Editor: Trà sữa trà xanh
Đối mặt với thái độ cay nghiệt lạnh lùng kiêu ngạo của Trịnh Tú Doanh, đây là lần đầu tiên Thẩm Giai Liên chịu nhục nhã như vậy. Cô căm hận cắn răng, đôi tay nắm lại thật chặt, móng tay tinh xảo được chăm sóc kỹ lưỡng hung hăng bấm vào trong lòng bàn tay mịn màng.
Thẩm Giai Liên nhìn bóng lưng Trịnh Tú Doanh rời đi, trong lòng không rõ cảm giác gì, rõ ràng nếu cô muốn vào Cố Gia trở thành vợ của Cố Hạo Thần nhất định phải qua cửa ải của mẹ Cố. Nhưng ánh mắt mẹ Cố cao ngạo lại bắt bẻ như vậy, biết người phụ nữ mới loạt vào mắt bà. Cô đã không thể, huống chi là Lâm Tĩnh Hảo. Nghĩ đến đây, lòng của cô hơi tốt hơn chút. Chỉ là cô sẽ không lùi bước, chỉ cần có thể lấy được thiện cảm từ mẹ Cố thì cô sẽ có cơ hội thay thế Lâm Tĩnh Hảo ở bên cạnh Cố Hạo Thần.
Hôm nay Cố Hạo Thần phá lệ cực kỳ ôn hòa với cô, cô tin tưởng chỉ cần cô đủ cố gắng sẽ có thể lấy được trái tim của Cố Hạo Thần. Đến lúc đó cô nhất định sẽ khiến Lâm Tĩnh Hảo khóc chết. Nhưng cô lại không nghĩ tới Cố Hạo Thần đã thay nàng đào một cái hố, chỉ cần cô nhảy vào sẽ tan xương nát thịt ngay.
"Giai Giai, sao đi lấy trái cây lâu như vậy? Món ăn đã đưa lên hết rồi." Không biết từ lúc nào Cao Minh Tông đã đi tới bên người Thẩm Giai Liên, lại phát hiện cô đang ngẩn người, "Em sao vậy?"
"Em......Em bị gì?" Thẩm Giai Liên khôi phục thái độ bình thường, bưng trái cây lên đi qua Cao Minh Tông, một mình đi lên lầu.
Cao Minh Tông cảm thấy cô có gì đó khác lạ, nhưng không nói ra được. Cuối cùng không suy nghĩ nhiều đi theo cô lên lầu. Bữa cơm này Thẩm Giai Liên ăn trong tâm trạng bồng bềnh, đã sớm ảo tưởng đến cảnh tượng cô thu phục được mẹ Cố, sống hạnh phúc với Cố Hạo Thần.
Ăn cơm xong trở về, Cao Minh Tông trực tiếp lái xe trở về chỗ ở của mình: "Giai Giai, xuống xe."
"Hôm nay em mệt muốn chết, em muốn trở về nghỉ ngơi thật tốt." Thẩm Giai Liên lại ngồi bất động trong xe, hiện tại trong lòng của cô chỉ có Cố Hạo Thần, cho nên không thoải mái khi ở cạnh Cao Minh Tông quá lâu.
"Hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta, anh còn chuẩn bị ăn mừng với em mà, đi lên xem một chút thôi." Cao Minh Tông dụ dỗ cô.
"Em thật sự rất mệt mỏi. Ngày mai mình ăn mừng cũng được mà." Thẩm Giai Liên hơi không vui nhíu mày lại, đáy mắt thoáng qua một tia khó chịu.
Nếu như cô muốn lấy lòng mẹ Cố, bắt đầu từ bây giờ cô nhất định phải vạch rõ quan hệ với Cao Minh Tông. Cửa nhà Cố Gia cao như vậy nhất định chú trọng xuất thân trong sạch, quan hệ đơn giản, cho nên cô tuyệt đối không thể bởi vì Cao Minh Tông mà làm hư kế hoạch tiến vào Cố gia của mình. Anh vốn là con cờ để cô trả thù Lâm Tĩnh Hảo, cô đã sử dụng anh đả kích Lâm Tĩnh Hảo, mục đích của cô đã đạt. Bỏ đi cũng không đáng tiếc, dù sao Cố Hạo Thần còn ưu tú hơn.
