Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 19: Bé Trai Mà Nhiều Năm Nàng Nhung Nhớ




Ánh mắt của Ngu Thanh Thiển nhìn chằm chằm vào nam tử y phục trắng. Nam tử y phục trắng hình như cũng cảm thấy được gì nên đột nhiên quay đầu lại.

Hắn chỉ tùy ý lạnh nhạt lướt nhìn Ngu Thanh Thiển một cái rồi thu lại ánh mắt, lạnh lùng lười biếng dựa vào ghế nhâm nhi rượu.

Đôi lông mày của hắn giống như vẽ, tư thế như lan như ngọc, giống như là như ngọc công tử không vướng bụi trần bước ra từ bức tranh thủy mặc, như tiên giáng trần. Ánh mắt làm cho người ta chỉ nhìn thôi cũng có thể rơi vào trong đó, khó có thể thoát ra.

Trải qua hai kiếp, đây là mỹ nam đầu tiên mà Ngu Thanh Thiển thấy có vẻ đẹp kinh ngạc nhất, còn đẹp hơn cả con gái nhưng lại không có chút nữ tính nào.

Khí chất trên người hắn ta làm cho người ta không thể không tôn trọng, làm cho trái tim của nàng bất giác đập loạn xạ, muốn hủy bỏ nó đi hoặc là chiếm hữu nó.

Ngu Thanh Thiển nhấp nháy mắt, ánh mắt của nam tử này rất hững hờ lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa sự lanh lợi, tuyệt đối không phải là nhân vật dễ gây sự.

Tướng mạo và khí chất của chàng đã thay đổi rất nhiều so với mười năm trước, nhưng vừa nhìn là nàng đã nhận ra ngay chàng là bé trai mà làm cho nàng nhiều năm nhung nhớ.

“Các tỷ muội, cạn ly vì cuộc hội ngộ của chúng ta.” Cơ Linh Song nâng ly rượu nói với ba người.

Ngu Thanh Thiển đã sớm thu lại ánh nhìn về phía nam tử y phục trắng, nâng ly rượu cụng với bọn họ: “Cạn ly!”

Nàng vừa mỉm cười nói chuyện phiếm với ba người kia, nhưng tâm tư lại quẩn quanh nghĩ về nam tử y phục trắng. Nàng làm sao mới tiếp cận hút độc tố trên người chàng được đây?

Chẳng lẽ qua đó nhận người quen? Nhớ năm nào nàng mặt dày bám dính làm đủ trò đáng yêu, nhưng thằng bé đó mặt vẫn lạnh như băng, khiến cho nàng cắn răng muốn đánh cho hắn một trận. Nàng tin rằng, lần này thằng nhóc này cho dù có nhớ ra nàng thì vẫn không chịu nhận.

“Đúng rồi, Linh Song ngươi vừa nãy có nói còn hai người đạt xuất sắc trong bài thi thiên chất linh thực sư, là hai người nào?” Hạ Oanh khá tò mò hỏi.

Cơ Linh Song cười trả lời: “Một người tên là Phong Thần, không những là thiếu niên thiên tài khóa trước, còn là nhân vật nổi tiếng của cả Học viện Hoàng gia. Chàng không những đạt xuất sắc bài thi thiên chất Linh Thực Sư, tố chất thân thể và năng lực tinh thần cũng là thượng thượng, nghe nói so với bọn thiên kiêu của trung ương đại lục còn giỏi hơn một bậc.”

“Thật lợi hại quá!” Đôi mắt Hạ Oanh lộ ra sự ngưỡng mộ: “Còn người còn lại thì sao?”

“Người còn lại gọi là Hỏa Ly Nhã, chàng ta là tân sinh viên của khóa chúng ta, bài thi thiên chất Linh Thực Sư được loại xuất sắc, năng lực tinh thần và tố chất cơ thể đều là thượng thượng. Nghe nói chàng là thiên tài duy nhất của Học viện Hoàng gia trong trăm năm gần đây có thể sánh vai với Phong Thần.” Cơ Linh Song có chút ngưỡng mộ nói.

Thiên chất như vậy thì trung ương đại lục đều cực ít, ngẫu nhiên sinh ra một người tuyệt đối là đối tượng bồi dưỡng quan trọng của gia tộc.

Ngu Thanh Thiển nghe xong lời của nàng ta thì đôi mày nhẹ nhướng lên, nàng không ngờ được hai thiên tài có thiên chất ưu tú nhất trong một trăm nay gần đây lại đều là người quen.

Hỏa Ly Nhã là thiếu niên nàng từng cứu trên đường, còn Phong Thần là thiếu niên y phục trắng mà nàng nhung nhớ.

“Thiên chất như vậy quả thật là quá khác thường rồi.” Hạ Oanh gật gật đầu, trong lòng thầm tiếc cho Ngu Thanh Thiển.

Nếu như tố chất thân thể và năng lực tinh thần đạt đến thượng đẳng, thì tất trở thành một trong những thiên tài nổi bật nhất của Học viện Hoàng gia rồi, thật đáng tiếc.

Hai người còn lại đều có suy nghĩ như vậy, bọn họ đều thấy tiếc cho Ngu Thanh Thiển.

Thiên chất như Ngu Thanh Thiển chênh lệch quá lớn, dù sao cũng thể hiện thiên chất Linh Thực Sư xuất sắc đã trở thành việc vô bổ, hơn nữa sau này việc chọn khoa Linh Thực Sư cũng rất hạn chế.

Cơ Linh Song từ từ nhìn những người ngồi ở lầu ba, khi nhìn thấy bàn bên cạnh thì mắt đột nhiên sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.