Khuynh Thế Đích Nữ

Chương 24: Liên thủ




Mọi người nhìn qua Tô Khanh Lạc.

"Thần nữ khẩn cầu hoàng thượng tha cho tỷ tỷ một mạng. Tỷ tỷ cùng Quỳnh Phi nương nương không thù không oán, tội gì phải hạ độc Quỳnh Phi nương nương." Tô Khanh Lạc nhìn Hoàng thượng chịu nghe lời mình, tiếp tục nói: "Tỷ tỷ chưa bao giờ dùng ngải hương để làm túi hương, hôm nay túi hương này lại xuất hiện ở trên người của tỷ tỷ, nhất định là có người muốn hãm hại tỷ tỷ. Nếu như Hoàng thượng cứ như vậy giết tỷ tỷ, chẳng lẽ không phải để cho người hạ độc chân chính càng thêm hung hăng ngang ngược sao."

Tô Khê Nguyệt gật đầu liên tục, đầy rẫy mong chờ nhìn Tô Khanh Lạc, giờ phút này nàng không còn rảnh để suy nghĩ xem túi hương này sao lại đến trên người của mình, chỉ cầu Tô Khanh Lạc thật sự có thể cứu mình.

"Tại sao trẫm phải tin tưởng lời ngươi nói? Cho dù nàng ta không phải là người hạ độc, nhưng cũng do chính nàng ta hời hợt không đề phòng cho nên mới khiến cho kẻ ty tiện bỉ ổi nào đó được như ý, làm hại Quỳnh Phi bị như vậy, cũng thực quá ghê tởm!" Hoàng thượng tức giận nói, đang muốn vung tay áo sai người dẫn Tô Khê Nguyệt đi.

"Nếu như thần nữ có thể chữa lành khuôn mặt của Quỳnh Phi nương nương, thì kính xin Hoàng thượng tha cho tỷ tỷ không chết!" Tô Khanh Lạc quỳ ở trước mặt Hoàng thượng trịnh trọng nói.

Mọi người ở đây đều kinh ngạc không thôi, vị cô nương này có biết mình đang nói cái gì không vậy? Ngay cả Mậu thái y cũng nói không thể trị khỏi, nàng ta vậy mà lại nói ra lời này, nếu như không trị khỏi thì đây chính là tội càng thêm tội a!

"Thần nữ nguyện ý lấy việc chữa trị tốt khuôn mặt của Quỳnh Phi nương nương để đổi một mạng cho tỷ tỷ!" Tô Khanh Lạc gằn từng chữ nói.

Trên mặt của Hoàng thượng có chút do dự, Hoàng hậu thấy vậy, mở miệng khuyên nhủ: "Hoàng thượng, nếu như nàng ấy nói có thể chữa trị tốt cho Quỳnh Phi muội muội, thì cứ để cho nàng ấy thử một chút đi, nếu như chữa không tốt thì xử phạt cũng không muộn mà."

"Được! Chiếu theo mong muốn của ngươi, Trẫm thì cho ngươi thêm một cơ hội, nếu như ngươi chữa tốt khuôn mặt của Quỳnh Phi, trẫm tạm tha cho nàng ta không chết, nhưng nếu như ngươi chữa không tốt, các ngươi hãy chịu phạt cùng nhau đi!" Hoàng thượng gật đầu một cái, lạnh lùng trợn mắt nhìn Tô Khanh Lạc một cái, phất tay áo bỏ đi.

"Đa tạ hoàng thượng!" Tô Khanh Lạc khấu đầu tạ ơn.

Hoàng hậu nhìn bóng dáng rời đi của Hoàng thượng, khẽ thở dài một cái: "Đã như vậy, Tô cô nương, sau khi bữa tiệc kết thúc thì ngươi  hãy ở lại trong cung chữa trị cho Quỳnh Phi. Về phần tỷ tỷ của ngươi, Bổn cung có thể để cho người đưa nàng ta trở về phủ trước, ngươi cứ yên tâm chữa trị đi."

"Thần nữ đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm." Tô Khanh Lạc cảm kích nhìn Hoàng hậu một cái.

Hoàng hậu dẫn đầu ra khỏi Quỳnh Hoa cung.