Cô nhất định phải đánh bại Lâm Tĩnh Hảo, nhất định phải giành được sự yêu thích của mẹ Cố trước cô ta, nhất định phải không chừa thủ đoạn nào ở bên cạnh Cố Hạo Thần. Cố Hạo Thần vốn là thuộc về cô!
"Giai Giai, nhưng hôm nay mới là ngày kỷ niệm của chúng ta." Cao Minh Tông đưa tay nắm tay nhỏ bé của cô, lại bị cô vô ý né tránh, "Em biết anh cũng mệt mỏi rồi, anh nghỉ ngơi trước đi. Em sẽ tự gọi xe trở về."
Sau đó Thẩm Giai Liên tự mình mở cửa xe ra, xuống xe, Cao Minh Tông nhanh chóng xuống xe chặn lại đường đi của cô: "Giai Giai, em làm sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào không?" Không phải hôm nay cô và anh hẹn nhau ăn mừng sao? Tại sao lại trở nên lạnh lùng như vậy?
"Em chỉ muốn trở về nghỉ ngơi, xin tránh ra." Thẩm Giai Liên nhíu mày.
"Ở chỗ của anh cũng có thể nghỉ ngơi tốt." Cao Minh Tông tiến lên một bước, kiên trì ôm lấy cô, Thẩm Giai Liên bị anh thình lình ôm kiểu công chúa làm kinh sợ nhảy dựng, nhưng lại không dám giãy giụa, sợ té xuống, không thể làm gì khác hơn là lấy tay đánh lồng ngực của anh, "Cao Minh Tông, anh làm cái gì vậy, mau buông em xuống, nếu không em sẽ tức giận!"
"Giai Giai, em biết không? Em tức giận rất đẹp." Cao Minh Tông ôm cô vào thang máy, nhấn nút lên thẳng lầu của anh.
Anh lưu loát mở cửa, đóng cửa, cho đến khi ôm cô đến trong phòng ngủ, đặt cô lên giường, cả người đè lên người cô. Bàn tay có chút suồng sã xoa nắn cơ thể mềm mại của cô.
"Cao Minh Tông, anh dừng tay ngay! Đừng đụng vào em!" Thẩm Giai Liên chỉ cảm thấy ghét.
"Giai Giai, anh sẽ khiến em vui sướng." Cao Minh Tông nghiêng người hôn cô, cô lại dùng sức quay đầu tránh né nụ hôn của anh. Cự tuyệt khiến trong lòng Cao Minh Tông rất khó chịu, sắc mặt nhăn nhó, "Giai Giai, em quên chúng ta ở cạnh nhau rất vui sao? Em nói chỉ có anh mới có thể khiến em hạnh phúc không phải sao? Em nói em có thể em có thể tốt hơn Lâm Tĩnh Hảo mà? Chẳng lẽ em đang nói dối anh sao?"
"Em..... Em chỉ là có chút không thoải mái, không muốn mà thôi." Cô thay đổi chút thái độ, nhu hòa hơn tí, dù sao bây giờ còn chưa thể chia tay với anh, nhất định phải tìm lấy cớ tốt, về sau mới không gặp phiền toái.
"Em khó chịu chỗ nào?" Cao Minh Tông vừa nghe cô nói cơ thể khó chịu, thái độ liền dịu đi, quan tâm cô.
"Chắc em bị trúng gió, nên nhức đầu." Thẩm Giai Liên giơ tay lên xoa trán, bày ra dáng vẻ rất không thoải mái.
"Vậy uống thuốc đi." Cao Minh Tông lấy thuốc dự phòng trong nhà ra đưa cho cô, còn săn sóc rót một ly nước thổi nguội cho cô.
