Kịch Bản

Chương 30




383L Nặc danh: 

Không có yêu đương

Lặp lại lần nữa, không có yêu đương.

Chân tướng của mọi việc chính là hôm đó tôi bất thình lình bị hội trưởng vạch trần thân phận, sau đấy lấy đại một cái cớ không ổn chút nào chạy mất dép trong ánh mắt hoang mang khó hiểu của mọi người tại hiện trường. Thế nên sự thay đổi nét mặt của người duy nhất hiểu chuyện trong cả đám là anh giai, tôi cũng không quay đầu lại xem.

Bởi vậy từ hôm đó cho tới tận bây giờ, tôi vẫn chưa gặp lại anh ấy. Càng đừng nói liên lạc qua di động, chắc mọi người không biết, hoặc là khó mà hiểu được, cho dù không chịu ánh mắt đánh giá của những người khác, tôi hiện tại thậm chí vẫn không có dũng cầm chiếc di động còn lại đăng nhập vào WeChat.

Chuyện đầu tiên tôi làm cái hôm đó sau khi về tới ký túc xá, chính là lấy cái di động cất dưới gối ra, nhét cả điện thoại và sim vào ngăn kéo bàn học khoá lại.

Chắc là tôi sẽ không bao giờ có dục vọng gắn cái sim kia vào máy lại đâu. Hơn nữa tôi đoán là anh giai có lẽ cũng chẳng muốn liên lạc với tôi, thậm chí là không muốn thấy tôi trong trường nữa là.

Chuyện duy nhất tôi thấy may mắn bây giờ chính là tôi với ảnh không sống cùng toà ký túc xá, cũng không phải sinh viên cùng khoa cùng ngành. Trường đại học to như vậy, nhiều sinh viên như vậy, nếu không phải trước đó tôi cố ý thực hiện những hành vi tiếp cận đối phương, chắc tỷ lệ để tôi ngẫu nhiên chạm mặt ảnh gần như bằng không rồi. 

Đương nhiên, bên cạnh trốn tránh và tỉnh táo lại, thật ra trong lòng tôi vẫn luôn do dự không chắc. Lại nói về chuyện giả làm con gái duy trì liên lạc WeChat với anh giai, người sai cũng chỉ có một mình tôi, còn anh ấy đơn thuần là người bị hại chẳng hay biết gì.

Cho nên tôi vẫn còn nợ ảnh một lời xin lỗi chính thức mới đúng. Có điều mỗi lần tôi trải chiếu chuẩn bị tốt cảm xúc trong lòng, rốt cuộc hạ được quyết tâm cầm di động lên bấm vào ảnh đại diện WeChat của anh giai, tôi đều hoàn toàn nhụt chí ngay sau một giây. 

Tôi nghi khả năng rất lớn là anh ấy đã block tôi rồi, tôi không muốn nhìn thấy bên cạnh tin nhắn của mình xuất hiện thông báo không gửi được. Cuối cùng chuyện xin lỗi này tôi cứ dây dưa lằng nhằng sợ trước sợ sau không giải quyết được.

Bởi vậy chuyện bạn cùng phòng nhờ tôi làm người mẫu cho chị gái ngành mỹ thuật tôi cũng chẳng đi. Cái này tôi không nhớ rõ có từng kể với mọi người chưa, tóm lại toàn bộ quá trình cũng hài hước vl luôn.  

Nghe nói từ đầu chị gái vốn hẹn bạn cùng phòng của tôi với bạn cùng phòng của anh giai, kết quả hai người này không biết lén cấu kết với nhau sau lưng tôi từ lúc nào, cả hai không hẹn mà cùng nhận lời chị gái, sau đó mỗi người đều dùng lý do hôm đó không có thời gian tìm tôi và anh giai nhờ giúp đỡ.  

Trước đó nghe nói anh giai cũng đi tôi còn rất vui mừng, nhưng mà bây giờ chỉ còn lại cảm giác xấu hổ và uể oải tràn trề. Cuối cùng tôi đành lấy một bữa lẩu đổi lại việc bạn cùng phòng đồng ý đến chỗ hẹn với chị gái giúp tôi. 

Nhưng có một chuyện cũng làm tôi khá bất ngờ. Hôm qua bạn cùng phòng đi ra ngoài, cả ngày tôi chỉ ở lỳ trong phòng, toàn bộ đầu óc mải lo tưởng tượng anh giai gặp bạn cùng phòng sẽ có biểu cảm gì, rồi sẽ nói chuyện gì, có khi nào vô tình nhắc đến tên tôi hay không. 

Kết quả lúc sẩm tối bạn cùng phòng đạp lên ánh nắng chiều hoàng hôn quay về, tôi lại nghe nó kể, anh giai cũng không tới chỗ hẹn, người đến cũng đổi thành bạn cùng phòng của anh ấy luôn. 

Anh giai đột nhiên có việc bận nên không đi hả? Hay là nghe nói tôi cũng đi, không muốn nhìn thấy tôi nên ảnh cũng không đi? 