Thần Quý Phi đi tới trước mặt Tô Khanh Lạc, hạ thấp thân thể xuống, nắm cằm của Tô Khanh Lạc, ghé vào bên tai của Tô Khanh Lạc oán hận nói: "Ngươi tốt nhất là chữa trị tốt!"

Ánh mắt của Tô Khê Nguyệt phức tạp nhìn Tô Khanh Lạc một cái, đi theo phía sau hai vị nương nương ra khỏi Quỳnh Hoa cung.

"Tiểu thư..." Thanh Du có chút do dự nhìn Tô Khanh Lạc.

"Ngươi yên tâm trở về đi, nói cho Cẩn Nhi nhất định phải trông coi viện cho tốt." Tô Khanh Lạc cho Thanh Du một ánh mắt hãy yên tâm, Thanh Du mới từ từ theo phía sau rời đi.

"Các ngươi lui xuống trước đi." Quỳnh Phi nói với Đại cung nữ ở bên cạnh. Cung nhân trong điện cũng lui ra ngoài.

Tô Khanh Lạc thấy trong điện chỉ còn lại Quỳnh Phi nương nương và Đại cung nữ, lúc này mới đứng dậy đi tới trước giường của Quỳnh Phi nương nương: "Nương nương, mọi người đã đi hết rồi, mau ngồi dậy đi."

Người ở trong chăn nghe thấy vậy hé mặt ra, thấy trong điện quả nhiên không còn ai, lúc này mới ngồi dậy.

"Quả nhiên giống như lời ngươi nói, ngươi từ đâu biết được tất cả chuyện này vậy?" Trong lòng của Quỳnh Phi nương nương vẫn còn sợ hãi mà nói.

Khóe miệng của Tô Khanh Lạc cong lên thành một độ cong đẹp mắt, cười nhạt nói: "Không dám lừa gạt nương nương, tỷ tỷ kia của ta chẳng qua là do một vị di nương trong phủ sinh ra. Hôm nay trước khi vào cung, nô tì của thần nữ đã phát hiện ra túi hương của thần nữ bị đổi thành hương ngải hương đặc chế. Tỷ tỷ của thần nữ ở trong phủ đã không phải là lần một lần hai muốn hại ta, vì vậy ta liền để cho tỳ nữ len lén đổi túi hương đi. Cho đến hôm nay lúc ở hoa đình nhìn thấy Quỳnh Phi nương nương, thần nữ mới đại khái hiểu ra ý đồ của tỷ tỷ."

"Vậy sao ngươi biết được nàng ta liên thủ với Thần Quý phi chứ?" Trên mặt của Quỳnh Phi có chút không tin lắm lời nói tùy ý của Tô Khanh Lạc.

Tô Khanh Lạc cũng không ngại chuyện Quỳnh Phi hoài nghi mình, thân là người ở trong cung, nếu như dễ dàng tin lời người khác, sợ là sẽ sống không lâu.

"Nương nương có từng nghĩ tới, hôm nay ngài như thế nào lại gặp được Thần Quý Phi nương nương, còn tới đúng lúc là tới đình ngắm hoa? Tỷ tỷ của thần nữ lại vì sao kéo thần nữ mang tới đình ngắm hoa chứ? Dù sao cũng không cần phải trùng hợp đúng dịp vậy đi? Huống chi ai ai đều biết, Hoàng thượng chỉ thưởng hương nga lê hương hiếm thấy cho người mà ngài ấy sủng ái nhất chính là Quỳnh Phi nương nương ngài. Thần nữ cả gan nói lời này, sự sủng ái của Hoàng thượng đối với ngài ở trên thế gian này đã trở thành một đoạn giai thoại, Thần Quý Phi nương nương há có thể không ghen tỵ sao?" Tô Khanh Lạc yên lặng nhìn Quỳnh Phi, trên mặt của Quỳnh Phi do dự càng ngày càng nhiều.

Tô Khanh Lạc nhìn vẻ mặt không tin của Quỳnh Phi nương nương, rõ ràng cười một tiếng: "Nương nương có phải đang suy nghĩ tới việc ngài và Thần Quý Phi nương nương vốn là một phe, vì sao Thần Quý Phi nương nương lại phải hại ngươi như vậy hay không?"

Quỳnh Phi kinh ngạc nhìn Tô Khanh Lạc: "Ngươi như thế nào biết được ta đang nghĩ gì?"

