoài. Yên tâm ta là một người rất biết điều, ta sẽ giúp ngươi có thể đại thành kiếm ý coi như là trả công cho ngươi.

Vừa nói xong thi tiểu long liền ngủ say, mặc cho Diệp Thu làm cách nào cũng ko chịu dậy. Tuy nhiên hắn vẫn đang trong tình trạnh minh ngộ chưa thể tỉnh lại, Lúc tỉnh lại đã là 5 ngày sau.

Thân ảnh Lưu Thiền từ từ hiện ra trong đại điện, dùng ánh mắt như sao sáng đánh giá Diệp Thu, một luồng sáng đỏ từ ngón tay Lưu Thiền đi thẳng vào mi tâm Diệp Thu. Rất nhanh Lưu Thiền thu tay lại, mỉm cười uống rựu rồi nói:

- Xem ra không lãnh hội được Đại Thiết tắc nào, nhưng ngươi cũng đừng lo Minh ngộ chỉ là con đường ngắn nhất để có thể có được đại thiết tắc thôi, vẫn còn một cách khác chính là học được các loại thiết tắc nhỏ hơn từ đó tổ hợp lại thành đại thiết tắc.

Diệp Thu khuôn mặt mệt mỏi, lộ ra một phần thất vọng thì tiểu long lại cười nói, giọng điệu châm chọc.

- Tiểu Diệp Thu yên tâm, có hỗn độn thần long ta đây chuyện ngươi lãnh hội thiết tắc dễ như ăn cơm uống nước.

Lưu thiền đương nhiên là không nghe thấy lời tiểu long, lão kêu thư đồng lấy yêu thú phi hành đưa Diệp Thu về đình viện nghĩ ngơi và không quên căn dặn hắn ngày mai phải đến để học tập. Diệp Thu trên lưng yêu thú nhắm mắt dưỡng thần liền chạy vào não hải hỏi tiểu long:

- Ngươi nói có cách giúp ta hoàn thành đại thành kiếm ý và lĩnh hội 7 đại thiết tắc, ngươi có thể nói cho ta biết nên bắt đầu từ đâu không.

Tiểu Long đan bay lượn mượn ánh mắt Diệp Thu nhìn ngắm thế giới bên ngoài, khuôn mặt lười nhác nói.

- Ta chỉ còn một tia hồn phách, trì nhớ cũng suy giảm ta tạm thời không biết cách nhưng đôi lúc nếu như gặp được những vật dụng, khung cảnh, gì đó thân quen thì ta có thể khôi phục lại trí nhớ về những thứ ấy bảo đảm có thê giúp ngươi rất nhiều. Tuy nhiên có lãnh hội được hay không chính là do bản thân ngươi. hahaha cái gì do chính ngươi làm ra thì mới đáng quý và lâu bền chứ.

Diệp Thu như hiểu ra điều gì đó, lúc đầu hắn còn hơi thất vọng nhưng sau đó liền hiểu ra, có sư phụ tốt, hay có yêu nghiệt tiểu long này giúp đỡ cũng chỉ là ngoại viện. có thành công hay không chính là phải xem vào bản thân hắn thể hiện như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.