Khuynh Thế Đích Nữ

Chương 16: Bái sư học y




editor: hoada.

Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi ở thư viện kinh đồng trở về, Tô Khanh Lạc đã đồng ý với Mặc lão thái y nhưng chưa đến phủ chào hỏi, vì vậy hôm nay đang chuẩn bị đi Mặc phủ một chuyến.

Trần ma ma đã sớm bảo người chuẩn bị xe ngựa chờ ở ngoài cửa.

Quần áo hôm nay Tô Khanh Lạc mặc chính là váy hoa Yên La màu tím nhạt, bên hông gắn chiếc hoa tai Lam Ngọc - quà tặng của Nam Cung Uyển Nhi, váy màu tím kết hợp với ngọc bội hình bươm bướm, đơn giản mà cao quý. Đeo thêm một cái khăn che mặt cùng màu, tuy đều là màu trắng nhưng lại trong trẻo thuần khiết không khác ngày thường, những cánh hoa trên váy lại làm cho Tô Khanh Lạc thêm vẻ linh động hoạt bát mà cũng không mất đi nét đáng yêu, tất cả làm cho cả người nàng toát lên thần thái rất tốt.

“Tiểu thư, người nhìn xem, trâm hoa này nhìn thật đẹp rất hợp với y phục trên người, để nô tỳ cài lên cho tiểu thư nhé.” Cẩn Nhi cầm lấy một cái trâm hoa tường vi, những đóa hoa màu hồng nhạt lấy trân châu làm nhụy cực kì nhỏ nhắn tinh xảo, cả cây trâm tôn lên vẻ thanh nhã mà không mất đi sự cao quý.

Tô Khanh Lạc vốn định lắc đầu không đồng ý nhưng Cẩn Nhi đã nhanh tay hơn, không chờ Tô Khanh Lạc cự tuyệt đã cài trâm hoa lên tóc Tô Khanh Lạc: “Trâm hoa này cài lên tóc tiểu thư trong càng đẹp hơn rất nhiều.”

Thấy vậy Tô Khanh Lạc bất đắc dĩ cười cười, Cẩn Nhi này luôn luôn nghĩ cách làm sao để nàng ăn mặc đẹp hơn. Cẩn Nhi cười hả hê, tiểu thư đẹp như thế, vậy nhưng hàng ngày chỉ đều mặc quần áo màu trắng dù màu trắng có vẻ đẹp trong trẻo, thuần khiết nhưng cuối cùng hôm nay mình mới được vừa ý.

Cẩn Nhi chăm chút cho Tô Khanh Lạc ăn mặc đâu ra đấy, rồi nhận lấy hộp đựng thức ăn Trần ma ma đưa đến cùng đi ra ngoài với Tô Khanh Lạc. Tô Khanh Lạc cũng không muốn để cho người khác biếtddlqd chuyện nàng học y, càng sẽ không nguyện ý để người khác biết chuyện nàng bái Mặc lão thái y làm thầy, vì vậy đã sớm nhờ Lâm Doanh gởi thiệp giúp nàng, nên mấy người nhị di nương thấy Tô Khanh Lạc rời phủ cũng chỉ nghĩ Tô Khanh Lạc đi Lâm phủ thôi.

Xe ngựa còn chưa đến Mặc phủ đã phải ngừng lại, xa phu nói đường phía trước đã bị chặn lại không thể đi tiếp được.

Tô Khanh Lạc vén màn kiệu lên, quả nhiên nhìn thấy có rất nhiều xe ngựa, cỗ kiệu dừng ở phía trước. Nhìn những kiệu xe trước mặt, không có cái nào là không tinh xảo, hoa lệ, như vậy có thể thấy được chủ nhân của nó nếu không giàu cũng là quý. Hôm nay, ở Mặc phủ thật đúng là náo nhiệt.

Xe ngựa không tiến lên phía trước được, Tô Khanh Lạc không thể làm gì khác hơn là để phu xe dừng xe ngựa ở vùng phụ cận, còn nàng thì mang theo Cẩn Nhi đi bộ đến Mặc phủ.

Trước cửa Mặc phủ, có một đám tiểu thư hình như đang vây quanh người nào đó năn nỉ cái gì, từng người đều có cùng một bộ dạng điềm đạm đáng yêu hết sức. Người đang bị vây quanh thấy xa xa Tô Khanh Lạc đang đi lại thì phí sức từ trong đám người chen ra ngoài.

“Không biết có phải tiểu thư là người mấy ngày trước đây đã có hẹn với lão gia không?” Gã sai vặt đến trước mặt Tô Khanh Lạc hỏi.

“Là ta. Không biết hôm nay Mặc lão thái y có ở trong phủ không?”