"Em ngủ một lát liền khỏe thôi." Thẩm Giai Liên không phải nhức đầu thật, làm sao có thể uống thuốc, "Minh Tông, nếu không anh đến phòng khách nghỉ ngơi đi. Hôm nay em muốn ngủ một mình, được không? Chuyện này hôm nào không được?"
Cô khẽ làm nũng, muốn lừa Cao Minh Tông. Nhưng trong lòng Cao Minh Tông không tính bỏ qua như vậy. Bởi vì trong lòng đã dâng lên một tia lo lắng.
"Giai Giai, vui vẻ xong em sẽ hết đau." Cao Minh Tông không hề từ bỏ, bàn tay lướt qua những đường cong trên người cô, phần khát vọng trong ngực cần được giải toả.
"Cao Minh Tông, em thật sự không muốn."
"Em sẽ muốn." Anh một tay cố định đầu của cô, khiến cô không trốn tránh được, hôn lên môi của cô, hung hăng triền miên.
Trời sanh phụ nữ và đàn ông tồn tại sự chênh lệch, nên Thẩm Giai Liên không cách nào chống cự sự xâm lấn của anh. Anh dịu dàng hôn, anh cuồng dã chiếm đoạt, anh đòi lấy không ngừng, mỗi một động tác của anh đều chiếm cứ nơi yếu ớt mẫn cảm của cô, khiến cô không cách nào cự tuyệt sự ăn khớp tốt đẹp giữa nam và nữ, chỉ có thể hoàn toàn thả lỏng cơ thể hưởng thụ, cùng trầm luân, cơ thể cùng ý thức không nhất trí.
Mà sau khi Cố Hạo Thần rời khỏi khách sạn Cảnh Trân cảm thấy tâm tình lúc này không tệ, có thể mượn ta tay mẹ mình diệt trừ con ruồi chướng mắt là Thẩm Giai Liên. Đúng là đã quá cân nhắc cho cô ta. Mẹ của anh không tùy tiện ra tay, nếu không phải anh đặc biệt "dịu dàng" cùng "quan tâm" cô, Trịnh Tú Doanh sẽ không để ý cô ta. Cô ta còn phải cảm ơn anh, dù sao không phải ai cũng có thể gặp mặt một lần hoặc là nói chuyện với mẹ anh. Cô ta nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Mặt khác của thiên sứ chính là ác ma, trong xương tủy của Cố Hạo Thần chảy nửa dòng máu thuộc về Trịnh Tú Doanh, dĩ nhiên không phải là người dễ chọc. Chỉ là anh không muốn tay nhiễm thứ không sạch sẽ mà thôi. Mà anh cho Thẩm Giai Liên cơ hội lần nữa, nhưng cô lại không quý trọng. Đây là chính cô tự bức mình vào đường cùng.
Mà Trịnh Tú Lệ đi trước lấy xe đã đứng đợi ở ngoài cửa, giao chìa khóa xe cho Cố Hạo Thần, nhỏ giọng dặn dò: "Dì vẫn là câu nói kia, có gì thì nói với mẹ con, đối nghịch mẹ con thì không có lợi cho con đâu. Bà ấy là mẹ của con, con là con trai của bà ấy, giữa mẹ con không có mâu thuẫn. Dì tin là bà ấy rất yêu con, dù sao con là đứa con trai duy nhất của bà ấy."
"Dì nhỏ, con biết." Cố Hạo Thần nhận lấy chìa khóa xe của mình giữ trong lòng bàn tay, "Vậy con đi trước, dì lái xe cẩn thận."
"Tốt." Trịnh Tú Lệ chuyển sang chị gái của mình là Trịnh Tú Doanh, "Chị, hôm nay chị đến nhà em hay là nhà của A Thần?"
"Chỗ nhỏ hẹp của em chị ở không quen." Trịnh Tú Doanh vẫn duy trì phong thái cao quý không ai sánh bằng."Chị quen ở quán rượu."