Hai tiếng tiếp theo tôi chỉ luôn tự hỏi chuyện này trong lòng, cho dù đến lúc bị bạn cùng phòng kéo tới tiệm lẩu trên phố ẩm thực ngoài trường để mời nó ăn, tôi cũng vẫn tự hỏi vấn đề này. 

Thế nên thiếu chút nữa là tôi đã nhét thẳng trái ớt cay trên đầu đũa mới vớt từ chảo dầu đỏ lòm lên vào mũi mình.

Bạn cùng phòng cạn lời đẩy một ly bia lạnh tới trước mặt tôi, nói với tôi: “Không phải chỉ là thất tình thôi sao? Nhìn mày đi kìa.”

Tôi thuận tay nhận lấy ly bia ngửa đầu uống một ngụm, hơi mơ màng nhìn về phía nó: “Như tao cũng tính là thất tình hả?”

Bạn cùng phòng nghe vậy hơi khựng lại, lộ vẻ không dám tin: “Chẳng lẽ mày còn chưa từ bỏ? Tao tưởng đâu hôm nay mày nhờ tao đi giùm là đã định từ bỏ rồi.” 

Tôi uống thêm một ngụm bia, mồm miệng không rõ lời nhìn về phía bạn cùng phòng: “Chưa yêu nhau mà cũng coi như là thất tình hả?”

Bạn cùng phòng lại càng thêm cạn lời. 

Cuối cùng trong sự xúi giục của bạn cùng phòng tôi uống hết một cốc bia lạnh to tướng, trong lúc ăn lẩu không nhịn được ra khỏi quán đi WC.

Sau đó thì gặp anh giai ở WC gần quán lẩu. Thật ra cũng không thể nói là tình cờ gặp, vẫn là tôi nhìn thấy anh ấy trước, còn ảnh chưa kịp nhìn thấy tôi.

Chủ yếu vẫn phải quy vào công lao của người thiết kế WC, bồn rửa tay và gương nằm đối diện với cửa ra vào WC, lúc tôi đi vào chắc là anh giai vừa giải quyết xong nhu cầu sinh lý, đang cúi đầu khom lưng rửa tay trước gương, còn tôi liếc mắt một cái là đã nhận ra bộ dạng anh ấy từ trong gương rồi.

Kỳ thật cũng không thần kỳ như lời tôi nói đâu, nói đúng ra, tôi hẳn là nhận ra áo khoác thể thao màu đen mà anh ấy mặc. Trước đó từng thấy ảnh mặc rồi.

Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là bỏ đi, tôi không hề do dự xoay người qua chỗ khác, sau đó mới thoáng thả lỏng. 

Tôi chắc chắn anh giai tuyệt đối không thể chỉ nhìn bóng dáng mà nhận ra tôi, cho nên cực kỳ thả lỏng nhập vai người qua đường đi ra ngoài. 

Nhưng mà giây tiếp theo, tôi cảm giác được cổ áo mình bị thứ gì tóm lại. Tôi hoá đá tại chỗ, suy nghĩ một giây, với chiều cao của tôi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện cổ áo mắc vào then cửa khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, lúc này mới chậm rãi quay đầu nhìn thử xem, rốt cuộc là cái gì kéo tôi lại. 

Nói là động tác chậm rãi, chủ yếu vẫn vì sợ sau khi quay người sẽ không kịp đề phòng đối mặt với anh giai. 

Nhưng tôi cũng không có nhiều thời gian để chậm rãi quay người, cổ áo tôi bị xách lên, sau đó nhận thấy có một lực mạnh kéo cả người tôi vào bên trong. 

Lúc phục hồi tinh thần lại tôi đã bị kéo vào WC rồi, tiếng cửa WC bị dập thật mạnh truyền vào tai tôi. 

Ngón tay thon dài lúc nãy câu lấy cổ áo tôi cũng thuận thế tóm gáy tôi, khuôn mặt quen thuộc của anh giai gần trong  gang tấc, lông mày hơi nhăn lại, giọng nói trầm thấp bất mãn rồi lại lộ ra một chút gợi cảm rõ ràng  khó miêu tả: “Lần trước cậu hôn trộm tôi trong lều, tôi còn chưa đánh cậu đâu?”

384L Chị gái có gai: Chủ thớt à cậu hôn trộm anh giai hai lần cũng chưa bị đánh, đây chẳng lẽ còn không phải là tình yêu ư???

385L Anh giai có thiếu bạn trai không: Đây chẳng lẽ còn không phải là tình yêu ư???

386L Lộ ca thịnh thế mỹ nhan: Đây chẳng lẽ còn không phải là tình yêu ư???

387L Người kế thừa chủ nghĩa xã hội: Bản chất của nhân loại là gay. (đẩy mắt kính)

388L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: Tôi nói bảo sao đi lâu vậy mà chưa thấy về??? Thảm vẫn là bạn cùng phòng của chủ thớt thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.