“Mấy ngày nay lão gia đều đợi tiểu thư đến, tiểu thư theo ta đi vào gặp lão gia đi.” Gã sai vặt đi phía trước dẫn đường, mấy ngày trước Mặc lão thái y đã dặn dò hắn, mấy ngày gần đây sẽ có một vị tiểu thư mang khăn che mặt đến viếng thăm, nhất định phải chiêu đãi chu đáo.

“Vì sao bên ngoài lại có nhiều tiểu thư đến như vậy?” Tô Khanh Lạc không khỏi nghi ngờ hỏi gã sai vặt.

“Ai, có lẽ ngài không biết,” gã sai vặt than thở một tiếng: “Những tiểu thư kia đều là vì công tử nhà chúng ta và con thứ Sở Tuyên vương mà đến, là do con thứ Sở Tuyên vương và công tử nhà ta có giao hảo, những ngày gần đây trở về kinh thành, nói là phủ Sở Tuyên vương còn chưa tu sửa xong nên ở tạm trong phủ. Mấy tiểu thư kia nghe được tin tức vậy nên mặc kệ là ai đều chen lấn tới mong được gặp mặt.” Gã sai vặt một bụng uất ức nói ra, ddlqdmấy ngày nay vì ngăn lại mấy tiểu thư này đã khiến hắn mệt muốn chết luôn.

“Những tiểu thư kia thế nhưng lại quang minh chính đại đến Mặc phủ, không sợ bị người khác đàm tiếu sao?” Tuy nói nước Bắc Yến rất thoải mái, nhưng cũng không có thoải mái đến trình độ như vậy chứ, nữ nhân và nam tử không phải là tránh gặp mặt nhau mới đúng sao?

“Cho nên mới nói những tiểu thư này đến đây đều lấy lí do người thân trong nhà bị bệnh nên đến tìm lão gia xin thuốc thôi. Như vậy, cũng thật cực khổ cho ta và lão gia, nếu mời vào phủ cũng không được, mà đuổi đi cũng không thể, thật sự là phiền toái vô cùng.” Gã sai vặt hận không thể bày tỏ hết tất cả một bụng khổ sở cho Tô Khanh Lạc nghe.

Đang nói chuyện thì ở phía trước đột nhiên xuất hiện hai bóng người đang đánh nhau, một đỏ một trắng. Người mặc hồng y và bạch y quấn lấy nhau, kiếm quang bắn ra bốn phía, ống tay áo tung bay. Bị hai người dọa bất thình lình, Tô Khanh Lạc hoảng sợ lui về sau một bước.

Hai người đang đánh nhau phía trước thấy vậy liền ngừng lại. Nhìn người đang đi đến, nam tử mặc bạch y ngẩn ra, trong nháy mắt ánh mắt trở nên cảnh giác cao độ. Còn nam tử mặc hồng y thì tươi cười rạng rỡ.

“Tô Khanh Lạc gặp qua hai vị công tử.” Tô Khanh Lạc đã khôi phục bình tĩnh, đi đến trước mặt hai người khẽ nhún người hành lễ.

Thiên Mục Ca chỉ nhàn nhạt gật nhẹ đầu, rồi yên lặng quan sát Tô Khanh Lạc. Hôm nay Tô Khanh Lạc không giống như mấy lần trước, đều ăn mặc đơn thuần một màu trắng thuần khiết nhưng hôm nay nhìn rất đẹp, chỉ đáng tiếc là dùng màn sa che mặt chỉ để hở mắt và mũi.

“Không biết hôm nay nhị tiểu thư đến Mặc phủ có chuyện gì không?” Mặc Vô Song đi đến trước mặt Tô Khanh Lạc cúi người dán sát mặt vào mặt của Tô Khanh Lạc, cười đùa hỏi.

Tô Khanh Lạc nghe Mặc Vô Song gọi nàng là Tô nhị tiểu thư thì biết Mặc Vô Song đã thăm dò rõ ràng về nàng, vì vậy nàng khẽ lui về sau một bước nói: “Hôm nay tiểu nữ tới là tìm Mặc lão thái y.”

“Hả?” Mặc Vô Song nghe vậy thì khinh thường cười, hôm đó nhìn Tô Khanh Lạc thật giống như không muốn cùng hắn nói chuyện nhiều, không giống như mấy cô gái khác tìm mọi cách đến gần hắn, nguyên tưởng rằng nàng không giống với mấy cô gái kia, nhưng hôm nay xem ra cũng chỉ là một cô gái tục tằng mượn cớ đến gặp gia gia để gặp hắn mà thôi.

