Edit: Hangbaobinh
Bỗng dưng, đôi mắt Lâm Tĩnh Hảo trong nháy mắt to ra, không thể tin được nhìn chằm chằm gương mặt đang tươi cười của Cố Hạo Thần như không có chuyện gì xảy ra, ngược lại mặt cô lại đỏ lên, rất là đỏ, đỏ đến mức giống như một trái dâu tây chín đỏ, cắn một miếng là nước sẽ chảy xuống, cực kỳ mê người.
“Bồi thường bằng thịt?” Lâm Tĩnh Hảo lắp bắp nói, ở trong trạng thát khiếp sơh thật là lâu.
“Nói trắng ra là lấy thân báo đáo.” Cố Hạo Thần vẫn như cũ nhíu mày đầy ác ý, “ Như thế nào?”
Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, cúi đầu nhìn lông mày nhìn anh, cực kỳ quẫn bách: “Cố Hạo Thần, làm sao anh có thể giở trò lưu manh như vậy được.”
“Tức giận?” Anh thấy sắc mặt của cô không có tốt, không thể làm gì khác hơn là chọc cười, “Tôi chỉ đùa với cô thôi.” Xem ra anh đã hù được cô. Thật ra thì anh rất muốn đẩy ngã cô ra rồi ăn cô sạch sành sanh sau đó sẽ dán nhãn riêng của anh, nhưng cô thật giống như một con thỏ trắng đáng yêu đang hoảng sợ, anh không dám làm.
“Trừ việc dùng phương thức này để trả nhân tình của anh vậy thì anh thiếu cái gì?” Cô cũng cảm thấy Cố Hạo Thần không phải là một người thiếu tiền, tiền, đối với anh mà nói thì không thể hấp dẫn anh, “Anh nói đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh thực hiện.” Thứ mà anh thiết nhật định không phải là cái gì bình thường, sẽ không thể dễ dàng thực hiện được, cho nên cô ôm một quyết tâm lớn nhất để giúp anh làm bằng được.
Cố Hạo Thần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, gương mặt tinh xảo của cô bởi vì sự kiên định này mà càng thêm xinh đẹp, đôi mắt cũng giống như ngôi sao sáng chói. Cô có thể có ý định vì chính mình mà nỗ lực, anh đã nhìn thấy rồi, trong lòng cũng không ngừng tràn ra những tia ấm áp.
“Tôi thiếu một người bạn gái.” Anh nắm lấy bả vai mảnh mai của cô ngón tay vuốt ve trên da thịt mịn màng của cô, đôi mắt như một cái đầm trong suốt, giống như trên đời này chỉ có một con suốt này, càm biểu hiện rõ ràng khát vọng của anh ra, giống như anh đang tỏ tình với cô vậy.
“Làm sao anh có thể thiếu bạn gái được......” Đôi mắt của Lâm Tĩnh Hảo đầy hoảng hốt, ánh mắt không biết nên nhìn về hướng nào, chỉ vì áp lực đầy mạnh mẽ của anh mà làm cho cô không cách nào bỏ qua sự hiện diện của anh.
Anh anh tuấn lịch sự đầy mê người như vậy, tuổi trẻ tài cao, khí độ bất phàm, có thân phận cao quý như vậy..... Chỉ cần tùy tiện một điều kiện ưu tú cũng có thể hấp dẫn được phụ nữ, như thế nào lại không có bạn gái, sợ là những người phụ nữ kia lại lần lượt từng người một theo đuổi anh.
“Gương mặt của em đỏ ửng lên rất đẹp.”Anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
“Anh có thể có một thái độ nghiêng túc một chút được không? Đừng nói đùa với tôi được không.” Lâm Tĩnh Hảo đưa tay đẩy tay anh ra, thế nhưng anh lại tăng thêm lực lên tay, “Tôi rất nghiêm túc cùng em nói chuyện này. Tôi chưa bao giờ nghiêm túc với những cô gái đến gần tôi, tôi cũng sẽ không vui đùa với những cô gái đó, cho nên đên sbaay giờ tôi vẫn còn độc thân. Tĩnh hảo, tôi thật sự thiếu một người bạn gái.”
Lâm Tĩnh Hảo nghiêm túc nhìn anh, rất nghiêm túc nói: “Tôi sẽ giới thiệu cho anh một cô gái thật tốt.”
Lời nói giống như một chậu nước lạnh, đổ lên cái đầu đang nóng hầm hập của Cố Hạo Thần, trong nháy mắt giống như có rất nhiều khói trắng bay lên. Anh giống như bị hóa đá, yên tĩnh, không nhúc nhích được, chỉ có đôi mắt âm u không có một tia sáng cùng độ ấm nào, như vô số vòng xoáy màu đen đang xoay tròn.
“Em – nói – cái – gì?” Một hồi lâu anh mới chậm rãi buông cô ra ánh mắt nhuốm màu đau thương, còn không thể tin được nhưng lời cô vừa nói.
“ Tôi nói sẽ giới thiệu cho anh một người bạn gái, đồng nghiệp cùng công ty với tôi cũng là bạn tốt của tôi Đường Hi, hôm sinh nhật tôi anh cũng đã gặp cô ấy rồi. cô ấy đẹp lại rất lương thiện, đã giúp tôi rất nhiều, hai người có thể thứ ở chưng mới nhau xem, cô ấy nhất định sẽ là một người bạn gái tốt -” Lâm Tĩnh Hảo nói rất nhiều chuyện tốt về Đường Hi, cũng dừng lại lúc Cố Hạo Thần đột nhiên buông cánh tay cô ra.