"Tốt." Trịnh Tú Lệ không so đo với bà, cũng không tức giận, "Vậy em đi trước đây." Cô liền lên chiếc xe hơi bình thường của mình, rời đi.
Cố Hạo Thần lên xe, Trịnh Tú Doanh cũng ngồi lên, ngồi vào ghế sau. Xe chạy vào đường lớn, ban đêm ánh đèn lóng lánh sáng chói nở rộ trong bóng đêm.
Trịnh Tú Doanh nhìn ánh sáng chói lóa ngoài của sổ, thưởng thức hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "A Thần, biết mẹ kỳ vọng gì ở con không?"
"Mẹ đã dạy con hơn hai mươi năm, con muốn quên cũng không quên được." Cố Hạo Thần có chút tự giễu cười một tiếng, ánh mắt rơi vào phía trước, nói thầm, "Con là con của Cố Gia, rất vinh dự, vinh dự của Cố gia càng cần con kế thừa và phát triển, cho nên càng yêu cầu con phải nghiêm khắc với chính mình, cho dù là sự nghiệp hay hôn nhân đều phải nghiêm túc, không thể tuỳ tiện."
"Rất tốt." Trịnh Tú Doanh rất hài lòng câu trả lời của con trai, "Vậy con nói cho mẹ biết, hôm nay người phụ nữ kia chính là người khiến con không thể rời khỏi Hải Thành, là nguyên nhân không trở về Bắc Kinh sao?"
Cố Hạo Thần chờ đợi chính là lời chất vấn của mẹ, đúng lúc có thể đẩy Thẩm Giai Liên tới trước mắt của mẹ, có lẽ chỉ có thể che mờ mắt mẹ nhất thời, nhưng tốt hơn là khiến Lâm Tĩnh Hảo bị mẹ để mắt tới. Thẩm Giai Liên trở thành dê con thay mặt nhận tội, đúng lúc có thể lẫn lộn tầm mắt của mẹ: "Mẹ, chúng con chỉ là bạn học mà thôi, mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá."
Cố Hạo Thần càng nói thật nhẹ nhàng, nhưng nghe vào trong lỗ tai Trịnh Tú Doanh cực kỳ có uy lực. Có lúc con người sẽ sinh ra ảo giác. Đương nhiên Trịnh Tú Doanh cũng không tin lời nói của Cố Hạo Thần: "Mặc kệ các con là quan hệ ra sao, nếu như con thông minh thì chủ động rời khỏi người phụ nữ kia. Đây là cơ hội mẹ cho con, đây là do con là con trai của mẹ, nếu là người khác căn bản không có vậy đâu. Con đừng đợi đến lúc mẹ không có kiên nhẫn tìm cô ta, như vậy đến lúc đó người khó chịu chính là cô ta. Mẹ tin rằng con không muốn cô ta khó chịu phải không?"
"Mẹ, đừng đi tìm cô ấy, không cần thiết đâu, con và cô ấy không có quan hệ gì." Cố Hạo Thần giải thích một lần nữa, nhưng Trịnh Tú Doanh vẫn chưa tin sẽ đơn giản như vậy. Con trai của bà không phải là người tùy tiện đối xử tốt với người phụ nữ nào. Nếu không phải có ý nghĩa với nó sao nó lại có thể quan tâm như vậy.
"Con không cần giải thích, chỉ cần làm theo mẹ là được." Trịnh Tú Doanh thu hồi ánh mắt ngoài cửa xe, rủ thấp lông mi xuống, nhắm mắt, giống như là đang nghỉ ngơi, thật ra thì trong lòng đã sớm có an bài.
Cố Hạo Thần thông qua kính chiếu hậu thấy mẹ dựa vào ghế ngồi nghỉ ngơi, biết bà không muốn tốn nhiều miệng lưỡi trong vấn đề này. Nhưng có điều anh rất xác định, mẹ đã coi Thẩm Giai Liên là cái đinh trong mắt, rất muốn nhanh chóng diệt trừ.