Nghe Mặc Vô Song chê cười, Tô Khanh Lạc nghĩ tới nguyên nhân hắn khinh bỉ mình thì cũng giễu cợt cười: “Công tử là người tài đức nhiều mặt, anh tuấn tiêu sái, người đời đều biết. Người ngưỡng mộ công tử chắc là vô số, Khanh Lạc mặc cảm. Chỉ có điều, Khanh Lạc thật sự không rõ, kính xin công tử có thể nói rõ ra cho Khanh Lạc hiểu rõ hơn được không.”

“Ngươi nói đi.” Mặc Vô Song tùy ý nói.

“Người đời đều nói, lòng thích cái đẹp ai cũng có, Khanh Lạc thật sự không phủ nhận. Nhưng Khanh Lạc cũng từng nghe nói, nam tử có tướng mạo đẹp, rất thưởng thức mình. Khanh Lạc cảm thấy, mình ngược lại không có thưởng thức gì, nhưng nếu là công tử cảm thấy tự mình ca ngợi mình, như vậy có phải là quá tự luyến không? Mình yêu mình có phải là đồng tính là không nhỉ?” Tô Khanh Lạc cười nhạt nói.

“Đương nhiên rồi...” Mặc Vô Song đang muốn bật thốt lên thì Thiên Mục Ca đã ho nhẹ ngăn lại. Lúc này Mặc Vô Song mới phản ứng được đây là Tô Khanh Lạc đang châm chọc mình tự luyến, còn nói mình thích nam nhân. Nữ nhân này thật là đáng ghét, lại một đường bố trí mình như thế.

Không đợi Mặc Vô Song phản ứng kịp để chửi mình, Tô Khanh Lạc nhanh chóng cáo từ rời khỏi chỗ thị phi này.

Có gã sai vặt dẫn đường, rất nhanh đã đến táng cây cạnh bờ hồ, gặp Mặc lão thái y đang đợi ở đó.

Mặc lão thái y đang ngồi bên cạnh cái bàn đá thưởng thức trà, nhìn thấy Tô Khanh Lạc thì có ý bảo Tô Khanh Lạc cùng ngồi xuống, rồi sảng lãng cười một tiếng: “Tiểu nha đầu, hôm nay ngươi đến là thật sự muốn hay không muốn bái lão phu làm thầy vậy hả?”

“Đúng như Mặc lão thái y ngài nói, Lạc Nhi có xem qua một ít sách thuốc, cũng muốn học chút y thuật. Chỉ là những gì đọc trên sách vở cuối cùng cũng có cảm giác không đủ, thật sự cần một người tinh thông y thuật dạy dỗ, mong rằng Mặc lão thái y không chê Lạc Nhi là người ngu dốt ddlqdmà dạy dỗ.” Tô Khanh Lạc thành kính trả lời.

Mặc lão thái y gật đầu một cái, quỷ nha đầu này còn tự nói mình ngu dốt, nếu nàng thật sự ngu dốt thì sợ trên đời sẽ không có mấy người là thông tuệ rồi.

“Vậy nếu ngươi đã có quyết định thì trước hết trả lời cho ta mấy vấn đề đã.” Mặc lão thái y nghiêm túc nói, tuy việc thu Tô Khanh Lạc làm đồ đệ là do mình yêu cầu, nhưng chuyện thu đồ đệ không phải là chuyện có thể qua loa được, nên lão muốn nghiêm cẩn một chút vẫn tốt hơn.

“Xin ngài hỏi.” Tô Khanh Lạc kính cẩn nói.

“Ngươi học y thuật là vì cái gì?”

“Vì để bảo vệ người thân và bình hữu bình an, ngoài ra còn có thể dùng để phòng thân.” Tô Khanh Lạc thành thực trả lời, nàng cũng không phải là người có lòng đại từ đại bi gì, thiên hạ rộng lớn, sao nàng quan tâm hết được, hơn nữa nàng vốn là một cô gái bình thường, chỉ cầu được bình an vô sự là tốt rồi. Hiện tại tình cảnh của nàng rất nguy hiểm, không có khả năng tự vệ, học tập y thuật cũng chỉ để nhiều hơn một chút tự vệ mà thôi.

Mặc lão thái y hài lòng gật đầu, nếu Tô Khanh Lạc trả lời là vì muốn cứu tế thiên hạ thì sợ rằng Mặc lão thái y không vừa lòng rồi. Nếu người không có tấm lòng với thiên hạ thì mặc dù nói ra cũng chỉ là người giả nhân giả nghĩa mà thôi.

“Ta là ngự y Bắc Yến, nếu ngươi là đệ tử của ta, ta chỉ có một yêu cầu,” ánh mắt Mặc lão thái y thâm thúy: “Nếu người Thiên gia có chuyện thì ngươi phải cứu họ.”