Cả người Cố Hạo Thần ngồi lại ghế xe, dựa vào lưng ghế, đôi mắt khép hờ đầy u ám, đầu hơi ngước lên, chân mày nhíu chặt, ngay cả yết hầu cũng chuyển động rất khó khăn, giống như có một cái gì đó rất khổ sở khó có thể nói ra miệng.
Nhìn bộ dáng khó khăn của anh, bất giác hàng lông mày của Lâm Tĩnh Hảo cũng nhíu lại mà không biết, hàm răng trắng như tuyết khẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng, giống như bị lây nhiễm cảm xúc, đáy lòng khẽ xiết chặt: “Anh làm sao vậy?”
“Đã nhiều làm như vậy, tâm tư của tôi đối với em mà em không có hiểu sao?” Giọng nói của Cố Hạo Thần khàn khàn, anh cho rằng cô có thể hiểu được tâm tư của anh, không nghĩ rằng cô sẽ làm người mai mối, muốn đẩy anh đang ở bên cạnh cô ra sao? Đẩy tới ngực của một cô gái khác, cô một chút cũng không có quan tâm sao?
Lông mày của Lâm Tĩnh Hảo dày và dài, hơi hơi thu lại, yên tĩnh không nói lời nào: “......”
Lúc này gió thật lớn thổi đến, thổi tóc của Lâm Tĩnh Hảo bay lên, phủ lên gần gương mặt của Cố Hạo Thần.
Lâm Tĩnh Hảo đưa tay kéo mái tóc dài về thì đau đến mức kêu lên “A” một tiếng, nhìn kỹ lại, thì ra mái tóc dài của cô quấn vào cái cúc áo thú hai của anh, cô thử cúi xuống để gỡ ra, nhưng lại không gỡ được, giống như là đã rất rối.
“Em đừng cử động, để tôi gỡ cho.” Cố Hạo Thần cúi đầu gỡ tóc của cô đang quấn trên cái cúc áo, ngón tay của anh thon dài như ngọc tốt nhất, nhìn rất vui mắt.
Tình trạng hiện tại, Lâm Tĩnh Hảo đối mặt cùng với anh, gương mặt anh tuấn của anh gần trong gang tấc, ngay cả hô hấp cũng như quấn vào với nhau. Mùi hương hoa dành dành thơm ngát quanh quẩn ở bên mũi của anh, làm lay động tâm hồn con người.
Cô không thể không thừa nhận anh là một người đàn ông rất hấp dẫn, ngũ quan như được điêu khắc, mặt mày sắc bén, lòng đen của đôi mắt như vực sâu không thấy đáy, như được giấu diếm đi, lộ ra một tia sáng đầy cơ trí.
Chỉ thấy lông mày của anh nhíu chặt, cái trán rộng cũng rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng, vẫn như cũ không có gỡ ra được: “Em có mang theo một cái gì giống như cái kéo nhỏ không?”
“Anh muốn làm gì?” Mi tâm trắng noãn của cô nhíu lại, có một tia lo lắng, sợ anh sẽ cắt mái tóc dài của cô, đây chính là thành quả cô khổ cực giữ rất nhiều năm, ban đầu chỉ vì do Cao Minh Tông thích cô gái để mái tóc dài, cô cũng coi như vì người khác mà giữ. Mà bây giờ, để chỉ tăng thêm phiền muộn.
“Tóc quấn chặt quá, tôi định cắt cúc áo cho xong.” Anh nhìn ra trong tròng mắt của cô đầy lo lắng, “Tóc của em rất đẹp, tôi cũng không nhẫn tâm mà cắt nó, cúc áo có thể khâu lại, không có bất kỳ tổn thất nào.”
Anh duy trì sự bao dung trong lời nói làm cho nòng cô tràn đầy cảm giác cảm động cùng dịu dàng. Cô lấy từ trong túi ra một cái kéo nhỏ luôn mang theo mình rồi đưa cho anh. Thấy anh nhận lấy, tìm đúng chỗ, cắt một cái là xong. Tóc đen của cô bay lên, cúc áo không biết rơi đi đâu rồi.
Lâm Tĩnh Hảo khom lưng xuống, tìm một lúc lâu, cũng không có tìm thấy cái cúc áo đâu. Cô ngồi thẳng lên, đối mặt với Cố Hạo Thần, nói xinlooix: “Thật xin lỗi, tôi không tìm thấy cái cúc áo, nếu không thì để tôi mua một bộ quần áo khác đèn cho anh.....”
Tầm mắt của Cố Hạo Thần đi xuống, rơi vào đúng vùng ngực của cô, giọng nói kìm nén: “Tĩnh Hảo, nút áo của em bị bung.”
Bởi vì mới vừa rồi động tác tìm cúc áo cho anh của cô quá mạnh, nên nút áo của chiếc váy bị bung ra cũng không có biết, có thể thấy được chiếc áo nịt ngực màu trắng có viền ren ở bên trong, liền thấy được bộ ngực đầy đặn muột mà lộ ra ngoài.
Anh liếc mắt thấy được ngực của Lâm Tĩnh Hảo cũng phải là 36B, hơn nữa còn rất xinh đẹp, đường cong đầy mê người, điều này làm cho con ngươi của Cố Hạo Thần càng trở lên u ám, so với bầu trời đêm còn đen hơn phải đen như mực. Cổ họng của anh không tự chủ được chậm rãi chuyển động lên xuống. Cảnh xuân đẹp như vậy để cho Cố Hạo Thần nhìn thấy nhưng mà không được ăn, làm cho nội tâm rối rắm vô cùng.
Hết chương 29.