Cố Hạo Thần đưa Trịnh Tú Doanh đến khách sạn Triệu Hào, không dừng lại lâu liền cáo từ rời đi. Khi Cố Hạo Thần rời đi Trịnh Tú Doanh liền cầm lên điện thoại di động gọi một cú điện thoại ra ngoài: "Giúp tôi điều tra một người phụ nữ tên là Thẩm Giai Liên, điều tra tất cả chuyện từ nhỏ đến lớn, càng tỉ mỉ càng tốt, còn có ngày mai nếu Thần Thiếu chưa trở về Bắc Kinh thì hẹn bà ấy buổi trưa ra ngoài uống trà, tôi có rất nhiều lời muốn nói với bà ấy."
Thẩm Giai Liên phải không? Bà không cho phép người phụ nữ như vậy vào Cố Gia.
Bởi vì sự kiện Cao Minh Tông và Lâm Tĩnh Hảo chia tay khiến Lâm gia không có tâm tư ăn tối, cho nên sửa soạn muốn trở về chỗ ở của Lâm Tĩnh Hảo.
Về đến nhà, Thu Vân rất mệt mỏi, sắc mặt ảm đạm.
Trong lòng Lâm Tĩnh Hảo cũng rất khó chịu, là do cô không xử lí tốt chuyện tình cảm khiến cha mẹ và em gái bị tổn thương. Cô không thể đùn đẩy trách nhiệm được.
"Mẹ, con biết trong lòng mẹ khó chịu. Mẹ có lời gì thì nói ra, đừng giấu ở trong lòng, mẹ nói gì con đều nghe." Tĩnh Hảo đi đến trước mặt mẹ ngồi xổm xuống, nắm chặt tay Thu Vân, ngước khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo nhìn bà.
"Tĩnh nhi, thật xin lỗi, mẹ đã đánh con. Chỗ này rất đau phải không?" Bây giờ Thu Vân tỉnh táo lại hối hận không kịp, nước mắt xoay một vòng trong hốc mắt, đau lòng giơ tay lên lau gương mặt con gái, trên mặt cô còn lưu lại dấu tay nhàn nhạt của bà.
"Mẹ, con không đau. Chỉ cần mẹ đừng đau lòng khó chịu nữa, con sẽ không đau." Lâm Tĩnh Hảo liều mạng lắc đầu phủ nhận, tay của cô che trên mu bàn tay Thu Vân, để mặt cô dán chặt lòng bàn tay mẹ, lệ nóng giống như là nước triều mãnh liệt ngập trong con ngươi.
Thu Vân bất đắc dĩ thở dài một cái, càng đau lòng trước con gái hiếu thuận: "Mẹ vẫn hi vọng con và Minh Tông, dù sao mẹ cũng biết gốc biết rễ nhà cậu ta, nghĩ tới hai người lớn Cao gia coi con mình như con gái ruột, quan trọng nhất là Minh Tông rất tốt với con. Chúng ta không cầu con giàu có, chỉ muốn có một người đối xử tốt với con, hạnh phúc cả đời. Thật không nghĩ đến chuyến đi vui vẻ lần này của chúng ta, lại nghe tin các con đã chia tay, hơn nữa lỗi còn ở con. Mẹ cảm thấy mẹ dạy con không tốt, con làm mất mặt Lâm gia, nên tức giận công tâm, nhất thời mất trí mới đánh con. Con đừng hận mẹ."
"Mẹ, con không có. Con biết mẹ là vì tốt cho con."Giọng nói Lâm Tĩnh Hảo nghẹn ngào, nước mắt theo khóe mắt chảy xuôi.