"Nương nương có biết, bên ngoại củat tỷ tỷ ta cũng là một phe với Tam hoàng tử? Nhà mẫu thân của nương nương tuy là cùng phe với Tam hoàng tử, nhưng mà hôm nay ngài lại được sủng ái như vậy, chung quy cuối cùng cũng sẽ có con của ngài, đến lúc đó nhà mẫu thân của ngài còn có thể ủng hộ Tam hoàng tử sao? Nếu như thần nữ không có đoán sai, lúc đầu nương nương vào cung cũng là vì giúp địa vị của Thần Quý Phi vững chắc hơn phải không. Hôm nay, đã từng là người giúp đỡ lại uy hiếp đến địa vị của mình, nếu như là ngài, ngài sẽ làm gì?" Trên mặt của Tô Khanh Lạc vẫn lạnh nhạt như cũ, lại phân tích rõ ràng tình thế lúc này. Quỳnh Phi nương nương có thể có được sủng ái như thế, dĩ nhiên không phải chỉ dựa vào sự xinh đẹp, tin tưởng Quỳnh Phi nương nương có thể hiểu được lời mình nói.

Quỳnh Phi hơi suy tư một chút, đột nhiên cười to: "Tốt! Tốt! Mỗi một người đều muốn đẩy ta vào chỗ chết!"

Đột nhiên ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Tô Khanh Lạc: "Ngươi thật đúng là không đơn giản nha, một cái nữ tử nho nhỏ ở khuê phòng, lại có thể nhìn rõ tình hình trong thiên hạ này như vậy, sự thông minh như vậy Bổn cung tự nhận cảm thấy mình không bằng... A! Bổn cung ngược lại không biết làm sao có thể tin tưởng ngươi được đây, ai có thể bảo đảm ngươi có thể hại ta hay không đây?"

Tô Khanh Lạc nghe vậy cười khẽ, ánh mắt lạnh lùng: "Thần nữ cũng chỉ là vì muốn bảo vệ chính mình nên mới hiểu rõ nhiều thứ như vậy, nếu như có thể sống một cuộc sống đơn giản, ai lại muốn cả ngày tính kế chứ? Về phần giúp đỡ nương nương, là bởi vì thần nữ cảm thấy đây là một việc hai bên cùng có lợi, chúng ta chỉ là cần lẫn nhau mà thôi! Nếu như thần nữ muốn hại nương nương, thì đã trực tiếp liền đặt túi hương này ở trên người của tỷ tỷ rồi, như vậy chuyện này cũng sẽ không trách đến trên đầu của thần nữ, thần nữ còn có thể trừ đi một tai nạn, tội gì lại sau khi gặp qua nương nương mới buông tha chứ."

Quỳnh Phi gật đầu một cái: "Tốt, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta đã là người trên một cái thuyền rồi."

"Trước tiên để lừa gạt được Mậu thái y, thần nữ sẽ để cho nương nương uống một loại thuốc có thể khiến cho mạch tượng rối loạn, kính xin nương nương hãy nghỉ ngơi một chút, đừng để cho người ta phát hiện ra sơ hở. Thần nữ muốn đi gặp phụ thân, để cho phụ thân yên tâm, xin nương nương đáp ứng." Tô Khanh Lạc thỉnh cầu nói.

"Được, Thiến Nhi, ngươi mang Tô tiểu thư đi ra cửa cung đi." Quỳnh Phi nói xong liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Thiến Nhi mang theo Tô Khanh Lạc nhỏ giọng lui ra ngoài.

Khi đến trước cửa cung, yến hội vừa đúng lúc kết thúc, Tô Khanh Lạc liếc mắt liền thấy được Tần lão phu nhân ở phía trước đang chạy tới.

"Lạc Nhi, ngươi có sao không? Xảy ra chuyện gì?" Tần lão phu nhân vừa nhìn thấy Tô Khanh Lạc liền bước nhanh tới, từ trên xuống dưới nhìn Tô Khanh Lạc một lần.

Tô Khanh Lạc cười nói: "Lạc Nhi không có sao, chỉ là hiểu lầm thôi, ngoại tổ mẫu không cần phải lo lắng."

Hai người đang nói chuyện, thì Tô Duy mang theo Tô Khê Nguyệt đi tới, trên mặt của Tần lão phu nhân có chút không vui, hừ một tiếng quay đầu đi.