“Lạc Nhi nghe theo lời dặn của sư phụ.” Tô Khanh Lạc trịnh trọng nói.

“Như thế thì có phải ta nên uống một ly trà bái sư của Lạc Nhi không?” Mặc lão thái y vuốt râu cười hỏi.

Tô Khanh Lạc nghe vậy thì lập tức đứng dậy, quỳ gối trên phiến đá, nhận lấy bình trà và tách trà gã sai vặt mang tới, tự tay rót một tách trà kính Mặc lão thái y: “Xin mời sư phụ dùng trà.”

Mặc lão thái y hài lòng gật đầu, nhận lấy tách trà Tô Khanh Lạc đưa tới, uống một hớp, sau đó Tô Khanh Lạc dập đầu hành đại lễ.

Mặc lão thái y đỡ Tô Khanh Lạc đứng dậy: “Con theo ta vào thư phòng, ta lấy cho con mấy quyển sách để con xem trước đã.”

Tô Khanh Lạc đi theo Mặc lão thái y đến thư phòng, nhìn thấy khắp thư phòng chất đầy sách mà khiếp sợ. Đã sớm nghe nói, Mặc lão thái y tinh thông y thuật, đọc thuộc không biết bao nhiêu kinh thư, hôm nay thấy, quả nhiên thiên hạ đồn không sai.

Mặc lão thái y chọn ba quyển sách đưa cho Tô Khanh Lạc: “Trước hết, con cầm lấy mấy quyển sách này xem, nửa tháng sau lại tới đây lần nữa, ta sẽ khảo sát khảo sát con về kiến thức trong sách. Đến khi đó sẽ truyền thụ y thuật cho con.”

Lúc này, gã sai vặt lúc nãy đã dẫn đường cho Tô Khanh Lạc vội vã chạy tới, trong tay cầm một hộp gỗ tử đàn.

“Ở chỗ này của ta không có đồ gì mà nữ hài tử thích, đây là thứ năm xưa ta đi vân du bốn phương tình cờ có được, mặc dù không biết ngươi có thích hay không, nhưng hôm nay cũng chỉ có thể dùng nó đưa cho con làm lễ bái sư thôi, Lạc Nhi không nên ghét bỏ nha.” Mặc lão thái y nhận lấy hộp gỗ đàn rồi đưa cho Tô Khanh Lạc.

Tô Khanh Lạc mở hộp gỗ tử đàn ra, trong hộp là một quyển cầm phổ. Mở cầm phổ ra, Tô Khanh Lạc cả kinh nói không ra lời: “Đây chính là bản cầm phổ “tịch ngâm” đã thất truyền từ lâu?” Tô Khanh Lạc yêu thích đánh đàn, đã sớm nghe nói, “tịch ngâm” là sở tác của thái hậu trước kia, trước khi thái hậu vào cung, trong một bữa tiệc đã từng tấu nửa khúc, chỉ với nửa khúc đó mà danh chấn kinh thành. Nhưng sau đó không có ai có cơ hội nghe hết cả khúc, rồi quyển cầm phố thất truyền từ đó.

“Đây đúng là cầm phổ “tịch ngâm”, cầm phổ này là nhờ trong một lần ta vân du bốn phương ngoài ý muốn có được, nếu ở trong tay ta thì sợ chỉ là một quyển cầm phổ vô nghĩa. Khi vừa gặp con, thấy con đối với việc đánh đàn cũng có chút nghiên cứu, tặng cho con cũng coi như làm một việc có ích.” Trong giọng nói của Mặc lão thái y nhiều hơn chút tang thương không giấu được.

Tô Khanh Lạc nhận lấy cám ơn Mặc lão thái y rồi mang tới một hộp đựng thức ăn đưa cho Mặc lão thái y, sau đó mới cầm lấy cầm phổ và mấy quyển sách y thuật rời khỏi Mặc phủ.

Nhìn bóng lưng của Tô Khanh Lạc rời đi, hai người đang đối ẩm trên căn gác gần đó nhìn nhau cười.

“Nói như vậy là, hôm đó chính nàng là người cứu ngươi?” Nam tử mặc hồng y hỏi.

“Ân, hôm đó ta mang mặt na, không biết lúc nãy nàng có nhận ra ta không.” Nam tử mặc bạch y có chút lo lắng trả lời.

“Yên tâm đi, nhìn bộ dáng của nàng, có lẽ không có nhận ra.” Nam tử hồng y vỗ vỗ vai nam tử bạch y rồi nói tiếp: “Chỉ là, nàng thật sự rất lợi hại, lại có thể làm cho tổ phụ nhận nàng làm đồ đệ, còn mang hộp gỗ tử đàn quý giá nhất tặng cho nàng nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.