"Mẹ không tốt, mẹ không tin tưởng con, còn đánh con." Trong mắt Thu Vân hiện lên màn nước, rất là tự trách, "Con nói mẹ làm sao lại đánh con? Tại sao mẹ có thể không tin cách làm người của con, đi tin tưởng Minh Tông? Nhưng Tĩnh nhi, tấm hình kia mẹ không cách nào tin con. Trong lòng mẹ rất khó chịu."
"Mẹ, con biết rõ mẹ không bao che điều xấu, con rất tự hào khi có người mẹ mẫu mực như vậy." Lâm Tĩnh Hảo giơ tay lên lau nước mắt chảy đến cằm, cố gắng giương khuôn mặt tươi cười lên, "Mẹ, mẹ đừng khó chịu. Chia tay với Cao Minh Tông là bởi vì con đã thấy rõ cách làm người của anh ta, mặc dù con cũng không tin anh ta sẽ biến thành như vậy, nhưng chuyện chính là như vậy, con đã đón nhận nó. Mẹ, mẹ hãy nghe con, con sẽ từ từ nói cho mẹ biết......"
Sau đó Lâm Tĩnh Hảo nói qua một lần nguyên nhân chia tay của hai người cho người nhà nghe. Thu Vân, Lâm Dân Khai cùng Lâm Tĩnh Thu lẳng lặng lắng nghe, nghe xong Lâm Tĩnh Thu phẫn nộ nói: "Mẹ, mẹ xem con nói chị không phải là người như thế mà, là anh Cao quá vô sỉ, còn có người phụ nữ tên Thẩm Giai Liên gì đó, tại sao có thể âm hiểm như thế? Bọn họ nhất định sẽ chịu báo ứng. Anh Cao mất chị, về sau nhất định sẽ hối hận đến chết, khi đó chúng ta ngàn vạn lần không được mềm lòng tha thứ cho anh ta."
"Minh Tông tại sao nó lại có thể hồ đồ như vậy?" Lâm Dân Khai rất đau đớn.
"Cậu ta hồ đồ là bởi vì cậu ta không đánh bóng hai mắt của mình, do cậu ta không có đầu óc, bị một người phụ nữ như vậy lừa gạt." Thu Vân nắm chặt tay của con gái, bởi vì tức giận và tự trách cho nên khổ sở tay phát run.
"Mẹ, không cần bởi vì dạng người này mà khổ sở rối rắm, anh ta không đáng giá, bởi vì anh ta không có quan hệ gì với chúng ta nữa." Lâm Tĩnh Hảo nhẹ nhàng vuốt tay của mẹ, an ủi tâm tình của bà, "Khi anh ta biết rõ chân tướng, chính là lúc anh ta không thể đứng dậy được, đến lúc đó anh ta sẽ chậm rãi nhấm nháp thống khổ. Những thứ này không cần chúng ta quan tâm. Ánh mắt của người khác chúng ta không thay đổi được, có thể thay đổi chính là tâm tình của chúng ta. Chúng ta phải sống hạnh phúc vui vẻ với nhau, cái này quan trọng nhất."
"Đúng. Người một nhà ở chung một chỗ vui vẻ mới là quan trọng nhất." Thu Vân đồng ý gật đầu, rốt cuộc đã thống suốt tâm tình, nở nụ cười.
Lâm Dân Khai ngồi cạnh vợ ôm lấy vai của bà, Lâm Tĩnh Thu và Lâm Tĩnh Hảo cũng ngồi chồm hổm bên người cha mẹ, người một nhà nở nụ cười còn chói mắt hơn so với ngôi sao trên bầu trời đêm.
Giằng co một đêm, không ăn cơm nên bụng đói mà bắt đầu kêu gào....
"Đều là mẹ không tốt, cả nhà còn chưa ăn cơm, bây giờ nghĩ lại thật là đáng tiếc. Món ăn ngon như vậy là lần đầu tiên mẹ nhìn thấy." Thu Vân khôi phục trạng thái nói đùa thường ngày, "Lãng phí thức ăn là có tội đó."