"Ra mắt nhạc mẫu đại nhân." Tô Duy cung kính hành lễ với Tần lão phu nhân, Tần lão phu nhân không thèm để ý. Vẻ mặt của Tô Duy  có chút lúng túng, ho nhẹ một tiếng, liền ngồi dậy, xoay người nói với Tô Khanh Lạc nói: "Lạc Nhi, con có nắm chắc chữa khỏi cho Quỳnh Phi nương nương không?" Tô Khê Nguyệt mới vừa trở về đã nói đại khái chuyện đã xảy ra cho Tô Duy nghe một chút, dĩ nhiên, Tô Khê Nguyệt không nói tới một chữ nào về chuyện mình tính toán hãm hại Tô Khanh Lạc, chỉ nói mình là bị người khác hãm hại.

Khóe môi của Tô Khanh Lạc dưới khăn che mặt khẽ cười lạnh lùng, quả nhiên vẫn là người phụ thân tốt, không thèm quan tâm hay an ủi mình, vừa đến thì đã hỏi có thể trị khỏi cho Quỳnh Phi nương nương hay không. Hắn quả nhiên còn quan tâm Tô Khê Nguyệt hơn a! Có lẽ, cái mà hắn quan tâm nhất chính là Tô phủ có bị liên lụy hay không thôi.

"Phụ thân yên tâm, trước kia lúc đọc sách Lạc Nhi có thấy qua một phương thuốc hiếm có, nhất định có thể chữa trị tốt cho Quỳnh Phi nương nương." Tô Khanh Lạc dịu dàng nói.

Tô Duy còn chưa có yên lòng, dù sao Mậu thái y cũng nói là không có cách nào chữa trị, Tô Khanh Lạc chỉ là một tiểu nha đầu chưa cập kê mà thôi chẳng lẽ thật sự có thể chữa khỏi sao?

"Con đến đây chỉ là muốn để cho ngoại tổ mẫu, phụ thân an tâm, nếu nhìn thấy được các người, Lạc Nhi cũng yên tâm rồi, sắc trời không còn sớm, các người mau trở về đi thôi." Tô Khanh Lạc thúc giục mấy người đi lên xe ngựa, nhìn xe ngựa rời đi mới chuẩn bị đi về.

"Lạc Nhi?" Một giọng nói xa lạ lại có chút quen thuộc truyền vào tai.

Tô Khanh Lạc quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn.

"Đã lâu không gặp, A Nam ca ca." Tô Khanh Lạc xoay người, khóe mắt chứa đầy nước mắt, cười nói.

"Lạc Nhi..." Tống Nam kích động đi lên trước, muốn ôm Tô Khanh Lạc, nhưng dừng lại: "Đã lâu không gặp, những năm này, Lạc Nhi sống tốt không?"

Tô Khanh Lạc gật đầu một cái: "Lạc Nhi mọt chuyện đều tốt."

Tống Nam ngẩng đầu lên không để cho nước mắt chảy xuống, qua một lúf lâu, mới cười nói: "Lạc Nhi sống tốt, vậy là tốt rồi."

Tô Khanh Lạc dùng sức gật đầu một cái. Mặc kệ là kiếp trước hay là bây giờ, mình cũng đã thật lâu không có nhìn thấy Tống Nam rồi. Cuối cùng hôm nay mình lại có thể giống như khi còn nhò, một lần nữa gọi một tiếng A Nam ca ca như vậy.

Hai người nhìn nhau không nói gì, cứ cười ngây ngốc như vậy, lại giống như đã nói được rất nhiều điều.

"Lạc Nhi, Hoàng thượng giữ muội lại trong cung là có chuyện gì?" Tống Nam nghĩ đến chuyện hôm nay, có chút lo lắng nói.

Tô Khanh Lạc cười khẽ lắc đầu một cái: "Chỉ là hiểu lầm thôi, Lạc Nhi có thể giải quyết."

Tống Nam đau lòng nhìn Tô Khanh Lạc, thầm hận mấy năm nay không có ở bên cạnh bảo vệ tốt Lạc Nhi. Lạc Nhi giống như có chút không giống với trước kia, rốt cuộc mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Lạc Nhi có thay đổi lớn như vậy? Còn có mặt của Lạc Nhi, nghĩ đến những chuyện mà mình được nghe, trong lòng của Tống Nam đều tràn đầy đau lòng và tự trách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.