"Mẹ, chỉ cần mẹ muốn ăn, lúc nào chúng ta cũng có thể đi." Lâm Tĩnh Hảo bị vẻ mặt của mẹ làm cho tức cười, "Mẹ đừng như vậy."
"Tĩnh nhi, mẹ thấy những món ăn kia đều rất tinh xảo, phong cảnh cũng rất xinh đẹp, ở nơi đó ăn cơm nhất định rất đắt chứ?" Lâm Dân Khai nói.
"Cha, mẹ, con gái của cha mẹ dẫn cả nhà vào đó ăn cơm là bình thường thôi, đừng có xem nhẹ con gái." Lâm Tĩnh Hảo nắm tay cha mẹ, "Cha mẹ ở chỗ này chơi vui vẻ, trước khi trở về nhà con nhất định sẽ dẫn cả nhà đi ăn nữa."
Thu Vân và Lâm Dân Khai nghe con gái nói nhìn nhau cười một tiếng: "Tĩnh nhi, lần này cha mẹ tới sẽ không về nữa."
"Không đi?" Lâm Tĩnh Hảo không hiểu nhíu mày.
"Chẳng lẽ con muốn đuổi chúng ta đi?" Thu Vân nhướng mày.
"Mẹ, làm sao có thể chứ? Con đương nhiên ước gì cha mẹ ở lại, nhưng công việc của cha mẹ thì làm thế nào?" Lâm Tĩnh Hảo lo lắng chính là cái này, "Hai người không thể vì con mà làm trễ nãi công việc."
"Chị, cha bởi vì nguyên nhân công việc mà điều đến nơi này, mẹ từ chức đi theo cha tới đây chuẩn bị làm bà nội trợ chăm sóc cả nhà ta, mà em đúng lúc đến đây tìm việc làm. Như vậy người một nhà chúng ta có thể vui vẻ sống với nhau rồi." Lâm Tĩnh Thu kéo cánh tay chị gái nói: "Chị, chị có vui không?"
"Có thật không?" Lâm Tĩnh Hảo không thể tin tưởng niềm vui này, "Vậy thì tốt quá, cha, mẹ, Thu Nhi, con yêu mọi người."
"Tốt lắm, bây giờ mẹ sẽ đi nấu gì đó để bù đắp dạ dày cho cả nhà." Thu Vân nói xong liền vào phòng bếp, "Tĩnh nhi, trong tủ lạnh có cái gì ăn không?"
Lâm Tĩnh Hảo đi vào cùng bà, khi thấy Thu Vân mở tủ lạnh ra, bên trong trừ trứng gà cũng chỉ có chút rau cải cùng trứng gà, cơ hồ không có đồ gì. "Mẹ, trong ngăn kéo có mì sợi, có thể ăn tạm mì vậy." Bình thường cô làm thêm giờ bữa ăn tối thường tự giải quyết trong văn phòng, có lúc ăn cơm bên nhà Cao Minh Tông, cho nên trong nhà không có nhiều nguyên liệu nấu ăn.
"Con xem con chăm sóc mình thế nào, không có món ăn nào." Thu Vân nhìn tủ lạnh trống không mà đau lòng cho con gái, lại nghĩ đến mình kích động đánh con gái một bạt tai, lại đau lòng nữa, "Về sau mẹ nhất định nuôi con trắng trẻo mập mạp."
"Mẹ, nếu thật như vậy, con gái mẹ sẽ không có ai muốn." Lâm Tĩnh Hảo giúp mẹ lấy cà chua và trứng gà ra, "Chúng ta làm mì sợi đi."
Thu Vân gật đầu, đổ nước vào trong nồi rồi đun nóng, sau đó chiên trứng gà, Lâm Tĩnh Hảo thì cắt cà chua. Hai d[d[lqd mẹ con hợp tác nấu mì trứng cà chua, mỗi người một chén, mùi thơm bốn phía.
Người một nhà ngồi vây quanh trên bàn ăn vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên, cái này còn ngon hơn những món ăn mỹ vị kia.